Hơi thở bà lão dần dần yếu đi, cho đến khi thân thể dần dần lạnh băng.
Cả đời bà chỉ có ghen tị, oán hận, đến cuối cùng cũng trở về với cát bụi.
Sự thật cuối cùng cũng chỉ biết kể cho một người xa lạ.
Mà người nên biết nhất, rốt cuộc cũng chẳng biết được.
Tạ Kha im lặng lắng nghe, cho đến khi bà lão qua đời.
Đó là chuyện cũ của người khác.
Còn miệng giếng cạn kia, con đường nhỏ, lối rẽ, hay căn phòng trong đó, đều đã phủ kín tro bụi.
Người trong cuộc đều đã chết, vậy bí mật ngày đó cũng nên chôn sâu cùng thời gian.
Đến cuối cùng, là ai phụ ai.
Tạ Kha vừa nhấc mi, bỗng kinh ngạc.
Mi tâm bà lão chậm rãi tràn ra một làn khói xanh.
Khói xanh mịt mù, xung quanh loáng thoáng có chút khí đen trộn vào.
Làn khói tiếp tục cuộn tròn, cuối cùng dừng lại giữa không trung, biến thành một ngọn lửa xanh nhẹ nhàng.
Tạ Kha đứng dậy, đầu ngón tay chạm vào ngọn lửa.
Bàn tay nóng như bị thiêu đốt, không giống sự nhẹ nhàng bên ngoài, năng lượng bên trong ngọn lửa bạo ngược cuồng loạn vô cùng.
Lửa xanh lặng lẽ gặm nhấm đầu ngón tay hắn.
Tạ Kha chớp mắt, bắt đầu vận chuyển tâm pháp.
Lửa chậm rãi theo đầu ngón tay đi vào tron cơ thể hắn, chảy vào trong đan điền.
Hắn có chút kinh ngạc.
Lòng bàn tay biến ra một ngọn lửa, rõ ràng là mạnh lên rất nhiều.
Tại sao khi bà lão chết lại xuất hiện một ngọn lửa? Lại có thể bị hắn hấp thu chuyển thành sức mạnh của chính hắn??
Suy nghĩ của hắn bỗng bị một tiếng động nhỏ ngắt quãng.
Âm thanh từ ngoài cửa sổ tuyền đến.
Hắn liếc mắt một cái, bên trên vách tường tối đen, ánh trăng lạnh lẽo chiếu sáng y phục thiếu nữ, váy tím tung bay.
Quỳnh Sơ ngồi trên tường, chống tay, ngẩng đầu ngơ ngác nhìn trăng.
Trong chốc lát, nàng thu hồi ánh mắt, theo tường nhảy xuống.
Thiếu nữ dáng người tinh tế, nhưng y phục rộng thùng thình, cả người như chú chim sắp bay lên không.
Nàng nhảy xuống đất, đi đến bên cửa sổ, nói với Tạ Kha: "Đi, ta với ngươi đi trộm phật hỏa."
Tạ Kha:.........Ngươi nói nghe dễ dàng thế.
Quỳnh Sơ cười nói: "Đây không phải chuyện ngươi muốn làm sao, đi thôi Tạ ca ca, ta đi cùng ngươi lần cuối."
Nàng dừng một chút, sau đó nhẹ giọng: "Sau đó ta sẽ lập tức rời đi."
Tạ Kha thu lửa trong lòng bàn tay: "Ngươi muốn đi đâu?"
Quỳnh Sơ cười: "Tất nhiên là Bất Chu Sơn."
Ánh mắt của nàng dường như đang nhìn Tạ Kha, lại như đang từ bóng hình Tạ Kha nhớ đến một chuyện khác, có chút không chân thật.
Thanh âm của nàng trong bóng tối nhẹ như tuyết bay: "Vị thiếu chủ hồ tộc của Bất Chu Sơn, ta muốn gặp một lần."
Đối với Tạ Kha mà nói, Bất Chu Sơn, có thể coi như chốn cũ.
Chỉ là ký ức đời trước hắn không muốn nhớ lại, bây giờ nghe ba chữ kia trong miệng người khác, lại có chút hốt hoảng.
Tạ Kha không tiếp tục chủ đề này nữa: "Đi thôi."
Đêm này là đêm cuối cùng ở Thiền Ẩn cốc, dù Quỳnh Sơ có tới hay không, hắn vẫn muốn đến Bắc Sơn một chuyến.
Vẫn là miệng giếng cạn kia.
Nhảy xuống đáy giếng, khởi động cơ quan, men theo con đường nhỏ hẹp đi tới phía trước, đến lối rẽ.
Lần đầu đến đây, Quỳnh Sơ dừng lại ở chỗ này, hiện tại nàng cũng dừng bước.
Xung quanh tối đen như mực, chỉ có một ngọn đèn dầu mỏng manh chiếu sáng.
Quỳnh Sơ tay một ngọn đèn, cúi người ngồi xổm xuống, ngón tay chạm xuống đất.
Nàng im lặng hồi lâu, sau đó thấp giọng nói: "Bà lão kia nói, Vương Khanh Văn bỏ lại bà ta ở đây."
"Bà ấy hẳn rất tuyệt vọng, tuyệt vọng giống Quỳnh Tố Y."
"Tình yêu thật sự hại người."
Tạ Kha nghĩ thầm, nàng tất nhiên phải tuyệt vọng rồi, thậm chí còn tuyệt vọng hơn nàng nghĩ.
Đi về bên phải, lại đến căn phòng nhỏ kia.
Trống không, rỗng tuếch.
Mười mấy năm trước, hồ tộc xâm lấn, nơi này có một nữ nhân bị cô phụ được người cứu, có người mỉm cười, có người khóc nước mắt như mưa.
Quỳnh Tố Y sẽ không biết, ai cũng không biết, thiếu niên phàm nhân ôn nhu tuấn tú kia, nói ba tiếng cuối cùng, trước giờ vẫn không phải là "thật xin lỗi".
Đi xuyên qua căn phòng, tiến lên phía trước là rất nhiều bậc thang.
Đi dọc theo bậc thang hướng lên, có thể thấy được giữa không trung có từng chiếc rễ cây khổng lồ chia cắt.
Bọn họ ra khỏi lối đi bí mật, bên ngoài là một tòa hậu viện bỏ hoang ở Bắc sơn.
Ban đêm lặng yên không tiếng động.
Gió có chút lạnh, Quỳnh Sơ không nhịn được ôm cánh tay xoa xoa, nàng nghiêng đầu nói: "Tạ ca ca ngươi biết ở đâu không?"
Tạ Kha cong môi: "Đương nhiên biết."
Lửa của hắn có liên hệ rất mật thiết với phật hỏa.
Quỳnh Sơ đứng tại phía sau hậu viện: "Ta chờ ngươi ở đây."
Tạ Kha đi tới phía trước vài bước, dừng lại.
Bóng dáng thiếu niên cao ngất, quần áo xanh lam theo gió tung bay, hắn nghiêng đầu, tóc đen phần phật, có vài phần phong nhã lẫn khí phách.
Tạ Kha nói: "Không, đừng chờ ta.
Ngươi đi trước đi."
Quỳnh Sơ muốn cười, nhưng cuối cùng nàng cũng không cười, nàng mân mê tay áo: "Tạ Kha, ngươi thật không giống trong lời đồn."
Thật sự không giống chút nào.
Đại khái là vô cùng lãnh đạm với nàng.
Nhưng phía sau sự lãnh đạm, nàng cảm thấy, người này thật ra rất....!ôn nhu.
Tạ Kha không nghĩ rằng mình có thể xâm nhập cấm địa của Thiền Ẩn cốc dễ như vậy.
Nơi này không có ai trông coi, chỉ là một từ đường nhìn qua có vẻ cũ nát.
Nếu không phải cảm giác trong lòng càng lúc càng mãnh liệt, hắn cũng không tin đây là cấm địa của Thiền Ẩn cốc, nơi cất giữ Phật hỏa.
Giấu ở nơi bình thường nhất, sẽ dễ đánh lừa người khác.
Bước vào từ đường, cũng chỉ là một tòa tháp rách nát, nham nhở, bong tróc nước sơn.
Bàn thờ Phật tổ kết một màn mạng nhện thật dày, đọng lại vết sáp nhiều năm, gió thổi qua cánh cửa sổ kẽo kẹt, cảm giác âm trầm bao phủ khắp không gian.
Tạ Kha ngẩng đầu, nhìn vào đôi mắt đang trừng trừng của tượng phật, suy nghĩ.
"Vô tướng trận sao?".
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...