“Chúc mừng tổng điểm tích lũy của ký chủ đạt 5076 điểm!”
***
Bầu không khí hầm hập hiện giờ làm Thẩm Tam Xuyên thực sự hơi luống cuống.
Không ấy, tình cảnh này có vẻ không giống tưởng tượng của anh chàng lắm?
Đáng ra sư đệ phải nằm dưới chứ, không phải thế à?
Nhưng, nhưng… sao giờ trông mình mới giống bên bị “hiếp đáp” vậy?
Quan trọng là sư đệ còn dùng Tức Ảnh để đối phó với mình nữa chứ?! Cái thứ ngang ngửa Thần Khí có thể lập tức gi ết chết cao thủ hơn mình mấy cấp bậc như Tức Ảnh, dù có hạ bớt độc tính và sức mạnh, thì một đứa tay mơ chỉ mới ở kỳ Ngự Khí bậc 5 như anh chàng vẫn chẳng thể phản kháng nổi đâu!
Anh chàng nhìn Tức Ảnh quấn trên cổ tay mình, thử giãy giụa một tẹo, dây Tức Ảnh lập tức cột cả hai tay anh chàng lại kéo anh chàng đến trước Lục Lâm Trạch.
Eo Thẩm Tam Xuyên bị ai kia khóa cứng, đôi tay bị trói còn để ngay trước ngực Lục Lâm Trạch.
Thấy ánh mắt sư đệ nhìn mình mỗi lúc một thêm nguy hiểm, anh chàng rén liền: “Ừm thì… ta chỉ đùa sư đệ tí thôi, đệ thả ta ra trước được không?”
“Hờ, nếu hôm nay đệ tha cho sư huynh, chắc chắn sau này huynh sẽ nghĩ đệ bị bất lực.
Đây là vấn đề nguyên tắc – Tuyệt đối! Không thể! Thỏa hiệp!”
“… Chờ đã, từ từ, đệ bảo Tức Ảnh đừng luồn xuống nữa được không!” Cảm giác được Tức Ảnh càng lúc càng quấn chặt, anh chàng căng thẳng vô cùng, “Sư đệ, đừng quá đáng thế! Ta nhận lỗi rồi, vẫn không được hả?”
Lục Lâm Trạch bẹo cằm Thẩm Tam Xuyên, vẻ tà ác hòa trong điệu cười: “Sư huynh đừng lo, Tức Ảnh và đệ có chung cảm xúc, nên nó sẽ chuẩn bị kỹ phần dạo trước cho huynh.
Làm vậy huynh sẽ không quá đau trong lần đầu… Sau lần này, đệ sẽ giúp sư huynh cảm nhận thật cẩn thận, xem rốt cuộc đệ bất lực, hay là có lực.
“
Thẩm Tam Xuyên cuống cả lên: “Chuẩn bị phần dạo trước? Là sao… rốt cuộc đệ muốn…”
Sau đó đôi mắt anh chàng trợn tròn.
Anh chàng cảm giác được Tức Ảnh đã len lỏi tới chỗ mình không chấp nhận nổi rồi!
Thẩm Tam Xuyên bắt đầu nói năng lộn xộn, nỉ non van cầu: “Sư đệ, ta nhớ hôm nay mình còn chưa tắm gội… Hay là chúng ta để ngày khác, được không?”
“Không được.” Lục Lâm Trạch kéo anh chàng lại gần hôn hít chẳng khách khí tẹo nào.
Đôi mắt ngập tràn ý cười lấp lánh ánh sao, như thể ẩn giấu mấy trăm ý xấu, “Sư huynh nói vậy, sẽ chỉ khiến đệ hưng phấn hơn thôi.”
“…”
Toang rồi, ai tới cứu anh chàng với! Thế này thì khác hẳn suy nghĩ của anh chàng á!!!
【 Hệ thống (lặng lẽ lắp camera HD): Ký chủ ơi, cậu làm thế người ta gọi là chơi ngu trúng thưởng ngu đấy… May mà hôm nay tui đã cố tình nâng cấp bộ nhớ trong, dung lượng nhiều lắm, chắc sẽ không bỏ lỡ cảnh đặc sắc đâu, hê hê hê hê 】
Thẩm Tam Xuyên bị cả Tức Ảnh lẫn Lục Lâm Trạch chăm sóc hai đầu, thân thể kỳ lạ hẳn lên.
Sau một cái hôn dài, màn sương mờ bắt đầu dâng kín đôi mắt anh chàng.
Chỉ trong thoáng chốc, vệt đỏ ửng nơi đuôi mắt lại xuất hiện.
Bộ dạng yếu ớt đáng thương, lại còn bị Tức Ảnh trói chặt luồn lách của anh chàng khiến Lục Lâm Trạch không đừng được, phải hôn tiếp.
“Sư đệ… ưm, không được, chỗ đấy thật sự không được đâu… đệ thả ta ra đi… Ta biết lỗi rồi, lần sau ta sẽ không nói lung tung nữa…”
Chết mất, toàn thân lạ lắm, đầu óc rối tung, người cũng rối mù…
Hỗn loạn quá, ý thức sắp…
Lục Lâm Trạch không nói gì, vẫn lặng lẽ khống chế Tức Ảnh.
Đôi mắt hắn sâu hoắm như vực thẳm có thể nuốt sạch vạn vật, ánh sáng không lọt vào được, nhìn không thấy đáy, chỉ có d*c vọng đang kiểm soát tất cả.
【???: Ê, nhóc con, nhóc tính làm thật à… bốc đồng vậy không giống tính nhóc tẹo nào 】
Lục Lâm Trạch: Không cần người lo.
【???: Sư huynh của nhóc… Ẹc, dù sao cũng là lần đầu tiên, nhóc đừng làm nó sợ quá, kiềm chế chút ha 】
Lục Lâm Trạch: Hôm nay chẳng ai khuyên nổi con đâu! Người ra ngoài trước đi!
【???: … Ra ngoài thì ra ngoài 】
…
Mặt hồ đêm nay vô cùng yên tĩnh, sóng gợn lăn tăn nổi quanh thuyền hoa đêm, tỏa ra từng quầng hiền hòa, xô nước hồ thành những dòng chảy nhẹ nhàng theo quy luật.
Đèn trên thuyền hoa sáng suốt đêm, cho đến khi trời Đông chuyển qua màu trắng như bụng cá, chúng mới dần tắt lịm.
Thuyền hoa buổi sớm không một bóng người, nắng xiên qua song cửa sổ rọi vào khoang thuyền, mang hơi ấm theo.
Hoang Tịch đi xuống từ lầu ba của thuyền hoa, gã đang định vào bếp nấu ít cháo trắng rau xào thì thấy Lục Lâm Trạch bế Thẩm Tam Xuyên hôn mê bất tỉnh bước lên lầu.
Hoang Tịch nhìn Thẩm Tam Xuyên nằm trong lòng Lục Lâm Trạch.
Hàng lông mày hơi nhíu trong lúc ngủ, gương mặt tái nhợt chẳng rõ là vì sung sướng hay đau đớn, dáng vẻ biếng nhác vô cùng khi3u gợi…
Gã gần như có thể chắc trăm phần trăm – Xong, xong hết rồi đấy.
Tuy cơ thể anh chàng được quần áo che đậy, nhưng Thẩm Tam Xuyên không đeo giày, đôi chân trần trắng muốt cứ đong đưa bên ngoài, còn hơi ửng đỏ.
Phần cổ tay, cổ, mắt cá chân lộ ra ngoài đều có vết trói của Tức Ảnh…
Khà, xem ra sau đêm qua con trai mình đã thành người lớn! Còn biết dùng loại đạo cụ cấp thần là Tức Ảnh cơ đấy?
Chậc chậc…
Người nào đó ngầm hiểu cười nói: “Mi kêu để dành đến khi cưới xong cơ mà? Sao chưa chi đã nhịn không nổi thế?”
Lục Lâm Trạch lười chả thèm để ý đến Hoang Tịch: “Trong phòng có chỗ tắm rửa không?”
“Mi cứ lên đi, ta gọi người mang nước ấm lên cho hai đứa tắm gội… Yên tâm, thùng to, đủ cho hai đứa ngồi.”
Lục Lâm Trạch gật đầu, bế Thẩm Tam Xuyên hẵng còn say giấc lên một căn phòng khác ở lầu ba.
Hắn chưa đi được mấy bước, thì đã bị Hoang Tịch ở đằng sau gọi giật lại: “Này con trai thương mến ơi, rốt cuộc hôm qua mi chơi mãnh liệt đến mức nào thế?”
Lục Lâm Trạch ngoái lại nhìn Hoang Tịch với vẻ khó hiểu, Hoang Tịch vuốt cằm mình, khen hắn: “Tu vi tăng liền hai cấp, chính bản thân mi cũng không phát hiện ra à?”
Lục Lâm Trạch: “…”
Đúng là hắn chưa nhận ra mình đã tăng hẳn hai bậc…
“Mi vừa phải thôi, coi con dâu ta bị mi bắt nạt thế nào kìa! Cha đây còn thấy xót thay mi…” Hoang Tịch vừa đi vừa nói, “Đúng rồi, ăn cháo không? Ta đi nấu cháo cho sư tôn hai đứa, có cần ta tiện thể nấu luôn phần hai đứa không?”
“Không cần, chắc sư huynh chưa tỉnh lại ngay được đâu.”
“Ồ, thế thì hai thầy trò nhà đấy giống nhau thật.”
“…”
…
Khi Thẩm Tam Xuyên thức giấc thì đã gần chập tối hôm sau.
Hình như anh chàng chuyển qua phòng khác rồi.
Anh chàng nằm trên giường, cơ thể đã được tắm rửa sạch trơn, ngoài những vết bầm do Tức Ảnh trói, thì gần như không còn dấu vết gì khác.
Nhưng anh chàng vẫn cảm thấy kiệt sức không động cựa nổi!
Nhớ lại những chuyện xảy ra giữa mình và sư đệ tối qua, anh chàng chỉ cảm thấy xấu hổ cùng cực, đầu đau như búa bổ!
Khi anh chàng miễn cưỡng quay đầu, thì chợt phát hiện Lục Lâm Trạch đang tựa vào mép giường, gối lên tay mình ngủ ngon lành.
Ngay sau đó, hệ thống gửi lượng thông báo cộng điểm nhiều nhất từ trước đến giờ tới –
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ và Tôn thượng đạt thành tựu Trải nghiệm song tu lần đầu, nhận được phần thưởng 1000 điểm tích lũy 】
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ và Tôn thượng đã lao động không quản vất vả suốt đêm qua, tổng cộng được tặng 2188 điểm tích lũy 】
【 Hệ thống: Chúc mừng tổng điểm tích lũy của ký chủ đạt 5076 điểm, đã có thể đổi toàn quyền sử dụng và cư trú tại đình viện trong nội cảnh 】
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ chinh phục Tôn thượng thành công, nhận được SSR Cáo Chín Đuôi không còn ra banner nữa 】
【 Hệ thống: Chúc mừng ký chủ… 】
…
Thẩm Tam Xuyên quay cuồng trong mơ hồ.
Mị là ai, mị ở đâu, mị muốn làm gì?
Đất trời vẫn còn hơi đảo điên…
Cho đến khi anh chàng nhìn thấy một con cáo chín đuôi vô cùng mỹ lệ nằm sấp trên sàn nhà ở đằng sau Lục Lâm Trạch!!!
Anh chàng kinh ngạc đến độ lắp bắp: “Ngươi, ngươi ngươi ngươi…”
Con cáo chín đuôi kia đang chán chường nằm sấp dưới đất phe phẩy đuôi chơi, bỗng thấy Thẩm Tam Xuyên nhìn mình với vẻ mặt khiếp sợ, nó cũng lập tức giật mình nói: “Ô hay, sao nhóc lại có thể nhìn thấy ta, rõ ràng ta đã dùng thuật ẩn thân rồi… Chờ đã, làm sao, làm sao nhóc đánh dấu lên người ta được?! Quy tắc game gủng kiểu gì bán cả ta đi thế này!!!”
Có lẽ do giọng hai người ồn quá, nên Lục Lâm Trạch đang say ngủ cũng phải thức giấc.
Hắn dậy rồi thì dụi mắt, đầu tiên nhìn về phía sư huynh đang mắt nhữ A mồm chữ O, sau đấy hắn đưa mắt theo hướng anh chàng, nhìn ra sau mình.
Thế là hắn tỉnh hẳn, túm tay Thẩm Tam Xuyên hỏi: “Sư huynh, huynh có thể nhìn thấy A Lam sao?”
“A… Lam?” Não Thẩm Tam Xuyên hơi chết máy, nhưng vừa bị Lục Lâm Trạch túm tay, là ký ức tối qua lại lập tức ùa về.
Người nào đó ác ôn bắt nạt anh chàng tới quá nửa đêm.
Thậm chí cuối cùng anh chàng không chịu nổi phải ngất lịm đi! Tự dưng tất cả cảm xúc xấu hổ, giận dữ, buồn bực, ấm ức đều ồ ạt trào ra, anh chàng tức muốn hộc máu rút tay về, giọng nói còn có chút nghẹn ngào –
“Lục Lâm Trạch, ta muốn bỏ cưới!!!”
Lục Lâm Trạch hoảng sợ, vội vàng đứng dậy ngồi xuống cạnh Thẩm Tam Xuyên: “Sao thế, sư huynh, ừm… tại tối qua đau quá ạ? Đệ đã rất có gắng chuẩn bị trước cho huynh rồi, vẫn đau lắm sao?”
“Đệ! Giờ thì ta đã biết tại sao trước kia đệ cứ nằng nặc đòi lập khế ước rồi mới làm chuyện chăn gối, đệ đang lừa ta lấy đệ! Cái này khác hẳn suy nghĩ của ta, ta cũng không biết đàn ông quan hệ với nhau sẽ dùng chỗ kia! Đệ còn… không hề tiết chế nữa!”
“Xin lỗi huynh nhiều, tất cả là tại đệ hết, đệ không kiềm chế nổi bản thân trước huynh.
Sư huynh đừng nóng, người huynh còn khó chịu lắm không?”
“Sau này ta còn để đệ chạm vào mình, thì sẽ là chó cún!”
Lục Lâm Trạch ngẩn ra một hồi, sau đấy lí nhí: “… Gâu.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
“Đệ là chó, đệ là chó, sư huynh đừng giận nữa được không?”
Anh chàng nhìn Lục Lâm Trạch đang tỏ vẻ vô cùng đáng thương vẫy đuôi lấy lòng mình…
Không được! Tuyệt đối không thể mềm lòng. Đây chính là tên chết tiệt đã giúp anh chàng kiếm được 3000 điểm chỉ trong một đêm, mà lại chưa phải chơi hết công suất đâu.
Nếu cứ để thằng cu này lừa mình tiếp, thì sau này Thẩm Tam Xuyên có còn sống nổi nữa không? Chả phải sẽ bị ép khô mỗi ngày hay sao? Đến giờ anh chàng vẫn cảm thấy người mình như bị khai phá tan hoang đây này…
Có nói gì cũng không tha thứ được!!!
Dù đúng là hôm qua chính anh chàng đã chủ động gây sự, để cuối cùng chuốc vạ vào thân.
Sư đệ dính đòn khích tướng của anh chàng nên mới quyết không dừng lại dẫu anh chàng có quấy khóc thế nào. Nhưng ẻm không dừng lại thật luôn mới sợ chớ!
Đúng là quá đáng lắm luôn ấy!
Anh chàng toan ngồi dậy, nào ngờ vừa cử động, phần eo đã như bị điện giật, khiến anh chàng hoàn toàn không dám ho he…
Không phải chứ, chả lẽ đứt eo rồi?
Lục Lâm Trạch thấy Thẩm Tam Xuyên có vẻ muốn ngồi dậy, nhưng mới cựa một tẹo mặt đã nghệt ra, thì vội vàng lấy nệm lót vào chỗ ấy cho anh chàng, rồi dịu dàng săn sóc đỡ Thẩm Tam Xuyên ngồi dậy thật chậm bằng cả hai tay: “Đừng lo, huynh nghỉ một lát là khỏe lại thôi…”
Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch với cái mặt lạnh te.
Hồi kỳ Luyện Thể anh còn max điểm nhất lớp đó, mà bị em tra tấn thành thế này…
Đồ c@m thú!
…
SSR Cáo Chín Đuôi nằm bò đằng sau hai người xem tuồng nãy giờ buồn cười nói: “Nhãi con, hôm qua ta đã khuyên nhóc bớt bớt lại, mà nhóc đâu có nghe, còn đuổi ta ra ngoài.
Giờ làm sư huynh yêu quý của nhóc tức điên lên rồi chứ gì?”
Lục Lâm Trạch bất đắc dĩ: “A Lam cũng đừng đổ thêm dầu vào lửa nữa…”
Bấy giờ Thẩm Tam Xuyên mới nhớ ra còn một sinh vật thần kỳ trong phòng.
Anh chàng ngoái lại nhìn cái con lông xù trắng muốt kia: “Ngươi là Cáo Chín Đuôi? A Lam? Hai người… quen nhau à?”
Lục Lâm Trạch giải thích: “A Lam là yêu thú bảo vệ Núi Phù Linh, từ khi đệ biết suy nghĩ, ngài ấy đã luôn ở cạnh đệ chăm sóc đệ…”
“Luôn ở cạnh đệ, nhưng trước kia ta có bao giờ nhìn thấy y đâu…”
Cáo Chín Đuôi cười nói: “Bởi vì bình thường ta thích náu nhờ trong đầu thằng nhỏ.
Đêm qua nó muốn làm chuyện gối chăn với nhóc, nên đuổi ta ra ngoài đấy.”
Náu nhờ trong đầu?
【 Hệ thống: Ơ, vậy chẳng phải giống tui à? Tui hiểu rồi, thảo nào từ đầu tui đã nhận được chỉ thị chỉ cần cậu chinh phục được Tôn thượng là có thể nhận miễn phí SSR Cáo Chín Đuôi.
Hóa ra vì y đã thuộc về Tôn thượng sẵn! Vậy nên sau khi cậu và Tôn thượng quan hệ xác th1t với nhau, y sẽ trở thành tài sản hôn nhân chung 】
Tài sản chung ư?
Thẩm Tam Xuyên: Vậy có lẽ nào đằng ấy cũng…
Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu anh chàng, Lục Lâm Trạch bỗng tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc hỏi một câu: “Ai vừa lên tiếng thế?”
Thẩm Tam Xuyên, hệ thống: …
【 Hệ thống: A a a a a a a, Tôn thượng cũng nghe được tiếng tui luôn kìa 】
Lục Lâm Trạch: “Ngươi là ai? Tại sao không hiện thân?”
【 Hệ thống: Ui, ký chủ, cậu mau giải thích giùm tui đi 】
Thẩm Tam Xuyên không ngờ lại xảy ra chuyện thế này.
Nhưng anh chàng cũng chẳng định giấu giếm Lục Lâm Trạch bất kỳ điều gì, vì thế bèn mở miệng nói: “Chuyện này kể ra thì dài lắm, ta có thể giải thích đầu đuôi cho đệ, nhưng có lẽ đệ không tiếp thu được ngay đâu.”
Lục Lâm Trạch nghiêm túc nhìn Thẩm Tam Xuyên, y như bé ngoan tò mò.
Vì thế Thẩm Tam Xuyên diễn giải toàn bộ việc mình vốn không thuộc về thế giới này, đột tử vì lao lực rồi xuyên vào trong sách, có được hệ thống, tới đây để thay đổi kết cục BE của sách gốc cho Lục Lâm Trạch nghe.
Lục Lâm Trạch nghe xong thì ngây ra, nhưng chú Cáo Chín Đuôi đằng sau hắn lại chẳng kinh ngạc tẹo nào, đúng kiểu đã quen lắm rồi, còn ngáp một cái.
“Ý của sư huynh là, thế giới của chúng ta thật ra là một quyển tiểu thuyết, hơn nữa kết truyện mọi người còn chết hết? Huynh tới đây là để viết lại đoạn kết của chúng ta ư?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu: “Đúng vậy, nên ngay từ đầu ta đã biết thân phận của đệ rồi, Ma Tôn tương lai của ba châu Huyền Sát ạ.
“Ta biết đệ rất khó tin tưởng tất cả chuyện này.
Dù sao thế giới này quá đỗi chân thực, chắc đệ chẳng bao giờ nghĩ nó là một cuốn tiểu thuyết…”
“Đệ tin.” Lục Lâm Trạch cười nói, “Chỉ cần là lời sư huynh nói, thì đệ đều tin cả.”
Cáo Chín Đuôi đằng sau hắn lười biếng ngáp một cái: “Sao nhóc biết thế giới trong lời nhóc là thực, chứ không phải một quyển tiểu thuyết khác?”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Câu này trúng vấn đề lắm nè!
Y nói chuẩn đấy, nào ai biết được liệu mình có đang trong một quyển tiểu thuyết hay không.
Ai cũng cho rằng mình mới là người thật.
Thứ được gọi là hiện thực chỉ là một trạng thái lý tưởng do bản thân huyễn hoặc ra.
Có lẽ nơi ngày xưa mình tự cho là thế giới thực ấy, cũng chỉ là một cuốn truyện dưới ngòi bút của kẻ khác mà thôi!
Nghĩ theo hướng này, hình như anh chàng cũng chẳng cần xoắn xuýt về tính chân thực của thế giới này nữa.
Cái gì có lý tính là hiện thực, và cái gì hiện thực là lý tính.
(Was vernünftig ist, das ist wirklich, und was wirklich ist, das ist vernünftig – The real is rational; the rational is real. Đây là quan niệm về tồn tại của nhà triết học siêu hình người Đức Hegel (Hê-ghen).
Ông đi đến kết luận rằng bất cứ cái gì tồn tại đều có thể hiểu được, và đề cao vai trò của tư duy trong tồn tại.
Tìm hiểu về chủ nghĩa Hegel: Link1. Link 2.)
Anh chàng vui vẻ nhìn Lục Lâm Trạch: “Sư đệ, tuy lòng ta đã thôi giằng xé từ lâu, muốn ở lại đây vì mọi người, nhưng lời A Lam vừa nói khiến ta mở mang tầm mắt, quả thực nghĩ thông suốt thật rồi!”
“Ở lại đây vì tụi đệ ư?” Lục Lâm Trạch nhíu mày nói, “Ban đầu sư huynh định đi sao?”
“Ừ, hệ thống bảo ta rằng, một khi chúng mình cập bến cái kết có hậu, có lẽ ta sẽ bị đưa về thế giới ban đầu bất cứ lúc nào.
Nhưng ta không muốn đi, nên vẫn luôn tìm cách để được ở lại…”
Ánh mắt Lục Lâm Trạch trở nên hoảng loạn: “Nếu huynh phải rời xa đệ, thì đấy nào phải là kết cục có hậu gì đâu? Đệ sẽ không để huynh đi, có chết đệ cũng không chịu!”
“Ta cũng không muốn đi, nên mới tìm mọi cách để ở lại đấy.”
Cáo Chín Đuôi nói cực kỳ ý nhị: “Vậy chuyện nhóc cố tình khiêu khích A Trạch tối qua, có phải là do bị ai sai khiến không?”
Thẩm Tam Xuyên nghe thế thì đỏ mặt.
Nhắc đến đoạn này, tự dưng anh chàng cảm thấy vừa nãy mình gắt Lục Lâm Trạch là hơi vô lý. Chính mình mới là đứa khơi mào trước, nằng nặc đòi em mình phải ứ ừ với mình.
Hơn nữa ngay từ đầu em mình đã từ chối thẳng thừng nhiều lần, nhưng mình lại đá thẳng vào tôn nghiêm đàn ông của em nó.
Ngẫm lại, nếu mình ở tình thế đó, chắc hẳn cũng không chịu nổi bị chê là thằng bất lực đâu? Huống chi nãy giờ em mình toàn xin lỗi mình, chứ đâu đề cập đến chuyện mình khích ẻm trước.
Ẻm còn toàn vơ hết lỗi sai về ẻm, cố gắng dỗ dành lấy lòng mình.
Cáo Chín Đuôi thấy biểu cảm này của Thẩm Tam Xuyên, bỗng cảnh giác hẳn: “Có kẻ cố tình bảo nhóc tìm ta à? Kẻ đó là ai?!”
“Là ta.”
Giọng Bạch Đế lập tức vang khắp phòng.
Cáo Chín Đuôi trợn tròn mắt vì sợ: “Sao… cái giống nhà ngài cũng tới đây nữa?”
“Ta bị Tam Xuyên triệu hồi.”
Cáo Chín Đuôi nhìn Thẩm Tam Xuyên đầy bội phục: “Ranh con oách thật, còn triệu hồi được cả ngài ấy luôn? Ngài ấy chính là Bạch Đế vua của chúng yêu đấy! Đã thế còn là hình thái xương rắn sau khi thức tỉnh thành thần, chính là Tử Vi Thiên Đế chủ của thiên giới!
“Nói thật với nhóc, ta đã du hành qua N vũ trụ đa bào rồi… ừm, cũng giống cái được gọi là vũ trụ ảo trong thế giới của nhóc đó.
Dù sao ta đã chứng kiến rất nhiều hệ thống lừa điểm tích lũy.
Gì mà quay combo 10 bùa toàn Chúc bạn may mắn lần sau, rồi bẫy là lượt tới quay phát ra liền, thật ra toàn cho mấy con yêu linh cấp thấp.
Tất cả là để các ký chủ phải liều mạng kiếm điểm tích lũy quay thẻ tiếp.
Quay thẻ thực ra cũng không ích lợi mấy cho việc lên cấp.
Về cơ bản tu luyện thăng cấp phải dựa hết vào bản thân… Nhưng tên ranh nhà nhóc lại quay được cả Bạch Đế vua của chúng yêu.
Đây là lần đầu ta thấy ngài ấy được triệu hồi đó, vận may của nhóc khá thật!”
【 Hệ thống: Khụ khụ… nghe nhột vãi!!! 】
Cáo Chín Đuôi: “Hở? Vậy ký chủ của mi đã quay được bao nhiêu SSR rồi?”
【 Hệ thống: Ký chủ đổi trực tiếp bằng 2500 điểm tích lũy 】
Cáo Chín Đuôi: “Khà, nhóc con thông minh đấy.
Dẫu biết xác suất quay thẻ không đáng tin cậy, nhưng tích được ngần ấy điểm cũng tài! Tuy vậy, ta nhớ SSR mua bằng điểm toàn mấy con bị hắt hủi, còn có cả Bạch Đế phiên bản xương rắn cơ à?”
【 Hệ thống: Tui cũng mới gặp tình huống đó lần đầu, hồi đấy sợ ngơ luôn 】
Thẩm Tam Xuyên ngẫm lại: “… Vậy A Lam chính là người bệ hạ muốn tìm ạ?”
Bạch Đế: “Không sai, nếu cậu muốn biết cách ở lại đây, thì chỉ mình y mới giúp được cậu.”
“Bảo sao ngài lại nói lối tắt là tôi phải ăn nằm với sư đệ, vì ngài biết chỉ khi chúng tôi ngủ với nhau, tôi mới có thể nhìn thấy A Lam đúng không?”
“Đúng vậy, y sẽ trở thành một trong những yêu linh mà cậu sở hữu, cũng như ta vậy.”
Lục Lâm Trạch hoang mang nói: “Là sao, sư huynh, đêm qua huynh chủ động như vậy, là để tìm A Lam ư?”
“Ừ, tại bệ hạ bảo ta, có người có thể giúp ta ở lại, nhưng tiền đề là phải giúp ngài ấy tìm được kẻ mà ngài ấy muốn tìm đã.
Để tìm được kẻ đó, thì cách nhanh nhất chính là ta với đệ phải…”
Nói xong mặt anh chàng càng đỏ hơn.
Cáo Chín Đuôi cười nói: “Nhóc triệu hồi được ta ra, thì ta cũng có thể thỏa mãn một tâm nguyện của nhóc.
Nhưng xem ra tâm nguyện của nhóc rất rõ ràng rồi, nhóc muốn ở lại với thằng lỏi kia đúng không?”
Thẩm Tam Xuyên nhìn về phía Cáo Chín Đuôi: “Thật sự có cách cho tôi ở lại ư?”
“Bạch Đế nói không sai, vụ này chỉ mình ta mới giúp được nhóc thôi.
Nhưng cứ chờ nhóc khỏe hẳn đã rồi tính, chưa cần sốt sắng ngay đâu.
Ngặt nỗi ta còn việc gấp, phải đi trước đây, đừng nhớ ta quá, rồi ta sẽ về ngay… éc…”
“Tính chuồn à?” Giọng Bạch Đế lại vang lên lần nữa, sau đấy hai người thấy cái đuôi của Cáo Chín Đuôi bị một sức mạnh vô hình nhấc lên…
Cáo Chín Đuôi giãy giụa nói: “Đừng túm đuôi em, chí ít ngài cũng phải giữ thể diện cho em trước mặt tụi nhỏ chứ!”
“Vào đây cho ta!”
“…”
Sau đấy bóng dáng Cáo Chín Đuôi biến mất giữa hư không.
Căn phòng chỉ còn Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch nhòm nhau lom lom.
“Họ đi đâu vậy?”
Thẩm Tam Xuyên đỡ trán: “Chắc là vào đình viện trong nội cảnh… Con Thỏ Lắc Lư đệ từng gặp và Bạc Tuyết cũng ở đó luôn.”
Sau đó anh chàng thở phào nhẹ nhõm: “Tốt quá, ta có thể yên tâm rồi.
Trước kia ta cứ lo không biết khi nào sẽ bị túm về, giờ không phải sợ nữa.”
Lục Lâm Trạch đột nhiên tỏ vẻ vô cùng bực dọc, ôm chặt Thẩm Tam Xuyên.
Riêng hành động ấy đã khiến người Thẩm Tam Xuyên nhức nhối, anh chàng đẩy hắn ra: “Đệ ôm làm gì, ta còn chưa nói là tha thứ cho đệ đâu! Mau buông tay ra!”
“Không buông!” Lục Lâm Trạch ấm ức vùi đầu vào vai Thẩm Tam Xuyên, “Đệ không vui, không vui, không vui! Lần đầu quan trọng như thế của đệ với sư huynh, hóa ra lại có mục đích khác.
Ra là không phải huynh khao khát đệ nên mới quan hệ với đệ!”
Thẩm Tam Xuyên ngớ ra khi nghe Lục Lâm Trạch nói thế: “Đệ đang nói gì vậy, ta làm thế chẳng phải là để ở lại bên đệ sao? Dù có tí tẹo mục đích, nhưng bản chất vẫn như nhau mà…”
Lục Lâm Trạch ôm anh chàng không rời: “Đệ mặc kệ! Hôm qua không tính, không tính nữa.
Chúng mình làm lại từ đầu!”
Thẩm Tam Xuyên hết hồn: “Đến giờ ta vẫn còn tê rần dưới đó kìa, đệ tính… làm lại hả?”
“Ai bảo hôm qua sư huynh không thực sự muốn âu yếm với đệ.
Huynh chỉ cố tình lợi dụng đệ thôi, đệ buồn muốn chết đây này, huynh còn chả an ủi đệ! Còn quát đệ, còn bảo không muốn cưới đệ nữa.
Sư huynh, huynh ăn hiếp đệ…”
Trái tim Thẩm Tam Xuyên dộng thình thình.
Trong tình cảnh thế này, mà anh chàng còn cảm thấy sư đệ đáng yêu quá thể, đáng yêu đến mức anh chàng tính mặc kệ ẻm làm gì thì làm…
“Đừng, đừng có làm nũng!”
“Kệ đấy kệ đấy, chúng ta làm lại, làm lại!!!”
“Ưm…”
…
[HẾT CHƯƠNG 73].