“Hôm qua con với sư huynh song tu máu lửa quá.”
***
“Lũng Cảnh cũng thật là, sao lại để hai đứa nhỏ các con đi giải quyết tà linh.” Hàn Vãn Lâu đi tới kiểm tra con tà linh đang tan rã.
Ngài chợt thấy Đào Nhiên nằm trong lòng Quan Dã, thanh kiếm tiên trong tay ngài lại tỏa hào quang, “Không ngờ còn sót một con này.”
“Chờ đã, Hàn trưởng lão, anh ta không phải tà linh đâu ạ!!”
Nhận ra Hàn Vãn Lâu sắp ra tay với Đào Nhiên, Thẩm Tam Xuyên vội vàng mở miệng ngăn cản.
Quan Dã cũng tái mặt ôm Đào Nhiên, căng thẳng đến độ muốn chắn trước anh ta để bảo vệ.
“Không phải ư?” Hàn Vãn Lâu đưa kiếm ra đằng sau, “Rõ ràng khí chất giống hệt quả cầu thây ma kia mà?”
Thẩm Tam Xuyên: “Chuyện này kể ra thì dài lắm ạ!”
“Vậy túm gọn lại đi, ta còn phải đi thăm Lũng Cảnh.
Xa nhà lâu vậy rồi, không rõ đệ ấy đã quen chưa.”
Thẩm Tam Xuyên lo âu nhíu mày: “Riêng chuyện này, thì quả thực không thể thiếu phần anh ta!”
Sau đó anh chàng kể hoàn chỉnh ngọn nguồn câu chuyện cho Hàn Vãn Lâu nghe.
Ngài nghe xong thì mắt đỏ hoe, cuối cùng bật khóc tu tu tại trận, nước mắt nước mũi tèm lem, cầm kiếm chỉ mong được chọc quả cầu thây ma kia thêm nhát nữa cho hả giận!
“Sao trên đời lại có thứ bạn bè dơ bẩn nhường ấy, đúng là làm ta tức chết mà! Ban nãy ta xọc một cái vẫn còn hời cho chúng, ta nên thái rồi băm chúng thành từng mẩu, chiên giòn trong dầu sôi quẳng cho chó ăn!”
Sau đó ngài lại lau nước mắt: “Cho chó ăn còn thấy khổ con chó!”
Quan Dã ngồi kia biết người tới sẽ không làm hại Đào Nhiên nữa thì cũng an tâm, chàng ta từ tốn thưa với họ: “Đa tạ chư vị đã cứu giúp, ơn này đức này, suốt đời Quan Dã cũng khó lòng quên nổi!”
Nhưng chàng ta vừa dứt lời, thì bụng chợt quặn đau.
Cảm giác buồn nôn cuộn trào khiến người chàng ta còng xuống.
Đào Nhiên bên cạnh vội vàng vuốt lưng cho chàng ta, nhưng Quan Dã chỉ nôn khan, chứ không ói được gì.
Hàn Vãn Lâu thấy thế thì hỏi ngay: “Sao vậy, cậu khó chịu ở đâu à? Lâm Trạch, con mau khám thử coi, ở đây con giỏi y nhất mà!”
Lục Lâm Trạch ngập ngừng: “… Nôn nghén đấy ạ.”
“Nôn nghén? Nôn nghén?!” Hàn Vãn Lâu kinh ngạc ra mặt, “Thai ma đang quấy phá à? Vậy phải làm sao đây? Đàn ông không thể sinh nở, chẳng lẽ sau này phải mổ phanh lấy thai ra thật?”
Lục Lâm Trạch nhìn về phía Thẩm Tam Xuyên: “Sư huynh, Ứng Kiếp có giúp gì được không?”
“Ta không chắc lắm, nhưng có thể thử xem.”
Hàn Vãn Lâu vuốt cằm: “Ứng Kiếp là ai? Tên này nghe quen nhỉ…”
Sau đó ngài thấy thanh kiếm có phần xương đá lởm chởm trong tay Thẩm Tam Xuyên.
Nhìn nó xong, ngài phải hít vào: “Ý con là Ứng Kiếp? Thần Khí tuyệt thế nổi danh ngang ngửa Uyên Quang của Lũng Cảnh ư? Hóa ra nó lại thuộc về thằng nhóc nhà con! Con… đúng là may phước 800 đời!”
Có lẽ Ứng Kiếp rất hài lòng với thái độ của Hàn Vãn Lâu, nên lần này nó ngoan ngoãn để Thẩm Tam Xuyên cầm, thân kiếm còn vấn vương sương giá.
Để ai nhìn cũng phải cảm thấy thanh kiếm này – trâu bò vô đối.
Thấy Ứng Kiếp phởn chí, Thẩm Tam Xuyên vội bắt chước người ta nịnh nó ngay: “Bố ruột Ứng Kiếp mạnh nhất quả đất, vừa đẹp vừa ngầu, tráng lệ huy hoàng vĩ đại ơi, bố thanh lọc thai ma trong bụng Quan Dã hộ con nhé? Chúng con bó tay cả rồi, nhưng… bố thì làm được bố nhỉ?”
Hào quang quanh Ứng Kiếp nhấp nháy, như thể đang nói chuyện này chỉ muỗi thôi!
Thẩm Tam Xuyên chớp thời cơ ngay: “Vậy không cần bàn cãi gì nữa, bố mạnh dường này, nhất định sẽ tiện thể kéo chướng khí trong người Đào Nhiên ra ngoài được luôn đúng không bố!”
Ứng Kiếp khoan thai phát ra tiếng kiếm rung rất là du dương đắc ý.
Thẩm Tam Xuyên thở phào, bụng bảo dạ chiêu nịnh hót này ngon thật.
Sau đấy anh chàng cầm Ứng Kiếp, đi tới trước mặt Quan Dã và Đào Nhiên: “Đừng sợ, ta tới giúp hai người đây! Cứ yên tâm giao phần còn lại cho ta.”
Quan Dã gật đầu, bỏ tay khỏi bụng mình, đoạn hơi căng thẳng nhắm mắt lại.
Hào quang của Ứng Kiếp vương vấn quanh nó.
Sau đó, quầng sáng ấy hóa thành những ảo ảnh gai băng.
Từng cây gai chui vào bụng Quan Dã, không hề làm tổn hại cơ thể chàng ta, nhưng lại có thể rút từng bào thai ma ra khỏi cơ thể chàng.
Những bào tử ma ấy còn chưa thành hình, mấy chục cái rơi xuống đất như giòi bọ, bị gai băng biến ra từ Ứng Kiếp phá hủy rồi hòa tan mất tích!
Trán Thẩm Tam Xuyên túa mồ hôi lạnh.
Lần đầu vận dụng sức mạnh của Ứng Kiếp thường xuyên như vậy, anh chàng quả thực sắp không chịu nổi.
Nhưng giờ còn phải thanh lọc Đào Nhiên, kẻo chướng khí oán linh trên người anh ta quá nặng, lại không thể ở lâu với người thương!
Anh chàng muốn giúp họ, muốn để họ được bên nhau!
Hào quang của Ứng Kiếp lại lóng lánh lần nữa.
Sau khi thanh tẩy Đào Nhiên, Thẩm Tam Xuyên lại giống lần đầu cầm vào Ứng Kiếp, khí huyết toàn thân dâng trào, không nín họng được nữa, phun ra một ngụm máu tươi!
“Sư huynh!” Lục Lâm Trạch sải bước đi lên đỡ thân thể lảo đảo mất trọng tâm của Thẩm Tam Xuyên.
“Lâm Trạch, mau đỡ sư huynh con ngồi xuống, ta vận khí chữa thương cho nó!”
“Vâng!”
Ứng Kiếp hoàn thành nhiệm vụ thì nhập vào cơ thể Thẩm Tam Xuyên, tiếp tục ngủ Đông.
Hàn Vãn Lâu chữa thương cho Thẩm Tam Xuyên, cảm thấy thương tích của Thẩm Tam Xuyên không quá nghiêm trọng, phát hiện thằng cu này mới rời Ải Phong Nguyệt mấy hôm mà đã lên thêm một cấp thì không khỏi kinh ngạc.
Khi ngài rút linh lực về đứng dậy, ngài chợt phát hiện Lục Lâm Trạch đang đỡ Thẩm Tam Xuyên còn tăng hẳn hai bậc.
Nhưng vì hồi ở Ải Phong Nguyệt, Thẩm Tam Xuyên vào kỳ Ngự Khí trước Lục Lâm Trạch, nên giờ đứa này thêm một, đứa kia tăng hai, tính ra cả hai đều ở cảnh giới Thiên Quyền bậc 6 rồi.
Thấy vẻ mặt ngạc nhiên của Hàn Vãn Lâu, Quan Dã và Đào Nhiên hơi lo lắng hỏi: “Hàn trưởng lão, Thẩm tiên quân có sao không ạ…”
“À, nó không sao, chỉ chưa thích ứng được với sức mạnh của Thần Khí thôi.
Nghỉ ngơi một lúc là khỏe ấy mà.” Sau đó ngài nhìn hai người, nói, “Nhưng hai cậu thì sao, sau này hai cậu định thế nào?”
Đào Nhiên nắm tay Quan Dã nói: “Tôi muốn ở lại bên Quan Dã, bảo vệ đệ ấy mãi mãi, không bao giờ rời xa đệ ấy nữa.”
Nước mắt trên mặt Quan Dã còn chưa khô, nhưng màu đỏ đã loáng thoáng xuất hiện trên đôi gò má.
Hàn Vãn Lâu nói: “Đáng lẽ hai cậu cách biệt âm dương không thể ở bên nhau, nhưng thân thể cả hai đều đã được Ứng Kiếp thanh tẩy, ràng buộc với nhau bằng thần lực khác rồi, nên không thể cũng thành có thể… Chuyện này thần kỳ quá, ta cũng chưa từng chứng kiến bao giờ.
Nhưng hai cậu có được mối dây liên kết này, có lẽ là vì Tam Xuyên muốn tác thành cho các cậu, nên Ứng Kiếp mới có thể giúp sức.”
Quan Dã và Đào Nhiên nghe vậy, kích động tới độ cùng quỳ xuống trước Thẩm Tam Xuyên: “Đa tạ tiên quân đã tác thành ạ!”
Thẩm Tam Xuyên vội vàng xua tay: “Hai vị mau đứng lên, không cần khách khí… Ta cũng chỉ làm những gì trong khả năng cho phép của mình thôi.”
Hàn Vãn Lâu cười nói: “Hừm, thế này nhé, nếu các cậu muốn, thì có thể cùng lên Ải Phong Nguyệt tìm ta.
Việc tu hành rất có ích cho cậu, ít nhất tuổi thọ của cậu út nhà họ Quan sẽ được kéo dài lên nhiều, không phải lo tháng năm sau này nữa.”
Quan Dã ngẩn ngơ: “Tôi cũng tu hành được ạ? Nhưng nghe nói Ải Phong Nguyệt chọn đệ tử gắt lắm, người thường không vào được đâu!”
“Người thường không vào được, nhưng giờ cậu đã không phải người thường nữa.” Hàn Vãn Lâu giải thích, “Trên người cậu có năng lực thanh tẩy của Ứng Kiếp, hơn nữa cậu còn được tiếp sức từ thân ma của Đào công tử.
Nếu hai cậu thấu hiểu lòng nhau, cùng tu hành chung, thì tốc độ phải nhanh gấp đôi người thường.”
Quan Dã nhìn Đào Nhiên, nét dịu dàng vẫn thường trực trên gương mặt: “Tôi không quan tâm đ ến tốc độ tu hành, nhưng chỉ cần được ở bên huynh ấy lâu hơn là tốt lắm rồi.”
Hàn Vãn Lâu còn nói thêm: “Không cần vội tới Ải Phong Nguyệt luôn đâu.
Trong khoảng thời gian này, hai cậu có thể ra ngoài thăm thú cùng nhau cho vui, hưởng thụ thế giới hai người đi.
Dù sao Ải Phong Nguyệt chúng ta tu hành cực lắm, e là không có nhiều thời gian để yêu đương đâu… Đúng không, Tam Xuyên, Lâm Trạch?”
Hai ông tướng yêu đương nhưng không quên tu luyện: “…”
Sau đấy, mọi người lại trò chuyện hồi lâu.
Quan Dã vốn định đánh thức lão gia nhà họ Quan để ông ta tự đến nói lời cảm tạ, nhưng Hàn Vãn Lâu lại từ chối.
Ngài cảm thấy không cần phải thế: “Các cậu trùng phùng sau bao ngày xa cách, chúng ta nên biết điều để dành thời gian cho các cậu bên nhau mới phải.
Không cần quấy nhiễu mọi người trong quý phủ đâu, chúng ta chuẩn bị đi luôn đây.
Bao giờ hai cậu nghĩ kỹ, thì cầm vật này tới Ải Phong Nguyệt tìm ta là được.”
Ngài đưa tín vật của mình ra.
“Đa tạ Hàn trưởng lão!”
…
Sau đấy tuy rằng Quan Dã và Đào Nhiên giữ họ lại bằng đủ cách, nhưng ba người vẫn rời phủ họ Quan trong đêm.
Thẩm Tam Xuyên vừa đi vừa suy tư, Lục Lâm Trạch thấy vẻ mặt nghiêm túc của anh chàng, bèn mở miệng hỏi: “Sư huynh đang nghĩ gì mà mặt nghiêm trọng thế.”
“Ta nghĩ là, theo lời Quan Dã, trước kia tuy đám bạn cùng trường có đùa giỡn bắt nạt, nhưng cùng lắm chỉ độc miệng thôi, chứ ban đầu cũng không thực sự làm gì họ.
Đào Nhiên cũng kể rồi đấy, hình như sau lần họ bỏ hội đạp thanh, những kẻ khác quay về bỗng trở nên cục cằn thô bạo hơn nhiều… Con người không thể tự dưng đổi tính được.
Hay là có tai nạn gì trong lần đạp thanh đó? Ví dụ như là, đám bạn học đó đã không còn là bản thân nữa… mà bị thứ tà vật nào ám chăng?”
Lục Lâm Trạch gật đầu nói: “Cũng có thể.”
“Tiếc là quả cầu thây ma kia tan chảy hoàn toàn rồi, không thể hỏi ngọn ngành chuyện xảy ra lúc đó nữa…”
Bấy giờ, Hàn Vãn Lâu vẫn luôn đi tuốt đằng trước đột nhiên quay đầu lại, hỏi họ với vẻ tràn đầy chờ mong: “Vậy giờ chúng ta đến phủ thông gia được rồi đúng không? Chẳng rõ Lũng Cảnh đã ngủ chưa, liệu thấy ta đệ ấy có ngạc nhiên lắm không nhỉ?”
Hai người nghe vậy thì sững sờ tại trận.
Sau đấy Thẩm Tam Xuyên bỗng nhiên ôm trán, yếu ớt tựa vào người Lục Lâm Trạch, thều thào bảo: “Ối… chết rồi chết rồi, người con vẫn còn oải quá, ui… khó chịu ghê ấy…”
Hàn Vãn Lâu: “Ơ… Mới nãy con còn bước như bay kia mà?”
Lục Lâm Trạch phối hợp với Thẩm Tam Xuyên rất nhuần nhuyễn, còn giả bộ bắt mạch cho anh chàng: “Đúng là sư huynh còn yếu lắm ạ.
Hàn trưởng lão, con thấy mình đi luôn trong đêm cũng không hay.
Chi bằng mình tìm quán trọ nào đấy nghỉ tạm một tối trước đi!”
Hàn Vãn Lâu: “Mình có phải tự đi thật đâu, có xe ngựa mà?”
Lục Lâm Trạch: “Xe ngựa xóc lắm, chắc chắn sư huynh sẽ khó chịu ạ! Không ổn không ổn!”
Thẩm Tam Xuyên cũng gật đầu ngay: “Giờ con hơi xây xẩm, không thể ngồi xe được đâu, mình cứ nghỉ tạm ở đây đã đi ạ!”
Hàn Vãn Lâu do dự: “Vậy hay là hai đứa ở lại mà nghỉ, ta tự đi trước…”
“Không được!”
Hai người đồng thanh phản đối. Tuyệt đối không thể để Hàn trưởng lão gặp sư tôn lúc này được!!!
Hàn Vãn Lâu giật thót vì hai người: “Tại… tại sao lại không được?”
Thẩm Tam Xuyên chưa nghĩ ra cớ gì ngay.
Anh chàng phét lác vụng lắm, bèn đưa tay ra sau giật áo Lục Lâm Trạch, lạc giọng cầu cứu: “Ừ đúng, đúng đấy sư đệ, sao lại không được, đệ thành thật nói với Hàn trưởng lão đi…”
Lục Lâm Trạch đáp ngay mà mặt không đổi sắc: “Hôm qua con với sư huynh song tu máu lửa quá, bất cẩn phá hỏng phòng, giờ về không có chỗ ngủ ạ.”
Thẩm Tam Xuyên: …???
Lý do xà lơ gì thế!!!
Hàn Vãn Lâu hiểu ra ngay: “… Hóa ra là thế, bảo sao mới có mấy hôm mà hai đứa lại tiến bộ thần tốc vậy.
Mấy đứa còn trẻ, nên điều độ thôi!”
Tin… tin luôn mới sợ?! Cái quái gì thế!
“Nếu đã vậy, thì mình tìm chỗ nào nghỉ tạm đêm nay đi.”
Hai người cùng thở phào.
Hàn Vãn Lâu lại vỗ vai Lục Lâm Trạch, khuyên nhủ chân tình: “Đêm nay sư huynh con yếu lắm rồi, Lâm Trạch, con đừng ép thằng bé nữa! Nhưng mà, dầu sao hai đứa cũng đang trong thời kỳ tân hôn, nếu không nhịn được, thì đổi qua tư thế khác, cho thằng nhỏ ngồi…”
Thẩm Tam Xuyên:?????
[HẾT CHƯƠNG 77].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...