“Ca ca à, có phải huynh lộn người rồi không?”
***
“Đúng rồi, lát nữa sư tôn có đi Hội tiên Năm nhánh với con không?”
Minh Sơ bĩu môi: “Không, con tự đi đi.
Mang cả Hàn sư huynh đi luôn nữa, để huynh ấy khỏi quấn chân thầy mãi.”
Thẩm Tam Xuyên buồn cười nói: “Hàn trưởng lão cũng hay thật, lúc nào cũng dính chặt lấy sư tôn.
Hồi con vừa đưa thầy trong lốt Minh Sơ về Ải Phong Nguyệt, ngài ấy còn định cướp thầy khỏi tay con, đưa thầy về làm đồ đệ.”
“Huynh ấy từng thử thầy rồi, muốn biết thầy có phải là Thiên Lũng Cảnh không.”
Thẩm Tam Xuyên không nói gì.
Với vẻ ngoài của Minh Sơ, tuy khí chất khác hẳn Vu Nguyệt Thượng nhân thời quá khứ, nhưng chỉ cần ai từng thấy dung mạo của Vu Nguyệt Thượng nhân, ắt hẳn cũng phải tò mò về Minh Sơ.
“Tuy thầy đã phủ nhận, nhưng hình như huynh ấy có suy nghĩ riêng rồi.” Minh Sơ duỗi người, “Tóm lại con cứ dẫn huynh ấy tới Hội tiên Năm nhánh đi.
Mấy người đi hết, thầy có thể chuồn ra ngoài chơi một mình.”
“Nhưng giờ sư tôn còn chưa qua kỳ Luyện Thể, ra ngoài một mình có nguy hiểm quá không?”
“Huyện Sùng Phùng nguy hiểm kiểu gì được? Nếu là dân thường, thì dù thầy vẫn ở kỳ Luyện Thể, họ cũng chẳng đánh nổi thầy.”
“Ừm… thầy nói thế cũng đúng.”
Huyện Sùng Phùng quả thực chẳng có yêu quái tà linh gì, trăm năm nay luôn thái bình yên ổn, như thiên đường trên mặt đất vậy.
Cực kỳ thích hợp để dưỡng già.
Sau đấy, hình như Minh Sơ đột nhiên nhớ ra điều gì: “Con vừa nhắc đến chuyện tình cờ gặp, thì thầy chợt nhớ ra mới nãy dạo phố thầy cũng thấy vài tên tu ma.
Nghe giọng điệu của họ, hình như tới tìm sư phụ đấy sư phụ ạ… Nhưng hình như không phải tới gây sự đâu, mà giống qua dâng quà hơn.
Con lập kết giới bảo vệ thầy, nên họ đi tái đi hồi vẫn không tìm ra con.”
Vừa nghe đến người tu ma, Thẩm Tam Xuyên lập tức cảnh giác liền: “Ồ? Có chuyện đấy ạ.”
Minh Sơ gật đầu: “Không tin con gỡ kết giới thử xem.”
Thẩm Tam Xuyên nghe vậy, bèn loại bỏ kết giới xung quanh.
Chẳng bao lâu sau, một tiếng gọi cung kính lạ thường thật sự vang lên bên ngoài: “Chúng tôi thuộc Núi Phù Linh, Quỷ Kiến Sầu Khâu Bất Vãn, Cổ Tư Đạo nhân Bành Thành Thành, phụng mệnh của Tôn thượng, mang quà đến yết kiến Chưởng môn Hàn Diễn Tiên Tôn của Ải Phong Nguyệt ạ!
“Cúi xin Tiên Tôn vui lòng cho phép được gặp!”
Mặt Minh Sơ đúng kiểu “Con xem, bảo đến là đến liền này”, đắc ý nhìn Thẩm Tam Xuyên.
“Mời vào.”
Nghe thấy ba chữ Núi Phù Linh, trái tim Thẩm Tam Xuyên vẫn xao động.
Thật ra sau khi xuất quan anh chàng đã biết, năm đó Yển Ma Chân quân tưởng sư tôn bỏ mình nên đã hoàn toàn chết ở trong lòng.
Từ đó trở đi gã không màng chuyện đời nữa, mang thi thể sư tôn trở về biệt viện Sùng Phùng.
Ba châu Huyền Sát không còn sự đàn áp và khống chế của Hoang Tịch, bắt đầu nhiễu nhương hỗn loạn.
Những lão quái vật lâu năm không xuất hiện đều muốn tự ra riêng làm vua chúa!
Trước kia Thẩm Tam Xuyên cũng từng được trải nghiệm sức mạnh của ba châu Huyền Sát.
Hồi đó anh chàng vẫn ở cấp 6, hoàn toàn không có cửa đánh trả quân địch.
Mà địch thì lại chỉ là hạng lau nhau của Núi Phù Linh, không biết mấy lão máu chiến hơn sẽ thế nào!
Nhưng trong mười mấy năm qua, sư đệ chỉ dựa vào sức bản thân để bình định tất cả thế lực hỗn loạn nhiễu nhương của ba châu Huyền Sát! Những chuyện mưa máu gió tanh hắn phải trải qua trong khoảng thời gian này, anh chàng không thể biết hết, cũng không dám tưởng tượng.
Chỉ biết ba châu Huyền Sát hiện giờ, dẫu là Núi Phù Linh, Tông Long Dã hay Lang Hoàn Ỷ Nguyệt, thì đều phải tôn Lục Lâm Trạch lên hàng đầu.
Lục Lâm Trạch không có tôn hào, nhưng tất cả mọi người đều biết rõ, hắn chính là Ma Tôn duy nhất của ba châu năm nhánh!
Thẩm Tam Xuyên xuất quan rồi cũng không đi tìm Lục Lâm Trạch.
Nhưng kha khá đồ đạc thuộc về anh chàng và sư đệ ở các Lâm Uyên Thủy đều mất tích, đến cả thừng bạc ánh tuyết của anh chàng cũng bặt tăm.
Ai mang đi rồi, chẳng cần nói cũng biết.
Mười tám năm không gặp, anh chàng đã từ nhung nhớ điên cuồng đến sợ phải giáp mặt.
Hệ thống từng nói với anh chàng, trong nguyên tác, Thẩm Tam Xuyên sau khi thành Tiên Tôn và Lục Lâm Trạch nay đã là Ma Tôn chính là kẻ địch muôn đời trong vận mệnh.
Sau đấy họ phải bước lên con đường yêu nhau nhiều đánh nhau ác, hơn nữa cuối cùng còn BE bét nhè chết cả đôi!
Nhưng anh chàng tuyệt đối không giẫm lên vết xe đổ ấy đâu! Chết cụ cái cốt truyện BE rác rưởi ấy đi!!!
Theo tình tiết của nguyên tác, sau khi sư đệ lên chức Ma Tôn, lần đầu trùng phùng họ sẽ cãi nhau một trận gay gắt nhất từ trước đến giờ, cái kiểu khiến đôi bên dứt tình luôn ấy! Sau vụ đó, lần họ gặp nhau tiếp theo, chính là vào đại chiến tiên ma, hai phe đối chọi.
Nên hiện giờ anh chàng chưa muốn gặp sư đệ.
Ít nhất trước khi anh chàng nghĩ ra cách giải quyết, thì họ chưa thể gặp nhau được.
Chờ được hẳn mười tám năm, thì thêm mấy ngày nữa có là gì.
Anh chàng mở cửa bước ra, thì thấy hai người Quỷ Kiến Sầu Khâu Bất Vãn, Cổ Tư Đạo nhân Bành Thành Thành dâng một hộp cơm vô cùng tinh xảo lên, cực kỳ kính cẩn ngoan ngoãn đứng ngoài cửa.
Vừa thấy Thẩm Tam Xuyên đi ra, họ lập tức hành lễ nói: “Kính chào Hàn Diễn Tiên Tôn, hai chúng tôi phụng mệnh Tôn thượng, dâng chút quà cho Tiên Tôn, cúi xin Tiên Tôn vui lòng nhận cho ạ.”
Thẩm Tam Xuyên ngẩn người.
Nhắc mới nhớ, hai người này cũng được coi là những nhân vật có số có má trong ba châu Huyền Sát, vậy mà lại phải chạy xa tít mít chỉ để ship một hộp cơm thôi sao? Có phải hơi bị… dùng dao mổ trâu để giết gà không?
“Đã phiền hai vị.”
Thẩm Tam Xuyên nhận hộp cơm, chiếc hộp khá đầm tay.
Anh chàng mở ra xem, thì thấy một đ ĩa măng nấu dầu, một bát cá lạp xạp hầm măng xuân, một nồi canh măng khô nấu vịt già… Tất cả đều là những món anh chàng thích nhất, mà vẫn còn nóng ấm, như thể có người dùng linh lực giữ nhiệt từ đó đến giờ.
Nếu không, giữa cảnh trời băng đất tuyết, e là chúng đã đông thành đá từ lâu rồi.
“Tiên Tôn, Tôn thượng nhà tôi nói, nếu ngài thích, ngày mai ngài ấy lại đưa đồ ăn sang!”
“Đệ ấy đâu?”
Khâu Bất Vãn kích động nói: “Tiên Tôn muốn gặp Tôn thượng nhà chúng tôi ạ?”
“Ta chỉ nhận đồ, chứ người thì thôi không gặp.”
Khâu Bất Vãn và Bành Thành Thành liếc nhau, vô cùng xấu hổ.
Họ đã sớm nghe danh Hàn Diễn Tiên Tôn là một tiên nhân lạnh lẽo đến tận xương tủy.
Nay được gặp mặt, quả đúng là như thế! Tính tình lạnh lùng, nói năng lạnh nhạt, tuy bề ngoài quyến rũ vô ngần, nhưng cũng giá buốt thấu xương, thật sự rất giống Thần Khí bản mệnh Ứng Kiếp của y, rét căm căm.
Món ăn do Tôn thượng đích thân xuống bếp chuẩn bị hết lòng, để ngay trước mặt mà y lại chẳng hề phản ứng, cứ như đồ đóng hộp mà quán rượu kế bên mang sang vậy…
Vô tình quá đi!!!
Không phải ngày xưa hai người từng là sư huynh đệ ngủ chung một giường ở Ải Phong Nguyệt à? Còn có tin đồn họ yêu nhau thắm nồng đến độ làm người ngoài ngưỡng mộ muốn chết nữa chứ, phỉ phui! Trông tình hình này, chắc chỉ Tôn thượng nặng lòng thôi nhỉ?
Ôi, sao Tôn thượng lại mê mệt đại mỹ nhân như núi băng thế này! Đường đời của ngài hẳn nhiều chông gai lắm!
Mấu chốt là, đại mỹ nhân này hổng có thèm gặp ngài đâu á, Tôn thượng!!!
Thẩm Tam Xuyên nói xong, thì không nhìn hai người nữa, mang hộp cơm về phòng mình.
Một lát sau, anh chàng vẫn không nhịn nổi, nếm thử hương vị bên trong.
Tuy rằng lâu rồi chưa được ăn, nhưng đây đúng là món sư đệ tự tay làm.
Hương vị không thay đổi tẹo nào, vẫn ngon lành, vẫn hợp gu mình như xưa.
Minh Sơ nghịch ngợm ngồi xuống bên cạnh, chẳng những không ngồi tử tế mà còn chống đầu cười cợt: “Sư phụ, thầy đừng khóc nhé! Mới nãy ở bên ngoài trông oai phong thế cơ mà! Hàn Diễn Tiên Tôn, lạnh như băng sương!”
Dòng lệ suýt ứa ra của Thẩm Tam Xuyên lập tức lộn ngược về.
Sư tôn vẫn thích bắt nạt người ta như xưa!!!
…
Trong Hội tiên Năm nhánh, Thẩm Tam Xuyên không phụ sự gửi gắm của sư tôn, quả nhiên xách cả Hàn Vãn Lâu theo! Còn lấy lý do mỹ miều là càng đông càng oai! Tuy Hàn Vãn Lâu không muốn mà cũng chẳng nỡ xa Minh Sơ, nhưng đành chịu, ai bảo ngài là trưởng lão của Ải Phong Nguyệt làm chi, vẫn phải làm chuyện nghiêm túc thôi.
Không còn cái đuôi, Minh Sơ cuối cùng cũng có thể chạy ra ngoài chơi một mình! Chợ ở huyện Sùng Phùng rất náo nhiệt, có nhiều thứ y chưa từng thấy, nhiều món y chưa được ăn.
Nhưng Hàn Vãn Lâu chê những món này bẩn, không cho y mua.
Giờ y được tự do, thích mua gì, thích ăn gì cũng không bị cấm cản nữa.
Cơ thể ngày xưa trải qua trăm năm, thích đồ ăn thanh đạm.
Giờ y mới 18, đang tuổi ăn tuổi lớn, hoàn toàn không ghét những món có vị đậm đà, thấy cái gì mới lạ là không kìm được muốn thử ngay.
Những sạp hàng rong ven phố thấy tiên quân trẻ trung xinh đẹp tràn trề hứng thú quan sát đồ ăn quán mình, thì đều cực kỳ vui vẻ, cũng không lấy tiền.
Họ hớn hở mời chào tiểu tiên quân vào nhấm nháp.
Dù sao tiểu tiên quân đi đâu, cũng sẽ có cả đám người đi theo mua hùa.
Minh Sơ không muốn ăn quỵt, nhưng lại chẳng biết phải trả bao nhiêu.
Y dứt khoát cho mỗi người một lượng bạc, khiến đám tiểu thương chỉ lấy tiền đồng sợ hú vía.
Họ đều bảo không được không được, đòi trả lại cho Minh Sơ.
Minh Sơ không chịu nhận, nên mọi người quyết định nhét hết những món ngon vào tay Minh Sơ.
Chẳng bao lâu sau, Minh Sơ đã ôm một lố quà vặt hổ lốn.
Minh Sơ ôm cả đống đồ ăn, phát hiện đi lại còn khó khăn.
Vì thế y vừa đi vừa tặng quà vặt cho mọi người.
Những người được tặng thấy tiểu tiên quân xinh xẻo thế này, thì vừa mừng vừa sợ, ngẩn ngơ ngắm Minh Sơ.
Tặng hết, tay y chỉ còn một túi trứng gà nướng nóng hôi hổi.
Hồi tới huyện Sùng Phùng ngày xưa, y từng được thưởng thức món này một lần.
Lúc ấy y cảm thấy khá ngon, nhưng cả túi đầy ụ thế này thì nhiều quá, ăn không hết được, nên y tiếp tục tặng người dân trên đường!
Ở đầu chợ bên kia, một chiếc xe ngựa tinh xảo khoan thai chạy lạch xạch qua chợ.
Người trong xe đang cầm một bàn tay trắng như ngọc vô cùng cẩn thận.
Gã đặt ngón tay của bàn tay kia trong lòng tay mình, vuốt v e nhẹ nhàng.
Sau đấy gã nhìn cơ thể lặng yên bên cạnh, thì thầm hỏi: “Sư tôn, lâu lắm con không đưa người ra ngoài, thi thoảng được hít không khí trong lành thế này, người có thấy thoải mái hơn không?”
Không ai trả lời, mỹ nhân tóc trắng ngồi cạnh y nhắm nghiền đôi mắt, như thể đang ngủ, hàng mi chưa từng rung động.
“Người xem đứa đồ đệ út của người đấy, đã xuất quan tới huyện Sùng Phùng tổ chức Hội tiên Năm nhánh gì đấy rồi, mà chẳng biết đi thăm người.
Chỉ có con mới ở bên người suốt thôi, con ngoan hơn nó đúng không ạ? Nên người nhất định thích con hơn nó, phải không nào?” Gã vuốt lại mái tóc dài trắng như tuyết của mỹ nhân, đoạn khẽ nhướng mày giải thích, “Nhưng thôi, nó quét sạch lũ khọm già chết toi của năm nhánh Thần Phong, coi như đã báo thù cho người, cũng tròn chữ hiếu… Nên người ấy à, đừng giận thằng bé vì không tới thăm người nữa nhé, có con ở cạnh người là được rồi.”
…
“Sư tôn, giờ người lúc nào cũng lạnh như băng, bao giờ mới có thể đáp lại con đây?”
…
“Người không đáp lại con cũng không sao, không nói chuyện với con cũng chẳng hề gì.
Người muốn đối xử với con thế nào cũng được, dù sao con vẫn thích người, thích người nhất trên đời… Tối nay con có thể ngủ chung với người được không?”
Gã vui vẻ nhìn người không nhúc nhích kia: “Người không lên tiếng, thì có nghĩa là đồng ý rồi nhé.
“Người cứ yên tâm, con chỉ sưởi ấm giúp người thôi, không sàm sỡ người đâu… Giờ ngày nào cơ thể người cũng lạnh toát, chỉ mình con mới có thể làm người ấm lên thôi nhỉ? Người xem, con là đứa học trò ngoan ngoãn nhất của người đúng không?”
…
“Đúng rồi, sư tôn, người có nhớ ngày xưa con từng đưa người qua đây dạo phố không, hồi đó ở đây có một quán trứng gà nướng.
Người từng ăn rồi khen ngon, giờ con lại mua cho người nhé?
“Ngươi chờ con một chút, con quay lại ngay thôi!”
Gã kêu phu xe dừng lại, tự xuống xe.
Gã đang định tìm chỗ bán trứng gà nướng, thì đã có người đưa một quả trứng nướng nóng sực cho gã.
“Cho huynh nè!”
Hoang Tịch vô thức đưa tay ra nhận.
Người đó đi lướt qua gã, áo xống thơm tho, còn ôm một túi trứng gà nướng bao bằng giấy dầu.
Sau đấy người nọ chẳng thèm liếc y lấy một cái, lại lấy bừa một quả trứng tặng người qua đường khác.
Nhưng chỉ trong khoảnh khắc liếc thoáng gương mặt y, Hoang Tịch lại điếng người tại trận.
Gã… gã nhớ nhung đến phát điên rồi chăng, sao thằng nhóc này lại giống hệt sư tôn thế?!
Không thể nào, sao lại thế được?! Rõ ràng sư tôn vẫn đang ngồi trên xe…
Tim Hoang Tịch đập nhanh đến độ không thể tưởng tượng nổi, gã lập tức xoay người, lảo đảo rảo bước về phía người còn đang hết lòng phân phát trứng nướng.
Gã túm chặt vai y, nhìn y bằng vẻ mặt khó tin, hỏi: “Ngươi… Ngươi là ai?!”
Minh Sơ tự dưng bị túm lại, bấy giờ mới ngước lên nhìn Hoang Tịch trước mặt mình.
Đầu tiên đồng tử của y đột ngột co rụt, sau đấy y lập tức phản kháng: “Huynh bóp đau vai ta rồi!… Thả ra!”
Mắt Hoang Tịch đỏ quạch, không chịu buông: “Ngươi mau nói ngươi là ai đi, tại sao… tại sao lại giống hệt người đó như thế?!”
“Ta chẳng hiểu huynh nói gì cả, vả lại dựa vào đâu mà ta phải xưng tên với huynh!” Minh Sơ bĩu môi nói, “Huynh mau buông ta ra! Đau lắm đấy!”
“Ngươi còn không nói, bổn tọa sẽ giết ngươi ngay bây giờ!”
Minh Sơ lập tức trưng ra điệu bộ rưng rưng sắp khóc, đôi môi run rẩy đáng thương vô cùng: “Ta tên là Minh Sơ, ca ca, huynh lộn người rồi đúng không? Gì mà dữ quá, sợ ghê ý!”
Hoang Tịch chậm rãi buông lỏng bàn tay đang giữ chặt Minh Sơ ra.
Đôi mắt gã lập tức mất hết ánh sáng, gã lẩm bẩm chua xót: “Ngươi không phải là người đó… Người đó sẽ không bao giờ nói năng như thế, ngươi không phải người đó… không phải người đó…”
Minh Sơ xoa bả vai nhức nhối vì bị siết chặt.
Nhìn Hoang Tịch đã mất hết niềm tin vào cuộc sống, y không cầm lòng nổi, lại nhét một quả trứng gà nướng vào tay gã: “Món này ngon lắm, ăn xong huynh sẽ thấy đỡ hơn nhiều.”
Hoang Tịch không động cựa, chỉ ngẩn ngơ đứng đó.
Minh Sơ không nhìn gã nữa, lại đi lướt qua gã.
Nhưng y còn chưa kịp đi quá xa thì đã bị người ta chặt tay vào gáy đánh ngất.
Mắt Minh Sơ tối sầm, chỉ cảm thấy có kẻ khiêng mình lên vai, sau đấy đầu váng mắt hoa, thế giới đảo điên, chẳng nhớ được gì nữa.
Hoang Tịch thô lỗ khiêng Minh Sơ trở về xe ngựa, rồi quẳng bừa y vào một góc, mình thì ngồi xuống cạnh Thiên Lũng Cảnh.
Gã nhét quả trứng nướng ấm áp vào tay Thiên Lũng Cảnh, nghẹn ngào một lúc lâu rồi mới hỏi: “Sư tôn, người sinh con hồi nào mà giấu con vậy? Thằng bé này trông chỉ tầm 17-18, tính ra hồi đó rõ ràng mình đang bên nhau, người không thể tòm tem với cô nào bên ngoài…”
Biết không ai trả lời mình, gã lại đưa tay xoa phần bụng phẳng của Thiên Lũng Cảnh, bỗng dưng một ý nghĩ kỳ lạ lóe lên trong đầu: “Chẳng lẽ, người đã luyện món pháp thuật quái lạ gì, sinh một đứa con trai cho con?”
Nghĩ đến đây, gã bỗng chuyển từ dáng ngồi vắt chân qua sải bước rộng, ôm Minh Sơ mình vừa quẳng bừa trong góc vào lòng: “Bé cưng, nãy cha đã sai vì nặng tay với con như thế.
Sau này cha chắc chắn sẽ bồi thường đầy đủ, thương yêu con thật nhiều!
“Con nhất định không được giận cha đâu đấy, biết chưa?”
Tác giả có lời muốn nói:
Đoạn kịch ngắn:
Minh Sơ: Lạ nhỉ, mới nãy mình giả khóc không đạt à?
Thẩm Tam Xuyên: Sao sư tôn đã bị cuỗm mất rồi? Mới có một lúc thôi mà?!
Hoang Tịch: Rốt cuộc thằng bé này là con của sư tôn với người con gái khác, hay là con của sư tôn với mình? Mình có nên hỏi A Trạch coi có cách gì khiến đàn ông sinh con không nhỉ? Nếu không được nữa, thì hay là cắt máu nhận người thân? Chậc, kệ đi, chỉ cần là con của sư tôn, thì từ giờ thằng nhỏ sẽ là bé cưng của mình!
[HẾT CHƯƠNG 102].
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...