Ngày nào hàng xóm cũng muốn "thịt" tôi

Hôm đi công tác, anh cảm thấy mọi thứ đều rất suôn sẻ, anh gửi tin nhắn cho Lâm Yêu Yêu, cô đáp lại anh hai chữ “bình an”, đây là sự hiểu ngầm mà hai người đạt được trong mấy năm qua. Phó Kiên nhớ trước đây mình từng thỉnh thoảng dặn dò người trong cục cảnh sát chăm sóc cô, lời nói mập mờ, nhưng những người đó đều biết cô chỉ là “bạn gái” trên danh nghĩa, chứ thực chất là gián điệp của sở tỉnh.
Nhưng ngày hôm đó, thời gian kẹt vừa khít, các đội trường và tiểu đội trưởng vừa về đến nhà sau một ngày bận rộn, trong cục cảnh sát chỉ có một đám người mới hỗ trợ, Phó Kiên biết rằng tất cả đều không phải trùng hợp, cho nên sau đó từng cẩn thận điều tra tất cả những người liên quan đến vụ án. Lưu Hàng nói không ai sai khiến anh ta làm chuyện đó vào thời điểm đó, anh ta chỉ là đôi khi trò chuyện với người trên kênh, nhớ rằng có người nói một câu, nếu anh ta quen biết chủ kênh ngoài đời thực thì rất dễ để bắt đầu, khi tan tầm thì sẽ làm xong ngay thôi.
Vì vậy Phó Kiên đi kiểm tra ID của người đó.
Là tài khoản ảo.
… Trình Du.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sở tỉnh tìm nhiều năm như vậy mà không thể bắt được, thủ đoạn làm việc trơn tru không hề để lại dù một dấu vết này, quả thật giống với Trình Du.
Phó Kiên đẩy cửa sổ ra nhìn phong cảnh bên ngoài, tàn thuốc lá rơi xuống nóng tay, anh ấy cũng không muốn nhúc nhích.
Đây đã là ngày thứ ba Lâm Yêu Yêu mất tích.

Không tìm ra manh mối.
Đám người Trình Du tránh được ở tất cả đường giám sát và đường lớn, đừng nói ghi chép thu phí ở lịch sử thẻ ngân hàng và giao thông công cộng, ngay cả thông tin liên lạc ở tài khoản ảo cũng đều được mã hóa. Lúc này Phó Kiên vừa sắp xếp lại suy nghĩ vừa cảm thấy suy nghĩ bị quấy rối, bởi vì anh ấy đang nhớ Lâm Yêu Yêu.
Năm năm trước, anh ấy giảng đạo lý với Lâm Yêu Yêu - người vừa mất đi người thân, kêu cô phải nhìn về phía trước trong mọi chuyện, bây giờ chính anh lại không làm được.
Anh vẫn luôn cho rằng bản thân yêu thích, ham muốn Lâm Yêu Yêu.
Đơn giản thế thôi.
Bây giờ có vẻ như không phải.
Đột nhiên, điện thoại vang lên.
Phó Kiên nhíu mày kiểm tra một cách không kiên nhẫn, là tin nhắn do một dãy số lạ gửi đến, chắc là tin nhắn rác, Phó Kiên vừa muốn bỏ qua một bên thì đầu óc đột nhiên trở nên nhạy bén, nhíu mày lướt nhìn điện thoại một lần nữa, một đống câu chữ lộn xộn hiện lên trước mắt anh ấy.
Tay Phó Kiên run rẩy.
Anh giẫm nát điếu thuốc dưới chân, gọi một cuộc điện thoại, giọng nói lạnh lẽo như nước: “Liên hệ đội một, hai, ba cho tôi, lập tức xuất phát.”
-
Vân Xuyên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Phía nam Tây Nam.

Lâm Yêu Yêu ngủ một giấc đến giữa trưa mới tỉnh lại, ánh mặt trời bên ngoài hong khô cả một ruộng cây thuốc phiện lớn, cả người cô mỏi nhừ, đặc biệt là nơi nào đó, ê ẩm dính nhớp, bởi vì cảm giác dị vật cắm vào quá mạnh vẫn còn rất rõ ràng. Cô chạy vọt vào tắm, sau khi thay quần áo thì định nhàm chán đi dạo xung quanh, song nghĩ lại rồi lập tức đi đến phòng bếp.
Trong phòng bếp có một bà cụ đeo tạp dề, ăn mặc theo phong cách dân tộc đang xào rau, tóc cô gái búi thành một củ bù xù, híp híp mắt, sau khi dùng ngón tay mảnh khảnh chải gọn tóc lại thì cô đến gần đó, bà cụ quay đầu nhìn cô, cười hỏi: “Đứng bên đó là được rồi, bên đây khói lửa lớn, cô bé có ăn cay không?”
Vẻ mặt cô gái hơi hoảng hốt, nhìn mặt của bà cụ, sau khi hoàn hồn thì gật đầu.
Bỗng nhiên cảm thấy chỉ gật đầu thì không lễ phép cho lắm, bèn nói thêm một câu: “Ăn.”
“Vậy cháu chờ một lát, sắp xong rồi… Ôi chao, cô bé bao nhiêu tuổi rồi?”
Cô gái nhỏ gầy ngơ ngác dựa ở đó, thật ra bởi vì quá mệt mỏi nên ý thức luôn mơ màng không rõ, chỉ có thể cố gắng câu được câu không nói chuyện với bà cụ:
“Hai mươi ba… Hai mươi bốn, đã qua sinh nhật tròn hai mươi bốn rồi.”
“Vậy cháu vẫn chưa lập gia đình chứ? Ôi này, cháu học nấu ăn với bà đi, sau này làm cho chồng ăn, cháu có biết nấu ăn không?”
Cô gái giống như động vật nhỏ lười biếng, ôm bả vai, tự ti lắc đầu: “Không.”
“Vậy bình thường cháu ăn cơm thế nào?”

“Mì ăn liền… Đặt đồ ăn bên ngoài.”
Trong ấn tượng của Lâm Yêu Yêu, đã rất lâu rồi cô không bị người khác lải nhải và lo lắng cho như vậy, hốc mắt cô ươn ướt, bà cụ còn đang càm ràm cái gì đó, tóm lại chính là những lời mà người lớn thường xuyên lải nhải với con trẻ, cô có thể thuộc lòng hết. Cô hơi mím môi, chịu đựng cơn đau giống như kim đâm trong đầu, đi qua nói với bà cụ: “Bà ơi, cháu đói, có gì có thể cho cháu ăn không ạ?”
“Cái này cho cháu.” Bà cụ đi cà nhắc cầm lấy một phần đồ ăn được để lại: “Đây là cho A Du, nhưng mà ôi chao, mỗi lần cậu ấy trở về đều quá muộn, đồ ăn nguội hết nên cháu ăn trước đi, bà xào lại cho cậu ấy.”
Trình Du trở về từ lều trong ruộng thuốc phiện rồi lập tức tìm Lâm Yêu Yêu, sau khi Lâm Dã thấy tin nhắn đó thì muốn qua đây tìm mấy người bên bà cụ rồi chạy trốn trước. Trình Du nghĩ đi nghĩ lại rồi nói không cần gấp như vậy, anh trở về trước, suốt đường đi, mỗi lần Lâm Yêu Yêu nhìn thấy thì sắc mặt anh càng khó coi hơn, anh vào phòng tìm không có ai, nghĩ lại, đi đến phòng bếp.
Vừa đi vào liền nhìn thấy kẻ đầu têu đang ngồi xổm trên mặt đất, đang vừa ăn canh vừa trông ở bếp lò, bên cạnh là bát đã ăn hết, bà cụ ở gần đó vẫn luôn càm ràm như trước, cô đã có thể tiếp lời rồi.
Lâm Yêu Yêu nghe tiếng thì thấy căng thẳng trong lòng, ngừng một chút rồi xoay mặt qua, quả nhiên, tiếng bước chân lạnh lùng trầm ổn đó là của Trình Du, anh bước tới.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui