Ngày Ngày Nhặt Rác Ta Thành Đại Lão Lúc Nào Không Hay
Đám buôn người sẽ cố tình để những nô lệ có ngoại hình ưa nhìn kết đôi với nhau, để đảm bảo rằng nô lệ thế hệ thứ hai sinh ra có ngoại hình đẹp, có thể bán được giá cao.
Đợi đến khi họ lớn lên, phần lớn đều bị bán vào chốn thanh lâu, hoặc trở thành đồ chơi của mấy kẻ nhà giàu biến thái, số phận bi thảm.
Lê Tinh có thể thoát khỏi nanh vuốt của quỷ dữ sớm như vậy, thực sự là may mắn trong cái bất hạnh.
Nhìn nụ cười ngây thơ của Lê Tinh, Anna thầm mừng cho cô.
"Ôi, suýt quên mất!" Anna lấy một chiếc mặt dây chuyền nhỏ từ trong túi ra, nâng niu đưa cho Lê Tinh.
"Mặt dây chuyền ngọc này là thứ duy nhất trên người cháu có thể nhận dạng được, có lẽ là người thân của cháu để lại cho cháu, anh Nghĩa thấy manh mối này rất quan trọng, trong những ngày cháu hôn mê, anh ấy đã lấy nó đi quét và truyền vào cơ sở dữ liệu, lượng truy cập của tinh võng rất lớn, nếu có người nhận ra mặt dây chuyền ngọc này, sẽ giúp ích rất nhiều cho việc tìm người thân của cháu.
Hôm qua anh ấy về thì cháu vẫn chưa tỉnh nên cô đã cất giúp cháu, bây giờ trả lại cho cháu."
Một mặt dây chuyền ngọc nhỏ màu xám xanh hình chiếc lá nằm trong lòng bàn tay Anna, màu sắc loang lổ, đường nét thô ráp, chất ngọc và độ trong cũng là loại kém nhất trong số những loại kém, chất liệu ở chợ bán buôn Nghĩa Ô 20 tệ một gói còn tốt hơn nó.
Ai mà ngờ được, mặt dây chuyền ngọc này ném xuống đất cũng chẳng ai thèm cúi xuống nhặt, vậy mà lại là bảo vật truyền gia của Lê gia, còn có một cái tên nghe rất ngầu - Thiên Jạ Đệ Nhất Linh Bội.
Thời mạt pháp, tu sĩ có linh căn ngày càng ít, Lê Tinh dựa vào mộc đơn linh căn, tư chất tinh khiết nhất, có thể nói là độc chiếm sự kiêu ngạo của thế hệ trẻ trong giới tu tiên hiện đại.
Sau khi cô hoàn thành việc dẫn khí nhập thể, bước vào ngưỡng cửa tu tiên, tộc trưởng Lê gia đã long trọng trao Thiên Hạ Đệ Nhất Linh Bội cho Lê Tinh, đồng thời dùng gia pháp tộc quy răng đe, ra lệnh cho cô phải luôn mang theo bên mình để ôn dưỡng.
Lúc đó Lê Tinh còn nhỏ, bị tộc trưởng một phen hùng biện tẩy não, thực sự cho rằng bảo vật mà tộc trưởng trao cho mình là bảo vật không gì sánh được, vừa sợ hãi vừa biết ơn, thỉnh thoảng lại lấy ra chơi.
Mãi đến vài năm sau cô mới biết, bảo vật gì chứ, xì! Đây chỉ là một mặt dây chuyền ngọc vô dụng và xấu xí!
Cứ mỗi lần nhớ lại cảnh mình còn nhỏ dại, cố tình lấy mặt dây chuyền ngọc ra khoe trước mặt tộc nhân, tộc nhân muốn cười nhưng lại cố nhịn, Lê Tinh lại cảm thấy bị lừa một cách nhục nhã.
Mặc dù vậy, vì bị tộc quy áp chế, cô chỉ đành đeo bên mình, chỉ là không bao giờ lấy ra cho người khác xem nữa.
Vì vẫn luôn mang sét bên người nên tuy túi trữ vật của Lê Tinh đã sớm rơi mất nhưng miếng ngọc xấu xí này vẫn luôn đeo trên người cô.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...