Nhật ký của Phó Kiên:
“Ngày 12 tháng 9 năm 20XX. Ngày thứ N đến trụ sở công an ăn không ngồi rồi. Đội trưởng Thẩm nói huyện lị nhỏ như huyện Lợi thường ít khi có vụ án hình sự. Nếu có xảy ra vụ việc gì sẽ được bàn tán rất nhiều ngày, phần lớn không có hàm lượng kỹ thuật gì, nhiều khi không phá được. Vụ việc gần nhất xảy ra từ cuối năm ngoái. Một nam một nữ tằng tịu với nhau trong khách sạn, nữ chết, nam còn sống, cứ tưởng người nam là hung thủ nhưng không ngờ nạn nhân lại chết do tự sát. Đội trưởng Thẩm bảo tôi thử suy đoán nguyên nhân.”
“Tôi không sao đoán ra được nguyên nhân. Sau này, đội trưởng Thẩm nói người đàn ông và người phụ nữ này đều đã có gia đình nhưng họ yêu nhau, rủ nhau tự tử vì tình. Sau khi đến khách sạn, người phụ nữ uống thuốc chết trước, người đàn ông nhìn thấy người phụ nữ chết thì sợ quá nên báo cảnh sát.
“Thật là một huyện lị nhỏ hoang đường. Hoang đường y như những gì tôi trải qua vậy. Vì một lỗi nhỏ nên tôi bị phạt thuyên chuyển xuống đội cảnh sát hình sự của huyện lị, lệnh thuyên chuyển trở về Phan Dương thật xa vời. Dượng nói với tôi, bảo tôi bình tâm, chờ vị trên sở kia đi rồi, dượng lập tức thuyên chuyển tôi trở về, nhưng gần đây tôi có phần cảm thấy mình không thể tiếp tục bám trụ nổi nữa.”
“Vừa viết xong thì nhận được điện thoại báo một vụ án đặc biệt xảy ra ở tòa nhà của bệnh viện, một cặp vợ chồng trung niên bị giết. Nhấn mạnh: Bị giết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cuối cùng trong tay tôi cũng có vụ án.”
“Tôi khá kích động.”
Trong tòa nhà, Phó Kiên đeo bao tay trắng đi một vòng lớn không có thu hoạch gì.
Hung thủ của vụ án này dường như khá chuyên nghiệp, không hề để lại vân tay, dấu chân là giày tập quân sự rất phổ thông, không hề có giá trị cung cấp manh mối, các trường cấp ba quanh đây đều đang học quân sự. Số lượng người tới đây khoảng bốn, năm người, cụ thể hơn thì còn cần phải chờ sàng lọc, phán đoán.
Có lẽ người trong đội đều biết chuyện dượng của Phó Kiên là cán bộ tỉnh nên hầu như dù có tới hiện trường, Phó Kiên cũng vẫn là người có vẻ rảnh rỗi nhất.
Đội trưởng Thẩm quá bận rộn, không rảnh nghe cô gái trẻ kia nói chuyện. Lúc cô gái ấy la hét ở cửa ra vào, Phó Kiên hơi giật mình, bởi dù sao anh ấy cũng chưa gặp nhiều án mạng.
Anh ấy đi ra ngoài xem thử, lần đầu tiên anh ấy thấy một cô gái trẻ còn đi học không để ý tới vẻ ngoài như vậy.
Vạt váy sơ mi nhăn nhúm bị kéo lên trên quá nửa bám vào người để lộ quần bảo hộ mặc bên trong, mái tóc đuôi ngựa bị tuột lỏng ra, chỗ da đầu bị cô giật tóc rỉ máu, nắm đấm nện xuống đất cũng lấm tấm máu…
Đáng ra cô phải thấy may mắn chứ không phải là cảm thấy hối hận mới phải.
Cô như vậy là do hung thủ có thù oán gì với cô sao?
-
Người đàn ông chào kiểu quân đội một cái rồi lại ngồi xổm xuống, nói: “Vừa rồi không phải em nói có manh mối khác muốn nói với anh sao? Giờ anh đang rảnh, em có buồn cũng không ích gì, nếu giờ em còn sức thì dẫn anh đi xem đi.”
Lâm Yêu Yêu cụng trán xuống đất, cả người run run.
Năm ngón tay của cô cuộn lại như móng vuốt của chim ưng, móng tay bị gãy mất vài mẩu, cô nằm co quắp dưới đất không nói tiếng nào.
Phó Kiên cảm thấy vụ án này còn kỳ lạ hơn vụ án lần trước đội trưởng Thẩm nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Rốt cuộc cô bé này đang do dự điều gì.
Người chết là ba mẹ của cô cơ mà.
Phó Kiên cố gắng thể hiện sự kiên nhẫn của bản thân, lấy điện thoại ra nói: “Hay là đợi bao giờ em muốn nói thì nói với anh nhé, đây là WeChat của anh, online hai tư trên hai tư, em có thể liên lạc với anh bất kỳ lúc nào.”
Cô gái nhỏ từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt to vằn vện tia máu cực kỳ bi thương trống rỗng, cô run rẩy cầm điện thoại quét mã của anh ấy.
Phó Kiên: “...”
Thật quá kỳ lạ.
Cô gái nhỏ làm chuyện này xong, bỗng nhiên ánh mắt lóe lên vẻ độc ác, cô xô chú hai và thím hai đang ôm chặt cô ra, chạy xuống dưới tầng như phát điên.
-
Lâm Yêu Yêu mù đường.
Dựa theo ký ức còn sót lại về khu dân cư ở Phan Dương mà Trình Du từng ở, cô bắt xe đi tới đó, xe taxi chạy hơn ba mươi phút thì tới nơi.
Dáng vẻ của cô rất tả tơi, cứ y như thể vừa chạy từ vùng gặp thiên tai tới đây, cô xuống xe định đi vào trong thì bỗng nhiên nhìn thấy dây cảnh báo màu vàng.
Dây cảnh báo chăng kín, cảnh sát đang đứng giữ gìn trật tự.
“Ôi, cô không được vào, cô là người trong tòa này à?” Cảnh sát hỏi.
Cô gái nhỏ gật đầu: “Đúng vậy, không tin anh hỏi anh bảo vệ kia đi.”
Bảo vệ gác cổng từng gặp cô, chần chừ rồi cũng gật đầu một cái.
Dây cảnh báo được nâng lên.
Cô gái mặc váy ca rô chui ngay vào trong, chạy lên trên tầng.
Càng lên tới gần tầng mười hai càng đông người, sắc mặt cô trắng bệch, cô gạt mọi người ra, chạy vào trong, nhìn thấy một vũng máu dưới đất, người đang đôi co với cảnh sát là chủ nhà cho thuê căn phòng này.
Chủ nhà nói hôm nay ông ta đến đây thu tiền thuê nhà như thường lệ thì nhìn thấy máu lênh láng khắp phòng, người vốn ở trọ ở đây thì không thấy đâu.
“Không thấy nghĩa là sao ạ?” Cô gái chợt ngẩng đầu lên, khàn giọng hỏi.
Chủ thuê nhà hoàn toàn không biết cô là ai, ông ta hỏi: “Cô quen người ở phòng này à?”
“...” Cô gái nhỏ không dám nói nhiều, khàn khàn hỏi: “Người trong phòng làm sao rồi ạ?”
“Không thấy.” Cảnh sát xoay người lại nói với cô: “Chủ nhà nói phòng này có một người đàn ông ở cùng với một đứa trẻ và một dì giúp việc thường hay có khách lui tới. Xin hỏi cô có quan hệ gì với họ?”
“... Bọn họ phạm tội gì à? Tại sao lại muốn tìm bọn họ vậy ạ?”
“Theo tình hình trước mắt thì không.” Cảnh sát cũng hơi ngờ vực: “Ban đầu chúng tôi nghĩ là có án mạng nhưng không tìm thấy thi thể, chỉ có mấy người mất tích, hơn nữa ngoài dì giúp việc ra, hai người còn lại đều không rõ lai lịch, giấy tờ tùy thân của đứa trẻ đó mới làm được hơn nửa tháng, ngoài ra không hề có thông tin gì khác. Cô gái trẻ, cô có thể cung cấp thêm manh mối gì không?”
“Không hề có chút thông tin nào sao?” Sắc mặt Lâm Yêu Yêu cứng đờ, mãi một lúc sau cô mới hoảng hốt hỏi một câu như vậy.
“Đúng vậy. Hiện tại cơ sở dữ liệu được đồng bộ trên cả nước, ít nhất ở trong nước không có thông tin cơ bản của người này.” Cảnh sát nói.
Không có thông tin cơ bản về Trình Du.
Người tên là Trình Du này không tồn tại.
Còn chuyện rốt cuộc anh có phải là Trình Du thật không, có lẽ những thứ Lâm Yêu Yêu biết cũng đều là giả.
Lúc cô đi từ trên tầng xuống đúng vào giữa trưa, lúc nắng đang gắt nhất, cho dù là những người thích hóng chuyện nhất thì lúc này cũng đều đã tản đi cả rồi. Lâm Yêu Yêu biết lúc này mình nên gọi xe đi về nhà, có lẽ cô nên hỏi thử Lục Thi Vũ xem mình nên làm gì hoặc là về nhà nhờ cô chú chỉ bảo cho mình… Trước đây khi nghe người ta nói ba mẹ chính là bức tường ngăn cách giữa con cái và thần chết, cô không hề có cảm giác gì, giờ đây cô bỗng nhiên cảm thấy không còn ba mẹ nữa, cô cũng không biết vì sao mình lại tồn tại, mình muốn đi đâu, sống tiếp vì điều gì.
Ba, mẹ, xin hãy đưa con đi cùng với.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...