Đây là người nhà cậu bé tìm tới.
Người phụ nữ bổ nhào vào trên người cậu nhóc, xác định cậu bé còn thở, mới rưng rức khóc lên.
Cô nhìn về phía miệng vết thương sau lưng cậu bé, cũng không dám đưa tay chạm vào, chỉ biết lau nước mắt.
Mãi đến khi cô nhìn thấy xác lão già bên cạnh, cả người lập tức nổi giận.
"Ta đã nói rồi! Đã nói rồi! Tên này lừa đảo! Ngay từ lúc hắn tới phủ ta đã thấy không đúng rồi! Ta đã đuổi hắn ra ngoài, ai ngờ hắn âm hồn bất tán! Quay lại hại con trai ta!"
"Đứa con trai đáng thương của ta..!"
Người phụ nữ khóc tê tâm liệt phế.
Một thanh niên đứng trước đám người, phân phó tiểu nha hoàn bên cạnh đến giúp đỡ.
Sau đó y đưa ánh mắt nghi hoặc chuyển đến trên người Tạ Kha.
Tên đạo sĩ chết trong miếu, y biết.
Nửa tháng trước hắn đột nhiên tới Hạ phủ, nói con của y mệnh tượng tôn quý, cốt cách thanh kỳ, muốn thu làm đồ đệ.
Nhưng một tên đạo sĩ lang thang mở mồm toàn nói khùng nói điên, ai mà tin cho được, y trực tiếp gọi người đến đuổi lão đi, cũng vì thế mà cha con y cãi nhau một hồi.
Sống trong nhung lụa giàu sang không tốt à, tu tiên cái gì, y chẳng thể hiểu nổi.
Nhìn tên đạo sĩ nằm chết dí trong miếu, lại nhìn đứa con trọng thương sắp chết của mình, trong lòng thanh niên hơi cân nhắc.
Sợ là nếu không có vị nam tử mặc hắc y trước mắt này, con của mình đã sớm mất mạng từ lâu.
Tạ Kha lướt qua mọi người, đi về phía trước.
Thanh niên do dự một lát, nói: "Tiên nhân xin dừng bước."
Tạ Kha không muốn dính duyên nợ gì với phàm nhân, vốn đã định đi thẳng không quay đầu lại.
Nhưng một cỗ khí tức quen thuộc làm hắn dừng lại.
Hắn như suy tư mà nghiêng đầu, nhìn về phía thanh niên.
Thanh niên ngũ quan đoan chính, quần là áo lượt, sắc mặt nho nhã.
Thấy hắn thật sự dừng bước, y có hơi kinh sợ, khom người làm lễ, nói: "Đa tạ tiên nhân ra tay, cứu khuyển tử một mạng."
Tạ Kha đánh giá y từ trên xuống dưới một phen, người nọ không có gì lạ, nhưng hắn vẫn cảm thấy trên người thanh niên này có một loại khí tức vô cùng quen thuộc.
Là loại cảm giác nóng của lửa, như ngọn lửa hôm đó hắn lấy được ở mi tâm của Vô Song.
Người thanh niên nhìn hắn, nhà họ đều là người lương thiện, ân oán rõ ràng, y đắn đo một hồi, nói: "Ân cứu mạng của tiên nhân tại hạ chẳng thể báo đáp.
Tiên nhân đang muốn đi đâu? Nếu như ngài không có nơi dừng chân, chi bằng đến quý phủ tại hạ tá túc một đêm đi."
Tạ Kha căn bản không cần nơi dừng chân hay gì cả, nhưng hắn có hứng thú với loại khí tức quen thuộc trên người thanh niên.
Tạ Kha chậm rãi cười nói: "Được rồi." Hắn dừng một chút, lại nói: "Sợ là làm phiền quý phủ không chỉ một đêm."
Thanh niên vốn dĩ nghĩ rằng Tạ Kha sẽ từ chối, vì người trước mắt này, nhìn thế nào cũng giống loại sẽ lấy trời đất làm nhà.
Nhưng y phản ứng rất nhanh, nói: "Không sao không sao, tiên nhân muốn ở lại bao lâu cũng được."
Tiền bạc nơi thế tục đám tiên nhân chẳng bao giờ để vào mắt, y cũng không biết phải báo đáp thế nào, tự nhiên sẽ hoan nghênh Tạ Kha tá túc.
Thanh niên họ Hạ, Hạ gia cũng coi như là một gia tộc lớn ở Tỏa Vân thành, hương khói truyền thừa không biết đã qua bao nhiêu năm, chỉ biết là đã có từ rất lâu đời.
Tổ tiên họ cũng có người trở thành tu sĩ, nhưng khi vào tiên môn, đã cắt đứt mọi quan hệ với trần thế.
Hậu bối bọn họ cũng chỉ nghe qua một chút chuyện xưa của vị tổ tiên kia, chứ chưa gặp bao giờ.
Tạ Kha yên lặng lắng nghe, hắn đứng trước của Hạ phủ nhìn thoáng qua.
Đây chỉ là một tòa phủ đệ bình thường, phong thủy cũng tốt vô cùng.
Hắn được xếp ở đông viện của Hạ phủ.
Phóng tầm mắt ra xa chỉ thấy đình đài lâu các san sát nhau, hòn non bộ thành đàn, nước chảy róc rách.
Tạ Kha trở lại phòng, khoanh chân ngồi trên giường, ngửa lòng bàn tay lên, một ngọn lửa nhỏ màu xanh xuất hiện, nhẹ nhàng heo hắt.
Lúc đó hắn ở Luyện khí phong, lấy địa hỏa làm dẫn, bây giờ đã có phật hỏa làm nền, đã có thể luyện ra năm loại lửa.
Ngũ uẩn chứa lửa.
Hai chữ ngũ uẩn này Tạ Kha không hề xa lạ.
Phật gia có tám cái khổ, đó là sinh lão bệnh tử, ái biệt ly, hận lâu dài, cầu không được, và ngũ uẩn.
Ngũ âm sí thịnh, ngũ uẩn tàng hỏa.
Cho nên.....!Mỗi một loại khổ đều tương ứng với một loại lửa ư?
Khi Vô Song chết, mi tâm xuất hiện ngọn lửa, đối ứng với - tử?
Không, không đúng.
Tạ Kha rất nhanh phủ định quan điểm này, có rất nhiều người chết trước mặt hắn, ngày đó ở bí cảnh Vân Trạch, hắn cũng đã tự tay giết ba người.
Nhưng bọn họ không có lửa.
Nghĩ lại, hôm ấy trong mắt bà lão là tuyệt vọng, oán hận, không cam lòng, Tạ Kha nghĩ, đại khái là - hận dài lâu đi.
Bà ấy trách ai? Hận ai? Hiểu lầm gì? Tạ Kha không muốn để ý, hắn cảm thấy bản thân đã phát hiện ra điểm mấu chốt, tâm tình có chút thả lỏng.
Hạ gia có rất nhiều người, nhưng người ở chủ trạch chỉ có đôi vợ chồng dẫn hắn vào phủ, cũng chính là lão đại nhà họ Hạ, con của bọn họ Hạ Khả, còn một vị tổ mẫu nhà họ Hạ.
Tạ Kha mở cửa sổ, nhìn ra xa.
Mỗi ngôi nhà đều sẽ có rất nhiều thứ quấn quýt ám ảnh, luôn có người sống, người chết, người già, người bệnh, mỗi loại đều khác nhau.
Nhưng không phải chấp niệm của ai cũng có thể ngưng tụ thành lửa.
Vì sao Vô Song có thể?
Hắn không nghĩ ra đáp án, nhưng hắn có cách.
Lấy được một ngọn lửa như vậy nữa, tuyệt đối hắn sẽ hiểu được tại sao.
Sau khi tiến vào Hạ phủ, loại khí tức kia liền biến mất không dấu vết.
Tạ Kha không có việc gì làm, đi loanh quanh trong phủ, chọc cho các thị nữ xuân tâm nhộn nhạo.
Sau khi tiểu thiếu gia nhà họ Hạ tỉnh lại liền ôm mẹ mình khóc thảm thiết một trận.
Trải qua một lần suýt chết, ước chừng cả đời này cậu cũng chẳng dám mơ tu tiên thêm lần nào nữa.
Chờ đến khi cậu trấn tĩnh lại, Hạ Khả thiếu gia hứng thú bừng bừng chạy đến tiểu viện nơi Tạ Kha ở.
Cậu không mơ tu tiên nữa, nhưng điều này không ảnh hưởng đến lòng sùng bái của cậu đối với tiên nhân.
Nhưng Tạ Kha luôn đi tới đi lui, vô tung vô ảnh, Hạ Khả tìm mãi, kết quả tiên nhân thì chẳng thấy, chỉ thấy dì Hoa nha hoàn bên cạnh tổ mẫu, là người mà hắn chẳng dám chọc vào.
Dì Hoa xoa eo, nhìn cậu, trên mặt cười như không cười: "Miệng viết thương của ngươi vừa tốt lên, lại bắt đầu chạy lung tung muốn bắt yêu quái?"
Hạ Khả nuốt nước miếng: "Dì Hoa, con con con con, con sẽ về ngay."
Dì Hoa nói: "Không cần, tổ mẫu muốn gặp ngươi.
Thật là, không để cho người ta an tâm chút nào."
Hạ Khả sắp khóc đến nơi, cậu không muốn gặp tổ mẫu, hắn rất sợ tổ mẫu, cũng không biết vì sao, đơn giản là rất sợ.
Nhưng dì Hoa đang ở đây, nên cậu chỉ có thể tức giận cúi đầu: "Được ạ.".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...