“Chẳng ai biết người là ai đâu…”
***
Bốn người ngồi xe ngựa đến quán rượu lớn nhất huyện Sùng Phùng.
Không cần nghĩ cũng biết, ai đấy lại hào phóng bao cả quán, lấy lý do là muốn ăn một bữa cơm đoàn viên yên tĩnh.
Dù đã bao hết quán rượu, nhưng bốn người vẫn vào ngồi gian phòng riêng độc đáo nhất, gối sông gần bến.
Ngoài song cửa sổ là dòng sông Nguyệt đèn đuốc sáng trưng, con đường đá xanh của thị trấn.
Hơi thở sinh hoạt phố phường nồng đượm làm người ta trào dâng nỗi nhớ quê hương.
Thẩm Tam Xuyên hơi bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ, nhớ quê nhà mình trong thế giới hiện thực.
Lục Lâm Trạch đi tới đằng sau anh chàng: “Sư huynh nghĩ gì, mà ngẩn ngơ đến vậy?”
“Ta đang nghĩ, Hoang sư huynh giàu nứt đố đổ vách thật, từ môn phái tới đây, ổng hết thuê xe, bao thuyền rồi đến quán rượu, còn toàn loại đắt nhất cao cấp nhất nữa chứ… Ba châu Huyền Sát nhà các đệ đều giàu vậy hả?”
Lục Lâm Trạch cười như nắc nẻ: “Năm nào các môn phái nhỏ quanh ba châu Huyền Sát cũng tiến cống rất nhiều vàng bạc thuế má cho bên đệ.
Nên cả Tông Long Dã, Lang Hoàn Ỷ Nguyệt và Núi Phù Linh đều không thiếu thốn gì… Nhưng ở đàng năm nhánh Thần Phong, những kẻ đứng đầu giới tu tiên thanh cao hơn hẳn, không nhận vàng bạc của phàm thế, về cơ bản toàn giao dịch bằng linh thạch, cũng không tiếp xúc với người thường.
Thi thoảng xuống trần tất nhiên họ sẽ không ăn tiêu phung phí như bọn đệ, nên có vẻ nghèo hơn.”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu nói: “Xem ra đi tu ma tương lai xán lạn nhỉ, bảo sao lắm người lựa chọn nhập ma thế.”
“Huynh đừng để Chưởng môn sư tôn nghe thấy câu này, kẻo thầy lại cho là đệ dụ dỗ học trò ngoan của thầy đọa ma, đệ không đỡ nổi Uyên Quang đâu.”
Thẩm Tam Xuyên cười nhạo: “Hóa ra đệ cũng biết sợ cơ đấy.
Nếu thế, ta cũng triệu hồi được Uyên Quang, đệ phải sợ cả ta mới đúng!”
“Tất nhiên đệ sợ huynh rồi, nếu không, đường đường là thiếu chủ của Núi Phù Linh, sao đệ phải cam tâm tình nguyện làm đệ tử út ít của Ải Phong Nguyệt, còn làm sung sướng vậy nữa.”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ lên: “Vậy đệ sẽ ở lại chứ… hay là, phải về Núi Phù Linh làm thiếu chủ?”
“Có cha già chăm lo cho Núi Phù Linh rồi, đâu phải vấn đề gì nữa… Còn đệ ấy à, đệ chẳng có tham vọng gì, chỉ muốn ở bên huynh thôi.
Huynh muốn ở lại Ải Phong Nguyệt, thì đệ sẽ ở Ải Phong Nguyệt mãi mãi! Đệ đây chẳng nỡ rời xa sư huynh tẹo nào.”
“Đệ không sợ có ngày mình bị vạch trần thân phận, trở thành mục tiêu chỉ trích của người đời hay sao?”
“Nếu bị vạch trần, thì đệ sẽ nói mình ngưỡng mộ năm nhánh Thần Phong từ nhỏ, nên mới tới Ải Phong Nguyệt cải tà quy chính.
Có sư phụ đệ và Vu Nguyệt Thượng nhân bảo vệ, ai dám làm gì đệ chứ?”
Thẩm Tam Xuyên bị hắn chọc cười: “Đệ hiểu rõ phải cậy nhờ ai quá nhỉ.”
“Nên sư huynh mau chóng trở thành bạn đời của đệ đi, huynh không biết mình có sức hút nhường nào đâu.
Đệ suốt ngày phải canh chừng huynh lom lom, sợ ai cướp mất đấy.”
Thẩm Tam Xuyên nghi hoặc: “Vậy ư? Ta cảm thấy người được yêu quý rõ là đệ mà!”
Hắn thở dài bất đắc dĩ, sau đấy xích lại gần, hai tay ôm vòng Thẩm Tam Xuyên, rủ rỉ dụ dỗ bên tai anh chàng: “Vậy sư huynh ơi, tối về đệ tiếp tục được không?”
“… Tiếp tục gì kia?”
Hắn cười xấu xa: “Ăn hiếp huynh.”
“?!”
Từ khi hai người tỏ lòng với nhau, anh chàng phát hiện sư đệ càng ngày càng lưu manh, thậm chí còn chẳng thèm che giấu giữa. Nếu cứ thế này, liệu có nhịn nổi nửa năm nữa không? Chết rồi chết rồi, tim đập nhanh quá, mặt cũng bỏng rẫy…
“Khụ khụ.” Tiếng ho vờ vịt của Hoang Tịch vang lên ngoài cửa, “A Trạch, bọn ta chỉ đi đặt món thôi, sao mi đã treo toòng teng lên người sư huynh mi như đồ trang trí thế? Hồi bé có thấy mi dính như kẹo mạch nha thế này bao giờ đâu.”
Lục Lâm Trạch ngoái lại nhìn Hoang Tịch đang nắm tay Thiên Lũng Cảnh, nói thầm trong bụng, trước khi chê con, thì người thả tay ra đã đi!
…
Bốn người ngồi xuống, từng món ăn ngon lành tinh xảo được bê lên.
Món nào món nấy đều được bày trước mặt Thẩm Tam Xuyên.
Hoang Tịch cười nói: “Sư tôn con nói đây đều là đồ con thích ăn, nên ta đặt riêng những món này cho con đấy.”
Thẩm Tam Xuyên hơi ngỡ ngàng vì được cưng chiều quá thể, nhưng thấy hình như trên bàn chẳng có món nào sư tôn ăn được, anh chàng vội hỏi: “Nhưng sư tôn không thích mấy món này, có cần đặt thêm ít cháo thanh đạm không ạ?”
Hoang Tịch đáp: “Không sao, ta đã bàn với sư tôn con, tối nay ta sẽ tự nấu cho thầy con ăn.
Gần trăm năm nay thầy con không được thưởng thức tay nghề của ta rồi.”
Ui, tự dưng lại thồn bánh GATO vào mồm người ta thế!
Lục Lâm Trạch bật mode bạch tuộc, món nào lên bàn là gắp cho Thẩm Tam Xuyên liền: “Sư huynh mau nếm thử đi, ưng món nào thì nói với đệ.
Bao giờ về Ải Phong Nguyệt đệ sẽ đổi thực đơn mỗi ngày cho sư huynh.
Kẻo lỡ huynh ghét đồ ăn đệ nấu, thì đệ sẽ khó xử lắm.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Cái kiểu không chịu thua kém này, đúng là bố con thật.
“À, nhắc mới nhớ, từ bé A Trạch nhà ta đã biết nấu ăn, rất giỏi chăm sóc người khác.
Hồi nhỏ ngày nào nó cũng nấu đồ ngon cho một ông anh xinh đẹp, dính người ta chặt như keo, còn suốt ngày bảo ta sau này lớn lên nó phải cưới anh đấy, không ngờ… giờ lại bị con dâu hớp hồn mất.” Hoang Tịch nói xong thì nâng chén khiêu khích nhìn Lục Lâm Trạch.
Ơ… đúng là sư đệ thường xuyên nhắc đến ông anh này, chẳng lẽ đấy là tình đầu khó quên mà dân tình hay bảo ư?
Lục Lâm Trạch vội nói: “Sư huynh đừng hiểu lầm, đệ từng nhắc đến người anh đó với huynh rồi, hồi ấy đệ hẵng còn nhỏ…”
Thẩm Tam Xuyên hiểu ra ngay: “Vậy người đó là tình đầu của đệ thật sao?”
Lục Lâm Trạch hơi ngượng ngùng gật đầu: “Nhưng mà, thật ra huynh ấy đã có…”
“Không ngờ đệ đã cong veo từ hồi còn bé xíu, mất công ta tưởng bở đệ thích con gái, tính hướng bình thường!”
Lục Lâm Trạch: “…”
Ủa vậy chỗ quan trọng cần chú ý là cái đấy hả?
Hoang Tịch và Thiên Lũng Cảnh ngồi đối diện đều bật cười.
Đoạn Hoang Tịch dò hỏi hai người về kế hoạch kết hôn.
Sau khi biết Thẩm Tam Xuyên muốn chính thức lập khế ước sau Tiệc chung Năm nhánh vào năm tới, gã nhìn Lục Lâm Trạch với vẻ đến là thương cảm: “Hình như A Trạch phản đối ăn cơm trước kẻng lắm, nhịn nửa năm cũng khổ đấy.”
Thiên Lũng Cảnh nghe vậy thì lấy làm kinh ngạc: “Chẳng lẽ, hai đứa còn chưa song tu ư?”
Thẩm Tam Xuyên, Lục Lâm Trạch: “…”
Hoang Tịch cười nói: “Trông A Trạch thế thôi, chứ nó bảo thủ lắm.”
Mặt Thẩm Tam Xuyên đỏ au: Bảo thủ cái con kiu, ngoài bước cuối thì có gì tên ấy chưa làm đâu…
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thật ra anh chàng không biết rốt cuộc hai thằng đàn ông phải làm bước cuối thế nào, cũng hơi tò mò.
Thiên Lũng Cảnh gật đầu: “Lâm Trạch rất có trách nhiệm.”
Thẩm Tam Xuyên: Tại sao sư tôn lại kiểu mẹ vợ ngắm con rể, càng ngắm càng ưng thế này?
Cùng lúc đó, không biết có chuyện gì xảy ra dưới lầu, tiếng ồn đột nhiên vọng lên.
“Gọi chưởng quầy nhà chúng bay ra, đã hẹn hôm nay làm tiệc sinh nhật cho viên ngoại nhà ta, phải để riêng một gian cơ mà? Sao tự dưng bây giờ quán ngươi lại không cho chúng ta vào?”
“Ôi chết, xin thứ lỗi xin thứ lỗi, Lý quản gia, đây là sơ sót của bên tôi, quên báo với ngài.
Hôm nay có một vị khách quý bao trọn quán tôi bằng giá gấp ba.
Ngài xem, hay là ngài chịu khó hạ mình qua quán khác đi ạ?”
“Gấp ba? Chỉ thế thôi ư? Làm sao, viên ngoại nhà ta không trả được số tiền này chắc? Ta mặc kệ, hôm nay ta nhất định phải lấy một gian làm tiệc sinh nhật cho viên ngoại nhà ta, bao nhiêu khách khứa tới thế này, ngươi lại bắt ta về ư?”
“Ơ kìa, thế này thì…hay là ngài đợi chút, để tôi lên thương lượng với khách quý kia xem sao!”
…
Hoang Tịch nghe thấy tiếng la ó dưới lầu, gã mỉm cười, đứng dậy đi ra cửa phòng.
Mở cửa xong, gã nhìn lão quản gia họ Lý đang gào thét đòi vào bên dưới, khoan thai nói: “Hôm nay là tiệc gia đình của kẻ hèn này, người nhà ta đều thích yên tĩnh không muốn bị quấy rầy, mời các hạ về cho.”
Tên Lý quản gia kia ngẩng đầu, thấy một người đàn ông tuấn tú vịn lan can ở lầu trên, nhìn mình bằng vẻ mặt thờ ơ.
Hắn ta không khỏi giận sôi máu: “Chỉ là ra giá cấp ba thôi chứ gì, nhà ta trả được, mau đưa gia đình ngươi cút nhanh, xúi quẩy!”
Nụ cười vẫn thoảng trên khóe môi Hoang Tịch, tuy giọng điệu gã y như trước, nhưng ngôn từ đã trở nên sắc lẻm: “Bình thường nếu kẻ nào dám ăn nói với ta như thế thì đã thành cái xác không hồn rồi.
Nhưng hôm nay ta mát tính, không muốn chấp nhặt với ngươi.
Nếu thức thời thì mời cút đi.”
“Ngươi mạnh mồm làm chi, viên ngoại nhà ta rất thân thiết với Cổng Lăng Thiên.
Ngươi đến huyện Sùng Phùng hỏi thăm mà xem, làm gì có ai dám đắc tội với viên ngoại nhà ta! Cổng Lăng Thiên chắc chắn sẽ lấy lại mặt mũi cho ngài ấy!”
Hoang Tịch cười nhạo: “Cổng Lăng Thiên có là thá gì? Cũng xứng lọt vào tai ta ư? Lão Ngũ, quẳng hắn ra ngoài.”
“Vâng ạ.”
Bóng Lão Ngũ còn chưa xuất hiện, tên quản gia họ Lý kia đã bị quăng tuốt ra ngoài, lăn xa mấy trượng khỏi quán rượu.
Ngoài cửa có khá đông khách khứa tới tham gia sinh nhật, họ đều nhìn thấy cảnh này, giờ đứng ngoài cửa xấu hổ quá thể.
Lý quản gia bò dậy xong là bắt đầu phỉ nhổ, kêu gào ngoài cửa: “Các ngươi chờ đấy cho ta, giờ ta sẽ phái người đi mời Cổng Lăng Thiên tới đòi lại công bằng!”
Hoang Tịch cười khẩy, xoay người về phòng.
Thấy mấy người đều nhìn mình với vẻ tò mò, gã lắc đầu nói: “Không sao, lũ tiểu nhân cáo mượn oai hùm thôi, có điều làm mất nhã hứng tán dóc của chúng ta rồi.”
Thiên Lũng Cảnh bảo: “Con đừng làm bá tánh bình thường bị thương.
Chúng ta chỉ có bốn người, thật ra cũng không cần bao cả quán đâu.”
Hoang Tịch nắm lấy tay Thiên Lũng Cảnh: “Con không muốn người bị kẻ khác quấy rầy.”
“Chúng ta đã thay quần áo tu tiên, chẳng ai ở đây nhận ra mình được đâu, không quan trọng.”
Mắt Hoang Tịch chan chứa nét dịu dàng: “Được, con nghe sư tôn cả.
Dù sao chúng ta cũng sắp ăn xong rồi… tiện giờ đổi qua chỗ khác.”
“Đổi chỗ khác?”
“Vâng, con đã bao con thuyền hoa lớn mà mọi người từng lên khi tới huyện Sùng Phùng, lát nữa chúng ta có thể đi thuyền dạo hồ chung với nhau.”
Thiên Lũng Cảnh lạnh lùng nói: “Rời xa Ải Phong Nguyệt, Hoang Tông chủ học được thói tiêu xài rồi đấy nhỉ?”
Hoang Tịch vừa nghe Thiên Lũng Cảnh gọi mình như vậy là biết ngay người ta hơi giận rồi, bèn vội vàng nói: “Nếu sư tôn không thích con bao trọn, thì con sẽ bảo họ cho những kẻ khác lên thuyền trước.
Cùng lắm thì chúng ta giả vờ làm bá tánh bình thường lên thuyền, vậy có được không ạ?”
“Tùy con.”
…
Sau đấy, quả như lời Hoang Tịch nói, gã không bao thuyền nữa.
Lúc họ lên thuyền, khách khứa trên ấy đã chật ních! Nhưng nhờ thế, những tiết mục đặc sắc phong phú trên thuyền cũng được dịp phát huy.
Lần trước đến đây Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch không để ý ở đây có lắm trò hay như vậy: hát tuồng diễn xiếc ảo thuật, còn có cả nghệ nhân nấu đủ loại món ngon chế đủ thứ thú vị ngay tại chỗ nữa.
Thuyền đông khách, náo nhiệt nô nức vô cùng, nên hai người cũng hòa mình vào đám đông chơi thỏa thích.
Hoang Tịch biết tuy Thiên Lũng Cảnh không cho phép mình bao thuyền, nhưng cũng không quen với chỗ đông người thế này.
Gã dắt Thiên Lũng Cảnh lại gần, thủ thỉ bên tai y: “Con đã đặt một phòng trên lầu ba của thuyền hoa, đêm nay chúng ta ở đó nhé.
Nếu sư tôn ngại ồn, thì mình về phòng trước.
Trên đó yên tĩnh hơn, có thể ngắm dòng người và cảnh sắc xung quanh.”
Thiên Lũng Cảnh gật đầu, y quả thực không thích những nơi ồn ào thế này.
Y theo Hoang Tịch tới phòng cao nhất trên thuyền, quả nhiên tĩnh lặng hơn nhiều, bước ra ban công còn có thể thấy boong thuyền nhộn nhịp náo nức.
Pháo hoa bỗng bùng lên ở vùng trời phía xa.
Đầu tiên là một bông, rồi dần dần nhiều thêm.
Chẳng bao lâu sau, rừng pháo hoa mỹ lệ đã nở khắp màn đêm, rực rỡ vô ngần.
Đám đông trên thuyền sôi nổi hô hoán cảm thán, màn đêm điểm xuyết pháo hoa, cực kỳ lãng mạn.
Nhìn sơ đã biết là bút tích của ai đấy rồi.
Thiên Lũng Cảnh đứng trên sân thượng, nhìn những bông pháo nở rộ không ngừng, gương mặt trông nghiêng của y rạng ngời nao lòng người dưới ánh pháo.
Hoang Tịch si mê ngắm y, sau đấy ôm lấy y từ đằng sau, nhẹ nhàng hỏi: “Sư tôn, đêm nay người sẽ không chối từ con chứ?”
“… Ừ.”
Người nào đó bắt đầu được đằng chân lân đằng đầu, gã nắm lan can, giam cầm Thiên Lũng Cảnh trong vòng tay: “Nếu con nói, muốn âu yếm người ở đây luôn thì sao?”
Thiên Lũng Cảnh lập tức hoảng hốt, sắc mặt tái nhợt: “Không được, dưới kia đông quá!”
“Không ai thấy được đâu.”
Gã thì thầm bên tai y, tựa như ác quỷ mê hoặc lòng người: “Cũng chẳng có ai biết người là ai…”
[HẾT CHƯƠNG 69].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...