Ngoại truyện 4: Biết cách chơi đấy!
“Hệ thống hả? Cút ra đây đấu tay bo với ông!”
***
Thẩm Tam Xuyên chưa tích cóp đủ tiền mua nhà, nên anh chàng vẫn thuê căn hộ trong chung cư.
Một phòng khách một phòng ngủ, tuy rất nhỏ, nhưng anh chàng ở một mình vẫn sung sướng chán.
Vì khu này cũ, nên không có thang máy, anh chàng dẫn Lục Lâm Trạch trèo lên tầng 5.
Rõ ràng ngày xưa trèo một mạch 5 tầng lầu cũng chẳng th ở dốc, mà hôm nay lại hụt hơi.
Lúc lấy chìa khóa mở cửa, anh chàng còn hơi căng thẳng, cứ cảm thấy ánh mắt Lục Lâm Trạch đằng sau càng lúc càng nóng, sắp bỏng mình đến nơi.
Hai người vào nhà xong thì khóa cửa lại đánh “Cách”.
Thẩm Tam Xuyên vừa bật công tắc đèn thì đã bị Lục Lâm Trạch ấn ngón tay tắt đèn đi.
Vào mùa Đông, mặt trời lặn rất sớm.
Mới 6 rưỡi mà trời đất đã đen thui, ánh đèn từ nhà dân tỏa sáng lung linh ngoài cửa sổ.
Hơi thở bận bịu của cuộc sống khiến đêm Đông có vẻ ấm áp hơn.
Lục Lâm Trạch ôm eo anh chàng từ đằng sau, áp sát lại gần.
Hắn lại cắn một miếng lên tai anh chàng: “Bình thường huynh cũng dẫn người lạ về phòng mà không phòng bị như vậy sao? Không sợ bị người ta ăn tươi nuốt sống à?”
Trái tim bất giác đập nhanh hơn.
“Đâu, đệ là người đầu tiên được ta đưa về nhà đấy.” Anh chàng gắng bình tâm lại, một tay đặt lên bàn tay đang ôm eo mình của Lục Lâm Trạch, tay kia thì gỡ kính ra để ở mặt tủ đầu hồi.
Sau đấy anh chàng hơi ngửa ra sau, vươn ngón tay vuốt v e cằm Lục Lâm Trạch, rồi lại nghiêng đầu hôn lên môi hắn.
Trong khoảnh khắc môi hai người chạm nhau, Lục Lâm Trạch bế bổng anh chàng lên, lập tức đi về phía phòng nghỉ: “Lần đầu tới nhà sư huynh, huynh không tính dẫn đệ đi tham quan à?”
Nhịp thở của Thẩm Tam Xuyên hơi loạn, ngón tay bấu gáy Lục Lâm Trạch còn lành lạnh, mặt đỏ quạch què vì ngại: “Nhà bé tẹo nhìn phát biết liền, đệ còn muốn ngắm nghía gì nữa.
Nãy đi xe bus ta đã muốn hôn đệ rồi… giờ còn bắt ta nhịn tiếp à?”
Lục Lâm Trạch đè anh chàng lên giường.
Giường đơn ngủ một mình còn được, hai đứa trai tráng hừng hực 1m8 mấy nằm lên là chật.
Thẩm Tam Xuyên điều chỉnh tư thế, hơi lúng túng nói: “Trước kia ta toàn ở một mình, giường hơi bé.”
“Giường ở các Lâm Uyên Thủy ngày xưa cũng không to, nhưng đêm đêm đệ vẫn ôm sư huynh ngủ đó thôi… Nhưng giờ đệ có thể hiểu tại sao ngày xưa sư huynh ám ảnh với việc kiếm điểm đổi biệt viện nội cảnh như vậy rồi.” Lục Lâm Trạch cười, cong ngón tay lướt qua gò má Thẩm Tam Xuyên, “Mai về nhà đệ nhé, giường đệ to hơn.”
“… Nhà đệ ở đâu?”
Lục Lâm Trạch nói địa chỉ, Thẩm Tam Xuyên nghe xong thì phải hít vào: “Đệ hối lộ hệ thống đúng không, nó cho đệ vào chung cư ở cái chỗ tấc đất tấc vàng vậy á?!”
Lục Lâm Trạch buồn cười nói: “Nhưng đệ thích ở đây hơn, ngập tràn vết tích của sư huynh, đệ sắp nghiện rồi này!”
Nói xong hắn toan kéo chiếc áo len trắng của Thẩm Tam Xuyên ra, nhưng lại bị Thẩm Tam Xuyên chặn ngay: “Đừng… thời tiết lạnh lắm, bật điều hòa trước đã.
Ở đây không so với ba châu năm nhánh được, người xứ này không khỏe như bên kia… Cứ để vậy là dễ cảm lắm.
“Với lại… ta muốn tắm trước đã, còn chuẩn bị…”
Lục Lâm Trạch nghe vậy thì không sờ mó nữa, chỉ ấn Thẩm Tam Xuyên xuống hôn một lúc lâu: “Tắm ch ung đi, lần nào đệ mà chả chuẩn bị trước cho huynh?”
“… Ừ.” Anh chàng đỏ mặt nói, “Tối nay mình đừng quá đà, mai còn phải đi làm.”
Lục Lâm Trạch tìm được điều khiển từ xa thì bật chế độ khí nóng điều hòa rất thành thạo.
Thấy cảnh này, Thẩm Tam Xuyên bật cười thành tiếng: “Ta phát hiện đệ thích ứng với cuộc sống ở đây rất nhanh nhé.
Ta còn tưởng mình phải giải thích nhiều thứ với đệ lắm, giờ lại thấy không cần thiết nữa.”
“Trước khi tới đây hệ thống đã “huấn luyện” cho bọn đệ rồi.
Về cơ bản bọn đệ đã nắm bắt được những kỹ năng cơ bản của thế giới này.
Cũng giống lúc sư huynh tới ba châu năm nhánh đó, có vấn đề gì đâu.” Hắn dừng lời, đột nhiên cười xấu xa, lấy một cái hộp màu lam ra khỏi túi, quơ quơ, “Đệ đoán chắc nhà sư huynh không có cái này, nên đã tự chuẩn bị rồi.”
Sau khi thấy rõ thứ ai đấy đang cầm, mảng đỏ trên mặt Thẩm Tam Xuyên lan tới tận cổ!
Nói thật trước giờ anh chàng chưa từng rờ tới thứ ấy, nên cũng chẳng chuẩn bị sẵn trong nhà.
Tên Sở Khanh Lục Lâm Trạch đã lên kế hoạch qua nhà anh chàng ch1ch anh chàng từ trước rồi! Đúng là còn hiểu quy tắc của thế giới này hơn cả anh chàng!
…
Tiếng nước vòi sen kêu ào ào, phòng tắm ở khu chung cư cũ chưa chia khu vực khô và ướt, nên cũng không có vẻ quá chật chội.
“Nâng eo lên chút nào, thấy khó quá thì dựa vào người đệ.”
Hơi nước nóng tràn ngập khắp phòng tắm, khung cảnh mịt mù.
“… Sao hôm nay, đệ chuẩn bị lâu hơn hẳn trước kia vậy…”
“Cơ thể này của sư huynh mới làm chuyện ấy lần đầu, bất cẩn là huynh bị thương như chơi… Vả lại, huynh đi làm vất vả quá, cần nghỉ ngơi nhiều thêm, không là cột sống và cơ hông sẽ hay bị đau đấy.”
Thẩm Tam Xuyên ngẩn người, bản thân anh chàng cũng quên khuấy mất đây là lần đầu của cơ thể này.
Hơn nữa, vì phải ngồi làm việc lâu quanh năm suốt tháng, nên anh chàng mắc chứng căng cơ eo.
Xương cổ cũng thường xuyên đau nhức, đau quá còn phải lên y cổ truyền châm cứu… Lục Lâm Trạch để ý hết cơ à?
Thẩm Tam Xuyên tựa vào người Lục Lâm Trạch, lắng nghe nhịp tim của hắn, đột nhiên hỏi: “Nếu… ta nói là nếu nhé, ta mà không vào thế giới trong sách, thì chúng mình… còn gặp được nhau không?”
Lục Lâm Trạch vẫn không ngơi tay: “Dù không ở thế giới trong sách, thì mình vẫn gặp nhau ở đây thôi mà?”
“Khác chứ, giờ mình có quan hệ trong sách, nên đệ mới tới bên ta… Nếu ta chỉ là một nhân viên tép riu trong công ty, thân phận hai đứa mình xa nhau như thế, làm sao đệ yêu ta được?”
Lục Lâm Trạch thở dài: “Sư huynh, huynh thiếu tự tin quá rồi đấy.
Dù thế giới nào chăng nữa, dẫu chúng ta gặp gỡ bằng cách thức gì, bất kể thân phận hai ta ra sao, đệ vẫn sẽ yêu huynh, đây không phải là chuyện dĩ nhiên sao?”
Thẩm Tam Xuyên ngẩn ngơ: “Bốc phét, đệ y hệt tay chơi lão làng ấy… Hơn nữa làm gì có đôi nào mới gặp nhau ngày đầu đã tiến triển nhanh như bọn mình?”
“Hồi mình gặp nhau lần đầu ở Ải Phong Nguyệt, lúc ấy sư huynh chỉ là một đệ tử lau nhau mới vào môn phái, còn đệ đã là thiếu chủ của Núi Phù Linh, nhưng đệ vẫn yêu huynh từ cái nhìn đầu tiên đó thôi.
Tình cảnh bây giờ có khác gì lúc đó đâu?”
Lục Lâm Trạch cười cười, nói tiếp: “Sư huynh luôn cảm thấy bản thân bình thường quá, hoàn toàn không nhận ra mình đang tỏa hào quang lóa mắt.
Hồi ở Ải Phong Nguyệt cũng thế, huynh không dựa vào nguồn lực bên ngoài nào, dù hệ thống có cho huynh lợi thế rút thẻ, huynh vẫn không thèm dùng, toàn dựa cả vào nỗ lực của bản thân để lên chức Chưởng môn Ải Phong Nguyệt.
“Chiều nay thấy huynh làm việc chuyên cần chăm chỉ như thế là đệ biết ngay, dù huynh không du hành vào trong sách, không trở thành Tiên Tôn đứng đầu năm nhánh Thần Phong, huynh vẫn sẽ có chỗ đứng trong thế giới này… Đệ ấy mà, thật sự đã bị hớp hồn bởi một huynh như thế đó.
Dù không có quan hệ trong sách, đệ vẫn đổ gục trước huynh, không thể dời mắt nổi.”
“…” Thẩm Tam Xuyên đỏ mặt trước lời khen của Lục Lâm Trạch, chính bản thân anh chàng cũng không ngờ được mình lại có hình tượng như thế trong lòng sư đệ.
Hai người không nói chuyện nữa, bầu không khí trong phòng tắm đã chộn rộn lắm rồi.
Một lát sau, Thẩm Tam Xuyên không chịu nổi nữa, hỏi: “… Còn phải chuẩn bị bao lâu?“
Lục Lâm Trạch ôm anh chàng: “Sắp được rồi, đừng khiêu khích đệ, đệ cũng đang nhịn khổ sở lắm đây… “
Thẩm Tam Xuyên duỗi tay tắt vòi hoa sen, tiếng nước đột nhiên im bặt.
“Làm ở đây luôn đi.
“
…
Hai tiếng sau, hai người chuyển từ phòng tắm ra phòng ngoài.
May mà điều hòa trong nhà đã bật, dù ngoài kia âm độ, trong nhà vẫn ấm áp như mùa Xuân.
Lục Lâm Trạch thở dồn dập, đỡ phần eo đã mềm nhũn của ai kia: “Sư huynh, đừng gào to thế, tòa nhà cũ này cách âm không tốt đâu… “
Bấy giờ Thẩm Tam Xuyên đã nhơ nhớp tả tơi, mặt đầy nước mắt.
Hai người không bật đèn, ánh sáng ngoài kia chiếu vào, tưới những điểm sáng lên khuôn mặt anh chàng, đẹp không gì sánh nổi… Anh chàng chưa bao giờ ngờ được rằng mình lại bị người ta đối xử như thế trong căn phòng này, không thể đè nén nổi tiếng rên…
Lục Lâm Trạch bó tay, đành phải cúi đầu hôn anh chàng, không thì e là về sau sư huynh sẽ không còn mặt mũi nào gặp hàng xóm nữa…
Tuy cũng chẳng phải vấn đề gì to tát, nhưng ai bảo mặt sư huynh hắn mỏng như tờ giấy làm chi.
…
Mấy tiếng nữa lại trôi qua, Lục Lâm Trạch lắc lắc chiếc hộp, lấy miếng cuối cùng ra.
Hắn đang định xé bao bì, Thẩm Tam Xuyên bỗng cuộn tròn người lại rơm rớm nước mắt nói: “Thật sự chịu thôi… Tha cho ta đi, ngày mai… ngày mai tiếp tục… được không?”
Lục Lâm Trạch ôm anh chàng dậy, lại hôn anh chàng một lát rồi nói: “Vậy đệ bế huynh vào phòng tắm để rửa ráy nhé.”
“Ta… Ta tự đi được.” Anh chàng giãy khỏi vòng tay Lục Lâm Trạch, vừa dợm bước, hai chân đã không nghe lời, mềm nhũn khuỵu xuống ngay.
“Sao, sao lại thế này?” Mặt Thẩm Tam Xuyên buồn hiu.
Anh chàng hoàn toàn không hiểu tại sao mình còn mất cả khả năng đứng dậy! Rõ ràng ngày xưa hai đứa song tu mấy ngày mấy đêm cũng không thành vấn đề cơ mà?!
Lục Lâm Trạch bế anh chàng lên từ đằng sau: “Đã bảo cơ thể này của sư huynh mới lần đầu, thế mà cứ khiêu khích đệ mãi… Ngoan ngoãn nghe lời, để đệ chăm sóc huynh đi.”
Thẩm Tam Xuyên tựa vào người Lục Lâm Trạch, gắt gỏng cằn nhằn: “Ban đầu ta tính là tụi mình không ăn tối thì lát ra ngoài mua gì đấy ăn khuya.
Ta biết một quán bánh bao canh chỉ mở tối, ngon tụt lưỡi luôn, nổi tiếng cực ý… giờ ta thế này rồi, không đi được nữa…”
“Gọi về không được à?”
“Không ship được đâu, quán đấy phải xếp hàng một tiếng trở lên, họ không cần ship làm gì!”
“Vậy lát đệ ra ngoài mua cho huynh, huynh ở nhà chờ đệ nhé.” Hắn lại không nhịn nổi, cúi đầu hôn lên mắt Thẩm Tam Xuyên.
“Không được, ta không muốn xa đệ lâu như thế!” Anh chàng mím môi, mặt đúng kiểu ấm ức tủi thân.
Một cuốc đi về ít nhất phải 2-3 tiếng đồng hồ, thật sự rất là lâu.
Nếu phải so với món bánh bao mình thương nhớ, thì anh chàng vẫn muốn ở bên sư đệ hơn.
Chẳng mấy khi được thấy sư huynh làm nũng với mình, Lục Lâm Trạch vui đáo để: “Vậy đệ kêu ai mua hộ nhé?”
“Tuyệt đối không được, mang đến nhà ta thì khác gì công khai quan hệ của hai đứa mình? Rõ ràng mới gặp nhau lần đầu hôm nay, mà ta đã sốt sắng bốc đệ về nhà, mọi người trong công ty sẽ nhìn nhận ta thế nào…”
Lục Lâm Trạch ôm Thẩm Tam Xuyên, cười muốn khùng: “Sư huynh còn để ý đến mấy tin đồn nhảm ấy hả? Hừm… vậy thế này nhé, huynh tìm đoạn phim làm bánh bao của quán đấy cho đệ.
Đệ tự làm cho huynh, gắng để vị giống được tầm 90%, chịu không?”
“Nhưng nhà ta không có nguyên liệu nấu ăn á?” Tuy khả năng bếp núc của sư đệ quả thực out trình, anh chàng cũng tin là Lục Lâm Trạch có thể xem video một lần là nấu được vị như đúc ngay, nhưng không bột đố gột nên hồ mà?
“Lúc tới đây đệ để ý có siêu thị hàng tươi sống dưới khu nhà của sư huynh, đệ chỉ đi 10 phút mua nguyên liệu thôi, 10 phút nữa về luôn làm bánh bao canh nóng hổi cho huynh nhé?”
“Thật nhá?” Anh chàng không khỏi nuốt nước miếng, đôi mắt hớp hồn sáng ngời như sao.
“Đệ đã lừa gạt sư huynh bao giờ?” Hắn cười nói, “Huynh còn làm nũng nữa, là đệ đành bế huynh ra ngoài thôi, đến lúc đấy sư huynh đừng ngại đấy nhé.”
“Ta thèm vào mà làm nũng!”
Lục Lâm Trạch nhẹ nhàng cắn lên tai anh chàng: “Đêm mai đệ sẽ không buông tha cho huynh dễ dàng vậy đâu.”
“…”
Lục Lâm Trạch bế Thẩm Tam Xuyên về hướng phòng tắm.
Thẩm Tam Xuyên có vẻ đột nhiên nhớ ra gì đó, chợt hỏi: “Đúng rồi, sư tôn và Hoang sư huynh đâu rồi? Sao mình chưa gặp họ?”
Lục Lâm Trạch cười xấu xa lên tiếng: “Sư tôn thích ứng tốt lắm, còn lão già nhà đệ, e là phải sống hơi khổ…”
Thẩm Tam Xuyên chớp chớp mắt: “Là sao?”
“Mai đệ đưa huynh đi gặp họ là huynh biết liền thôi.” Hắn nhìn anh chàng, “Đêm nay huynh ngoan ngoãn thuộc về đệ đi, không được nghĩ tới kẻ khác.”
…
Quay ngược lại một ngày trước.
Tiếng dương cầm du dương vọng ra từ căn phòng phủ đầy những bức tranh tường Trung Cổ.
Nhạc ngân êm ái, mỗi nốt lại như ẩn chứa những viên kim cương mang âm hưởng xưa cũ, khiến người ta phải đắm chìm trong tiếng đàn cổ điển tuyệt diệu.
Âm nhạc nhỏ từng giọt theo ngón tay duyên dáng của người chơi đàn, rớt xuống nhân gian.
Khúc nhạc kết thúc, người đàn ông mặc comple đang ngồi thưởng thức bản nhạc cổ điển trên sofa đứng dậy, đi tới sau nghệ sĩ diễn tấu, không hề bủn xỉn lời khen: “Được nghe thầy Thiên độc tấu nhạc cổ điển, quả là vinh hạnh đời tôi.”
Người đàn ông được gọi là “thầy Thiên” quay đầu lại.
Rõ ràng mái tóc trắng như tuyết, nhưng gương mặt kia lại tuấn tú vô ngần, tựa nhan sắc của thần tiên.
Bộ vest kiểu cổ ôm người cũng khiến anh như một chàng trai bước ra từ sách thiêng, thần thánh và cao quý, mang lại cho người ta cảm giác không thể xâm phạm!
“Sếp Hoang chắc hẳn không có hứng thú với nhạc cổ điển.
Nghe nói nghệ sĩ debut dạo gần đây của quý công ty đều là các ca sĩ nhạc pop xinh tươi.”
Hoang Tịch cười nói: “Nhạc pop đang là xu thế của thị trường, nhưng xu thế cứ vậy hoài sẽ gây ra hiệu ứng lợi ích cận biên giảm dần, người nghe phát nhàm, rồi lại hết thời thôi… Nhạc cổ điển trường tồn mãi mà không mai một, chính là vì nó không theo xu hướng, mà là kinh điển, không thể thay thế được.”
“Lợi ích cận biên giảm dần?” Thầy Thiên nâng cặp kính tơ vàng trên sống mũi lên, “Cách nói thú vị quá nhỉ.”
(Lợi ích cận biên giảm dần/thỏa dụng biên: Trong bối cảnh lợi ích có thể đo lường được, các nhà kinh tế học đã đưa ra quy luật lợi ích cận biên giảm dần, mô tả cách đơn vị tiêu dùng đầu tiên của một hàng hóa hoặc dịch vụ cụ thể mang lại nhiều lợi ích hơn so với đơn vị thứ hai và các đơn vị tiếp theo, với mức độ giảm liên tục cho số tiền lớn hơn.
Do đó, lợi ích cận biên giảm khi tiêu dùng tăng lên được gọi là lợi ích cận biên giảm dần.
Các nhà kinh tế học sử dụng khái niệm này để xác định lượng hàng hóa hoặc dịch vụ mà người tiêu dùng sẵn sàng mua.)
“Đêm nay thầy có rảnh không, tới biệt thự của tôi nhé,” Hoang Tịch nhẹ nhàng đụng một tay lên bả vai thầy Thiên, rồi lại cong ngón tay lướt qua cần cổ mảnh dẻ của anh, “Tôi cần thầy dạy riêng cho tôi.”
“Xin lỗi, tối nay tôi còn một buổi hòa nhạc.”
“Không sao, tôi có thể chờ tới khi thầy xong việc rồi tới đón thầy.”
Thiên Lũng Cảnh cảm giác được ngón tay Hoang Tịch đã ngoắc vào hàm dưới mình, bắt anh ngẩng đầu nhìn về phía gã: “Hết đêm nhạc là muộn lắm đấy, chắc chẳng ai muốn học thêm piano vào lúc khuya lắc khuya lơ vậy đâu?”
Hoang Tịch nói: “Khuya nữa tôi cũng không ngại, nếu thầy Thiên có thể ngủ lại, thì quả thực chẳng còn gì bằng.”
Thiên Lũng Cảnh bỗng nhiên nở nụ cười: “Em có chắc muốn để tôi ngủ lại không?”
“Đương…”
Hoang Tịch còn chưa nói dứt câu, thì ai đấy đã mở cửa xông vào: “Anh ơi! Em ký được hợp đồng rồi! Em ký hợp đồng thành công rồi!”
Hoang Tịch quay đầu lại, thì thấy một cậu trai hơn hai mươi một tẹo, vóc dáng hơi gầy gò, mái tóc đen xõa tung mềm mại, nở nụ cười xán lạn như vầng thái dương.
Có điều gương mặt ấy, gương mặt ấy lại giống hệt Thiên Lũng Cảnh tóc bạc!!!
Thiên Lũng Cảnh cười với cậu nhóc: “Chúc mừng em nhé, Minh Sơ.”
Hoang Tịch ngớ người.
Mãi lâu sau mới bình tĩnh lại, hỏi không trung: Hệ thống, sao lại thế này, tại sao Thiên Lũng Cảnh và Minh Sơ lại xuất hiện cùng lúc, rõ ràng là một người mà?!
【 Hệ thống (hưng phấn): Thân phận của sư tôn khá đặc biệt.
Thầy có hai lần bốc ngẫu nhiên, thầy chọn chơi cả hai, nên giờ hai anh em này thật ra đều là sư tôn cả! Thiên Lũng Cảnh là nghệ sĩ dương cầm cổ điển trứ danh, cũng là thầy dạy piano riêng của ngài.
Còn Thiên Minh Sơ là ca sĩ vừa ký hợp đồng với công ty của sếp đó sếp Hoang… 】
Thoạt đầu Hoang Tịch ngẩn người, sau đấy gã nhìn Thiên Lũng Cảnh, rồi lại ngó Thiên Minh Sơ, cười không khép nổi miệng: Hệ thống, ngươi biết cách chơi đấy!!!
【 Hệ thống: Ẹc… Nhưng tin xấu là, thế giới này theo chế độ một vợ một chồng, nên sếp Hoang à, sếp chỉ được ngắm chứ không được húp.
Sếp mà không nhịn nổi xớ rớ bất kỳ ai trong hai người, là sẽ bị trục xuất về một mình luôn đó 】
?
???
Sếp lớn nào đấy bắt đầu hùng hổ xắn tay áo vest lên: Hệ thống hả, cút ra đây đấu tay bo với ông!
[HẾT NGOẠI TRUYỆN 4].