Giúp mua quần áo cho một người phụ nữ, mà để Trình Du mạo hiểm đi một chuyến đến chợ sao? Bố Lan lập tức can ngăn, cau mày nói với Lâm Yêu Yêu: “Cô không biết thân phận của anh Trình rất nhạy cảm sao? Để anh ấy đi chợ với cô, cô có tư cách gì? Chẳng phải chỉ là một phụ nữ làm ấm giường thôi sao?”
Cách nói này có chút thú vị.
Cô gái đưa tay lên vuốt tóc, sau đó nheo mắt nhìn người phụ nữ trước mặt, trước khi Trình Du mở miệng, cô chỉ ngón tay thon dài vào hai người họ và nói: “Người chị gái mà hôm qua Bố Đạt nhắc đến là cô ta à? Mấy năm nay mấy người luôn thân mật ở bên nhau nhỉ?”
Bố Lan: “...”
Cô ta không nói gì, nhưng cô ta đã đỏ mặt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Du nghe vậy sắc mặt không được tốt lắm, một lúc lâu sau anh khoác áo khoác bước ra, kêu Lâm Dã dưới lầu đổ đầy xăng cho xe, khựng lại một lúc rồi đi sang nói với Bố Lan: “Tôi không muốn nghe thấy những từ như “làm ấm giường” phụt ra từ miệng cô lần nào nữa, sau này cô ấy thế nào không cần cô lo nữa, tôi sẽ tự mình làm.”
Bố Lan thử dùng giọng điệu dò xét nói: “Con người này là mồi nhử mà bên phía cảnh sát cài vào để dụ anh ra ngoài đấy? Thực ra rất đơn giản, Trình Du, chỉ cần giết là xong.”
Trình Du bỗng bị chọc tức đến cười to.
Anh xắn tay áo lên nói: “Chi bằng cô giết tôi trước đi?”
…
Bố Lan bị Trình Du móc một câu liền cảm thấy rất khó chịu, mặc dù cô ta với Trình Du chung sống chưa lâu lắm, nhưng cô ta hiểu rõ sự lịch lãm của con người này, cô ta ngột ngạt đến phát rồ, lạnh lùng bước xuống lầu nhìn về phía Lâm Dã, rồi đá vào mông cậu một cái và nói: “Tôi biết đàn ông mấy người đều thích khuôn mặt, người phụ nữ đó quả thực rất xinh đẹp, nhưng nói chung nếu cô ta bị vấy bẩn, đàn ông mấy người sẽ không còn thích nữa, mấy người chỉ thích độc chiếm, trong tiếng Trung có câu “hồng nhan họa thủy”, tôi cho mấy người cơ hội chơi cô ta hai hiệp, đảm bảo rằng từ nay Trình Du sẽ không bao giờ muốn cô ta nữa, chúng ta sẽ dễ dàng tránh được cảnh sát làm những việc đó hơn nhiều.”
Cô ta tự cảm thấy bản thân nói rất có lý.
Thật sự, cô ta không hiểu vì sao những việc mà bọn họ đang rất tốt, dựa vào cái gì mà lại đột nhiên mang một Lâm Yêu Yêu nguy hiểm như vậy về đây?
Lâm Dã đặt điếu thuốc trong tay xuống, phủi lớp bụi trên mông đi, nheo mắt lạnh lùng nói: “Nhưng tôi vẫn chưa sống đủ.”
Bố Lan đỏ mặt khiêu khích: “Trước đây chẳng phải cậu nói thích tôi sao? Ngay cả chuyện này cũng không chịu giúp tôi làm à?”
Lâm Dã cười thành tiếng, ngậm điếu thuốc rồi nói: “Là bởi vì thích cô nên tôi mới phải giữ lại cả cái mạng này của mình để thích cô, nếu không mất mạng rồi thì không còn gì nữa, cô hiểu không?”
Bố Lan ngơ người, không thể hoàn hồn được.
Một lúc lâu sau, sắc mặt cô ta tái nhợt, cô ta cười khẩy một tiếng, quay người vừa đi vừa thấp giọng nói: “Đúng vậy, ngay cả tên ngốc như cậu cũng biết chỉ có một mạng, nhưng bây giờ Trình Du lại vì đi mua quần áo cho người phụ nữ đáng chết đó mà đích thân đi chợ, chẳng lẽ mấy năm nay anh ấy ở nơi đó đến ứ não rồi sao…”
…
Trình Du không ngụy trang, lái xe đưa Lâm Yêu Yêu đến chợ phiên sát biên giới trong thị trấn, cô mặc một chiếc áo len bảy sắc cầu vồng, buộc chiếc áo khoác của Trình Du quanh eo để che chân mình lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nghe thấy tiếng địa phương, Lâm Yêu Yêu cảm giác như mình đã đến một khu tự trị của các dân tộc thiểu số, cô không thể nghe hiểu được tiếng dân tộc, nên lựa đại một vài bộ quần áo không quá xấu và một vài nhu yếu phẩm hàng ngày rồi quay về, có chút nản lòng, nhưng thấy Trình Du vẫn thanh toán bằng nhân dân tệ, dù sao cũng tạo cho cô một cảm giác như mình vẫn còn đang ở trong nước.
Trình Du mua sắm xong liền ôm lấy cô, một tay đặt ngay eo cô, tay còn lại thì chỉ trỏ về phía dãy núi đằng xa: “Trạm tín hiệu ở hướng đó, càng đi về hướng đó tín hiệu sẽ càng mạnh, đồn cảnh sát gần nhất cách chỗ đó tầm năm cây số, qua ngọn núi là tới, xung quanh chú đã thiết lập một hàng rào canh gác, em sẽ không biết ở đâu, có lẽ chỉ cần bước mấy bước sẽ bị người của chú tóm ngay, bé cưng, em hiểu những gì chú đang nói với em chứ?”
(1) Một phụ nữ vô gia cư đã tìm nơi trú ẩn trong một đêm đông lạnh. Liễu Hạ Huệ lo ngại rằng cô ấy có thể chết vì lạnh, nên ông đã để cô ngồi trên đùi, quấn áo mình quanh người của cô và áp chặt cơ thể của cô vào mình. Họ đã ngồi như vậy suốt đêm và ông đã không làm bất kỳ điều gì không đứng đắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...