“Chưởng môn tương lai của Ải Phong Nguyệt.”
***
Trong khoảng thời gian này, Thẩm Tam Xuyên không thể tham gia tu luyện, ban ngày chỉ có thể nằm nghỉ ngơi một mình trong lầu Thuốc.
Nói thật anh chàng rất có hứng thú với túi gấm mà Bạch Đế để lại cho mình, chỉ suốt ngày tính chuyện mở ra xem rốt cuộc trong đấy có gì.
Nhưng nghĩ đến lời dặn đừng mở lung tung của Bạch Đế, anh chàng đành gắng kiềm chế!
Hôm nay anh chàng đang ngắm vuốt túi gấm, thì Thiên Lũng Cảnh lâu rồi không về Ải Phong Nguyệt đột nhiên xuất hiện.
Thiên Lũng Cảnh vừa thấy túi gấm trong tay anh chàng, biểu cảm ngàn năm bất biến cũng thay đổi hẳn: “Tam Xuyên, thứ con đang cầm là…”
Thẩm Tam Xuyên thấy Thiên Lũng Cảnh về thì toan đứng dậy, nhưng đụng phải vết thương, đau tới độ nhe răng: “Uiii… Sư tôn, thầy về rồi ạ…”
“Con cứ nằm nghỉ đi, lúc về thầy đã nghe chuyện con bị thương rồi.
Chỗ gãy xương của con còn cần tĩnh dưỡng, gắng đừng cử động quá nhiều.” Thiên Lũng Cảnh bước đến, duỗi tay đỡ Thẩm Tam Xuyên nằm xuống cẩn thận, rồi lại dém chăn cho anh chàng, y như một người cha hiền từ.
“Đa tạ sư tôn, thật ra con ổn rồi ạ! Ít nhiều cũng nhờ Bạch Đế và A Lam… à, họ là những người bạn yêu linh của con, cái túi gấm này là họ tặng con nè.” Thẩm Tam Xuyên nói, rồi đưa túi gấm cho Thiên Lũng Cảnh.
“Yêu linh bạn con tin tưởng con thật đấy, thứ này là một món Thần Khí.
Nếu ta không lầm, thì nó có thể làm người chết sống lại, tái tạo xương thịt, là một vật báu mà yêu linh bình thường không thể sở hữu được.”
“Kinh vậy cơ ạ?” Thẩm Tam Xuyên rất là xúc động. Bệ hạ tốt tính ghê.
Chẳng những cứu mạng anh chàng, mà còn tặng anh chàng thêm mạng nữa.
Chơi Super Mario qua cửa cũng chẳng nhận được phần thưởng xịn nhường này!
“Thảo nào ngài ấy lại dặn con đừng mở lung tung, mở ra chắc sẽ có nhiều người thèm thuồng lắm!”
Thiên Lũng Cảnh trả túi gấm cho Thẩm Tam Xuyên: “Ừ, cất kỹ đi.
Mấy món Thần Khí này, gặp đúng người sẽ là công cụ thần thánh, chứ gặp sai người sẽ thành công cụ giết chóc ngay.”
Tim Thẩm Tam Xuyên thót lại.
Nhớ tới chuyện mình từng trải qua mấy ngày trước, anh chàng đột nhiên từ chối: “Sư tôn, nếu nó là Thần Khí, chi bằng sư tôn cứ cầm đi ạ.
Con sợ con không trông được đâu, nếu lại xảy ra chuyện như vụ Huyền Phong lão tổ thì… Ôi, tất cả là tại dạo gần đây con tăng hai cấp liền nên hơi kiêu căng, không nghe lời thầy dạy, thường xuyên vận dụng Ứng Kiếp, nên mới gặp họa hút chết.”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Gặp họa hút chết chỉ có thể chứng minh thực lực của con còn chưa đủ mạnh.
Thoái thác trách nhiệm không phải cách hay.
Con muốn gánh vác niềm tin của họ, thì càng cần tiến bộ nhiều hơn.
Tam Xuyên, con là đứa học trò thầy tự tay chọn lựa, không nên ở trong vùng an toàn mãi, sẽ quen thói ỷ lại.
Chỗ dựa lớn nhất của con không phải kẻ khác, mà phải là chính con, hiểu không?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, anh chàng biết lời sư tôn nói chẳng sai.
Đúng là anh chàng đã quá ỷ lại, rõ ràng trước kia từng thề thốt muốn tự bảo vệ mọi người, viết lại kết cục cho họ, vậy mà giờ động tí là lại muốn dựa dẫm… Nghĩ đến đây, anh chàng nhận túi gấm về: “Con hiểu rồi ạ, thưa sư tôn.”
Ánh mắt Thiên Lũng Cảnh dịu đi: “Vết thương của con còn đau không?”
“Hết đau rồi ạ, có Thái sư tôn dốc lòng chăm sóc, con tin là chẳng bao lâu nữa mình sẽ khỏi hẳn thôi.” Thẩm Tam Xuyên nhìn Thiên Lũng Cảnh, đột nhiên nhớ ra hình như sư tôn vừa về là tới thăm mình ngay, chưa kịp đi xử lý chuyện khác, “Đúng rồi, sư tôn ơi, thầy về từ huyện Khanh Lâu, có phát hiện gì không? Tại sao dân chúng vùng đó lại đột nhiên đổi tính vậy ạ?”
“Cũng chẳng phát hiện gì.” Thiên Lũng Cảnh ngập ngừng, “Ta không chỉ đến huyện Khanh Lâu, mà còn đi điều tra quanh đó, nhưng tất cả đều rất bình thường, chẳng có dấu vết kỳ quái nào.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy thì an ủi y: “Sư tôn đừng để ý quá ạ, có lẽ thật sự chẳng có vấn đề gì đâu, chắc tại con nghĩ nhiều quá thôi.”
“Chỉ mong được vậy.”
Sau đấy, Hàn Vãn Lâu cũng quay về Ải Phong Nguyệt, nhưng ngài cũng không điều tra được manh mối gì về kẻ thủ ác đã tiêu diệt toàn bộ Cổng Lăng Thiên.
Tất cả dấu vết ở hiện trường đều chỉ về hướng Tông Long Dã, nhìn sơ có vẻ đây là một vụ gây hấn rồi bị trả thù, cuối cùng rước họa diệt môn.
Những người sống sót của Cổng Lăng Thiên đã báo cáo chuyện này lên năm nhánh Thần Phong.
Chưởng môn của bốn phái còn lại cũng xông xáo đòi Thiên Lũng Cảnh ra mặt lấy lại công bằng cho Cổng Lăng Thiên.
Nhưng trước vụ việc này, Thiên Lũng Cảnh luôn giữ im lặng, khiến Chưởng môn của bốn phái còn lại lén nói nọ nói kia y.
Có điều họ sợ thực lực của Thiên Lũng Cảnh, nên không dám ý kiến ý cò thêm.
Dù sao ai mà chẳng biết, Hoang Tịch của Tông Long Dã từng là đệ tử thân truyền mà Thiên Lũng Cảnh vừa ý nhất.
Thiên Lũng Cảnh im ru, là để bao che cho thứ phản bội ấy chứ sao? Trăm năm nay, năm nhánh Thần Phong và ba châu Huyền Sát vẫn ở thế cân bằng rất vi diệu, thi thoảng có xô xát nhỏ nhặt, nhưng bề ngoài thì nước sông không phạm nước giếng.
Tuy vậy, tàn sát cả một môn phái chẳng khác nào cắm dao vào ngón chân đối thủ, muốn làm lơ cũng không được.
Một khi thế cân bằng bị phá vỡ, thì đấy là điềm báo giông bão sắp đến.
May thay, chẳng bao lâu nữa, Tiệc chung Năm nhánh được tổ chức 10 năm một lần của năm nhánh Thần Phong sẽ đến.
mọi người đều dồn hết sự chú ý vào buổi Tiệc chung Năm nhánh này, nên tạm gác vụ án Cổng Lăng Thiên qua một bên, đợi điều tra sau.
Tiệc chung Năm nhánh lần này vô cùng long trọng.
Những dịp trước toàn đệ tử mới của các môn phái tham dự hội thi, nhưng năm nay trong đám người mới của Ải Phong Nguyệt lại có Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch.
Hai vị này đột phá lên bậc 6 chỉ trong một năm, còn lứa mới của mấy môn phái kia, anh chị nào lên được bậc 4 trong vòng 10 năm thì đã là hạc giữa bầy gà rồi, nhưng vẫn không thể xứng tầm với bậc 6 của hai người.
Túm lại, nếu chỉ cho mỗi tụi newbie đi, thì khỏi cần thi thố, Ải Phong Nguyệt thắng là cái chắc.
Nhưng cũng chẳng thể cấm người ta thi vì người ta mạnh quá được.
Dù sao họ hoàn toàn phù hợp với quy tắc của hội thi.
Vì vậy, để hạn chế hai thí sinh out trình này, rất nhiều quy tắc mới đã được đề ra.
Ví dụ như là, mỗi môn phái có thể tham gia thi đấu dưới sự dẫn dắt của đệ tử thân truyền của Chưởng môn!
Bởi vậy, tình thế thay đổi hẳn.
Từ sau lần từ biệt ở Ải Phong Nguyệt hồi nửa năm trước, đệ tử thân truyền của các Chưởng môn gần như đều dồn hết sức vào cải thiện việc tu luyện cá nhân.
Ai được chọn làm đệ tử thân truyền thì ắt hẳn phải có chỗ hơn người, bước tiến của họ trong khoảng thời gian này đều rất đáng kể.
Vi Hàm Dạ của Cổng Phá Trần đã tăng từ cấp 8 lên cấp 9.
Tuy Tân Thần của Các Xuân Thu chưa đột phá cấp 7, nhưng cũng đã mấp mé rồi, sắp nhảy lên cấp 8.
Hoa Tiểu Quất của Ải Thanh Từ đã đột phá cấp 8.
Thương Vân của Đài Yên Vân cũng ở cấp 7 gần cấp 8!
So ra, giờ Thẩm Tam Xuyên ở cấp 6 lại xếp chót.
Bởi vậy hội thi còn chưa bắt đầu, các sư huynh sư tỷ của Ải Phong Nguyệt đã bất bình thay hai người.
Lâm Hạ Phong: “Hồi xưa chỉ có đệ tử mới trong vòng mười năm mới được tham gia Tiệc chung Năm nhánh thôi, đệ tử quá mười năm là không được phép dự thi.
Dù sao đây cũng là hội thi cho đám tay mơ thử sức mà… Giờ sửa lại quy tắc này thì chí hai đứa quá, rõ ràng họ không muốn để hai đứa thắng!”
Vạn Trọng Sơn đẩy kính lên: “Đúng đấy, xưa nay làm gì có luật cho đệ tử thân truyền các môn phái tham gia thi đấu đâu.
Nhất là Vi Hàm Dạ còn tới cảnh giới thứ 9 rồi chứ.
Hai đứa kém hắn 3 bậc, khó mà có cửa lắm!”
Các đệ tử mới của Đỉnh Vô Quan đều ca thán, bảo là nhẽ ra được thắng nhàn, giờ lại thành thử thách vô vọng!
Vạn Trọng Sơn lại xem xét quy tắc thi đấu, nói: “Nhưng mà, trong luật thi còn ghi, xét tới việc Ải Phong Nguyệt bên mình gộp chung cuộc thi tuyển chọn Thủ Tịch bốn năm một lần với Tiệc chung Năm nhánh, nên có thể cho phép Thủ Tịch nhiệm kỳ trước và những người dự thi tham gia cùng…”
Mọi người trong Đỉnh Vô Quan nghe thế thì hỏi liền: “Vậy Lâm sư huynh, Vạn sư huynh ơi, các huynh chỉ cần tham gia thi tuyển Thủ Tịch là có thể tham dự Tiệc chung Năm nhánh với nhà mình đúng không ạ?”
“Thế thì tốt quá, hai sư huynh đều ở cấp 8, vậy là tụi mình có hy vọng thắng rồi!”
“Không sai không sai, có hai vị sư huynh, còn thêm Thẩm sư đệ và Lục sư đệ, xác suất thắng của bọn mình chắc chắn sẽ rất cao!”
Lâm Hạ Phong nhìn Vạn Trọng Sơn, lắc đầu nói: “Không được, ta làm Thủ Tịch rồi.
Còn Trọng Sơn hồi xưa cũng đã thi tuyển Thủ Tịch.
Theo quy định của Ải Phong Nguyệt, người từng giữ chức Thủ Tịch hoặc từng thi tuyển đều không có tư cách giành ghế đầu lần nữa… Dù sao vẫn phải để dành cơ hội cho tụi trẻ.”
Mọi người đều tiếc hùi hụi: “Hả? Sao lại thế!”
Vạn Trọng Sơn bất đắc dĩ nói: “Vậy xem tình hình bây giờ, Nhan Hoán Chu cũng sẽ tham gia Tiệc chung Năm nhánh lần này à?”
Lũ đệ tử của đỉnh Vô Quan kêu ca không ngừng: “Không phải chứ, Nhan Thủ Tịch cũng đi thì thà bỏ quy tắc này luôn cho rồi! Thế này chẳng hóa dậu đổ bìm leo sao!”
Lâm Hạ Phong bỗng nở nụ cười rất là sâu xa: “Cũng chưa chắc, dù không thể giành chiến thắng trong Tiệc chung Năm nhánh, nhưng chẳng lẽ mấy đứa lại không muốn Thẩm sư đệ cướp được danh hiệu Thủ tịch sao?”
Mọi người: “!!!”
Nếu lần này Thẩm sư đệ thật sự giành được danh hiệu Thủ tịch trong Tiệc chung Năm nhánh, cộng thêm thân phận đệ tử thân truyền của Chưởng môn hiện giờ, khà, vậy chẳng phải sẽ tương đương với việc trở thành Chưởng môn tương lai của Ải Phong Nguyệt sao!
Vạn Trọng Sơn ngẫm ngợi rồi rằng: “Nhưng mà, Tiệc chung Năm nhánh thật ra là một cuộc thi phối hợp, ta lại cảm thấy chưa chắc mấy đứa sẽ thua.
Vì dù cấp bậc của đệ tử thân truyền bốn môn phái kia có cao cỡ nào, chắc chắn họ cũng không tu hành huấn luyện cùng lứa đệ tử mới.
Ngược lại, từ khi vào đây, mấy đứa toàn tập chung với Thẩm sư đệ, Lục sư đệ.
Nếu phải so độ hiểu ý và phối hợp, ta cảm thấy họ không bằng được mấy đứa.”
Mọi người ngạc nhiên hô to: “Thật ạ? Nếu vậy, thì tụi đệ/muội cũng có thể cống hiến sức lực mang phần thắng về cho Ải Phong Nguyệt đúng không?”
Lâm Hạ Phong gật đầu tỏ vẻ tán đồng, sau đấy hình như nhớ ra điều gì, anh ta lại chậm rãi nói: “Nhưng mấy đứa nhất định phải chú ý bảo vệ bản thân.
Trước kia lũ người thuộc ba châu Huyền Sát từng đánh lén bọn ta nhân lúc diễn ra Tiệc chung Năm nhánh, khiến nhà mình thiệt hại nặng nề.
Nếu năm ấy không có Hoang…”
“Khụ khụ!”
Anh ta còn chưa nói hết câu, thì đã bị tiếng ho khan của Vạn Trọng Sơn cắt ngang.
Nhận ra mình nói thế không được hay lắm, anh ta đành bổ sung một câu: “Nhưng thôi, cũng nhờ sự kiện đánh lén năm đó, nên mỗi dịp Tiệc chung Năm nhánh sau này, Chưởng môn của các phái đều tự đến tham dự, hơn nữa còn chung tay lập kết giới, đề phòng mấy đứa bị lũ tu ma đánh lén… Nhưng túm cái váy quấn cái quần lại thì an toàn trên hết, chớ có làm liều, hiểu chưa?”
“Đa tạ sư huynh!”
Thẩm Tam Xuyên đã gần khỏi hẳn, nghe hai ông anh từng trải dặn dò xong, anh chàng chợt nhớ ra điều gì, ngẫm ngợi rất nghiêm túc.
Lục Lâm Trạch thấy Thẩm Tam Xuyên suy tư như thế, bèn mở miệng hỏi: “Sao vậy sư huynh, huynh nghĩ đến chuyện gì à?”
“Trước khi chuẩn bị xuống tay giết ta, Huyền Phong lão tổ từng nói với ta rằng, không chỉ mỗi ba châu Huyền Sát muốn giết Thiên Khải giả, mà còn có kẻ trong năm nhánh Thần Phong cũng ngứa mắt ta… Nếu điều lão nói là thật, thì Tiệc chung Năm nhánh lần này chắc chắn không đơn giản đâu.”
Ánh mắt Lục Lâm Trạch thay đổi: “Ý sư huynh là, có kẻ sẽ mượn cơ hội giết huynh ư?”
Thẩm Tam Xuyên cười nói: “Ta không sợ chúng tới giết ta.
Chi bằng phải nói là, ta còn mong chúng xuất hiện, để ta bắt được kẻ phản bội trong năm nhánh Thần Phong! Đỡ cho chúng năm lần bảy lượt gây hấn với mình!
“Nếu ta đoán không nhầm, thì tất cả những sự kiện chúng ta gặp được đó giờ, dù là Nghiệp Liên Phật Ma, hay án thai ma, Cổng Lăng Thiên bị diệt môn… đều có liên quan tới kẻ phản bội này!”
[HẾT CHƯƠNG 85].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...