"Chị gái chú tên là gì?"
"...Trình Nhiễm.” Cái tên này đã lâu không được nhắc tới, khi nhắc đến nó Trình Du vẫn cảm thấy cổ họng khô khốc.
Đúng vậy.
Đời này con người ta có được mấy người thân, khi mất đi tất nhiên sẽ nhớ.
"Tình trạng của chị chú tốt nhất là không nên mang thai, tại sao hắn lại vẫn để cho chị ấy có bầu chứ?"
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trình Du mỉm cười, trong mắt anh hằn lên tia máu: "Người đàn ông đó là gay, chị gái chú kết hôn với hắn, anh ta muốn có một đứa con đơn giản là để giải thích với ba mẹ hắn, bản thân anh ta không làm được, thì để cho người đàn ông tốt của mình ra tay. Lúc đó, chị gái chú không biết là tỉnh táo hay bị lừa, nhưng cuối cùng chị ấy thực sự có thai. Khi chú biết chuyện thì cái thai đã lớn, không thể phá bỏ. Chú chỉ có thể hy vọng rằng đứa trẻ đó có khả năng khỏe mạnh."
Vấn đề khả năng này luôn tồn tại để làm mọi người thất vọng.
Lâm Yêu Yêu mỗi lần nghe thấy điều này đều cảm thấy hoảng sợ. Thực ra câu chuyện về sau cô cũng đã biết và cô có thể ghép lại được quá trình trưởng thành của Trình Du, nhưng cô cảm thấy thiếu một mắt xích rất quan trọng, vì vậy cô nheo mắt lại và hỏi: “Còn ba mẹ chú thì sao? Chú mồ côi từ nhỏ à? Chú và chị chú đều là cô nhi, làm sao lại bị tách ra? Hay chính chú cũng không biết?"
Trình Du sững người.
Toàn thân anh đổ mồ hôi, giờ phút này đã lạnh xuống dưới. Cả đời này anh rất ít nghe đến hai chữ "ba mẹ", nó rất xa lạ. Anh nhìn chằm chằm vào Lâm Yêu Yêu, hỏi: "Ý của em là gì?"
Đây là một bài thi ngữ văn sao?
Cô gái nhỏ nhất thời cứng họng, cô huy động thành tích ngữ văn không tốt của mình để suy nghĩ và nói: "Chữ ‘Nhiễm’ hình như không phải có ý nghĩa tốt."
Trình Du dùng nước nóng rửa lưng cho cô và nói: "Từ ‘Du’ có nghĩa là thay đổi. Mẹ nuôi chú đã nói ý nghĩa của tên chú, có thể tóm gọn trong bốn chữ, đó chính là cố chấp không đổi."
"Chú và chị gái đều có tên xấu, nghĩa là chúng ta sinh ra đều không theo ý muốn của ba mẹ. Cho nên chú không cần phải suy nghĩ xem ba mẹ là người như thế nào, chú cũng chỉ gặp họ có mấy lần."
Có lẽ bọn họ đã bị bỏ rơi.
Biết điều này Lâm Yêu Yêu đột nhiên cảm thấy đau lòng. Cô nhớ lại hồi nhỏ đi học ở khu nhà dành cho người nhà bệnh viện, cô và Lục Thi Vũ luôn cùng nhau nói xấu ba mẹ, đó là bí mật nhỏ của họ. Thời kỳ nổi loạn, hai người họ còn cùng nhau bỏ nhà ra đi. Đối với cô việc ba mẹ yêu thương nhau và yêu thương con cái là điều hợp lý nhất trên thế giới. Lâm Yêu Yêu biết rằng thế giới của cô rất nhỏ bé, trên đời này còn rất nhiều điều bi thảm, đến khi bản thân mình gặp phải cô cũng không nỡ nhìn.
"Chờ một chút." Cô gái nhỏ hình như đột nhiên nhớ ra điều gì đó: "Không phải chú từng nói chú chưa từng đi học sao? Chú không hề đi học? Chưa bao giờ sao?"
Cô vô cùng sợ hãi, từ trong nước đứng dậy "rào" một tiếng.
Trình Du đã từng nói rằng ba mẹ cô sẽ không cho phép họ yêu nhau. Cô vẫn nghĩ làm sao có thể chứ, bọn họ có thể khác biệt đến mức nào, chỉ cần giải tỏa hiểu nhầm là được, nhưng Trình Du lại chưa từng đi học.
Trình Du dựa vào thành bồn tắm, cười nhạt và muốn hút một điếu thuốc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Chú chưa từng đi học thì làm sao có thể nghiên cứu cái gì mà hạng mục thẩm mỹ cho bọn Cừu Anh được chứ? Chú giấu em chuyện gì sao? Trình Du."
Trình Du kéo cô xuống và vùi cô trong nước, dù sao thì không khí quá lạnh sẽ dễ bị cảm lạnh, anh nói: "Chú không có bằng tốt nghiệp không có nghĩa là chú là kẻ ngu ngốc. Yêu Yêu, chú khác với những người mà em biết theo nghĩa truyền thống. Chú cũng không thèm quan tâm đến những điều đó. Sự tồn tại của chú là không tuân theo các quy tắc và từ trước đến nay chú chưa bao giờ làm việc theo quy tắc. Nhưng chú sẽ vì em mà thay đổi, nếu ba mẹ em muốn thấy thì chú sẽ làm, em không phải sợ, được không?"
Em không phải sợ, được không?
Người này bí ẩn đến mức khiến người ta muốn lộn ruột, dù có là ai cũng không thể ở bên cạnh anh một cách không minh bạch như vậy. Thậm chí lúc này Lâm Yêu Yêu còn muốn hét vào mặt anh là hãy cầm chứng minh thư và hộ chiếu của mình ra đây cho cô xem. Cô cảm thấy lạnh cả người, nhưng lời sau cùng của Trình Du đã phá bỏ mọi sự phòng bị của cô.
Bởi vì ánh mắt của anh lúc này hơi yếu ớt, giống như phản chiếu ánh trăng dịu dàng nhất, nó còn đáng thương hơn so với mọi lần cô nhìn thấy.
Trong miệng cô gái nhỏ dường như ngậm một miếng bông tẩm nước, cô mấp máy môi vài lần, nhưng không nói ra lời, một lúc lâu sau mới nói: "Không sao."
“Từ nhỏ thể lực em đã kém, em sợ nhất là thi thể dục. Kỳ thi cấp hai, mẹ em phải nhờ người ta mắt nhắm mắt mở điền điểm vào môn thể dục cho em. Lên đến cấp ba, thời điểm thi vào đại học bài thi thể dục đột nhiên lại được hủy bỏ. Em đã rất vui mừng. Sau đó lên đại học phải thi thể dục, em đã suy sụp. Nhất định phải vượt qua bài thi chạy 800 mét, nếu không sẽ bị coi như trượt, không những không được học bổng mà còn rất khó để tốt nghiệp."
"Trông hội sinh viên của em có một niên trưởng rất tốt, anh ấy nói em không chạy được 800 mét là vì em chạy quá ít và quá sợ chạy. Nếu em thực sự bắt tay vào tập luyện, em sẽ thấy rằng mình có thể làm được. Mặc dù là rất khó khăn, xa và chậm nhưng có một ngày nào đó em sẽ làm được."
"Học kỳ trước, em không đạt tiêu chuẩn, em bị tụt lại phía sau so với cả đội. Sau đó, em phải làm bài kiểm tra bù một mình. Em có quan hệ tốt với giáo viên đã được mở nước, em nói em đã luyện tập được một tháng nên hãy để em chạy thử xem và thực sự em đã vượt qua.
Cô ngẩng đầu lên và nhìn Trình Du.
Cô mấp máy môi nói: "Có một số việc chỉ cần mình thử, nhất định có thể làm được."
"Chú là người khốn nạn như vậy, chắc không có gì phải sợ?"
...
Không khí yên lặng.
Nước có vẻ lạnh dần.
Một lúc lâu sau Trình Du mới ôm lấy thân thể mềm mại kia vào trong lòng. Anh xoa xoa mái tóc ướt sũng của cô, cười cười, anh luôn cảm thấy mình đã ép buộc Lâm Yêu Yêu. Nếu anh thật sự muốn có được cô, nhất định phải đi một chặng đường dài. Anh không ngờ cô gái nhỏ của mình đột nhiên chủ động tiến một bước nhỏ về phía anh, thậm chí còn vẫy tay động viên anh.
Lúc này, anh cảm thấy như điều ước của mình đã thành hiện thực, không bị phụ lòng.
Yêu Yêu...
"Lâm Yêu Yêu, cả đời này chú chưa từng yêu ai."
"...Anh yêu em."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...