"Anh Nghĩa có nói, cháu..." Đôi mắt xanh của Anna đầy vẻ áy náy nhìn Lê Tinh, trong lòng thầm cầu nguyện những lời tiếp theo của mình sẽ không gây tổn thương tâm lý cho đứa trẻ này.
"...!là nô lệ thế hệ thứ hai, theo lý thì anh Nghĩa hiểu biết rộng, phân tích của anh ấy sẽ không sai nhưng cô vẫn muốn hỏi Tiểu Tinh, cháu, cháu thực sự là...!sao?"
Lê Tinh nhẹ nhàng gật đầu, thân phận nô lệ tuy không vẻ vang nhưng cũng hợp lý, cô không thể nói thực ra mình là từ Lam Tinh của thế kỷ 21 xuyên đến đây được.
Nhận được câu trả lời khẳng định, trong mắt Anna ẩn hiện những giọt nước mắt.
"Vậy Tiểu Tinh có biết cha mẹ mình tên gì không? Họ có nói với cháu về quê hương của họ không?"
Cha mẹ của Lê Tinh đang đánh sâu vào cảnh giới tiếp theo ở tổ trạch gia tộc họ Lê, nhanh nhất cũng phải vài năm nữa mới xuất quan.
Ước tính ngay cả khi xuất quan, bọn họ cũng không thể ngờ rằng đứa con gái duy nhất của mình đã xuyên không.
Hai người bọn họ yêu nhau say đắm, trong mắt cũng chỉ có nhau, nào có tâm trí nhớ đến cô, hòn đá tình ái này? Lê Tinh tự thương xót cho mình, lặng lẽ lắc đầu.
Thấy sắc mặt Lê Tinh buồn bã, vẻ mặt của Anna càng thêm áy náy: "Vậy Tiểu Tinh, cháu có ấn tượng gì về nơi mình sống không?"
Tất nhiên là có nhưng không thể nói, vậy nên vẫn tiếp tục lắc đầu.
"Cô Anna, cháu không biết tại sao, cháu không nhớ chuyện trước đây, thực sự rất xin lỗi."
Anna vội vàng xua tay: "Người cần xin lỗi là cô, cô không nên hỏi những câu hỏi này, khiến Tiểu Tinh khó xử rồi."
Nô lệ thế hệ thứ hai rất ít khi có tên, có người thậm chí còn không nói được lưu loát, nhưng Lê Tinh thì khác, cô nói năng rõ ràng, thậm chí còn có tên có họ, quần áo trên người tuy rách rưới nhưng có thể thấy đó là một chiếc áo sơ mi của phụ nữ trưởng thành, chất liệu và kiểu dáng đều rất tinh xảo.
Vì vậy, Lý Nghĩa suy đoán có lẽ Lê Tinh không giống như những nô lệ thế hệ thứ hai khác, sinh ra đã bị nuôi nhốt, có thể cô đã sống với mẹ mình một thời gian.
Vì vậy, Lý Nghĩa nhờ Anna tìm manh mối từ Lê Tinh, mặc dù Lê Tinh không có ID nhưng mẹ cô chắc chắn có, nếu cô còn nhớ tên mẹ mình thì có thể tìm được người thân trực hệ của cô, giao Lê Tinh cho họ.
Hơn nữa, nếu Lê Tinh cung cấp đủ manh mối, không chỉ có thể làm rõ thân thế của cô, mà còn có thể lần theo dấu vết, tiêu diệt sào huyệt của tổ chức buôn người, giải cứu thêm nhiều nô lệ.
Đáng tiếc là đứa trẻ này không nhớ gì cả, cũng phải thôi, cô mới mấy tuổi chứ?
"Những gì cháu trải qua ở nhà máy nô lệ, không nhớ cũng được, Tiểu Tinh chỉ cần nhớ rằng từ nay về sau phải sống thật vui vẻ là đủ rồi."
"Vâng!"
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...