“Làm ơn minh họa kỹ càng giùm!”
***
Mọi người cùng xuất phát tới ngọn núi có ma vật mà quan nha nhắc tới.
Vừa vào tới nơi, một màn sương mù quái dị chợt phủ khắp núi đồi.
Mọi người đều cẩn thận mở lá chắn phòng ngự.
Nhưng trong núi có mùi ẩm ướt tanh hôi, lá chắn không chặn được mùi, họ đành che mũi miệng rồi bước tiếp.
Lục Lâm Trạch lấy loại thuốc viên mình luôn mang theo bên người ra, bảo Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh, há miệng nào.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì rất ngoan ngoãn hé miệng, Lục Lâm Trạch bèn bỏ viên thuốc vào, tiện thể nâng cằm anh chàng lên: “Viên Thanh Tâm, nuốt rồi huynh sẽ không ngửi thấy mùi tanh kia nữa.”
Bầu không khí giữa hai người vừa tự nhiên vừa thoải mái…
Đám đệ tử Ải Phong Nguyệt đi đằng sau nhìn hai người tình tứ: “Ê! Lục sư đệ, bất công quá, tụi ta cũng muốn!”
“Đúng đấy đúng đấy, tụi này cũng muốn!”
“Ai cũng phải có phần chứ!”
Lục Lâm Trạch đưa bình sứ cho đám đông đằng sau: “Cầm mà chia nhau, chỉ còn một lọ này thôi.”
“Phân biệt đối xử ghê thật, nhìn coi, Lục sư đệ tự tay bón cho Thẩm sư đệ, đến phiên bọn mình thì lại bắt tự chia! Xa cách quá!”
“Rồi sao, huynh cũng muốn Lục sư đệ bón cho hả?”
“Nếu Thẩm sư đệ cho phép, thì đương nhiên tụi này cũng muốn, hê hê!”
Thẩm Tam Xuyên cạn lời nói: “… Hay là đệ đút cho mấy huynh nhé?”
“Được thôi được thôi!”
Lục Lâm Trạch nắm tay Thẩm Tam Xuyên, lừ mắt nhìn mọi người: “Được cái quái gì mà được, mấy người đừng có mơ hão, trả thuốc lại đây.”
“Lỗi đây lỗi đây, lỗi tại tụi này hết, Lục sư đệ vĩ đại đừng chấp nhặt bọn tiểu nhân nhé!”
“Bọn ta nào dám bắt Thẩm sư đệ đút cho, chủ yếu chỉ muốn xem Thẩm sư đệ đút cho Lục sư đệ thôi ha ha ha!”
Lục Lâm Trạch khịt mũi, kéo Thẩm Tam Xuyên đi luôn.
Mọi người: Nhìn mà coi, d*c vọng độc chiếm keo kiệt bủn xỉn của Lục sư đệ kìa, đáng yêu quá cơ!
Đám đông còn đang trêu chọc hai sư đệ, bỗng ai đó hét toáng lên ở đằng sau –
“A a a a, cái gì thế này, tởm quá!”
Mọi người đồng loạt ngoái lại.
Họ thấy một sư tỷ hoảng sợ ngã ngồi ra đất.
Trước mặt nàng là một con quái vật côn trùng to ngang người.
Những cặp chân đốt mọc đầy thân con bọ kỳ lạ này.
Mớ chân dày đặc sắc như gai thép khiến người ta liếc sơ đã thấy da đầu tê dại.
Từng đốt trên lưng nó còn có những đôi mắt đỏ như ruby.
Thứ khiến người ta rợn óc nhất, là khuôn mặt như của trẻ con mọc trên đỉnh đầu nó.
Có điều gương mặt ấy không có biểu cảm buồn vui giận dữ, tựa như một pho tượng lạnh lẽo vậy…
Thẩm Tam Xuyên cũng mới thấy loại quái vật này lần đầu, anh chàng giật mình ngay đơ tại chỗ.
Sau đấy, anh chàng nghe thấy Lục Lâm Trạch bảo: “Rết đấy, to thế này, lại còn tu được mặt người, đúng là hiếm thấy!”
“Tà tà tà… tà linh à?” Có người run rẩy hỏi.
Lục Lâm Trạch bổ sung: “Ừ, hơn nữa bình thường tà linh rết không đi một mình, mà nhiều khả năng còn có đàn rết tương tự ở gần đây, mọi người phải cẩn thận!”
Gì thế, con quái này còn thích đi theo hội à?
Thế thì quá là…
Nào ngờ, đám đông còn chưa hết sợ, âm thanh răng rắc kèn kẹt đã bắt đầu vang vọng bốn bề.
Một lũ rết to lớn mang mặt trẻ con cao bằng mười người lập tức chui ra từ rừng cây.
Con dẫn đầu có cặp chân trước trông như lưỡi hái, đang múa may ầm ĩ!
(Con này khá tương tự với quái vật rết trong One Punch Man, mọi người xem tranh cho dễ tưởng tượng nha)
Thấy càng lúc càng có nhiều rết dài gấp khúc trườn ra, Lục Lâm Trạch cau mày hô lớn: “Đừng để bị chân chúng chém phải, vuốt có kịch độc đấy! Chắc hẳn tụi nó muốn bắt mình về làm đồ ăn, mọi người tập hợp lại đây, chớ đi lẻ.”
Sau đấy hắn che đằng trước Thẩm Tam Xuyên theo thói quen, nhưng lại bị Thẩm Tam Xuyên ấn tay xuống: “Đừng dùng Tức Ảnh, ma tính khó khống chế lắm, ta có thể giải quyết mấy thứ này.”
“Được, đệ nghe sư huynh.”
Một số đệ tử cấp thấp lần đầu nhìn thấy tà linh đáng sợ nhường này, họ nhất thời thu mình tại chỗ không dám nhúc nhích.
Ứng Kiếp đã xuất hiện trong tay Thẩm Tam Xuyên, anh chàng nói với mọi người: “Cảm phiền các sư huynh sư tỷ cấp cao bảo vệ các sư đệ sư muội khác! Chuyện chém quái giết bọ cứ để cho ta.”
Dứt lời, anh chàng cầm Ứng Kiếp phi thân bay ra.
Một con rết bộp chộp lập tức nhào về phía anh chàng.
Nhưng nó còn chưa chạm tới Thẩm Tam Xuyên thì đã bị Ứng Kiếp đóng băng, sau đấy vỡ xủng xoẻng thành hai đoạn.
Hơn nữa, vì bị đóng đá, nên dòng máu màu xanh lục trong cơ thể con rết cũng đặc lại.
Nếu ai không biết gì đi chém quái, có khi đã bị máu bắn đầy người!
Mọi người thấy Thẩm Tam Xuyên chém quái rất nhanh, động tác lại hoa lệ, thì không khỏi trầm trồ khen ngợi cổ vũ! Chẳng bao lâu sau, lũ rết đã bị Thẩm Tam Xuyên xử lý xong xuôi, giải quyết sạch sẽ và gọn gàng, xác côn trùng chất chỉnh tề thành ngọn núi nhỏ!
“Thẩm sư đệ lợi hại quá!”
“Nhiều tà linh như vầy, nếu là chúng mình, chắc bét ra phải đánh nửa ngày, mà chưa chắc đã đảm bảo không ai bị thương.
Vậy mà Thẩm sư đệ lại có thể chiến đấu một mình nhẹ nhàng như thế, trông còn dễ hơn cả thái rau! Năng lực đáng sợ thiệt!”
“Ui, Thẩm sư đệ ơi, thanh kiếm đệ cầm ngầu quá! Lần cuối ta được thấy thanh kiếm máu chiến thế này, là Uyên Quang của Chưởng môn sư tôn đấy!”
“Thẩm sư đệ, kiếm của đệ tên là gì?”
Thẩm Tam Xuyên cất kiếm, quay lại đám đông.
Anh chàng cũng không có ý định giấu giếm, dù sao những kẻ hay để bụng trong năm nhánh Thần Phong đều đã biết thanh kiếm này nằm trong tay anh chàng rồi.
“Tên của nó là Ứng Kiếp.”
Mọi người kinh ngạc: “Ứng Kiếp? Chờ đã, hình như có một Thần Khí trong truyền thuyết cũng tên là “Ứng Kiếp” đấy…”
“A ha ha, chắc không phải tình cờ trùng tên đâu nhỉ?”
“Sư đệ, tên này nghe xúi lắm!”
Thẩm Tam Xuyên ho khan, nói: “Có lẽ nó chính là Thần Khí trong truyền thuyết đấy.”
Mọi người đều phải hít thật sâu vào!
Uây uây!
Cu này mới nhập môn một năm á! Vậy mà đã có Thần Khí rồi!!!
Với những tu sĩ bình thường, có thể sở hữu tiên khí của riêng mình trong vòng mười năm đã là chuyện rất đáng tự hào.
Nếu đấy là tiên khí bản mệnh đồng lòng với mình thì lại càng hiếm có khó tìm hơn! Bởi vì tiên khí bản mệnh không chỉ chênh lệch tí tẹo với tiên khí bình thường đâu!
Nhưng Thần Khí!!!
Thần Khí á!!!
Đấy là thứ cao cấp mà bao người nằm mơ cũng không thấy được!!! Hơn nữa Thần Khí Ứng Kiếp còn là Thần Khí tuyệt thế nổi tiếng ngang ngửa Uyên Quang của Chưởng môn sư tôn!
Quan trọng là nhìn tư thế triệu hồi kiếm của Thẩm sư đệ, thì đấy còn là Thần Khí bản mệnh đó?!
Đậu má, thế này thì trâu quá rồi! Quỳ luôn!
Mọi người còn đang kinh ngạc cảm thán, những tiếng động rầm rập lại vang lên lần nữa.
Họ tự động cho là một đàn rết khác lại đến, đang định dàn sẵn trận địa đón kịch.
Nhưng cuối cùng, hóa ra kẻ xuất hiện không phải rết, mà là người của Cổng Phá Trần.
Người dẫn đầu chính là Vi Hàm Dạ.
Chỉ thấy chàng ta dẫn đám đệ tử Cổng Phá Trần đi tới.
Trông tình hình bên họ, rõ ràng họ vừa trải qua một trận ác chiến, không ít người bị thương, còn phải dìu đỡ nhau.
Vi Hàm Dạ vừa thấy Thẩm Tam Xuyên là lập tức sải chân bước về phía anh chàng: “Thẩm huynh, chỗ này có rất nhiều tà linh rết mai phục người qua đường, huynh không… các huynh không sao cả chứ?”
Thẩm Tam Xuyên chỉ vào đống xác rết đằng sau: “Không sao.”
Vi Hàm Dạ thở phào, đặt hai tay lên vai Thẩm Tam Xuyên: “Không sao là tốt rồi, ta lo cho huynh lắm, cứ sợ huynh gặp bất trắc gì…”
Lục Lâm Trạch kéo Thẩm Tam Xuyên đang ngơ ngác không phòng bị ra đằng sau mình, mỉm cười nhìn Vi Hàm Dạ nói: “Ngươi hãy lo cho phe mình trước đã, lũ rết đó có độc cả đấy.”
Mọi người trong Ải Phong Nguyệt nhìn Vi Hàm Dạ đột nhiên xuất hiện, rồi lại quay sang quan sát Lục sư đệ đang cười rất giả trân:
Úi chà chà, ngửi thấy mùi chua lè rồi! Tình địch đúng không?
Chắc chắn là tình địch luôn!
Nhưng không phải người ta hay đồn Vi Hàm Dạ của Cổng Phá Trần là khúc gỗ à? Trông tình hình này, chẳng lẽ gốc cây cằn nở hoa ấy lại mết Thẩm sư đệ nhà ta?
Ô, sao tin hay thế mà còn có người chưa biết nhở? Chẳng phải ngày xưa có vụ Vi Hàm Dạ, Hoa Tiểu Quất, Thương Vân và Tân Thần tranh suất lập khế ước với Thẩm sư đệ à.
Ai dè Lục sư đệ đánh bại tất cả, nên Chưởng môn sư tôn mới công khai giúp hai đệ ấy đính hôn đó!
Cái gì, gay cấn vậy luôn? Sao dạo đấy không cho tụi mình hóng mới, bỏ lỡ trò hay rồi, tiếc ghê!
Chứ không mấy người tưởng tự dưng mà Chưởng môn sư tôn lại tuyên bố chuyện hai đứa nó lấy nhau à? Đấy là suất Lục sư đệ tự giành được đấy!
Ta tuyên bố, Ải Phong Nguyệt nhà mình phải giơ cao lá cờ Trạch Xuyên, không bao giờ gục ngã!
Bảo vệ hai sư đệ nhà ta, là trách nhiệm của mỗi người!
…
Vi Hàm Dạ cung kính nói: “Lục sư thúc tinh thông y thuật, chắc hẳn sẽ có cách chữa cho các sư đệ sư muội của ta đúng không?”
Lục Lâm Trạch cười nhạo đáp: “Ngươi dựa vào đâu mà cho là ta sẽ giúp ngươi?”
“Ơ kìa…”
Thẩm Tam Xuyên thấy bầu không khí giữa hai người rất không ổn, thì giả vờ gõ đầu Lục Lâm Trạch, nói: “Đừng giở thói trẻ con nữa, mau cứu giúp họ đi.”
Lục Lâm Trạch khó chịu: “Sư huynh, đừng quên mình đang trong Tiệc chung Năm nhánh, Cổng Phá Trần là đối thủ mạnh nhất của chúng ta hiện giờ!”
“Cái đấy với cứu người là hai chuyện khác nhau.”
Lục Lâm Trạch mếu máo, nhưng vẫn không muốn làm trái ý sư huynh, đành miễn cưỡng giải độc chữa thương cho các đệ tử của Cổng Phá Trần.
Vi Hàm Dạ thấy thế thì cảm kích nói: “Đa tạ Thẩm huynh, nếu không có huynh, thì e là ta cũng chẳng nhờ nổi đức Phật sống Lục sư thúc hỗ trợ.”
Thẩm Tam Xuyên dịu dàng nhìn theo bóng lưng Lục Lâm Trạch: “Sư đệ nói năng chua ngoa, chứ dễ mủi lòng lắm, thật ra đệ ấy sẽ không thấy chết mà không cứu đâu.”
Mọi người trong Ải Phong Nguyệt: Rõ ràng nó chỉ nghe mình đệ thôi á được không!
Chẳng bao lâu sau, đệ tử của Các Xuân Thu, Đài Yên Vân và Ải Thanh Từ đều lần lượt xuất hiện.
Tân Thần và Hoa Tiểu Quất vừa thấy Thẩm Tam Xuyên là lập tức nhào tới như cún con thấy chủ, ơi hời đến là thân thiết.
Mỗi người túm một bên tay Thẩm Tam Xuyên, bắt đầu cằn nhằn con quái vật rết mình vừa gặp khó chơi thế nào.
Sau đó hai người thấy đống xác rết cao vồng ở đằng sau anh chàng, đều ngây ra như phỗng.
Mọi người trong Ải Phong Nguyệt: Đồn như lời thật rồi, đám đệ tử thân truyền bình thường chảnh chó cao sang của năm nhánh Thần Phong hóa ra đều có ý với Thẩm sư đệ…
Các Xuân Thu và Ải Thanh Từ đều có đệ tử bị thương vì quái rết, chỉ riêng Đài Yên Vân là không hề hấn gì.
Hoa Tiểu Quất cực kỳ bất mãn nói với Thẩm Tam Xuyên: “Bọn ta đều lên núi từ mé kia.
Đài Yên Vân gần như chỉ leo theo dấu chân bọn ta.
Quái vật bị hai phái ta giết hết rồi, lũ người của Đài Yên Vân còn chướng ngại gì đâu, đi nhẹ nhàng lắm! Ghét ghê luôn ấy!”
Thương Viêm của Đài Yên Vân không qua bên này, mà đi giao lưu với Vi Hàm Dạ.
Nói được vài câu, có lẽ y phát hiện Thẩm Tam Xuyên luôn nhìn mình nên cũng liếc về phía anh chàng.
Tên này hoàn toàn không còn vẻ quẫn bách như lúc bị Thẩm Tam Xuyên vạch mặt thẳng thừng trong vòng thi trước, mà đã bình tĩnh như không.
Tâm lý cứng thật.
Số người bệnh của cả ba môn phái rất đông, làm khối lượng công việc của Lục Lâm Trạch đội lên cực nhiều.
Thẩm Tam Xuyên vốn định qua giúp, nhưng cứ bị Hoa Tiểu Quất và Tân Thần níu kéo mãi.
Vi Hàm Dạ bàn bạc một lát với Thương Viêm, rồi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên nói với mấy người: “Ban nãy Thương huynh bảo, lũ rết này vồ người để làm thịt.
Nhưng chúng thích tích trữ đồ ăn, nuôi dần rồi mới chén, hoặc đút cho trứng rết sắp nở.
Nếu chúng ta tìm được sào huyệt rết, biết đâu lại có thể cứu được những bá tánh bị nhốt trong đó!”
“Sào huyệt rết ư?” Tân Thần tiếp tục xích lại gần ôm cánh tay Thẩm Tam Xuyên, “Ui chao, thế chắc phải kinh lắm, người ta chả muốn đi đâu! Thẩm tiểu ca ca bảo vệ muội nhé!”
Hoa Tiểu Quất: “Vậy cô bỏ thi đi, làm thế biết đâu ta đây lại hết dớp đội sổ!”
Tân Thần: “Tưởng bở à, lát nữa bà cô đây sẽ bóp nát trứng rết bằng tay không nhá!”
Hoa Tiểu Quất: “…”
Thẩm Tam Xuyên vất vả lắm mới rút tay ra được, mở miệng hỏi Vi Hàm Dạ: “Vậy chúng ta phải tìm sào huyệt rết bằng cách nào?”
Vi Hàm Dạ nói: “Những nơi rết bò qua đều có vết dịch nhầy, chúng ta lần theo dấu vết đó, hẳn là có thể tìm ra sào huyệt của chúng.”
Mọi người nghe vậy thì đều nhìn xuống đất, quả nhiên thấy vết dịch nhầy như nước mũi dính lại trên mặt đất, hơn nữa hình như mùi hôi hám tỏa ra từ chính thứ này.
Vi Hàm Dạ nói: “Cứ để những người bị thương nghỉ ngơi ở đây, một đội nán lại bảo vệ họ.
Còn lại, đệ tử từ cấp 6 trở lên theo chúng ta vào hang rết cứu người.”
Mọi người đều nghe lời Vi Hàm Dạ, quay về dặn dò đồng môn.
Lục Lâm Trạch vốn định đi hang rết với Thẩm Tam Xuyên, nhưng hiện giờ có quá nhiều người bị thương, Thẩm Tam Xuyên cảm thấy sư đệ nên ở lại chữa trị cho họ.
Lục Lâm Trạch bó tay, đành nói là đợi mọi người tiêu hết độc hắn sẽ đuổi theo tập hợp với Thẩm Tam Xuyên sau.
“Sư huynh nhất định phải cẩn thận đấy.”
“Yên tâm đi, lũ rết này không làm gì được ta đâu.”
Lục Lâm Trạch thở dài, vươn tay kéo khóe miệng Thẩm Tam Xuyên, rồi thơm chụt một cái: “Ý đệ là huynh cẩn thận đừng để người ta sàm sỡ.
Đúng là chẳng biết sức hút của bản thân gì cả.”
Thẩm Tam Xuyên cạn lời nói: “Đàn ông đàn ang có gì để sàm sỡ đâu, đệ đừng có lo vớ vẩn nữa…”
Sau đó anh chàng cảm nhận được tay Lục Lâm Trạch đang lần xuống theo eo mình, anh chàng kinh ngạc đến độ mặt đỏ phừng phừng.
Lục Lâm Trạch nghiêm trang dạy dỗ anh chàng: “Sư huynh còn dám nói không có gì để sàm sỡ, muốn đệ minh họa sàm sỡ chỗ kia thế nào đúng không?”
Mọi người tỉnh táo hẳn lên: Còn có trò hay vậy cơ à?! Làm ơn minh họa kỹ càng giùm!
[HẾT CHƯƠNG 96].