“Đây rõ là mượn cớ để trả thù mà?”
***
Con yêu thú hổ trắng đầu sỏ đã bị vắt lên cành cao, cái mặt hổ tục tằng nhìn ba người dưới gốc cây chằm chằm.
Đuôi nó cũng rén chẳng dám đong đưa, chỉ sợ quấy nhiễu gã cục súc chưa nói gì đã treo nó lên cây dưới kia.
Vi Hàm Dạ ngồi tại chỗ, quan sát Lục Lâm Trạch tỏ vẻ khó ở ra mặt cầm chày giã thuốc.
Không biết cây chày kia có thù oán gì với hắn mà tiếng “Thịch thịch thịch” nghe rõ là cáu bẳn! Mãi mới thấy hắn giã xong, hắn trét thuốc lên băng gạc đầy vẻ cay cú, xoay người lại cực kỳ thái độ bảo chàng ta: “Sao, còn muốn ta cởi giúp ngươi à?”
Nếu không phải đã biết trước Lục Lâm Trạch chuẩn bị thoa thuốc lên vết thương cho mình, thì chàng ta còn tưởng hắn là phường ác bá đến tận nhà trả đũa.
Tuy người ta rất khó ở, nhưng Vi Hàm Dạ vẫn cảm ơn vô cùng lịch sự tử tế: “Đa tạ Lục sư thúc đã ban thuốc.”
Dứt lời, chàng ta bắt đầu c ởi quần áo của mình.
Nhưng vì vai vướng vết thương, nên một tay không vận nổi lực.
Chàng ta đành dùng tay còn lại để cởi áo, có vẻ hơi vất vả.
Thẩm Tam Xuyên đứng ngoài lề thấy thế, bèn bước tới nói: “Để ta cởi giúp huynh.”
Ai dè anh chàng còn chưa kịp chạm vào Vi Hàm Dạ thì đã bị Lục Lâm Trạch ngăn lại ngay.
Sau đấy hắn túm áo Vi Hàm Dạ, cục cằn giựt phắt phần vai áo bị yêu tinh hổ cào.
Máu thịt chưa khô hết dính trên lớp vải cũng bị giật ra, Vi Hàm Dạ phải nhíu mày vì đau.
“Chuyện này, không cần sư huynh động vào đâu!”
Thẩm Tam Xuyên cạn lời nói: “Đệ nặng tay quá, làm thế sẽ khiến vết thương của Vi huynh nặng hơn mất.”
Lục Lâm Trạch nhệch miệng: “Đệ chữa cho hắn là được chứ gì.”
Sau đấy hắn hung hăng trét thuốc lên miệng vết thương của đối phương, làm Vi Hàm Dạ phải run bắn vì đau.
Chẳng hiểu sao chỗ bị thương của chàng ta vừa đau vừa rát, như thể có mấy trăm con sâu đang đục ruỗng vậy.
Ban đầu Vi Hàm Dạ định nhẫn nhịn, mà tự dưng đau quá, trán vã mồ hôi, môi cũng bắt đầu run rẩy.
Cuối cùng chàng ta thực sự không nhịn nổi, bèn hỏi: “Lục sư thúc… thuốc này, chẳng lẽ có cả ớt à? Rát như phải bỏng vậy…”
Lục Lâm Trạch cũng không định phủ nhận: “Vuốt hổ có độc, ta lấy độc trị độc cho ngươi, ngươi cố nhịn một lát là hết thôi.”
Ớt cay có khả năng lấy độc trị độc hồi nào?
Hơn nữa móng vuốt của mấy con yêu tinh hổ kiểu này, hình như không có độc đâu…
Đây rõ là mượn cớ để trả thù mà?
Thẩm Tam Xuyên nhìn không nổi nữa, thở hắt ra, nói với Lục Lâm Trạch: “Sư đệ, đệ qua đây với ta một lát.”
Lục Lâm Trạch phủi tay, đi theo Thẩm Tam Xuyên đến chỗ Vi Hàm Dạ không nhìn thấy được nữa.
Thẩm Tam Xuyên cũng không muốn lý luận với Lục Lâm Trạch về hành động vừa rồi của hắn, chỉ khuyên nhủ: “Vi huynh dù sao cũng bị thương vì ta, dù đệ không muốn chữa cho huynh ấy, thì cũng đừng cố ý hành hạ huynh ấy nữa.”
“Với khả năng của Vi Hàm Dạ, hắn dư sức đối phó với con yêu tinh hổ kia, nhưng hắn lại chọn cách ngu nhất… Sư huynh, hắn cố tình ôm huynh, đè huynh xuống đó! Hắn đã nhăm nhe sàm sỡ huynh lâu rồi, huynh bảo đệ cam tâm tình nguyện chữa trị cho hắn thế nào được đây?”
Thẩm Tam Xuyên nhíu mày nói: “Gặp căng thẳng ai mà chả phản ứng kiểu chạy-hoặc-chiến, không phải ai cũng có thể đưa ra quyết định đúng đắn trong thời khắc khẩn cấp đâu, đệ lo lố quá rồi!”
“Đệ lo lố?” Mặt Lục Lâm Trạch sầm hẳn lại, “Mấy nay huynh còn chẳng cho đệ chạm vào huynh, vậy mà lại để đệ tận mắt nhìn thấy cảnh huynh ôm ấp người khác… thậm chí huynh còn chỉ trích đệ vì hắn ư?”
Thẩm Tam Xuyên hít vào, cũng cáu tiết lên: “Lục Lâm Trạch, đệ đừng có nói chuyện vô lý hãm tài như thế! Đệ biết thừa tụi ta không phải như vậy mà!”
“Đương nhiên đệ biết hai người không phải thế, không thì sao đệ còn chữa cho hắn! Nhưng đệ tức muốn khùng rồi đây.
Đệ không chịu được việc huynh dịu dàng thân thiện với kẻ khác, còn chỉ lạnh nhạt thờ ơ với mình đệ!”
Hắn đột nhiên túm cổ tay Thẩm Tam Xuyên, đẩy mạnh anh chàng lên cây, bất chấp tất cả đè lên người anh chàng, cưỡng hôn anh chàng!
“Đệ làm gì đấy… Á, Ưm… Buông ta ra…” Thẩm Tam Xuyên muốn phản kháng.
Lũ dây gai đen lập tức trói chặt tay anh chàng ép lên thân cây, phần eo và cẳng chân cũng nhanh chóng bị dây leo siết cứng, không thể động đậy!
“… Lục Lâm Trạch, đệ điên rồi à, rốt cuộc đệ muốn làm gì?” Anh chàng kìm lửa giận, nhìn hắn, “Buông ta ra!”
“Đệ điên rồi đấy, đệ sắp ghen phát rồ rồi! Huynh không cho đệ chạm vào huynh, đệ càng khao khát huynh!”
Dây gai đen lượn từ cổ tay áo anh chàng, leo dần lên.
Nhận ra đôi mắt Lục Lâm Trạch mỗi lúc một sâu hoắm, cơ thể Thẩm Tam Xuyên căng chặt tức thì.
Không ổn, bầu không khí này bất ổn lắm!
Anh chàng chưa bao giờ thấy Lục Lâm Trạch đối xử với mình thế này, cứ như muốn ăn tươi nuốt sống anh chàng vậy!
Trong thoáng chốc, dường như anh chàng nhìn thấy hoa văn dây gai đen xuất hiện trên cổ Lục Lâm Trạch…
Đây là… ma tính ư?!
…
“Thẩm huynh, Lục sư thúc, hai người sao thế?”
Nghe thấy câu hỏi này, dây gai đen trên người Thẩm Tam Xuyên biến mất chỉ trong giây lát.
Người anh chàng hẫng đi, ngã vào lòng Lục Lâm Trạch.
Thẩm Tam Xuyên thở hổn hển từng cơn, tiếng tim dồn dập đến độ anh chàng hoàn toàn không nói nổi thành lời!
Ban nãy, lần đầu tiên anh chàng thấy sợ sư đệ! Đó cũng là lần đầu anh chàng nhận ra ma tính của sư đệ rất khó khống chế…
Cổ họng anh chàng như bị kim chích, chưa thể thốt nên câu, toàn thân thì rã rời! Rõ ràng sư đệ chưa làm gì anh chàng cả, mà sao đã thấy o ép quá trời?
“Tụi ta không sao.” Lục Lâm Trạch không ngoái đầu, đôi mắt đã sáng trong trở lại.
Hắn ôm Thẩm Tam Xuyên trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về lưng anh chàng, như đang an ủi anh chàng vậy.
“Ta thấy tiếng như hai người đang cãi nhau ấy, ừm… không sao là tốt rồi.” Vi Hàm Dạ cũng không lại gần, chỉ nhìn hai người từ đằng xa.
Lục Lâm Trạch nói: “Ngươi bị thương, đừng chạy lung tung, về ngồi cho yên đi.”
“Được.” Vi Hàm Dạ nghe vậy thì bỏ đi.
Thấy Vi Hàm Dạ khuất dạng, Lục Lâm Trạch mới nhẹ nhàng ôm ghì Thẩm Tam Xuyên: “Xin lỗi nhé sư huynh, ban nãy đệ lú lẫn quá… làm huynh sợ à?”
Hắn vẫn chưa nhận ra mình vừa bị ma tính ăn mòn.
Thẩm Tam Xuyên lắc đầu: “Ta muốn ở một mình một lát, đệ… cũng bình tĩnh lại đi.”
“… Vâng.” Lục Lâm Trạch hôn lên trán anh chàng, “Đừng đi xa quá nhé.”
“Ừ.”
Sau khi đi được một đoạn, Thẩm Tam Xuyên hỏi hệ thống: A Lam đi rồi, sau này ma tính của sư đệ sẽ ngày một khó kiểm soát à?
【 Hệ thống: Trước kia ngài ấy toàn nhờ Cáo Chín Đuôi giúp cả đấy.
Giờ ngoài sức bản thân, thì chẳng ai có thể đàn áp nó hộ ngài ấy được cả, bất khả kháng cả thôi 】
Thẩm Tam Xuyên: Mấy nay tớ cũng quá đáng thật, kích động ẻm rồi hả?
【 Hệ thống (bó tay): Cậu nói coi… Trước kia tui nhắc thì cậu cứ chủ quan, hôm nay thấy cậu với Vi Hàm Dạ ôm nhau, ngài ấy lại chả tức điên lên à? 】
Thẩm Tam Xuyên thở dài: Tớ cũng không ngờ thằng nhỏ lại ghen rồ dại lên vì Vi Hàm Dạ như thế, quan trọng nhất là chuyện có phải vậy đâu.
【 Hệ thống (đỡ trán): Hai cậu đúng là người tám lạng kẻ nửa cân, đừng có chó chê mèo lắm lông 】
Trò chuyện với hệ thống xong, anh chàng đang chuẩn bị quay về, thì chợt nghe thấy một âm thanh rất lạ vọng ra từ trong rừng, như tiếng bánh xe lăn trên con đường gập ghềnh bấp bênh vậy.
Rắc rắc…
Thẩm Tam Xuyên hơi nghi hoặc, anh chàng không kìm nổi lòng hiếu kỳ, đi về hướng tiếng động kia.
Đi được một đoạn, anh chàng thực sự thấy có người đang đẩy một chiếc xe lăn, chậm rãi bước về phía trước.
Nhìn bóng dáng người nọ, Thẩm Tam Xuyên bất giác thốt ra: “Thương Vân?”
Người đẩy xe lăn khựng lại, sau đấy y xoay người, chiếc xe lăn cũng xoay theo.
Thẩm Tam Xuyên ngỡ ngàng nhìn kẻ ngồi trên xe lăn.
Chỉ thấy đôi mắt và miệng gã đầy những khe rãnh nông sâu khác nhau.
Vết rạch đen ngòm đang tỏa ra làn khí đen mờ ảo, thoạt trông như vết loang lổ do gai bằng sắt để lại.
Nhưng những vết thương này lại khiến anh chàng thấy quen quen.
Tay và chân kẻ đó có vẻ yếu xìu, nằm im bất động trên chiếc xe lăn.
Dù hình ảnh hơi ghê, nhưng anh chàng vẫn nhận ra diện mạo của gã, thậm chí gã còn giống kẻ đằng sau như lột…
“Tam Xuyên huynh, còn nhớ người trên xe lăn là ai không?”
Thẩm Tam Xuyên quan sát kẻ ngồi xe lăn, rồi lại nhìn Thương Vân đẩy xe đằng sau gã: “Rốt cuộc ngươi là người phương nào?”
Hai tay y đặt lên vai người ngồi xe lăn: “Chắc hẳn huynh không quên được đâu nhỉ, kẻ đã tra tấn Thương Vân anh trai ta thành ra thế này chính là huynh và Lục Lâm Trạch mà.”
Y cười, vuốt v e cằm Thương Vân: “À, quên chưa giới thiệu, tên ta là Thương Viêm, em sinh đôi với Thương Vân anh trai ta.”
Thương Vân trên xe lăn không thể nói năng, nhưng nghe thấy giọng Thẩm Tam Xuyên, gã bắt đầu trở nên kích động.
Tuy Thẩm Tam Xuyên đã sớm cảm thấy gã Thương Vân mình gặp lần này rất lạ, nhưng anh chàng thật sự không ngờ hóa lại là hai người, hơn nữa còn là anh em sinh đôi giống nhau như lột! Trông trạng thái của Thương Vân, ắt hẳn gã không thể mở miệng, cũng không thể viết chữ giải thích.
Vậy nên Thương Viêm em trai gã mới không biết kẻ hại anh mình là ai.
Y cố tình giả dạng anh trai xuất hiện tại đây, cốt là để lùa hung thủ thật ra sao?
Thảo nào Đài Yên Vân lại không công bố việc Thương Vân bị thương…
Thẩm Tam Xuyên lại quan sát những vết thương trên người Thương Vân, rốt cuộc cũng nghĩ ra mình thấy quen là vì đâu.
Đây chính là vết tích của Tức Ảnh.
Nếu ban nãy Thương Viêm đã nhìn thấy Tức Ảnh, thì quả thực nhiều khả năng y đã đoán ra kẻ xuống tay với anh trai y chính là sư đệ…
“Các ngươi muốn làm gì?”
Thương Viêm cười nói: “Hai người đã hại anh trai ta ra nông nỗi này, chẳng lẽ không nên xin lỗi trước hay sao?”
Thẩm Tam Xuyên rằng: “Là do gã gieo gió gặt bão thôi.”
“Gieo gió gặt bão?” Thương Viêm nhìn Thẩm Tam Xuyên đầy ý nhị sâu xa, “Nghe Vân Khanh Tử nói, anh trai ta có vẻ rất thích huynh.
Lục Lâm Trạch hành hạ huynh ấy thế này, chắc chắn không phải là vì huynh ấy đã làm gì hắn, mà là, đã làm gì huynh rồi đúng không?”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Thương Viêm nắm tay Thương Vân, quỳ một gối xuống cạnh gã, nhẹ nhàng nói: “Ca ca, nếu huynh thích y, thì đệ sẽ cướp y về tặng huynh, để y hầu huynh cả đời, huynh có chịu không!”
Thương Vân không mở miệng lên tiếng được, nhưng ai cũng có thể nhận ra cảm xúc của gã đang dao động rất mạnh!
“Đệ biết, đệ biết rồi, đệ sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai làm hại huynh đâu.
Chờ đệ giết xong Lục Lâm Trạch, đệ sẽ bắt Thẩm Tam Xuyên làm bạn giường cho huynh, hầu hạ huynh đêm ngày, huynh muốn làm gì y cũng được tất.”
Thẩm Tam Xuyên cười khẩy: “Ngươi cũng hiểu mấy thú vui ghê tởm của anh trai ngươi thật đấy!”
Thương Viêm nói: “Trước kia anh của ta ưng huynh, là phúc phận mà huynh phải tu tám kiếp mới được.
Huynh có biết với thân phận của huynh ấy, bao nhiêu quan to quý tộc, người tài sang trọng phải van xin được làm bạn chung giường chung gối với huynh ấy không? Vậy mà huynh lại không biết điều như thế.”
“Chuyện ta không biết điều có phải ngày một ngày hai đâu.
Trước kia anh ngươi không làm nổi, ngươi tưởng giờ chỉ mình ngươi là thắng được ta chắc?”
“Tam Xuyên huynh cứ đùa, quy tắc của mê cảnh là không được đả thương kẻ khác, sao ta lại ra tay với huynh được?”
Tên này trông rõ là nhẹ nhàng thoải mái, nhất định còn kế hoạch dự phòng đây. Thẩm Tam Xuyên loáng thoáng có dự cảm không ổn, nhưng anh chàng không muốn biểu lộ sự bất an của mình.
Quy tắc của mê cảnh là không được đả thương kẻ khác, tuy giờ địch không tấn công được mình, nhưng mình cũng chẳng thể ra tay với chúng.
“Tam Xuyên huynh,” Thương Viêm đứng dậy, vẫn treo nụ cười phúc hậu vô hại trên gương mặt, “Đôi khi ta cảm thấy, nắm giữ bí mật của một người, còn thú vị hơn cả giết thẳng kẻ đó đấy.”
[HẾT CHƯƠNG 91].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...