Ngày Nào Ma Tôn Sư Đệ Cũng Thả Thính Tôi FULL


“Thì ta… nghĩ thế thôi, không quá đáng mà nhỉ?”
***
“A Lam, A Lam, ca ca đã không ra khỏi phòng ba ngày rồi, con vào trong tìm huynh ấy được không?”
“Không được.” Chú cáo nằm sấp trên mặt đất lười biếng nói, “Nếu giờ nhóc vào đó, sau này lớn lên nhất định sẽ hối hận đấy.”
“Tại sao chứ?” Bé Lâm Trạch tựa vào người cáo ta, đắp đuôi y lên người mình như chăn.
“Trẻ con đừng hỏi lắm thế làm gì, lớn lên tự khắc nhóc sẽ hiểu thôi!”
“Tại sao lớn rồi mới hiểu ạ? Giờ không hiểu luôn được ư?”
Cáo ta lắc lắc cái đuôi.

Cu con này hỏi lắm quá hỏi suốt ngày, mấu chốt là toàn hỏi mấy câu y không trả lời được mới cay: “Nhóc con đừng hỏi nữa, ta đói rồi, mau nấu cơm cho ta đi.”
“A Lam, sao một ngày người đói nhiều lần thế?”
“Là tại một ngày nhóc hỏi lắm quá chứ sao trăng gì!”
Phiền thấy mợ cáo luôn!

Trong căn phòng Xuân ấm tình nồng.
Dù ăn bao nhiêu là củ ấu Nguyên Càn “tốt cho sức khỏe”, nhưng Thẩm Tam Xuyên tựa lên người Lục Lâm Trạch vẫn xin tha: “Sư đệ, ta thật sự hết nổi rồi…”
Lục Lâm Trạch hôn giọt lệ trên mi anh chàng: “Mới nãy chẳng phải sư huynh còn đòi làm tiếp ư?”
“Mới nãy… mới nãy là nãy đời tám hoánh nào rồi?” Thẩm Tam Xuyên kiệt sức nói, “Van đệ cho ta nghỉ một lát… Đệ biết thừa eo ta yếu mà…”
Lục Lâm Trạch bế anh chàng bước lên giường: “Vậy sư huynh ngủ một lát nhé?”
“Ngủ không nổi.

Chẳng biết có phải tại củ ấu Nguyên Càn không, mà ta hẵng còn tỉnh táo lắm, mỗi tội cơ thể thì chịu chết.”
Lục Lâm Trạch cười nói: “Xem ra sư huynh sẽ nhanh chóng khôi phục sức chiến đấu thôi nhỉ?”
Sức chiến đấu quái gì! Ba ngày rồi! Song tu cũng phải điều độ có chừng mực thôi chớ!
Thẩm Tam Xuyên nằm trên giường, vừa định xoa eo thì Lục Lâm Trạch đã chu đáo nắn b óp giúp anh chàng, vẫn điệu nghệ như ngày nào.
“Sư đệ, ta luôn tò mò chuyện này lắm, băn khoăn phải mười tám năm rồi ấy.”
“Ừm, chuyện gì?”
“Tại sao ta cứ phải nằm dưới mãi?” Anh chàng cực kỳ khó hiểu, “Nếu bàn thực lực, thì hai đứa mình cũng sàn sàn như nhau, đệ thực sự không tính cho ta lên trên à?”
“… Sư huynh muốn nằm trên ư?”
Cảm nhận được áp lực ở eo, Thẩm Tam Xuyên hơi xoắn.
Anh chàng hỏi vậy cho vui thôi, chứ thật tình sư đệ… ẹc, thực sự có tài năng thiên bẩm trong lĩnh vực này, anh chàng cũng phải chào thua.


Nhưng đàn ông mà, sao lại cam tâm ở thế yếu mãi được, đúng không?!
“Thì ta… nghĩ vậy thôi, không quá đáng mà nhỉ?”
Ủa sao tự dưng mình lại chột dạ ta?
Động tác xoa eo cho Thẩm Tam Xuyên của Lục Lâm Trạch chậm dần, hắn hoang mang hỏi: “Đệ đã khiến sư huynh thấy khó chịu ở đâu sao?”
“Cái đấy thì không, thật tình là, lần nào cũng sướng điên đảo, nhưng hơi quá sức với ta!” Anh chàng không hề nhận ra nguy hiểm đã cận kề, “Hay là thi thoảng tụi mình đổi vị trí đi?”
Lục Lâm Trạch vẫn nở nụ cười thương hiệu: “Xem ra sư huynh ăn nhiều củ ấu Nguyên Càn đúng là rất hữu ích.

Nếu huynh đã có suy nghĩ ấy, thì giờ mình tiếp tục luôn được rồi ha?”
“Cái gì, chờ…”
Anh chàng còn chưa kịp nói xong, Lục Lâm Trạch đã giữ eo anh chàng nâng anh chàng ngồi lên trên: “Nếu sư huynh muốn nằm trên, thì cứ nằm trên đi.”
“Không phải trên kiểu này… ư á… Lục Lâm Trạch, đệ!!!”

“Ta sai rồi, sai rồi, tha cho ta đi, sư đệ…”

“Ưm, về sau không dám nữa, thật đấy…”

Anh chàng thực sự chỉ nói vui vậy thôi mà!!!
Thật ra anh chàng cũng không để tâm chuyện trên dưới lắm, nhưng trò “trừng phạt” này lâu quá rồi đấy, ch1ch nhau trong tư thế này tổn thọ lắm ok!
Mình không bao giờ nói muốn nằm trên nữa!!!
Đau thấy mồ luôn!

Bảy ngày sau, hai người đưa bé Lâm Trạch và A Lam về Tông Long Dã.

Bé Lâm Trạch biết Thẩm Tam Xuyên sắp phải đi, nên ôm anh chàng mãi không chịu rời.

Cuối cùng cu cậu hứa hẹn với Thẩm Tam Xuyên rằng bao giờ lớn nó nhất định sẽ lập khế ước với anh chàng, rồi mới vẫy tay chào tạm biệt hai người.
Ở bên kia, Lục Lâm Trạch cũng trò chuyện mê mải với A Lam.

Trên đường về, hắn đột nhiên tò mò hỏi Thẩm Tam Xuyên: “Đệ thấy ban nãy cu con quấy khóc mãi không chịu để huynh đi, còn túm quần áo sư huynh hoài.

Sao về sau nó lại chịu buông tay thế?”
Thẩm Tam Xuyên đáp: “Ta ngoéo tay với thằng bé, hứa với nó là bao giờ nó lớn ta sẽ lập khế ước cùng nó.”

“Sao lại thế được, huynh với đệ đã…”
Nói được nửa chừng, hắn mới ngẫm ra.
Hắn cười ha hả bảo: “Sư huynh, lừa trẻ con là tồi lắm nhé.”
Thẩm Tam Xuyên lườm hắn.
Anh lấy em rồi đó thôi, lừa đâu mà lừa?
Sau khi rời khỏi ảo cảnh Nghiệp Liên, hai người lại lập tức chạy qua ảo cảnh kế tiếp.

Khung cảnh lần này là Tiệc chung Năm nhánh 18 năm trước.

Họ giấu hơi thở trốn ở đằng xa quan sát.

Giờ đang là lúc lũ lính mới tập hợp, nếu họ tới quá gần, rất có thể sẽ bị Thiên Lũng Cảnh phát hiện.

Nên họ đợi đến khi đám đông giải tán mới theo hội Đài Yên Vân về, xem thử rốt cuộc Thương Viêm tính chơi trò gì.
“Sư đệ, ta còn nhớ hồi đó đệ từng bảo ta, đệ đã đánh Thương Vân tàn phế trong đêm đính hôn của tụi mình, nên kẻ đang ở đây bây giờ, phải là Thương Viêm em trai gã đúng không?”
“Vâng, khi đó mọi người còn chưa biết hắn là Thương Viêm, cứ tưởng hắn là Thương Vân.

Nhưng hắn cố ý sắm vai Thương Vân anh trai mình, là để kiểm tra kẻ hãm hại anh hắn có thuộc năm nhánh Thần Phong không.”
Thẩm Tam Xuyên ngoái lại nhìn hắn: “Vậy hồi đó đệ…”
“Ừm, ban đầu đúng là đệ sơ suất, nên rất có thể hắn đã nghi ngờ.”
Thấy mọi người đã tản mát, ai về nhà nấy, họ chuồn êm tới chỗ nghỉ chân của Đài Yên Vân.

Với linh lực hiện giờ của hai người, đám Đài Yên Vân tất nhiên không thể phát hiện ra được.

Họ dễ dàng đi tới phòng Thương Viêm.
Quả nhiên, họ phát hiện Thương Vân đang ngồi xe lăn trong phòng y.
Sau đấy, Thương Viêm và Vân Khanh Tử cũng về phòng.

Cặp đôi Thẩm Lục liếc nhau, lặng lẽ nhảy lên nóc nhà nghe lén.
Dù núp góc tường, họ vẫn siêu ăn ý.
“Điện hạ, ngài muốn lấy lòng tên Thẩm Tam Xuyên kia ư?” Vân Khanh Tử vô cùng khó hiểu, “Nhưng ngài đã nói Lục Lâm Trạch là hung thủ hại anh ngài mà? Nếu đã thế, sao ngài còn muốn làm thân với Thẩm Tam Xuyên?”

“Ông kể với ta rồi còn gì, trước đó ông từng thấy y sử dụng Uyên Quang của Vu Nguyệt Thượng nhân ở Ải Phong Nguyệt mà? Bản thân y là người nắm giữ Thần Khí Ứng Kiếp, kẻ được cả hai món Thần Khí lựa chọn, chẳng phải chính là người ta đang tìm đấy sao?”
Vân Khanh Tử lại nhíu mày: “Nếu đúng thế, thì nhẽ ra càng không thể là y mới phải chứ?”
“Cái đấy thì chưa chắc.” Y ngắm vuốt chiếc quạt xếp, cười nói, “Săn được con sói Xích Huyết đầu tiên, coi như đi nước cờ mở màn, ta sẽ tự mang sang cho y.”
Hai người đang bàn luận, bỗng có kẻ cung kính thưa ngoài phòng: “Chưởng môn, hoàng cung sai người mang đồ tới ạ.”
Vân Khanh Tử liếc Thương Viêm, Thương Viêm ra hiệu cho ông ta đi lấy.
Vân Khanh Tử mở cửa, kẻ xuất hiện dâng một chiếc hộp gấm to chừng bằng ngăn kéo lên.

Ông ta nhận rồi sai người nọ lui xuống, đoạn đưa hộp gấm đến trước mặt Thương Viêm.

Thương Viêm ngắm sơ, sau đấy ngồi xuống một bên nói: “Mở ra đi.”
Vân Khanh Tử nghe vậy, nâng hộp gấm bằng một tay, tay kia mở nắp hộp.
Ông ta mở rất cẩn thận, nhưng khi hai người thấy rõ món đồ bên trong, mặt họ đều biến sắc.

Ngay sau đó, tay Vân Khanh Tử run lên, hộp gấm lập tức bị ông ta khép lại.

Cặp đôi Thẩm Lục ngồi trên nóc nhà đều chưa thấy rõ thứ nằm trong hộp!
Thương Viêm lạnh lùng cười, khịt mũi như thể đã đoán trước chuyện sẽ thành ra thế này: “Quả nhiên, lại thất bại.”
Vân Khanh Tử có vẻ cũng sợ toát mồ hôi hột, ông ta lau trán: “Lời nguyền của dòng máu hoàng gia họ Thương đáng sợ đến thế sao?”
Thương Viêm cầm chén trên bàn lên uống một ngụm trà, từ tốn nói: “Chẳng phải ông đã nhìn tận mắt rồi ư? Sao, giờ ông đã thấy Thẩm Tam Xuyên phù hợp chưa?”
Vân Khanh Tử đáp: “Y có thể đồng thời nhận được sự ưu ái của hai thanh Thần Khí tuyệt thế, đúng là kẻ hiếm có đương thời…”
Thương Viêm cười nói: “Hiểu ra là tốt, chuẩn bị sói Xích Huyết cho ta, ta đi thăm dò y.”
“Vâng, ta hiểu rồi, bao giờ săn được, ta sẽ báo cho điện hạ ngay.”
Nói xong Vân Khanh Tử bèn rời khỏi phòng.

Thương Viêm cầm chén trà đi tới trước ông anh Thương Vân, đút cho gã một ngụm rồi rằng: “Ca, huynh gắng nhẫn nại thêm chút nữa.

Kiểu gì mình cũng báo được thù, chỉ là sớm hay muộn thôi.”
Thương Vân không nói gì, chỉ ngồi lặng thinh như chết trên xe lăn.
Thấy anh mình không tỏ vẻ hứng thú, Thương Viêm ôm vai gã nói: “Huynh ở trong phòng cả ngày cũng ngộp, đệ đưa huynh ra ngoài cho thoáng nhé.”
Dứt lời, y đẩy xe lăn của Thương Vân, chậm rãi rời khỏi phòng.
Chờ họ đi xa, cặp đôi Thẩm Lục bèn phi thân nhảy xuống.

Trong phòng, chiếc hộp gấm ban nãy hẵng còn đặt lên bàn, Lục Lâm Trạch đi đến trước hộp, mở nó ra luôn.
Thứ nằm trong hộp gấm khiến họ phải ngạc nhiên.
Đó là một bàn tay được làm bằng lưu li, đẽo gọt cực kỳ tỉ mẩn, liếc sơ y hệt tay người thật.

Quả thực nó như bị cắt xuống từ cổ tay, nhưng lại được làm bằng lưu li, trong suốt bóng loáng và nhuốm màu hoàng hôn.

Thẩm Tam Xuyên chẳng hiểu gì: “Cái gì đây? Hàng thủ công bằng lưu li à? Giống thật ghê…”
Lục Lâm Trạch quan sát một lúc, bỗng nhiên lấy bàn tay kia ra khỏi hộp gấm, ngắm nghía một lát rồi nói: “Hình như không phải lưu li, mà là hổ phách.”
“Hổ phách?” Thẩm Tam Xuyên nghi hoặc, “Hổ phách hình thành ngoài tự nhiên mà, đẽo thành hình bàn tay kiểu gì được?”
Lục Lâm Trạch lại cầm bàn tay ngắm tái ngắm hồi: “Sư huynh, đây không phải hàng mỹ nghệ, chắc thứ này là… tay người thật.”
“Tay của người thật?!”
Thẩm Tam Xuyên hết hồn, sao lại có tay người kiểu vầy cơ chứ?
Lục Lâm Trạch lắc đầu: “Cả bàn tay hổ phách này, lẫn lời nguyền về dòng máu hoàng gia họ Thương mà hai kẻ kia vừa nhắc đến… đều là những chuyện chúng ta chưa nghe bao giờ.

Nhưng có khi cô của đệ biết đấy.

Dù sao cô đệ cũng là chủ nhân của Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, biết rất nhiều bí mật trên thế gian này.

Bao giờ ra khỏi đây, chúng ta có thể hỏi thử cô đệ xem sao!”
Nói xong, hắn thả bàn tay hổ phách về hộp gấm, rồi đậy nắp lại như cũ.
“Giờ mình ở lại đây tiếp hay về?”
Thẩm Tam Xuyên ngẫm ngợi, nói: “Nếu đã tới rồi, thì cứ xem thử coi kiếm thêm được manh mối gì không, đừng vội về ngay.”
Lục Lâm Trạch gật đầu: “Được, đệ theo sư huynh.”
Hai người rời khỏi chốn nghỉ của Đài Yên Vân, Lục Lâm Trạch đột nhiên hỏi: “Sư huynh, huynh có bao giờ nghĩ là, chúng ta của hiện tại cũng có thể tác động đến quá khứ không?”
“Tác động đến quá khứ?”
“Vâng, tác động quá khứ, đồng nghĩa với thay đổi tương lai.”
Thẩm Tam Xuyên sửng sốt: “Thật sự thay đổi được hả?”
“Huynh có muốn thử không?”
Hai người vừa đi vừa chuyện trò.

Đi được một lát, Thẩm Tam Xuyên đột nhiên phát hiện chỗ này trông quen quen, đây chẳng phải là… mảnh rừng ấy sao?
Chính là mảnh rừng nơi sư đệ từng bỏ anh chàng lại để đi hò hẹn với tình cũ đó?!
Anh chàng đột nhiên dừng sững lại, nói với Lục Lâm Trạch: “Đệ không được đi theo ta, ta phải tự mình kiểm chứng chuyện này!”
Lục Lâm Trạch hiếu kỳ hỏi: “Chuyện gì?”
“Dù sao đệ cũng không được đi cùng!”
Giờ này, chắc hẳn vẫn có thể tận mắt nhìn mặt ngang mũi dọc crush hồi xưa của em mình. Vấn đề này luôn khiến anh chàng bứt rứt bao năm trời, hãy chấm dứt luôn hôm nay đi!
Anh chàng đi vào rừng một mình, loanh quanh theo trí nhớ tới nơi mình từng thấy hai người hò hẹn ngày xưa.
Nhưng quẹo bảy tám khúc cua về chốn cũ anh chàng mới phát hiện, chẳng có ma nào cả…
Chẳng lẽ chưa tới à?
Đúng lúc Thẩm Tam Xuyên đang nghi hoặc, anh chàng chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vàng vang lên đằng sau, rồi ai đấy ôm chầm lấy mình:
“Thần tiên ca ca! Cuối cùng huynh cũng quay về thăm đệ rồi sao?”
[HẾT CHƯƠNG 125].


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui