“Tịch mịch cô đơn và lạnh lẽo.”
***
Lục Lâm Trạch nói xong thì quay lại nơi đỗ xe ngựa, kéo rèm xe ra gọi Thẩm Tam Xuyên và Thiên Lũng Cảnh xuống.
Quán không đông khách, nhưng vào giây phút Thẩm Tam Xuyên thò người ra khỏi xe ngựa, ánh mắt mọi người đều tập trung về phía này.
Ngay sau đó, Thiên Lũng Cảnh cũng xuống xe theo, ai nấy đều phải ngừng thở!
Những kẻ trên chiếc xe kia là ai, mà người nào người nấy đều thanh thoát mỹ miều, như thể thần tiên, khiến người ta không dời mắt nổi!
“Tu sĩ của tiên môn nào mà đẹp thế?! Chả lẽ là thần tiên thác phàm?”
“Uây, lần đầu thấy dân tu tiên đẹp nhường này đấy.
Ta vốn tưởng đám tu tiên của Cổng Lăng Thiên trên núi Lam Kỳ đã đẹp lắm rồi, lần nào họ xuống núi cũng cực kỳ hoành tráng, nhưng so với mấy vị này thì… Chậc, đúng là không bì nổi! Hôm nay ta mới biết thế nào là khác nhau một trời một vực, quả là khác nhau một trời một vực!”
“Xí, Cổng Lăng Thiên đã là cái thá gì.
Mấy ông đúng là hiểu biết hạn hẹp, dốt nát thiển cận.
Có biết tiên tu của năm nhánh Thần Phong không, đấy mới là tiên thật, tiên xịn… Chẹp, nhất là Ải Phong Nguyệt đứng đầu, tất cả cư sĩ tu tiên trên đó đều là đấng tuyệt sắc không tìm đâu ra giữa cõi phàm!”
…
Phu xe thở hổn hà hổn hển chạy tới, nói với Lục Lâm Trạch: “Thiếu gia, cậu chạy nhanh quá.
Trước… trước đấy lão gia có dặn, nếu cậu không muốn thuê 3 phòng, thì ở chung một phòng với Thẩm công tử đi.
Ngài ấy đã cố tình đặt một phòng lớn cho hai người rồi!“
Lục Lâm Trạch hơi kinh ngạc: “Lão tốt bụng vậy cơ à?”
“Dĩ nhiên, dĩ nhiên rồi, lão gia thương thiếu gia nhất đấy ạ!” Phu xe nói xong thì lôi chìa ra bỏ vào tay Lục Lâm Trạch, “Đây là của cậu, thưa thiếu gia.”
Sau đó anh ta lấy một chiếc chìa khóa phòng nhỏ xinh tinh xảo ra, cung kính dâng cho Thiên Lũng Cảnh bằng cả hai tay: “Đây là của ngài ạ, thưa Thượng nhân.
Lão gia nhà con nói, phòng ở quán này hơi nhỏ, mong ngài đừng để bụng.
Ngài ấy đã chuẩn bị phòng ốc tốt hơn trong phủ cho Thượng nhân để tạ lỗi rồi.”
Thiên Lũng Cảnh nói: “Lão gia nhà cậu khách khí quá, thật ra ta cũng không để tâm lắm đâu.”
À, thế cơ à?
Ba người đồng thời nhìn về phía chiếc xe ngựa chất đầy đống đồ đạc “không để tâm lắm”.
Xong xuôi, Lục Lâm Trạch đưa Thẩm Tam Xuyên vào căn phòng lớn mà cha hắn cố tình chuẩn bị cho hắn.
Nhưng vừa vào phòng, mặt hắn sầm lại ngay.
Thẩm Tam Xuyên vẫn chưa hay biết, nhìn quanh ngạc nhiên tán thưởng: “Phòng này xịn thật, còn có hai giường nữa chứ.
Sư đệ, cuối cùng hôm nay đệ cũng không phải chen chúc một giường với ta nữa!”
Lục Lâm Trạch: “…”
【???: Ha ha ha ha ha ha, nhóc con bị bẫy rồi, cười khùng mất.
Thế này thì nhóc không có lý do ôm sư huynh nhóc đi ngủ nữa đâu.
Đêm về có thấy cô đơn tịch mịch lạnh lẽo không ha ha ha ha ha 】
Lục Lâm Trạch: Con biết ngay lão không tốt bụng đâu mà! Uổng công con tìm mọi cách cản Hàn Vãn Lâu lại hộ lão, còn nói tốt cho lão trước mặt người tình cũ của lão… Lấy oán trả ơn đúng không! Hay lắm, lão bất nhân, thì con bất nghĩa!
Lục Lâm Trạch: Lão già chết toi kia cũng đến đây rồi ạ?
【??? (vui sướng khi người khác gặp họa): Đúng là tên đó không nhịn được, đã lủi đến gần đây.
Nhưng sợ bị Thiên Lũng Cảnh phát hiện nên hắn sẽ cách mấy đứa một đoạn.
Có lẽ hắn đang rình coi mấy đứa bằng Thủy Kính biến ra từ Nghiệp Liên đấy.
Nhóc tính làm gì? 】
Lục Lâm Trạch: À, làm một ít chuyện lão muốn làm nhưng không làm được, cho lão chết thèm.
【???: Hai cha con nhóc tính chơi trò kẻ bị tổn thương lại muốn tổn thương người khác hả? Ha ha ha ha ha 】
…
Sau đấy, Lục Lâm Trạch bèn kéo Thẩm Tam Xuyên đi tìm Thiên Lũng Cảnh.
Lúc vào phòng y, họ phát hiện phòng Thiên Lũng Cảnh xịn hơn phòng họ nhiều, nhất là cái giường kia, nhìn sơ đã thấy cực mềm cực thích!
Lục Lâm Trạch mỉm cười nói: “Chưởng môn sư tôn, không biết người đã trải nghiệm dạo hồ với người khác chưa ạ?”
Thiên Lũng Cảnh lắc đầu: “Chưa bao giờ.”
Lục Lâm Trạch vờ như kinh ngạc nói: “Chưa ai đưa Chưởng môn sư tôn đi dạo hồ á! Thế thì Chưởng môn sư tôn nhất định phải đi thử thôi.
Ở đây người ta tổ chức dạo hồ bằng thuyền hoa mỗi tối.
Thuyền hoa to ba tầng lầu, mỗi tầng đều có những tiết mục giải trí khác nhau.
Đây là nét đặc sắc trứ danh bản địa đấy ạ! Tối nay mình cũng rảnh, hay là đi chơi hồ ạ?”
Thiên Lũng Cảnh lắc đầu: “Mấy đứa thanh niên tụi con cứ chơi đi, không cần lo cho thầy đâu.”
Thẩm Tam Xuyên: “Không được, đã tới đây rồi, sao lại để sư tôn nhốt mình trong phòng ạ? Hơn nữa sư đệ mua cả vé thuyền rồi, xin sư tôn đừng từ chối!”
Thiên Lũng Cảnh đành bó tay với đồ đệ mình.
Y nghĩ bụng chẳng mấy khi được ra ngoài, đi cảm thụ phong tục dân gian cũng không có gì xấu, bèn gật đầu nói: “… Vậy thì đi.”
Lục Lâm Trạch lại hỏi: “Vậy Chưởng môn sư tôn ơi, trước kia đã ai dắt người dạo chợ đêm trong trấn cổ, ăn những thức phố xá dân dã từ sạp hàng đêm, ngắm những món đồ chơi rực rỡ muôn màu bên đường chưa ạ?”
Thiên Lũng Cảnh vẫn lắc đầu: “Chưa bao giờ.”
Lục Lâm Trạch nghe xong thì bất mãn nói: “Cái đấy mà người còn chưa được thử, ngày xưa mấy tên kia chăm sóc Chưởng môn sư tôn kiểu gì vậy!”
Thẩm Tam Xuyên: “Sư tôn, chẳng mấy khi có cơ hội đến vùng này, hôm nay thầy trò mình hãy vứt bỏ thân phận, cùng chơi cho đã đời đi ạ!”
Thiên Lũng Cảnh còn hơi do dự, Thẩm Tam Xuyên đã đẩy y ra ngoài: “Đi thôi đi thôi, dù sao mình có xe mà, đi đâu chả tiện!”
Lục Lâm Trạch hùa theo: “Đúng vậy, nếu Chưởng môn sư tôn còn chưa được trải nghiệm, thì lũ đồ đệ chúng con đương nhiên phải đưa sư tôn đi chơi cho thỏa, không thì sao dám mặt dày gọi mình là học trò của thầy được ạ!”
【???: Thằng này giỏi lắm, nhóc cướp đi nhiều cái lần đầu của Thiên Lũng Cảnh như thế, ông già nhóc sẽ tức điên không biết chừng đấy? 】
Lục Lâm Trạch: Nhào vô, làm nhau tổn thương đi, đêm nay đừng hòng bố con thằng nào ngủ được!
Người nào đó ở nơi xa lặng lẽ quan sát bằng Thủy Kính của Nghiệp Liên đã bắt đầu chậm rãi nghiến răng.
…
Ba người đi xe ngựa vào trung tâm trấn cổ.
Phải một lúc nữa mới tới giờ dạo sông đêm trên thuyền hoa, Lục Lâm Trạch bèn đưa Thẩm Tam Xuyên và Thiên Lũng Cảnh đi chơi đó đây.
Kết quả, sự xuất hiện của ba người khiến cả phố nháo nhào.
Con phố nhỏ ở trấn cổ bỗng dưng loạn cào cào, bao nhiêu người đổ xô đi chiêm ngưỡng dung nhan của thần tiên.
Thiên Lũng Cảnh thật sự chưa từng dạo phố mua sắm bao giờ, thấy món gì tinh xảo, y đều nán lại ngó nghiêng một hồi.
Lục Lâm Trạch: “Chủ quán, cái này, cái này, còn cả cái này nữa.
Mấy cái này xấu quá thì thôi, còn lại gói vào hết đi, ta mua.”
Chủ sạp hàng nhỏ tươi cười rạng rỡ: “Vâng vâng! Gói cho ngài ngay đây ạ!”
Thẩm Tam Xuyên giật mình: “Mua nhiều thế à?!”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Không sao, sư tôn thích mà, cha già nhà đệ sẽ trả tiền.”
Thẩm Tam Xuyên: “Đâu có, sư tôn chỉ ngắm sơ vậy thôi á!”
Thiên Lũng Cảnh: “… Bao nhiêu tiền, để thầy gửi lại lệnh tôn sau.”
Thẩm Tam Xuyên: “…”
Coi như mình chưa nói gì đi.
Lục Lâm Trạch vỗ vai phu xe ra hiệu cho anh ta trả tiền: “Sư tôn nói vậy thì khách sáo quá.
Người cha cực kỳ sùng bái sư tôn của con chỉ ước được vung hết tiền cho thầy đó.
Thầy mà còn đề cập chuyện tiền nong với ông ấy, là ổng khóc cho coi!”
Vì thế Lục Lâm Trạch dẫn hai người đi mua sắm tá lả suốt quãng đường.
Nhiều sạp đồ ăn đêm tỏa hương thơm nức, Lục Lâm Trạch đề nghị cùng đi nếm thử đồ khuya.
Thẩm Tam Xuyên tất nhiên rất thích, nhưng Thiên Lũng Cảnh lại hơi khó xử.
Dù sao y cũng không ham mấy món dầu mỡ hay nêm quá đậm vị.
Lục Lâm Trạch nói: “Sư tôn đừng lo, tuy là quán ăn đêm, nhưng đặc sản của nơi này là cháo lòng heo.
Hơn nữa toàn lòng dồi tiết lợn giết luôn trong ngày, hương vị cực kỳ tươi ngon.
Nhiều người lặn lội từ nơi khác đến chỉ để ăn một bát cháo lòng vừa ra nồi đấy ạ.
Sư tôn có thể thử chút xem sao.”
Thẩm Tam Xuyên nuốt nước miếng: “Nghe đệ tả mà ta đói quá nè!”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Còn nhiều món ngon được làm từ nguyên liệu tươi sống lắm.
Nào là ốc đồng sốt tương, thăn lợn xào, miến tôm thịt thập cẩm, nghêu xào cay… Lát đệ mua mỗi thứ một ít cho sư huynh.
Nếu sư huynh thích, đệ sẽ học cách làm để sau này nấu cho huynh.”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, mặt ngập vẻ chờ mong, đây đều là những món không thể ăn được trong Ải Phong Nguyệt đó.
【???: Chăm cả bồ bố lẫn bồ mình, nhóc giỏi thật đấy 】
Từ lúc ba người ngồi vào một bàn, quán ăn này lập tức chật ních.
Chủ quán cũng phải đờ đẫn trước dòng người rồng rắn tự dưng xuất hiện.
Lục Lâm Trạch ra quầy chọn đồ, có kẻ đưa một tờ giấy cho hắn.
Hắn mở ra đọc thì thấy mấy chữ cái to đùng ngông cuồng ương ngạnh trên mặt giấy:
“Con trai ngoan, mi đúng là ngoan thật đấy!”
Hắn vo luôn tờ giấy thành một cục, quẳng vào sọt rác gần đấy.
【???: Uầy, cái sự cáu bẳn lồ lộ trên từng con chữ, sắp tràn ra rồi kìa 】
Lục Lâm Trạch: Ghen ghét làm người ta thay đổi.
【???: Ha ha ha ha ha ha, nhóc xấu tính quá thể!!! 】
Ba người đều hài lòng ngoài mong đợi với chầu ăn này.
Thẩm Tam Xuyên càng khỏi phải nói.
Anh chàng vốn là một đứa tham ăn, ngày xưa dù chỉ có một mình, anh chàng vẫn tới từng cửa tiệm nhấm nháp những món được blogger ẩm thực đề cử.
Đồ ăn đêm một niềm đam mê của anh chàng, nhất là khi được ăn cùng sư đệ!
Thiên Lũng Cảnh đã quen ăn cháo trắng, mới nếm thử cháo lòng lần đầu.
Y cũng phải ngỡ ngàng trước hương vị thơm ngon hấp dẫn của món này.
Tuy không ăn quá nhiều, y vẫn đánh giá món này rất cao.
Cơm no rượu say rồi, Lục Lâm Trạch dắt hai mỹ nhân tuyệt sắc lên thuyền chơi hồ.
Thuyền hoa lớn ba tầng lầu đúng là rất đẹp, nhất là vào buổi tối khi mặt hồ phẳng lặng lững lờ, chỉ mình con thuyền hoa này rực rỡ lấp lánh, sặc sỡ chói lòa nhất lòng hồ, vô cùng hút mắt… Nhưng sau khi ba người lên thuyền, ánh mắt đám đông không còn hút vào con thuyền nữa!
Tự dưng ai ai cũng đổ xô mua vé lên thuyền.
Ngưỡng cửa nhà ông chủ thuyền hoa suýt bị đạp bể, ông ta vội vàng hô hoán cản mọi người lại: “Các vị, các vị, hôm nay có khách quý bao trọn thuyền hoa rồi.
Mọi người muốn đi, thì ngày mai tới sớm nhé!”
Mọi người tiếc hùi hụi. Ngày mai? Ngày mai có còn mỹ nhân tuyệt sắc thế này đi chơi hồ chung nữa không?!
Nhưng lão gia nhà nào giàu nứt đố đổ vách thế, còn bao trọn cả thuyền hoa, xưa giờ chưa thấy ai làm vậy cả!
“Ông chủ, thuyền còn thiếu người giúp việc không, tôi làm miễn phí cho ông một đêm!”
“Ơ, tôi cũng miễn phí.
Chỉ cần được lên thuyền, thì bưng trà rót nước quét rác lau bàn tôi làm được hết!”
“Ông chủ ơi, nếu thật sự không được, thì tôi trả tiền ông luôn nhé!”
…
Ba người lên thuyền chưa bao lâu, thuyền đã rời bến.
Thẩm Tam Xuyên những tưởng trên thuyền sẽ nô nức du khách, nào ngờ ngoài ba người họ, thì hình như toàn nhân viên trên thuyền thôi á?
Anh chàng nói với vẻ khó hiểu: “Ngoài kia rõ là đông đúc, mà sao trên thuyền chỉ có mình chúng ta nhỉ.
Thuyền to thế này chở mỗi ba người tụi mình, chủ thuyền không lỗ hay sao? “
Lục Lâm Trạch đáp: “Chủ thuyền lỗ hay không thì đệ không rõ, nhưng hôm nay có kẻ bỏ tiền to thật đấy.”
Thẩm Tam Xuyên hiểu ra rồi: “Bác trai bao thuyền à?”
Lục Lâm Trạch ôm chầm eo Thẩm Tam Xuyên, ghé lại gần tai anh chàng nói: “Ngàn vàng khó mua nổi nụ cười mỹ nhân.”
Thẩm Tam Xuyên lập tức đỏ mặt, tính đẩy hắn ra: “Sư tôn đang ở đây mà!”
“Huynh yên tâm, sư tôn đi tham quan thuyền hoa rồi, ở đây chỉ có mình đôi ta thôi.”
“Nhưng đệ đứng sát ta quá… ứ…”
…
Ban đầu Lục Lâm Trạch chỉ định hôn anh chàng để khiêu khích kẻ đang rình trộm trong góc tối.
Nhưng hôn xong, thấy gò má hây hây và ánh mắt vô cùng căng thẳng lảng tránh của Thẩm Tam Xuyên, hắn lại trúng chiêu, quên tiệt chuyện chọc giận ai đó đi.
Niềm thôi thúc muốn biến sư huynh thành một mớ hỗn độn càng lúc càng mãnh liệt, sư huynh quả thật quá đỗi ngọt ngào!
“Tối nay đệ không muốn ngủ khác giường với huynh, có được không ạ?”
“Tại… Tại sao, rõ ràng có hai giường mà…”
“Ừm, tại ngủ một mình không quen.”
“Không quen á?”
Lục Lâm Trạch ấm ức buồn tủi: “Cô đơn tịch mịch lại còn lạnh lẽo, ôm sư huynh ngủ ấm áp biết bao, sư huynh nỡ nhẫn tâm từ chối đệ sao?”
【???: … Ai họ Lục cũng ghê gớm vậy hả 】
[HẾT CHƯƠNG 62].