“Để ta tự làm.”
***
Thiên Lũng Cảnh bị Hoang Tịch kéo xuyên qua đám đông hỗn loạn, đi vào quán rượu to nhất ở đây.
Hoang Tịch ném bừa một thỏi vàng cho tay chưởng quầy đang định ra đón khách, đoạn lôi Thiên Lũng Cảnh vào trong: “Đêm nay ta bao hết suối nước nóng, đừng cho bất kỳ ai bước vào.”
Chưởng quầy nhận thỏi vàng, lập tức vui như được mùa, vội cúi đầu khom lưng: “Mời quý nhân vào trong, ngài có muốn tôi sai người chà lưng đấm bóp cho hai vị thả lỏng cơ thể không ạ?”
Hoang Tịch ngoái lại, ánh mắt sắc lẻm: “Ta nói rồi, đừng cho bất kỳ ai khác vào.”
Bấy giờ chưởng quầy mới để ý mỹ nhân tóc đen được quý nhân nắm tay vào luôn e lệ cúi đầu, tai đã đỏ ửng, toàn thân run nhè nhẹ như đang rụt rè… Chưởng quầy hiểu ra, vội nói ngay: “Hiểu rồi hiểu rồi ạ, chắc chắn không ai quấy rầy các ngài tối nay đâu ạ.
Tiệm tôi tặng kèm hai quý nhân một phòng trên kia, nếu ngâm suối mệt quá, các ngài có thể lên phòng nghỉ ngơi luôn ạ, hai vị chơi vui vẻ nhé!”
Hoang Tịch không nói nữa, chỉ kéo Thiên Lũng Cảnh vào trong.
Suối nóng của quán trọ này là suối nước nóng lộ thiên duy nhất ở gần đây.
Suối rất rộng, xung quanh là những hòn đá trắng vô cùng nhẵn nhụi.
Hoa anh đào nở rộ ngoài rào che quanh sân, nhẹ nhàng bay xuống như những bông tuyết màu hồng phấn.
Hai người mang thân thể hẵng còn khí lạnh bước vào khu suối nóng, chênh lệch nhiệt độ khiến mắt họ phủ màn hơi nước mênh mang, nhìn nhau cũng pha men say.
Hoang Tịch không chờ nổi nữa, gã xoay người tháo mặt nạ của Thiên Lũng Cảnh rồi lập tức bế bổng y bước vào trong suối!
Nước bắn tung tóe, hơi ấm từ suối nước nóng lập tức xâm nhập vào làn da còn se lạnh.
Thiên Lũng Cảnh uống một ngụm nước vì sặc, y đứng dậy trong trạng thái ướt sũng.
Bộ quần áo còn chưa kịp cởi từ từ nổi lên.
Tóc y đã quay về màu sắc vốn có, sau khi ngấm nước, mái tóc dính cả lên người.
Hơi nóng của con suối lượn quanh hai người, y chớp mắt, ngay cả hàng mi trắng muốt cũng ướt đầm nhỏ nước, tựa như một con bướm trắng bị dính mưa, loay hoay vỗ đôi cánh khó mở của mình…
…
“Chưởng quầy, hình như ta vừa thấy người quen tới đây, ông cho ta vào kiểm tra xem có phải không nhé?”
Chưởng quầy của quán rượu đang vui tươi hớn hở xoa thỏi vàng thì chợt thấy một người đàn ông nho nhã đeo mặt nạ ngàn lượng đi đến, còn chỉ về phía cửa vào suối nước nóng.
“Úi chà, ngại quá.
Công tử ơi, xui thay tối nay suối nước nóng bên tôi lại được một quý nhân bao hết rồi, nên không thể cho ngài vào được! Hay ngài quay lại hôm khác nhé?”
Hàn Vãn Lâu nhìn cánh cửa đóng chặt của khu suối nóng, cười nói: “Không sao, ta cũng không muốn ngâm suối, chỉ muốn liếc thử coi có phải người quen của mình trong đấy không thôi.”
“Vậy… cũng không hay lắm đâu ạ.
Vị quý nhân kia không muốn bị kẻ khác quấy rầy, trông ngài ấy dữ lắm, chúng tôi không dám động vào đâu!”
Ông chưởng quầy nọ đang giải thích, thì đột nhiên hai người đeo mặt nạ đắt đỏ nữa hùng hổ xông vào.
Hai người, mỗi người khênh một bên Hàn Vãn Lâu, kéo tuột ngài ra ngoài mà chẳng thèm giải thích gì.
Hàn Vãn Lâu lấy làm khó hiểu: “Sao hai đứa tiểu quỷ tụi con tìm được ta… Chờ chút, thả ta xuống đã, hình như mới nãy ta trông thấy Hoang Tịch!”
Thẩm Tam Xuyên nói: “Hàn trưởng lão, chắc chắn người nhìn lộn đấy ạ, sao Hoang sư huynh lại xuất hiện ở đây được!”
Lục Lâm Trạch cũng hùa theo: “Đúng lắm luôn ạ, lão ấy không thể tới chỗ này được đâu, trừ phi đầu lão hỏng rồi!”
“Không, mấy đứa nghe ta nói đi! Ta thấy nó thật mà, hơn nữa nó còn kéo theo một người, trông vội vàng lắm.
Dáng dấp kẻ kia giống hệt Lũng Cảnh nữa chứ, nếu không phải khác màu tóc thì ta còn tưởng đấy là Lũng Cảnh!”
“Thế càng chứng tỏ người nhìn lộn đó ạ! Sư tôn và Hoang sư huynh như nước với lửa, không thể ở bên nhau được đâu!”
Hàn Vãn Lâu: “Ờm… Ta cũng có nói người đó chắc chắn là Lũng Cảnh đâu, chỉ hơi giống thôi… nên giờ mới muốn vào xác nhận này!”
Lục Lâm Trạch đặt tay lên vai Hàn Vãn Lâu: “Hàn trưởng lão, chắc hẳn dạo này người mệt mỏi quá đấy.
Ở đây có nhiều suối nước nóng, có thể vào ngâm xả hơi ạ.
Quán này người ta bao rồi, tụi con đưa người qua suối khác ngâm cho thoải mái!”
Hàn Vãn Lâu cạn lời ra mặt: “Ta ngâm cùng mấy đứa hả? Ta thấy không ổn lắm đâu… Hai đứa nít ranh hừng hực lửa tình tụi bay có thể ngoan ngoãn không xớ rớ nhau khi ngâm suối chung được sao? Ta không có đam mê quan sát tụi con đâu!”
Thẩm Tam Xuyên bị nói thế thì mặt đỏ lựng, nhưng vẫn nằng nặc kéo Hàn Vãn Lâu ra ngoài bằng được.
Lục Lâm Trạch bảo: “Hàn trưởng lão yên tâm, con biết một quán có sân riêng cho mỗi phòng, còn có suối nước nóng khép kín nữa.
Tuy hơi nhỏ, nhưng cảnh cũng được lắm ạ, hợp cho người hưởng thụ một mình đấy! “
Hàn Vãn Lâu bứt rứt: “Nhưng ta tới là để tìm Lũng Cảnh, còn chưa tìm thấy đệ ấy đâu!”
“Người cũng hiểu sư tôn mà, sao thầy lại có hứng thú với mấy chỗ thế này được! Biết đâu thầy xem qua rồi về luôn rồi ạ.
Nhưng Hàn trưởng lão hiếm lắm mới tới đây một lần, dù sao cũng nên thưởng thức đặc sản suối nước nóng của quê con chứ ạ!”
Nhờ sự cố gắng bền bỉ không ngừng của hai người, cuối cùng Hàn Vãn Lâu phải tước vũ khí đầu hàng, theo họ qua một suối nóng khác.
Vất vả lắm mới dàn xếp xong vụ Hàn Vãn Lâu, Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch đều thở phào nhẹ nhõm.
“Ta sợ túa cả mồ hôi nè!”
“Vậy chi bằng mình cùng đi ngâm suối đi?”
“Được thôi, ta còn chưa thử suối nước nóng bao giờ, không biết có giống tắm nước nóng bình thường không?”
Lục Lâm Trạch yêu chiều bảo: “Cứ đi rồi huynh sẽ biết.”
…
Hơi nước cực nóng bốc lên, Hoang Tịch túm lấy Thiên Lũng Cảnh trong suối, sau đó ôm y hôn y vô cùng ngang ngược thô lỗ.
Nhiệt độ xung quanh khiến người ta không thể thở bình thường được.
Bộ đồ ướt nhẹp dính vào thân thể cũng cực kỳ khó chịu.
Nước trong suối không sâu, chỉ đến lưng chừng eo, ngồi xuống cũng không che được toàn thân.
Động tác của Hoang Tịch thiếu đi vẻ kiên nhẫn như thường ngày, thậm chí còn có chút cục cằn buông thả.
Gã bắt đầu giật quần áo của Thiên Lũng Cảnh xuống, nhưng bị Thiên Lũng Cảnh đè tay lại.
“… Để ta tự làm.”
Hoang Tịch khựng lại, đôi mắt như có thể nuốt chửng kẻ khác chợt hiện lên chút hoang mang: “Người nói gì cơ?”
Thiên Lũng Cảnh duỗi tay cởi xiêm áo, những giọt nước suối không ngừng tuôn chảy.
Hơi nóng bốc lên, khiến màu da y không còn trắng bệch như mọi khi, mà pha thêm chút diễm lệ.
Y đỡ bả vai Hoang Tịch, nhìn xuống Hoang Tịch đã bị mình đẩy ngã ngồi xuống suối nước nóng.
Giọng y khoan thai: “Ta nói, để ta tự làm.”
…
“Ui, nhiệt độ ở đây cao quá, vừa vào là mắt ta mờ sương liền, chẳng thấy rõ gì luôn.” Thẩm Tam Xuyên dụi mắt, sau khi nhìn rõ hơn một tẹo, anh chàng đưa tay thử nhiệt độ nước, “Nóng thật đấy!”
“Huynh đừng nhúng cả người xuống nước vội, ngồi trên bờ vỗ nước lên người một lát cho quen nhiệt độ trước đi.” Lục Lâm Trạch đã bước tới cửa, trông như chuẩn bị ra ngoài.
Thẩm Tam Xuyên thấy Lục Lâm Trạch định đi thì vội hỏi: “Đệ tính đi đâu đấy?”
“Đệ lấy ít đồ ăn.”
“Được.”
Thẩm Tam Xuyên ngồi trên bờ làm quen với nhiệt độ nước một lát, rồi sốt sắng cởi áo quần xuống suối nước nóng.
Nhiệt độ và sức đẩy của nước ập vào cơ thể, khiến toàn thân anh chàng lập tức thả lỏng, cảm giác mỏi mệt vơi đi nhiều.
Ngâm suối nước nóng thích thật đấy, khác hẳn ngâm bồn bình thường!
Sau khi quen hẳn với nước, anh chàng bèn vùi cả mình trong suối, chỉ chừa đầu bên ngoài để hít thở.
Một lúc sau, Lục Lâm Trạch bưng khay gỗ vào, trên khay bày một bầu rượu và ít đồ nhắm.
Hắn còn xách theo một cái giọ nhỏ, bỏ mấy quả trứng gà trong đó.
Sau khi cẩn thận đặt khay nổi trên mặt nước, hắn buộc giọ ở rìa con suối.
Thẩm Tam Xuyên tò mò nhìn hắn: “Để vậy trứng chín được thật hả?”
Trứng luộc suối nước nóng trong lời đồn đây sao?
(Trứng luộc ở suối nước nóng, ăn lòng đào thì để tầm 10 phút)
Lục Lâm Trạch buộc xong thì cười nói: “Đâu chả ăn được.”
Sau đấy hắn đi đến cạnh Thẩm Tam Xuyên: “Thế nào, có thích hơn ngâm thuốc tắm không?”
“Khác chứ, thuốc tắm được đệ chuẩn bị tỉ mẩn cơ mà, sao so được… Nhưng ngâm suối nước nóng sướng hơn tắm bồn bình thường, chắc là tại nhiệt độ nước không đổi.” Thẩm Tam Xuyên nhìn cái khay nổi trên mặt nước, duỗi tay túm nó lại.
“Đệ còn mang rượu tới cơ à? Hôm qua say chưa đủ sao?”
“Muốn uống thêm mấy chén rượu nhạt với sư huynh.”
Lục Lâm Trạch gấp gọn quần áo của mình và sư huynh đặt qua một bên, rồi xuống suối nước nóng ngồi cạnh Thẩm Tam Xuyên, duỗi tay lấy bầu rượu rót vào hai ly.
Thẩm Tam Xuyên cầm chén rượu, hai người nhẹ nhàng chạm cốc, anh chàng nhấp một ngụm: “Còn chưa đầy hai canh giờ nữa, không biết sư tôn và Hoang sư huynh sẽ thế nào.”
“Ừm.” Lục Lâm Trạch tu một hơi cạn sạch rượu trong ly, chẳng rõ đang suy nghĩ gì.
“Đúng rồi, A Lam cũng không giải được Triền Tình Ti à?”
Lục Lâm Trạch nói: “Nếu ngài ấy làm được, thì đệ đã chẳng phải vắt hết óc thế này.”
“Thật ra trước kia ta từng hỏi Bạch Đế bệ hạ rồi, ngài ấy cũng trả lời Triền Tình Ti phải chết thì mới hết.
Nhưng ta luôn cảm thấy kiểu gì cũng có cách phá giải, có điều nó không được nhắc đến trong nguyên tác mà thôi.”
“Chuyện này đệ và Hoang Tịch sẽ nghĩ cách, huynh không cần lo quá đâu.”
“Ngày mai chúng ta phải về Ải Phong Nguyệt rồi đúng không? Nếu Hàn trưởng lão đi theo mình thấy sư tôn ở chung với Hoang Tịch thì biết giải thích làm sao?”
“Nói thực, đệ cảm thấy với tính cách của sư tôn, có lẽ qua giờ Tý (23h-1h) thầy sẽ rời đi luôn, chắc ngày mai tụi mình không gặp được thầy đâu.
Còn về phần cha già nhà đệ, thì càng không thể chạm mặt với Hàn trưởng lão được, có lẽ ba chúng ta sẽ cùng về Ải Phong Nguyệt.”
“Ý đệ là sư tôn sẽ tự về trước ư? Vậy thì Hoang sư huynh…”
Lục Lâm Trạch lại rót một chén rượu: “Khúc mắc giữa họ không thể giải quyết chỉ trong ba ngày ngắn ngủi được.
Ba ngày này họ hiểu được tình cảm của nhau đã là không dễ, về sau có thành đôi được không cũng chẳng ai nói trước được.
Tương lai thế nào, chủ yếu phải xem trong khoảng thời gian còn lại đêm nay, thái độ của sư tôn với Hoang Tịch ra sao.
Dù sao, theo đệ được biết, suốt trăm năm qua, sư tôn chưa bao giờ chủ động cả…
“Nhưng chỉ cần cha đệ không buông tay, thì đệ thấy vẫn còn cơ hội lật kèo, chẳng qua…”
“Chẳng qua gì?”
“Chẳng qua không biết Triền Tình Ti còn kéo dài được bao lâu…” Lục Lâm Trạch lại rót đầy rượu cho Thẩm Tam Xuyên, “Kiểu gì cũng có cách thôi, dẫu phải cược mạng sống của mình, cha đệ cũng quyết không để sư tôn gặp bất trắc.
“Được rồi, đừng nói đến chuyện này nữa, đây là lần đầu đệ và sư huynh uống rượu với nhau, sao cứ bàn chuyện cha già nhà đệ mãi thế.”
Thẩm Tam Xuyên đột nhiên hỏi: “Hôm qua đệ giả vờ say đúng không?”
Lục Lâm Trạch bị sặc rượu, ho sặc sụa một lúc lâu mới nói: “Không phải giả vờ đâu, chắc cũng ngà ngà say đó.
Không ngờ Hàn trưởng lão uống giỏi thế.
Cuối cùng không làm ngài ấy gục nổi, mình thì say đứ đừ.”
Thẩm Tam Xuyên bảo: “Đệ mới là đứa mượn rượu hành hung ấy.”
Lục Lâm Trạch cười như nắc nẻ: “Nếu sư huynh không phục, thì hôm nay đệ cho huynh mượn rượu hành hung lại đệ nhé? Suối nóng ngâm thích lắm, không làm huynh khó chịu đâu, huynh có muốn thử không?”
“Đệ mơ đi!”
…
Cùng lúc đó, Hàn Vãn Lâu bọc khăn tắm trên đầu ngâm suối nóng một mình:
Đêm nay mình tôi, lạnh lẽo đơn côi.
[HẾT CHƯƠNG 81].