“Bắt cưng về động phủ làm cô dâu mèo!”
***
Trước nay Thẩm Tam Xuyên chưa bao giờ ngờ được rằng, lại có đàn ông giả gái đẹp đến nhường này, thậm chí đẹp tới độ anh chàng ngắm mà tự dưng đỏ mặt.
Anh chàng cũng từng thấy nhiều gái xinh, nhưng chỉ toàn tránh xa họ.
Dù người ta mết anh chàng, thái độ lạnh nhạt xa cách của Thẩm Tam Xuyên cũng có thể làm phật lòng những người mến mộ.
Quan trọng là công việc bận quá, anh chàng cũng chẳng có thời gian để nghĩ tới mấy chuyện kia… Ngày xưa từng có đồng nghiệp nhiệt tình làm mai cho Thẩm Tam Xuyên, nhưng anh chàng toàn từ chối thẳng thừng.
Mọi người cũng biết Thẩm Tam Xuyên đi làm bận tối mặt tối mũi, giới thiệu mấy lần mà anh chàng chẳng ưng nên cũng thôi không muốn mai mối nữa.
Dù sao, cái chuyện tình yêu tình đương, trong quá khứ 27 năm ế lòi của Thẩm Tam Xuyên, quả thật chưa từng sượt qua đầu anh chàng! Dù giờ đã xuyên vào trong sách, anh chàng vẫn chỉ dốc sức tu hành tiến bộ.
Túm lại là nằm trong bốn chữ, quyết không bê trễ!
Thẩm Tam Xuyên: Hệ thống, đằng ấy có cảm thấy sư đệ siêu đẹp không?
【 Hệ thống: Mặt thì đẹp đấy, nhưng giả gái mà cao thế này thì…Ờmmm, eo cũng thon ghê, ngon nghẻ phết.
Mỗi tội khung xương vẫn là của con trai, không đẹp rạng ngời chói lóa được như tưởng tượng.
Theo ý tui, chuyện này hợp ký chủ hơn á 】
Thẩm Tam Xuyên cực kỳ phản đối: Thế này còn chưa đủ rạng ngời chói lóa ư?! Tớ thấy trong Ải Phong Nguyệt chẳng ai sánh được với sư đệ đâu! Đằng ấy khắt khe quá ý?
【 Hệ thống: Tui khắt khe á? Tui… chờ đã, ký chủ, chẳng lẽ cậu – muốn yêu đương hả? 】
Thẩm Tam Xuyên: Nói vớ vẩn gì đấy! Bọn tớ chỉ diễn, diễn tình nhân thôi!
【 Hệ thống: Vậy sao lại có cái mùi chua chua thum thủm của tình yêu thế nhỉ?! Không giống cậu gì hết! 】
Thẩm Tam Xuyên: Đằng ấy phải khởi động lại máy cho bình tĩnh đi.
Ai đấy còn đang chành chọe với hệ thống trong đầu, Lục Lâm Trạch bỗng cố ý xích lại, nhẹ nhàng chạm vào đầu ngón tay Thẩm Tam Xuyên.
Sau đấy hắn nắm tay anh chàng, còn đan mười ngón với anh chàng nữa!
Tim Thẩm Tam Xuyên đập rộn ràng, mặt anh chàng lập tức đỏ lựng lên: “Sư đệ, đệ…”
Lục Lâm Trạch chớp mắt với Thẩm Tam Xuyên, cố tình nói kiểu bâng quơ: “Sư huynh, giờ mình là người yêu rồi, nắm tay là chuyện rất bình thường thôi.
Lát nữa tới ngôi miếu rách kia, còn phải làm những chuyện khiến người ta ngượng ngùng hơn cơ!”
Tay Thẩm Tam Xuyên run nhè nhẹ, anh chàng nuốt nước miếng: “Nhưng mà, bao nhiêu người đang âm thầm đi theo mình, liệu có… hiểu lầm gì không?”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Hiểu lầm thì càng tuyệt chứ sao.
Nếu họ cảm thấy người sư huynh thích là đệ, họ sẽ không quấn lấy sư huynh nữa.
Nên giờ sư huynh phải tỏ ra càng chủ động càng tốt, như trước kia đệ từng nói đấy.”
“Chủ động?” Nhớ lại lời sư đệ nói trước đây, Thẩm Tam Xuyên hơi váng đầu, “Nhưng ta hoàn toàn không có kinh nghiệm trong phương diện này…”
“Đệ sẽ dạy huynh.” Lục Lâm Trạch kéo tay Thẩm Tam Xuyên, xoay người bước vào rừng cây nhỏ gần đấy.
Quẹo vào rừng rồi, hắn thì thầm bằng giọng chỉ mình Thẩm Tam Xuyên nghe được: “Đẩy đệ lên cây, đè nghiến đệ xuống, sau đó cưỡng hôn.
Thấy đệ phản kháng huynh cũng đừng buông ra, cứ tiếp tục là được, cứ coi như đệ đã nghiện lại còn ngại.”
Đầu Thẩm Tam Xuyên ong hết cả lên.
Hình ảnh Lục Lâm Trạch đang miêu tả lập tức ùa vào tâm trí anh chàng, nhưng đường đi nước bước lộn tùng phèo với nhau, khiến tim anh chàng càng đập nhanh hơn: “Không phải… làm vậy có hơi quá đáng không…”
Lục Lâm Trạch lắc đầu nói: “Sư huynh đừng ngại, dù gì chúng ta làm thế cũng là để tóm con yêu tinh mèo kia, cứu những cô gái bị bắt nhốt…”
Thẩm Tam Xuyên lắc lắc đầu.
Thôi thôi, sư đệ đã giả gái dụ địch hộ anh chàng, anh chàng còn do dự nữa thì khốn nạn quá.
Cuối cùng anh chàng hạ quyết tâm, chơi lớn luôn!
Anh chàng làm theo lời Lục Lâm Trạch, đẩy hắn lên một thân cây, đè eo hắn lại bằng một tay, tay kia vẫn đan mười ngón với hắn, ấn tay hắn lên quá đầu.
Sau đó anh chàng nhắm mắt lại, khẽ nhíu mày tự cổ vũ bản thân, cưỡng hôn hắn!
Cảm nhận được Lục Lâm Trạch thật sự hơi chống cự, anh chàng bắt đầu căng thẳng, vô thức muốn buông ra.
Nhưng nhớ lời sư đệ dặn, Thẩm Tam Xuyên dứt khoát mặc xác, càng hôn ngang ngược hơn!
Ôi, sư đệ ơi, xin lỗi đệ nhiều!
…
Úi giùiii!
Đám đệ tử Ải Phong Nguyệt vây hóng đằng xa đều phát ra những tiếng xuýt xoa cảm thán: “Không ngờ bình thường trông Thẩm sư đệ lạnh nhạt vậy, mà giờ lại mạnh bạo gớm!”
“Chậc, huynh xem đệ ấy đàn áp hẳn Lục sư đệ luôn kìa.
Sao bảo đến miếu hoang hẵng hành động cơ mà, đệ ấy không kiềm lòng nổi nên bắt đầu luôn trong rừng hả?!”
“Rừng tốt, rừng hay người ơi! Cái ngôi miếu rách kia bé tẹo, bọn mình đông thế này hóng làm sao được?!”
“Thôi thôi, xem nữa là tim này chịu hết nổi! Cảnh này ấy ấy quá!”
“Đằng ấy coi tay Thẩm sư đệ kìa, cứ ôm eo Lục sư đệ mãi, gợi cảm ghê! Hơn nữa hai đứa đều biết tụi mình núp trong tối mà nhỉ, cứ tồng ngồng vậy á! Mà nữa hình như hơi nóng lên rồi ấy, mọi người có cảm thấy thế không?”
“Thật ra nhá, đứng trước gương mặt và dáng vóc của họ, phải ta ta cũng không cầm lòng được!”
Đến cả Cẩu Tuân luôn ngứa mắt với hai người cũng xem không chớp mắt: “Chẳng lẽ hai đứa nó có gian tình thật?”
“Hừ, đực rựa với nhau, mà chúng nó diễn tự nhiên gớm.” Nhan Hoán Chu ngoài miệng thì khinh khi, nhưng mắt cũng không rời khỏi họ, “Nếu không dụ được con yêu tinh mèo kia ra, thì bắt chúng nó làm đến chót!”
“Được, ý kiến hay!” Cẩu Tuân nuốt nước miếng, “Để xem sau này chúng nó còn mặt mũi nào ở lại Ải Phong Nguyệt nữa!”
…
“Uây, mọi người nói coi có phải hai sư đệ… diễn sâu quá thành thật rồi không? Thật ra trước kia ta đã cảm thấy hai đứa nó rất là mờ ám nhá.
Chỉ cần hai đứa đứng chung một chỗ, là những kẻ xung quanh hoàn toàn không xen vào nổi! Nhưng ta chọn lộn vị trí rồi, ngày xưa ta cứ tưởng Thẩm sư đệ là bên bị đè, không ngờ luôn á, không thể ngờ nổi luôn! Quả thật không nhận ra ấy, rõ ràng trông Lục sư đệ đúng kiểu nằm trên mà!”
“Ơ! Muội cũng cảm thấy Lục sư đệ nằm trên á!”
“Đây cũng thế!”
“Huynh cược mười viên linh thạch, Lục sư đệ nằm trên!”
“Đệ cược năm viên!”
“Tỷ cược tám!”
“Đám mấy người quá đáng thật luôn, Thẩm sư đệ đang đè kia kìa, sao toàn cược Lục sư đệ giả gái vậy!!! Nào, ta cược 20 viên linh thạch Lục sư đệ nằm trên!”
…
“Uiii cha, coi tay Lục sư đệ đang sờ đi đâu kìa…”
“Hẹo mất, hai đứa chơi kích thích thế? Ngay trước mặt tụi mình luôn?”
Mọi người gần như đều quên mất mục đích mình đến đây.
Cả đám tấm tắc cảm thán quan sát, nuốt nước bọt ừng ực.
Chỉ mình Nguyễn Thanh Linh là cau mày, xoay người bỏ đi.
Hoa Duyệt bên cạnh nàng đang xem ngon trớn, thấy Nguyễn Thanh Linh đi thì vội vàng lưu luyến đuổi theo.
“Thanh Linh, tỷ sao thế?”
Nguyễn Thanh Linh lắc đầu: “Không sao, ta đi hít thở chút không khí trong lành thôi.”
“À à, vậy thì muội cũng thở chung!” Nói xong, nàng ta quạt tay phần phật để mặt mình nguội bớt, “Tỷ nói xem, có phải Thẩm sư đệ thích Lục sư đệ thật không nhỉ? Bình thường đệ ấy lạnh nhạt với tất cả mọi người, chỉ nói cười với mình Lục sư đệ.
Giờ Lục sư đệ giả gái, đệ ấy còn… còn sàm sỡ người ta như thế! Muội thấy Lâm Trạch sư đệ định phản kháng nhưng bị đệ ấy chặn lại ý!”
“…” Nguyễn Thanh Linh quay mặt đi, “Ta không biết.”
“Nhưng nếu hai người đó mà thành đôi thật, thì muội xin giơ cả hai tay tán thành.
Bất kể là dáng vóc, diện mạo hay thực lực, hai đệ ấy đều là một đôi trời định, đó giờ còn luôn như bóng với hình, đúng là xứng đến độ không thể xứng hơn!”
“…”
…
“Hình như Thẩm sư đệ sắp kiệt sức á, ối, Lục sư đệ đang làm gì đấy, còn đẩy ngã Thẩm sư đệ ra đất nữa!!!”
“Uây, đây là cảnh phản công mà ta chờ đợi bấy lâu ư?!”
“Giả gái phản công? Chu choa mạ ơi, tuyệt vời quá!”
“A a a a a, tư thế này, cảm giác nhìn xuống người ta từ trên cao này nữa!”
“Chịu thôi chịu thôi, tỷ không ngăn nổi máu mũi nữa rồi…”
“Lục sư đệ kéo thừng bạc ánh tuyết của Thẩm sư đệ, còn quấn nó quanh đầu ngón tay nữa! Uiiii!”
“Ý ý, Lục sư đệ còn hôn lên thừng bạc ánh tuyết của Thẩm sư đệ!!! Thế này thì về sau làm sao muội dám nhìn thẳng vào thừng bạc ánh tuyết của mình nữa!!!”
…
Cách đó không xa, một con mèo tam thể uyển chuyển nhẹ nhàng phóng qua, lập tức chạy về phía cặp đôi Thẩm Lục.
Mùi hương tỏa ra từ hai đứa loài người kia thơm ngọt quá meo, thơm ngọt hơn bất kỳ đôi tình nhân nào trước đó, khiến nó chỉ muốn nổi điên meo!
Loài người ngu xuẩn, mau quỳ gối dưới móng vuốt của bổn đại meo đi ha ha ha ha ha meo!
Nó nhảy vào cảnh thân mật giữa hai người, giả vờ mình là một chú mèo con ngô ngố đáng yêu, cất những bước chân mèo về phía họ.
Nó còn cất tiếng mèo kêu dễ thương vô địch không ai đỡ nổi mà nó rất lấy làm tự hào, nhiều lần thành công thu hút sự chú ý của loài người –
“Meo ~”
Anh chàng giả gái nào đấy ngẩng đầu nhìn về phía nó, sau đấy lườm nó bằng ánh mắt ác ôn như muốn ăn thịt người.
Con mèo tam thể hãi quá, vội lùi thật xa về đằng sau! Lông mèo khắp người nó xù hết lên vì sợ…
Chờ đã, sao sao sao sao biểu cảm của cô ta lại như vậy hả meo?
Rõ ràng trước kia những cô gái khác thấy nó đều sẽ thích mê, không nhịn nổi phải gãi cằm xoa bụng nó mà meo.
Sao cô này lại tỏ vẻ mày làm hỏng chuyện tốt của tao rồi tao phải dạy mày một bài học nhớ đời vậy meo???
Bỗng dưng, mèo tam thể bị lườm dữ quá nên hơi chùn…
Thẩm Tam Xuyên nghe thấy tiếng mèo, rốt cuộc cũng thoát khỏi gọng kìm của Lục Lâm Trạch.
Bấy giờ suy nghĩ của anh chàng còn hơi hỗn loạn, ban nãy hôn cuồng nhiệt quá nên hơi thiếu oxy ná thở một tẹo.
Anh chàng định nhả ra thì lại bị Lục Lâm Trạch xô ngã.
Lúc này, anh chàng đang cúi đầu nên không thấy rõ biểu cảm, nhưng hơi thở lại vô cùng ướt nóng, khiến gò má đến cần cổ như nhuộm thắm sắc hồng diễm lệ của hoa đào.
Cứ như ban nãy anh chàng không phải kẻ đi sàm sỡ, mà là người bị sàm sỡ vậy!
Con mèo tam thể vốn đang nhìn Lục Lâm Trạch, nào ngờ Thẩm Tam Xuyên vừa quay ra, ánh mắt nó lại lập tức bị hút vào anh chàng!
Mieooo! Trời ơi, mùi mùi mùi hương trên người chàng ta ngọt quá thể á, còn cả dung mạo này, sắc đẹp này nữa, trông gợi cảm y như vừa dứt cuộc tình nồng ý… Bổn đại meo chưa từng gặp người nào ngon lành thế này cả!!!
Xin lỗi nha, hôm nay bổn đại meo phải đổi khẩu vị, bắt cưng về động phủ làm cô dâu mèo thôi!
Vì thế, nhân lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng, con mèo tam thể đã bắt cóc Thẩm Tam Xuyên và biến mất khỏi hiện trường!
Lục Lâm Trạch nhíu mày: A Lam, đưa con đi tìm sư huynh!
【???: Không được, Thiên Lũng Cảnh luôn âm thầm quan sát mấy đứa, ta ra tay là sẽ lộ mất 】
Lục Lâm Trạch: Nhưng mà sư huynh…
【???: Khỏi lo, kẻ địch chỉ là một con mèo tam thể đực, bắt nạt sư huynh quý báu của nhóc làm sao được… Vả lại, có Thiên Lũng Cảnh ở đấy, nhóc sợ nỗi gì 】
…
Thẩm Tam Xuyên bị bắt cóc rồi đưa thẳng vào một hang núi.
Con mèo kia quẳng anh chàng lên giường đá, còn cọ đầu lấy để vào tay anh chàng, động tác kia như thể đang nói “Con người, còn không mau nựng moa đi!”
【 Hệ thống (đỡ trán): Tại sao Ma Tôn đã giả gái rồi, mà người bị bắt vẫn là cậu chứ 】
Thẩm Tam Xuyên lờ lớ lơ hệ thống, nhìn con mèo tam thể trước mặt mình, hỏi: “Khụ… Các hạ họ gì?”
Mèo tam thể ngẩn người, đặt cái đít lông xù lên người Thẩm Tam Xuyên, rất là chảnh chọe nhìn anh chàng: “Bổn đại meo tên là Bạc Tuyết!”
Thẩm Tam Xuyên: “… Bóc Lột? Sao tên nghe gớm thế?”
“Là Bạc Tuyết! Bạc Tuyết trong nhẹ nhàng như tuyết ấy! Đồ loài người ngu ngốc!” Mèo tam thể cáu điên, xòe móng vồ Thẩm Tam Xuyên, “Đừng tưởng ngươi đẹp, ngươi xinh, ngươi rất hạp lòng moa thì moa sẽ tha thứ cho ngươi! Moa ra lệnh cho ngươi lập tức trở thành cô dâu của moa ngay đêm nay rồi vào động phòng luôn mieo!”
(Bạc Tuyết薄雪, trong Khinh Bạc Như Tuyết – Nhẹ nhàng như tuyết, đồng âm với Bóc Lột剥削)
“Hả? Nhưng mi là một con mèo mà?” Thẩm Tam Xuyên buồn cười cù đầu mèo tam thể, sau đấy lại nựng mặt nó.
Con mèo tam thể đang cáu gắt lập tức lên cơn phê, cọ tay Thẩm Tam Xuyên đòi anh chàng gãi cằm cho. Quào, tên loài người này giỏi thật, quả là cô dâu trong số mệnh của bổn đại meo rồi!
“Trước kia ta từng chăm mèo hộ đồng nghiệp đi công tác, ẻm thích được nựng mấy chỗ này lắm, quả nhiên mi cũng thế.”
“Lũ mèo nhà ngu xuẩn há có thể so sánh với bổn đại meo, con người, ngươi đang hạ nhục bổn đại meo hả?”
Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi, rút một cọng cỏ đuôi chó phe phẩy trước mặt con mèo tam thể, coi nó như gậy chọc mèo…
Mèo tam thể nhào trái “Meo!”
Mèo tam thể vồ phải “Meo meo!”
Thẩm Tam Xuyên: “Ờ, quả nhiên bản tính khó dời.”
Mèo tam thể dừng sững giữa không trung, sau đấy xấu hổ vồ không khí: “Đồ con người đáng ghét!”
Thẩm Tam Xuyên đứng dậy phủi quần áo: “Những cô gái bị mi bắt sống đâu?”
“Ngươi muốn làm gì?” Mèo tam thể trừng mắt nhìn Thẩm Tam Xuyên, “Nếu muốn cứu người, thì cũng không phải là không được, nhưng ngươi phải dâng hiến bản thân cho bổn đại meo! “
Thẩm Tam Xuyên: “Không thành vấn đề, đêm nay mình bái đường thành thân động phòng chịch luôn cho nóng đi, mau thả họ ra trước đã!”
“Tên loài người kia, ngươi chủ động quá, quả nhiên chẳng có ai trên đời có thể chống lại sức hút của bổn meo ha ha ha ha ha ha mieo!”
【 Hệ thống: Chịch luôn cho nóng á??? 】
【 Hệ thống: Cứu với, tui có dự cảm không lành, cực kỳ không lành luôn ấy!!! 】
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Thẩm Tam Xuyên: Sư đệ, xin lỗi nhé, vì giúp ta mà khổ cho đệ quá…
Lục Lâm Trạch: Con mèo chết tiệt chờ đấy cho ta!!!
[HẾT CHƯƠNG 37].