Lâm Yêu Yêu khóc mệt rồi thì nghĩ bây giờ phải làm sao, bất tri bất giác đã ăn hết một phần cháo rồi, đói bụng còn biết ăn, bản năng sinh tồn khiến cô biết bản thân không muốn cuộc đời mình sẽ bị hủy hoại như thế.
Nhưng cô sợ Trình Du sẽ đi ra khỏi phòng tắm.
Nhưng Trình Du cũng đã ra rồi.
Người đàn ông vừa tắm rửa xong giống như là dã thú được hút no máu huyết, đôi mắt thâm thúy đen bóng, dưới sự chiếu rọi của ánh đèn lại sáng lên một cách kỳ lạ, thứ đồ kia mặc dù đã mềm xuống nhưng vẫn to lớn như vậy, mềm rục rũ ở trên chân trái của anh, chẳng trách cho dù bình thường cũng căng quần thành một bọc lớn.
Trình Du thấy cô nhìn chằm chằm chỗ kia, khẽ nở nụ cười, đi tới lau lau khóe môi của cô: "Đừng nhìn chằm chằm vào chỗ này, vừa mới bị cưỡng hiếp chú không nghĩ rằng em lại muốn chơi nữa đâu, còn nhìn nữa là cứng đó, còn có thể cắm không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong lòng Lâm Yêu Yêu dâng lên một trận buồn nôn, lạnh lùng quay mặt đi, cười lạnh: "Tưởng tôi không biết kiến thức sinh lý à, chú không sợ chết vì xuất tinh quá nhiều sao?"
"Cô gái nhỏ sau này em có thể thử xem."
Loại chuyện hao tốn tinh lực này quả thật tùy người, nếu như một người đàn ông sau bốn mươi lăm tuổi vẫn tốt, vậy quả là lợi hại, nhưng còn rất lâu anh mới đến bốn mươi lăm tuổi.
Trình Du lại đốt một điếu thuốc, híp mắt hỏi cô: "Không thích chú hút thuốc sao?"
Vẻ mặt Lâm Yêu Yêu ảm đạm chán nản: "Không thích thì chú sẽ không hút?"
Không muốn bị làm.
Là có thể không bị làm sao?
Trình Du bỗng chốc sửng sốt, chỉ chốc lát, khẽ cười, dập tắt điếu thuốc đang cháy, sáp gần đến hôn cô, khàn giọng nói: "Rất giỏi. Yêu Yêu, ngoại trừ việc không thể làm em ra, cái khác trước mắt đều có thể, không hút thuốc lá chú không chết được, không được làm em mà nói thì sống không còn ý nghĩa gì nữa."
Lâm Yêu Yêu nhắm mắt.
Cô nghĩ tới chân sau, sống lưng trần trụi bị đè lại, cằm bị hai ngón tay anh véo lấy, hai xương hàm đau xót, không biết như thế nào mà để anh mở ra mà vào, Trình Du hôn cô rất sâu, mỗi lần đều cực sâu, khiến cho cô có một loại cảm giác được người yêu hôn sâu, khi Lâm Yêu Yêu tỉnh táo lại thì hai tay đã quấn quanh cổ anh rồi, hai mắt mở ra phiếm tơ máu, nhìn mà khiến người ta đau lòng.
Trình Du cười rộ lên, khàn giọng nói: "Một nụ hôn vào miệng có thể có tác dụng như thuốc, bé cưng, em khiến cho chú rất có cảm giác thành tựu."
Cơ thể Lâm Yêu Yêu mệt mỏi đến không thể tưởng tượng nổi, cố gắng trợn tròn mắt nhìn trần nhà: "Chú còn chưa đi sao? Cứ trông tôi cả đêm như vậy sao? Sợ tôi báo cảnh sát sao thế à?"
Trình Du xoa nhẹ vú nhỏ của cô trong chốc lát, bế cô lên.
"Đi tắm, Yêu Yêu."
"Phụ nữ mới phá thân khá nhạy cảm, lúc này không thể xách quần chạy lấy người được, em muốn báo cảnh sát, chú cho em báo, nhưng bây giờ em phải ngủ một giấc trước đã."
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô gái chống vào ngực của anh, không muốn đi tắm, run giọng nói: "Chú hiểu pháp luật với hình phạt lắm phải không? Chú tẩy sạch hết những chứng cớ này, vậy thì tôi sẽ không còn cách nào báo án chú nữa."
Anh khẽ cười.
"Yêu Yêu, em thật sự đã nghĩ nhiều rồi, bị làm cũng đã mệt chết rồi, đi ngủ trước đã. Em muốn kiện chú hiếp dâm thì lần sau khi làm em nữa thì em cũng có thể kiện như vậy mà, không nhất thiết là lúc này, trên người em nhiều mồ hôi như vậy, bên dưới còn nứt ra nữa, không sợ bị viêm sao?"
"Cho nên chú vẫn muốn làm với tôi." Cô buồn nôn khủng khiếp.
Trình Du bế cô vào phòng tắm, bên trong rất chật chội, một nhà ba người ngày thường cũng tắm như thế này, không thể quay người, còn phải hoạt động nhẹ nhàng để không động đến bồn cầu, Trình Du cũng không thèm để ý đến những thứ này, làm cho sàn nhà đầy nước, tách đôi chân non mềm của cô gái ra rồi dịu dàng rửa bên trong, tỉ mỉ để không làm cô đau. Nước dâm rất khó khăn mới chui ra khỏi huyệt nhỏ, Trình Du sáp tới, hút vài ngụm lớn cho cô, xoa mông thịt của cô để xoa dịu sự run rẩy của cô.
Cô gái kẹp chặt đầu của anh, trong nháy mắt đó như thể muốn ép chết tên khốn nạn này ở ngay nơi đó.
Đột nhiên một cỗ ấm ức tràn ngập trong lòng.
Cô ngay cả chút phản kháng nho nhỏ ấy cũng không thể làm được.
Tức khóc.
Trình Du ngẩng đầu thì nhìn thấy cô lại khóc, giống như một đứa trẻ con, nước mắt rơi lã chã, anh híp mắt gội sạch tóc cho cô, một lúc lâu sau mới tắt nước: "Mời em ăn tôm hùm đất được không?"
Trẻ con đều thích ăn thứ này.
Lâm Yêu Yêu ngủ thẳng một giấc đến mười hai giờ rưỡi, điều hòa đang mở, cả người nhẹ nhàng khoan khoái, cô bị ác mộng làm giật mình tỉnh giấc, trong giấc mơ Trình Du tách hai chân của cô ra chơi, cô muốn từ chối, bàn tay máu chảy đầm đìa của anh giơ lên hời hợt ngăn cô lại, lấy một cục thịt đầy máu ra nói: "Cẩn thận có con."
Có con.
Lòng cô gái tràn đầy sợ hãi, tỉnh lại, nghe thấy trong phòng bếp có tiếng động.
Trình Du thế mà lại phát rồ nấu một nồi tôm hùm đất.
Anh vẫn mặc đồ như trước, Lâm Yêu Yêu cũng lấy một chiếc váy ngủ có dây thắt lưng mặc vào, nếu như không xảy ra chuyện buổi chiều, Lâm Yêu Yêu sẽ cảm thấy quan hệ của bọn họ vẫn luôn như thế này, bình thường lại có chút thân thiết, một tên đồng bọn thân thiết hơn bậc cha chú một chút, anh trai hàng xóm tuy rằng lạnh lùng nhưng rất lịch thiệp.
Trình Du ngước mắt nhìn thấy hốc mắt cô gái ửng đỏ, tay run rẩy, quan sát cô một chút, nói: "Ăn cơm."
Hai người ngồi ở bên cạnh bàn trà, cô gái ngơ ngác ôm đầu gối của mình, ngón tay thon dài của Trình Du bóc cho cô từng con một, chấm nước súp rồi đút cho cô ăn, cô gái trái lại há miệng, ăn từng miếng một.
Khi mẹ Lâm và ba Lâm cãi nhau, mẹ Lâm đã từng nói, con người không cần tức giận với người gây khó dễ với mình, cơm vẫn phải ăn, bởi vì tức giận mà trừng phạt chính mình rất không thể chấp nhận được.
Khi ăn đến con thứ mười Lâm Yêu Yêu lại khóc nữa, ôm đầu gối run rẩy không dừng được, nghẹn ngào không mở miệng được, lắc đầu, không cho anh đút nữa, khóc lóc nói: "Tôi không kiện chú nữa, chuyện buổi chiều coi như chưa từng xảy ra, được chưa?"
Suy cho cùng, cô không có sự can đảm kia.
Cô sợ hãi, sợ cuộc sống bởi vậy mà bị thay đổi long trời lở đất.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...