“Sư tôn, chẳng phải người đang đợi đồ nhi tới ư?”
***
Thấy cặp đôi Thẩm Lục đứng ra sau mình đến là ngoan ngoãn, Nhan Hoán Chu vẫn hơi lấy làm đắc ý.
Để thể hiện địa vị Thủ Tịch của mình, hắn ta nói với Cố bộ đầu: “Đã để chư vị quan sai đại nhân chê cười rồi.
Hai sư đệ đây mới vào Ải Phong Nguyệt của ta chưa lâu, không hiểu chuyện nên ảnh hưởng đến việc điều tra phá án.
Ta là sư huynh của chúng, về lý thì nên xin lỗi chư vị.
Bao giờ về ta nhất định sẽ trách phạt chúng tử tế!”
Cố bộ đầu vội đáp: “Nhan Thủ Tịch khách khí rồi.
Hai cậu đây có lòng hào hiệp muốn làm việc nghĩa.
Ban nãy họ đã ra tay cứu tôi và tất cả kẻ dưới, chúng tôi còn chưa kịp nói lời cảm tạ ấy chứ.”
“Xí, hai đứa ma mới loắt choắt, đào đâu ra được bản lĩnh gì.” Cẩu Tuân ngoáy tai ngập vẻ ghét bỏ, đúng kiểu cái ngữ ông chắc chưa hiểu việc đời, lũ ấy mà cũng khen được.
Cố Toàn nhìn Cẩu Tuân đang tỏ ra khinh khi, muốn nói lại thôi.
Ông ta làm cho huyện nha bét ra cũng gần 20 năm, coi như quen mặt kha khá tu sĩ lớn bé.
Ban nãy tuy Lục Lâm Trạch chỉ thả bừa một lá chắn bảo hộ, trông có vẻ rất tầm phào, người bình thường sẽ chẳng để tâm.
Nhưng ông ta liếc sơ là biết lá chắn ấy không đơn giản, chắc chắn không phải thứ một kẻ mới nhập môn có thể tung ra được…
Nhưng ông ta lại thấy Lục Lâm Trạch và Thẩm Tam Xuyên đứng chung một chỗ nói chuyện với nhau, dường như không hề để ý tới câu nói xem thường của sư huynh họ.
Căn cứ theo quy tắc đừng đắc tội bất cứ ai trong Ải Phong Nguyệt, ông ta quyết định không giải thích nhiều thêm.
Ông ta đang định bình tâm lại, thì bỗng nghe Viên Sâm vẫn đứng ngoài lề yên lặng nãy giờ lên tiếng: “A Di Đà Phật, các vị thí chủ, phủ họ Lâm còn đang làm lễ tụng kinh siêu độ, nếu muốn trò chuyện xin hãy đi ra ngoài.
Tiếng ồn sẽ quấy nhiễu vong hồn, làm phiền người đã khuất an giấc ngàn thu.”
“Này, hòa thượng, mới nãy lão không nghe tụi ta nói gì sao? Cái thứ chùa miếu tin hin không tên không tuổi các ông mà dám ăn nói với Ải Phong Nguyệt như thế à?” Trước đấy Cẩu Tuân không để ý có sư sãi bên cạnh, bấy giờ gã tập trung hết sự chú ý vào Viên Sân.
Nhưng thấy tay hòa thượng này chỉ tay cầm khánh dẫn, miệng lẩm bẩm tụng kinh không để ý đến mình, gã càng sôi máu!
Cẩu Tuân đang chuẩn bị bước lên, Nhan Hoán Chu lại duỗi tay ngăn gã lại.
Thấy Nhan Hoán Chu lườm mình, bấy giờ Cẩu Tuân mới biết điều rụt rè, hậm hực đứng sau lưng ai đó.
Nhan Hoán Chu nhìn về phía Viên Sân: “Việc che chở thôn Đào Nguyên vốn là bổn phận của Ải Phong Nguyệt ta.
Nhưng bảo vệ bá tánh là chuyện không của riêng ai, nếu nhà chùa đã ra tay trừ được tà linh, thì cũng nên giải thích yêu tà này tới từ phương nào, để chúng ta biết đường cảnh giác chứ nhỉ?”
Viên Sân đang nhắm mắt lẩm bẩm, nghe thấy câu Nhan Hoán Chu nói với mình, thì bực bội quay đầu nhìn về phía hắn ta: “Yêu tà loại nào đâu quan trọng.
Tất cả là tại phủ họ Lâm bất kính với đức Phật, nên mới chuốc họa bị tà linh giết hại cả nhà.
Chỉ cần người dân thôn Đào Nguyên niệm Phật tu Phật kính trọng Phật, thì tất nhiên sẽ được Phật Tổ soi đường, tới ngày sướng vui.
Không cần đám kiêu căng ngạo mạn trịch thượng chảnh chọe tự gọi mình là tiên tu các người che chở!”
“Ngươi!” Từ khi vào Ải Phong Nguyệt tới nay, Nhan Hoán Chu mới bị người ta nói thẳng vào mặt như thế lần đầu.
Mấu chốt là kẻ kia còn là một hòa thượng tới từ miếu nhỏ không có danh vọng.
Sắc mặt hắn ta bỗng trở nên vô cùng khó coi.
Cố bộ đầu xem mặt đoán ý, thấy tình hình hai bên không ổn, vội vàng nói chen vào: “Hai vị đừng gây nhau ạ, dù sao cũng trừ xong tà linh rồi, đâu thì đôi bên cũng có chung mục đích, chớ nên làm tổn thương hòa khí của nhau! Việc giải quyết hậu quả vụ này xin cứ giao cho chúng tôi, họ Cố tôi đây xin đảm bảo, chắc chắn sẽ giải thích cặn kẽ cho Ải Phong Nguyệt ạ!”
Bấy giờ mặt Nhan Hoán Chu mới dịu đi chút đỉnh, hắn ta mở miệng nói: “Nếu đã thế, thì phiền Bộ đầu đại nhân vậy.
Ải Phong Nguyệt còn nhiều việc bề bộn, ta không tiện ở lại lâu, xin cáo biệt tại đây.”
Dứt lời, hắn ta tính đưa cả đám Ải Phong Nguyệt đi.
Nhưng bỗng nhiên, hắn lại liếc thấy Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch theo sau mình.
“Hai đứa bay ở lại đây cho ta.
Sư thầy Viên Sân còn chưa đi, thì hai bay cũng không được rời khỏi phủ họ Lâm! Về phía sư huynh Vạn Trọng Sơn của chúng bay, ta sẽ tự có lời.”
Tuy hiểu rõ Nhan Hoán Chu đang cố ý gây chuyện với mình, nhưng hai người vẫn đồng ý theo khuôn phép.
Sau đấy, Nhan Hoán Chu dẫn đoàn người rồng rắn về Ải Phong Nguyệt.
Trên đường về, họ thấy tất cả bá tánh gần phủ họ Lâm đều thành kính ngồi xếp bằng dưới đất, nhắm mắt tụng “A Di Đà Phật” không ngừng nghỉ theo các hòa thượng của thiền tự Thụy Ấn, hoàn toàn không để mắt tới việc họ đi hay ở.
Nhan Hoán Chu lạnh lùng cười khẩy, Cẩu Tuân đi sau hắn đắc ý dào dạt thì thầm: “Chiêu này của sư huynh thật là tuyệt.
Lời nói của lão sư quái quỷ kia rõ ràng có vấn đề.
Chúng ta giả vờ về trước, để hai thằng oắt không biết trời cao đất dày ở lại chịu trận, cho tụi nó bớt cái thói mới tu tập mấy tháng đã không coi ai ra gì!”
Nhan Hoán Chu thờ ơ đáp: “Bắt đầu từ mai, Chưởng môn sư tôn sẽ bế quan tu luyện bảy ngày như mọi năm.
Trong khoảng thời gian ấy, người sẽ không nhúng tay vào bất kỳ sự vụ gì của Ải Phong Nguyệt…
“Trong trận hỗn chiến với yêu tà, có hai đệ tử mới bất hạnh gặp họa, mất đi tính mạng… Bảy ngày sau biết tin cũng hợp lý lắm, đúng không?”
Cẩu Tuân nghe vậy thì đảo mắt, âm thầm giơ ngón cái với Nhan Hoán Chu: “Chiêu này của Thủ Tịch đúng là cao tay, không đánh mà thắng diệt trừ bọn chống đối! Vừa tàn nhẫn lại vừa tuyệt vời!”
“Chống đối? Hai đứa chúng nó còn chưa đủ tư cách, ta chỉ không muốn thấy chúng khoe mẽ nữa thôi, haha.”
…
Thẩm Tam Xuyên và Lục Lâm Trạch ở lại phủ họ Lâm.
Tiếng khánh dẫn và niệm Phật ồn ào vang lên không dứt xung quanh khiến họ không nghỉ ngơi nổi.
May mà Cố bộ đầu chăm sóc hai người vô cùng tận tình.
Sau khi biết cặp đôi Thẩm Lục bị sai ở lại phủ họ Lâm, ông ta bèn bảo thuộc hạ mua đồ ăn.
Nào ngờ họ vừa định mang vào phủ, thì lại bị đám sư sãi ngoài cửa ngăn lại, nói không được mang đồ mặn vào, chay hết thì được.
Đám nha dịch bó tay, đành đổi sang cơm chay mang vào phủ.
Cố bộ đầu thấy thuộc hạ của mình mang cho người ta một đống thức ăn chay thì cũng tức lắm, nhưng không dám đắc tội sư thầy thiền tự Thụy Ấn đã giúp đỡ mình, nên chỉ có thể vô cùng áy náy đưa cơm cho hai người.
Ông ta những tưởng sẽ bị chê bai, dù gì bên ấy cũng là dân Ải Phong Nguyệt, mà mới nãy ai cũng thấy phong cách của gã Thủ Tịch kia rõ như ban ngày.
Ông ta đang lo ngay ngáy, nào ngờ hai người Thẩm Lục đều khách khí vui vẻ, hoàn toàn không chê những món ăn chay tịnh không chút dầu mỡ này, thậm chí còn ăn vô cùng ngon lành.
Ăn xong họ lại bắt chuyện với Cố bộ đầu.
Nhưng bị Viên Sân càm ràm là tiếng trò chuyện của họ sẽ ảnh hưởng đến việc siêu độ, nên ba người bèn đứng ngoài phòng tán dóc.
Cố Toàn là bộ đầu của huyện, gặp nhiều người lắm việc, luôn rất giỏi nhìn người.
Ông ta phát hiện tuy hai vị đây thoạt trông đều còn rất trẻ, nhưng lại hiểu cách đối nhân xử thế đến bất ngờ.
Họ không có sự bồng bột của kẻ mới bước ra đời, cũng chẳng mang đến cho ông ta cảm giác là phường cậu ấm cô chiêu thùng rỗng kêu to.
Người trẻ tuổi mà không cao ngạo không nóng nảy đã hiếm lắm rồi, huống chi còn có tư chất ngút trời, lại chín chắn cẩn thận như thế.
E là gã Thủ Tịch kia cũng không lọt nổi vào mắt họ.
Nếu phải bàn tiếp, thì hai người đều vô cùng thông tuệ, cả lời nói và hành vi đều đúng mực khôn khéo, quả là hiếm có khó tìm, bỏ xa đám đệ tử Ải Phong Nguyệt vừa đến đây.
Nhìn sơ đã biết họ sẽ là đấng anh tài làm nên nghiệp lớn sau này, vậy nên gã Nhan Thủ Tịch nọ mới ghen ghét bỏ đi.
Lễ siêu độ cử hành từ ngày tới đêm, tiếng tụng kinh vang suốt không hề gián đoạn.
Ở ngoài phủ họ Lâm, càng lúc càng có đông dân chúng thôn Đào Nguyên đến tụng kinh cùng.
Ai nấy đều bảo phủ họ Lâm bất kính với đức Phật nên mới phải chịu thảm án cả nhà chết chung.
Còn các sư thầy cao tay ấn của thiền tự Thụy Ấn, bề ngoài là siêu độ cho tất cả vong hồn trong phủ họ Lâm, thực ra còn cầu phúc cầu an cho toàn bộ thôn Đào Nguyên, vì thế số người tới khấn “A Di Đà Phật” đông như thắp sáng cả màn đêm.
Gắng gượng thức đến khuya, Cố bộ đầu cũng không chịu nổi, tựa vào một góc nhắm mắt nghỉ ngơi.
Đám hòa thượng kia vẫn tụng “A Di Đà Phật” không biết mỏi mệt, chẳng có vẻ gì là sắp kết thúc.
Thẩm Tam Xuyên nhìn bức tranh tượng Phật treo trước sảnh chính, trong thoáng chốc, dường như anh chàng thấy một đóa hoa sen tím đen nở tràn đằng sau tượng Phật.
Anh chàng không chắc lắm, dụi mắt mình.
Lục Lâm Trạch ở bên cạnh thấy anh chàng dụi mắt, bèn lên tiếng: “Nếu sư huynh buồn ngủ, thì tựa vào đệ chợp mắt một lát đi.“
“Không, sư đệ, đệ nhìn bức tranh kia kìa, đằng sau đức Phật…”
Lục Lâm Trạch nhìn theo hướng Thẩm Tam Xuyên nói, thấy một đóa sen xuất hiện đằng sau pho tượng Phật mà Viên Sân treo trong sảnh từ lúc nào chẳng hay.
“Hóa ra là Nghiệp Liên.” Lục Lâm Trạch bình thản nói, “Bức họa kia quả nhiên có vấn đề.”
“Nghiệp Liên?”
“Vâng, đệ từng thấy nó trong bản chép lẻ được Thái sư tôn cất trữ.
Nghiệp Liên vốn trong suốt, có thể hấp thu tất cả suy nghĩ ác độc và năng lượng xấu xa trên thế gian, chính là Thánh Liên.
Chẳng qua, một khi đã hút đầy năng lượng xấu, nó sẽ chuyển thành màu sậm, từ đó trở đi chẳng những không thể tinh lọc những gì dơ bẩn, mà còn hấp thu tất cả điều thiện cái tốt để thanh lọc chính mình, trở thành Tà Liên.”
Thẩm Tam Xuyên biết Lục Lâm Trạch tinh thông mấy thứ này, nhưng nghe mô tả về Nghiệp Liên, anh chàng vẫn không khỏi thấy sốc.
Nhưng anh chàng lại không thể chỉ ra ngay chỗ khiến mình thấy sốc là ở đâu…
Lúc này, một mùi hương vô cùng thanh nhã lan tỏa trong không trung, như có như không, tựa cánh bướm rù quyến nhẹ nhàng lướt qua chóp mũi vị khách bộ hành dưới ánh trăng…
Mùi hương đang đắm say nồng nàn, Lục Lâm Trạch ngửi thấy mùi này lại đứng dậy nhíu mày: “Ngày mai là Mồng 9 Tháng 9 à?”
Thẩm Tam Xuyên gật đầu, đây là lần đầu anh chàng thấy Lục Lâm Trạch có biểu cảm thế này, rõ ràng bình thường bất cần đời lắm kia mà: “Sao thế?”
Lục Lâm Trạch có vẻ đang ngẫm ngợi rất lung, hắn cười khẽ rồi nói: “Không có gì ạ, đệ chỉ nhớ tới một vị trưởng bối trong nhà, cứ đến Mồng 9 Tháng 9 hằng năm là lại biến mất biệt tăm, tìm kiểu gì cũng không ra.
Không ai biết rốt cuộc người đó đã đi đâu, nhưng bảy ngày sau người đó sẽ tự về, cũng chưa bao giờ giải thích nguyên do, năm nào cũng thế.”
Thẩm Tam Xuyên nhìn Lục Lâm Trạch với vẻ khó hiểu.
Lục Lâm Trạch lại hướng mắt về Ải Phong Nguyệt, tự lẩm nhẩm: “Giờ coi như đệ đã biết người đó đi đâu vào dịp này hằng năm rồi.”
…
Ải Phong Nguyệt.
Một bóng người đỏ như máu đứng sừng sững ngoài cửa núi thật lâu.
Thấy kết giới màu vàng kim xung quanh Ải Phong Nguyệt bắt đầu chớp tắt, nụ cười nhạt chợt nở trên môi gã.
Gã phi thân bật nhảy, tốc độ cực nhanh, khiến đệ tử canh ngoài ải hoàn toàn không nhìn ra bóng dáng.
Anh ta chỉ cảm nhận được một mùi thơm thoang thoảng đắm say lòng người lướt qua màn đêm, không để lại chút dấu vết nào.
Bóng người đỏ như màu máu kia không chút do dự chạy thẳng về phía bí cảnh U Tuyền bí ẩn nhất Ải Phong Nguyệt.
Gã phất tay một cái là hóa giải được ngay bùa cấm cấp cao cực kỳ phức tạp, đi vào cấm địa thần bí nhất của Ải Phong Nguyệt như chốn không người!
Có điều gã vừa bước vào bí cảnh U Tuyền, một bóng kiếm như tiếng rồng gầm đã bổ tới trước mặt gã.
Có điều thanh kiếm kia còn chưa tới gần gã, thì đã bị lá chắn Huyết Ảnh của gã đánh văng ra.
Thanh kiếm rơi leng keng, chủ nhân của kiếm mắt vằn tơ máu, sắc mặt tái nhợt, tức giận ngập trời nhìn gã: “Nghiệt đồ, ngươi còn dám tới?!”
Người tới cười nhẹ, bộ áo đỏ như nhuốm máu càng tôn lên dung mạo quyến rũ tuyệt trần của gã: “Sư tôn, chẳng phải người đang đợi đồ nhi tới ư?”
“Cút cho ta, ta không muốn nhìn thấy ngươi!”
Người áo đỏ cười nói: “Thiên Lũng Cảnh, Triền Tình Ti không thuốc nào giải nổi, chỉ có trầm luân cùng kẻ khác suốt bảy ngày thì mới giữ được mạng sống cho người thêm một năm.
Mỗi năm cứ đến dịp này, người đều lấy cớ bế quan tu luyện, chẳng lẽ không phải đang đợi bổn tọa hay sao?
“Hay là, người cứ chọn bừa một đệ tử mà hoan ái.
E là với sắc đẹp của người, cả Ải Phong Nguyệt đều không nhịn nổi mà ùa hết lên đấy!”
“Cái thứ nghiệt súc nhà mi!” Thiên Lũng Cảnh tính phóng kiếm, nhưng người y không còn chút sức lực nào, Triền Tình Ti trong cơ thể càng phát tác dữ dội hơn.
Y như bị một tấm lưới kín mít bao bọc toàn thân, không có chỗ trốn, cũng chẳng để y đi!
Ngay sau đó, cổ tay y bị người đàn ông áo đỏ nắm lấy.
Đoạn, gã bế ngang Thiên Lũng Cảnh yếu ớt lên: “Sư tôn, đùa xíu thôi mà.
Người đương nhiên chỉ có thể thuộc về một mình bổn tọa.
Quá khứ đã vậy, hiện tại như thế, tương lai… cũng nhất định không thể trốn thoát!”
Gã nghiêng đầu cắn nhẹ lên vành tai ửng đỏ của Thiên Lũng Cảnh, ánh mắt đắm say: “Sư tôn, đồ nhi sẽ giúp người được sung sướng.”
[HẾT CHƯƠNG 19].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...