Đàn ông sắp 30 có đứa con mấy tuổi cũng không có gì kỳ quái
Hóa ra anh đã có con.
Khi ý thức được suy nghĩ này không ngừng xuất hiện trong đầu, cô gái nhỏ sửng sốt. Sau đó sắc mặt cô càng ngày càng lạnh lẽo, buồn bực chán nản ngồi trở lại trên ghế cao chờ trời tối.
Trung tâm thương mại đóng cửa lúc 10 giờ, sau khi bị cảnh sát thẩm vấn hai lần, cô quay lại thu dọn đồ đạc, sửa sang lại sổ sách rồi tắt máy tính. Lúc kéo cửa cuốn xuống, có tiếng bước chân bước vào. Cô gái nhỏ lạnh giọng nói: “Thật xin lỗi, chúng tôi đóng cửa rồi.”
Người đàn ông phớt lờ nó và ngồi xuống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Gọi món.”
“Đã nói với anh là đóng cửa rồi, hôm nay loạn như vậy, không thích hợp ra ngoài uống trà sữa.”
Nghe thấy đối phương khá lớn tuổi, cũng không phải tuổi uống trà sữa. Khi cô gái nhỏ chống cây lau nhà cau mày quay đầu lại, cô lại nhìn thấy Trình Du.
Người đàn ông không thay quần áo, vẫn mặc áo sơ mi xanh bộ đội và quần dài màu đen vào hôm nay, râu đã cạo nhưng đã, mọc ra một ít, khuôn mặt không được sạch sẽ cho lắm, nhưng nhờ những dấu vết này mà nhìn anh càng thêm nam tính.
Một điếu thuốc lười biếng kẹp giữa hai ngón tay mảnh khảnh của anh, đã lâu không hút, tàn thuốc ngưng tụ thành một chuỗi dài. Bởi vì sau khi gọi món xong anh cứ nhìn chằm chằm vào Lâm Yêu Yêu.
Cô gái nhỏ nhạy cảm liếc nhìn ra bên ngoài, cảnh sát cũng đã thu đội, lòng không hiểu sao cảm thấy nhẹ nhõm.
Khi cô nhận ra điều này thì lại sửng sốt.
Sau đó, cô cảm thấy buồn chán nên chỉ tiếp tục lau sàn nhà, hỏi: “Chú đã tìm thấy đứa bé đó chưa?”
“... Em tò mò à?”
“Nói nhảm, hôm nay loạn như vậy, mọi người đối với tin tức xã hội xung quanh đều rất tò mò, nếu quen biết nhất định sẽ hỏi thêm vài câu... Đã tìm được đứa bé kia chưa?”
“……Ừm.”
“Là con của chú?”
Trình Du nhìn bóng lưng cong cong của cô, anh không nhịn được cười, không nói gì, rít một hơi thuốc.
Cô gái nhỏ cũng không tức giận, vẻ mặt lạnh lùng, lau sàn nhà xong rồi lấy khăn giấy lau tàn thuốc.
Trình Du nắm lấy tay cô đang đỡ trên bàn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Xương ngón tay nóng bỏng mạnh mẽ.
Cô gái nhỏ cau mày, giật lại vài cái mà không rút ra được, xương bị anh nắm rất đau.
“Buông ra, Trình Du.”
Cô không cố ý biết bí mật của anh, không đến mức giết người diệt khẩu.
Trình Du lại rít vài hơi thuốc, nụ cười trên khóe miệng càng lúc càng lớn, cuối cùng nhàn nhạt nói: “Thằng nhóc đó là cháu trai của chú, trước khi vào tù chú đã tìm nó, tìm nhiều năm rồi. Buổi chiều chú nói với nó nói chuyện một lúc, nó còn rụt rè hơn cả em, nó căn bản cũng không thèm để ý đến chú, cho nó cái gì cũng không dám ăn, mấy năm nay ở bên ngoài bị dọa sợ.”
Cháu trai.
Trái tim cô gái nhỏ nhẹ đi một cách khó hiểu, nghe xong câu này, trong lòng cô đột nhiên lại cảm thấy khó chịu. Lúc trước khi xem tin tức mấy đứa bé bị lừa bán cảm thấy đáng thương là một chuyện, nhưng khi nó xảy ra ngoài đời thực lại là một chuyện khác.”
Cô nhíu mày, khẽ lẩm bẩm: “Sao lại không cẩn thận làm thất lạc như vậy?”
“Không phải thất lạc. Là bị vứt bỏ.”
Trình Du lười nói với cô mấy chuyện vớ vẩn đó, anh nhéo một cái vào đầu ngón tay của cô gái nhỏ, trong nháy mắt giọng nói mềm mại không biết bao nhiêu lần.
“Cho nên hôm nay chú rất vui, chú tìm được em, lại còn gặp được em.”
Liên quan gì đến cô?
Cô gái nhỏ rút tay lại, cảm thấy hơi đau. Cô đi tới khóa cửa cuốn rồi lấy chìa khóa, lại nói một lần: “Đóng cửa rồi, về đi.”
“Chỗ này khóa rồi sao em trở về được?”
“Có một cửa nhỏ ở phía sau.”
“Ừm.”
Cô gái nhỏ đang định cởi đồng phục rời đi, thấy anh vẫn còn hút thuốc, trong lòng không khỏi có chút cáu kỉnh. Cô luống cuống gõ nhẹ ngón tay lên bàn, muốn nổi giận nhưng lại không tự tin, hơi thở không đủ, chính cô cũng không ý thức được giọng mình nũng nịu, nói: “Rốt cuộc chú đi hay là không đi đây?”
Trình Du hút thuốc xong, quán trà sữa không có gạt tàn nên anh đơn giản đè nó xuống nền thạch cao, đi tới nhốt cô gái nhỏ ở sau quầy hàng, vòng tay qua eo cô, một đôi bàn tay to khác khống chế chiếc quần jean của cô.
Cô gái nhỏ lập tức giật mình, cô cũng không lùn, đứng như vậy mới phát hiện Trình Du cao hơn nàng hơn một cái đầu. Thật ra lần trước khi ở trên ban công, cô cũng cảm giác được. Khi anh làm cô còn phải cúi thấp người một chút, vì thế việc chơi đùa với cô mới dễ dàng như chơi đùa với một món đồ chơi.
Bàn tay to đặt trên mông nóng bỏng, Trình Du nắn mông nhỏ của cô, đè lên dương vật đang căng phồng của mình, ngậm vành tai nhỏ của cô vào miệng. Anh thấy hơi thở của cô tán loạn giãy giụa, lại đưa tay lên che lại vú nhỏ của cô, khàn giọng nói:
“Hôm nay khi nhìn thấy em, chú đã nghĩ, nếu em bị chơi khi đang làm việc em có thể phát ra âm thanh gì. Khuôn mặt của em thuần khiết như vậy, khách hàng của em có biết em nứng lên sẽ chủ động nuốt dương vật lớn của chú không? Làm tình quá lý trí không tốt đâu. Yêu Yêu, hôm nay cầu xin ông xã chơi em, được chứ?”
Đầu cô gái nhỏ ong ong một tiếng, nổ tung.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...