Mấy người kinh ngạc trố mắt nhìn nhau, vẻ mặt Trình Du lạnh lùng, một lúc lâu sau anh mới nói với Lâm Yêu Yêu: "Yêu Yêu, em đưa dì sang xã Khang bên cạnh băng bó đi."
Bởi vì là cuối tuần nên xã Khang rất đông người, sau khi lấy số xong Lâm Yêu Yêu đưa bảo mẫu ngồi xuống chờ, nửa tiếng sau mới có người tới sát trùng và xử lý vết thương cho bà ta.
Lâm Yêu Yêu nhìn dáng vẻ nhịn đau của bảo mẫu, từ nãy đến giờ cô không dám hỏi, giờ cô mới mở miệng: "... Đứa trẻ đó luôn như vậy sao?"
Bảo mẫu nhăn nhó vì đau, sắc mặt tái nhợt, bà ta nhìn Lâm Yêu Yêu rồi nói: "Lúc tôi mới tới được hai ngày cũng bị như vậy, sau này quen rồi thì nó cũng không có cắn tôi nữa. Thực ra tôi nghĩ... hôm nay là do cô, thật xin lỗi, cô Lâm, nhưng tôi nghĩ người nó muốn cắn muốn đánh chính là cô."
Bảo mẫu lén nhìn cô, rồi cúi đầu với vẻ mặt "xin lỗi vì đã nói sự thật".
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái nhỏ nheo mắt lại: "Vì sao?"
Cô lại hỏi: "Bởi vì tôi là do Trình Du đưa tới? Nó nghĩ rằng tôi và Trình Du có quan hệ đặc biệt sao?"
Bảo mẫu thở dài nói: "Đứa bé này, nó đã quen đi lang thang rồi, khó khăn lắm mới có người chịu thu nhận nó, đối xử tốt với nó. Nó mắc chứng tự kỷ nhưng không phải đồ ngốc, đương nhiên có thể phân biệt tốt xấu. Khi đưa nó về, ông Trình đã ở nhà với nó mấy ngày, nhưng đàn ông còn phải ra ngoài làm việc và gặp gỡ mọi người đúng không? Không thể lúc nào cũng ở bên một đứa trẻ được. Sau đó tôi đã phải mất hai tuần, rất khó khăn mới dần dần làm quen được với nó thì cô lại tới. Hơn nữa cô cũng thấy đấy, thái độ của ông Trình đối với cô không giống như với tôi, cho nên Đồng Đồng tất nhiên lại càng nhạy cảm hơn."
Lâm Yêu Yêu thực sự có thể hiểu những gì bảo mẫu nói, giờ đây, một mặt cô cảm thấy cậu bé thực sự đáng thương, mặt khác, cô đột nhiên cảm thấy cậu rất khó hiểu.
Cô mới vào đại học được một năm, chưa đủ trưởng thành để nói chuyện yêu đương nhưng đã bắt đầu trải nghiệm loại tình yêu chỉ có trong phim truyền hình: "Hẹn hò với bạn trai đã ly hôn có con trai coi cô như mẹ kế", cảm giác này cực kỳ mâu thuẫn.
Trái tim cô càng đau xót, lại cảm thấy khó xử và chán ghét.
Vì không muốn quay về huyện Lợi nên Lâm Yêu Yêu mới ở lại Phan Dương, nhưng lúc này cô lại cảm thấy ở đây cũng làm mình rất nhức đầu. Bảo mẫu đã nhanh chóng về nhà nấu cơm, cô bé kiếm cớ đi dạo một vòng nên không về, cô khoác chiếc túi trên vai lang thang trên phố, đơn thuần để giết thời gian.
Khi màn đêm buông xuống, Trình Du đột nhiên xuất hiện trong tầm mắt của cô, trên phố người qua kẻ lại, ánh đèn mờ ảo, dáng vẻ hút thuốc của Trình Du trông rất quyến rũ.
Cô bé đang nghịch những quả nho trên quầy trái cây.
Trình Du đi tới mua mấy chùm, cầm một ly trà sữa cùng chút đồ ăn vặt, kéo cô trở về nhà.
Cô gái nhỏ cảm nhận được anh muốn đưa cô về căn nhà đó, cô nhăn nhó uốn người nói: "Em không muốn về, cháu ngoại của chú ghét em. Em không muốn về kích thích nó thêm, nó đang bị bệnh, bệnh tâm lý không dễ chịu kích thích... Đối xử với một đứa trẻ như vậy thật sự không nên."
Trình Du cúi đầu nhìn cô, nhất thời không lên tiếng.
Lâm Yêu Yêu đột nhiên nghĩ tới một chuyện, cô chợt cảm thấy may mắn đến thì dạ cũng sáng ra, hỏi: "Chú nói trước đây do bị bệnh nên nó mới bị vứt bỏ đúng không? Nhưng là ai đã vứt bỏ nó? Là người lớn trong nhà chú phải không?"
Cô đoán ra, có người lớn trong nhà không thích đứa trẻ bị bệnh.
Trình Du thực sự không muốn nói về điều này, vì vậy anh nhìn chằm chằm vào cô, một lúc sau mới nói: “Người đàn ông có địa vị cao bị tôi đâm cho liệt nửa người trước đây chính là anh rể của tôi, còn người phụ nữ bị bạo hành gia đình đến chết là chị gái của tôi, mà Đồng Đồng chính là con của hai người bọn họ."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
"Vì hắn cố tình ném Đồng Đồng đi nên chị gái tôi mới ngã bệnh… chị ấy cũng bị mắc bệnh tâm thần, bệnh này rất nghiêm trọng, cộng thêm bệnh tim bẩm sinh cũng là một nguyên nhân."
Những gì Trình Du nói chứa đựng rất nhiều thông tin, cô bé nghe xong thì sững sờ cả người, nhất thời không chú ý nên bị sặc trà sữa, cô che miệng ho khan một hồi lâu, không ngừng lại được, thật là xấu hổ.
Chờ đến khi thôi thôi không che miệng và đỏ mặt ho nữa, Lâm Yêu Yêu cũng không thể diễn tả được là trong lòng mình cảm thấy thế nào.
Một người phụ nữ có vấn đề tinh thần đã liều mạng sinh con, kết quả đứa con lại bị bệnh nặng hơn do tâm thần là một loại bệnh tật di truyền, hơn nữa sau khi sinh ra lại còn bị chồng cố ý ném đi, cuối cùng chính bản thân còn mất mạng dưới bàn tay bạo lực gia đình của chồng.
Đây là câu chuyện gì vậy?
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi mơ hồ, dường như việc Trình Du giết anh rể để trả thù cho cháu trai và chị gái của mình đáng được thông cảm.
Trên đường, dòng xe cộ qua lại không ngừng, hai người đứng ở mép lan can, nhìn chăm chú.
Trong lòng cô gái nhỏ cảm thấy rất khó chịu, cô hít vài hơi thật sâu, đưa ta ra sờ sờ tóc Trình Du, thấp giọng nói: "Trên đời không phải lúc nào cũng là chuyện xấu, sau này nhất định sẽ tốt hơn."
Trình Du nắm lấy cổ tay cô, xoa năm ngón tay của cô trong lòng bàn tay mình, mỉm cười bình tĩnh nói: “Em không cần thông cảm cho chú, loại người như chú không đáng, trước đây chú không phải là người tốt, nhưng vì em, Lâm Yêu Yêu, sau này chú sẽ cố gắng đi trên con đường đúng đắn và sẽ không giải quyết vấn đề một cách kích động như vậy nữa."
Đây dường như là một lời thổ lộ.
Lâm Yêu Yêu chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại có tích cách ưa mềm không ưa cứng như vậy. Cô hơi choáng váng, mặt cô có lẽ đã đỏ bừng bởi vì cô đột nhiên cảm thấy ly trà sữa trong tay khá lạnh, kích thích cho mặt cô thấy khó chịu, cô quay đầu đi chỗ khác cũng có thể cảm nhận sức nóng trên mặt mình không thể giảm trong thời gian ngắn được.
"Yêu Yêu, em đã động lòng sao?"
Trình Du đột nhiên chú ý tới sự thay đổi của cô. Anh ôm lấy eo cô từ phía sau, khẽ cười nói gì đó trên đỉnh đầu cô, nhiệt độ và cảm giác rung động từ lồng ngực anh truyền đến khiến Lâm Yêu Yêu càng đỏ mặt hơn. Trình Du không nói gì, ôm lấy cô như con chim cút, cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên vành tai cô, hai người đi ngang qua nói: "Oa, đẹp trai quá", còn có người lấy di động ra điện thoại, len lén chụp ảnh họ.
Đủ rồi.
"Dì nấu cơm xong rồi, vừa gửi tin nhắn cho chú, trở về thôi." Anh không muốn kích động cô nhiều nên vừa thấy tốt hơn thì thôi ngay, dịu dàng nói.
Trước kia đối với Trình Du mà nói, hai chữ "trở về" chỉ đơn giản là về nhà tắm rửa đi ngủ, nhưng hôm nay vừa nói xong, anh mới phát hiện ra hình như nó có chút khác thường.
Cô bé cau mày lắc đầu: “Em đã nói rồi, nhất định phải quan tâm đến tâm tình của trẻ con..."
"Em không có trách nhiệm với nó, Lâm Yêu Yêu, em không cần quan tâm đến nó, chuyện này cứ để chú giải quyết." Trình Du không phân bua gì, chỉ nhẹ giọng trả lời cô, lại khuyên cô vài câu, sau đó đưa cô trở về.
Khi họ quay lại, Trình Tử Đồng thực sự vẫn còn rất cảnh giác với Lâm Yêu Yêu.
Trên bàn ăn cơm, cậu ôm gấu bông, đôi mắt đen tối tăm nhìn thẳng vào Lâm Yêu Yêu. Lúc cô gái nhỏ nhận lấy đũa từ tay bảo mẫu để gắp đồ ăn, cậu vẫn nhìn cô chằm chằm.
Bảo mẫu cười cười giảng hòa: "Đồng Đồng, cháu nhìn xem, chị gái này xinh biết bao, làm mợ của cháu không được sao? Chị ấy xinh đẹp như vậy, sau này ra ngoài cũng sẽ không còn ai nói Đồng Đồng là một đứa trẻ không có mẹ nữa rồi."
Trình Tử Đồng vẫn thờ ơ nhìn cô, ánh mắt như con dao không lưỡi, muốn đâm thẳng vào tim cô.
Cô gái nhỏ cũng dùng ánh mắt trong suốt như thủy tinh nhìn cậu, cô thật sự không có ác ý gì, cô cũng không dám chắc mình sẽ cùng Trình Du phát triển sâu sắc như thế nào, nên cô không muốn làm tổn thương cậu.
Trình Tử Đồng lại nhìn về phía Trình Du.
Trình Du vẫn đang gắp thức ăn cho Lâm Yêu Yêu, lúc này bắt gặp ánh mắt của cậu, anh đặt đũa xuống, châm một điếu thuốc và nói: "Trình Tử Đồng, cháu đừng coi cô ấy là mợ, mà hãy coi như người đã bắt cóc cháu. Cháu hãy nhớ kỹ, đối với cậu, cô ấy quan trọng hơn, nên nếu cháu làm cho cô ấy không vui thì cháu sẽ phải lên đường trở về, cậu sẽ không cứu cháu lần thứ hai nữa đâu."
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...