Diệp Tri Du kinh ngạc, cúi đầu nhìn cô.
Thẩm Tâm nhếch môi vô cùng hả hê: “Sao, em đỉnh lắm đúng không?”
Diệp Tri Du cười nhẹ một tiếng, nói với cô: “Anh đưa em đi hóng gió* nhé?”
“Hở?” Thẩm Tâm lập tức hiện nguyên hình: “Không đi đâu, lạnh lắm.
Trên xe ấm hơn á.”
“……….” Diệp Tri Du không nhịn cốc đầu cô: “Em còn phải học dài dài.
Lên xe thôi.”
“Vâng.” Thẩm Tâm ngồi lên xe với anh.
Trong lòng vẫn đang nghĩ mãi, chẳng lẽ đưa cô đi hóng gió còn có nghĩa là tỏ tình à?
Kì nghỉ Tết Âm lịch kết thúc, trên đường cũng ồn ã hơn rất nhiều.
Lái xe vào tiểu khu của Thẩm Tâm rồi dừng trước cửa nhà cô.
Diệp Tri Du xuống xe cùng với Thẩm Tâm, đưa một ít thức ăn mua ở Thiên Hạ Cư cho cô: “Đầu bếp dặn là trước khi ăn nhớ cho vào lò nướng vài phút để hâm nóng.”
“Vâng.” Thẩm Tâm cầm lấy hộp thức ăn được đóng gói vô cùng tinh xảo, cười với Diệp Tri Du: “Em vào nhà trước đây.”
Diệp Tri Du thấy cô xoay người bước đi thì vô thức giữ tay cô lại, kéo cô vào trong ngực mình.
Khoảng cách giữa hai người được kéo gần lại.
Thẩm Tâm ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của Diệp Tri Du ngay trước mắt, trái tim không khống chế được đập nhanh hơn.
“Cứ thế mà đi à?” Diệp Tri Du hạ giọng, như mang theo sự hấp dẫn mê hoặc lòng người.
Thẩm Tâm bối rối nhìn anh, ngập ngừng nói: “Vậy, vậy anh định nói gì nữa sao?”
Diệp Tri Du cứ nhìn cô như vậy một lúc, rồi bỗng nhiên cúi đầu xuống, hôn lên môi cô.
Thẩm Tâm chợt mở to mắt.
Đúng ra mà nói, đây là nụ hôn chính thức đầu tiên giữa cô và Diệp Tri Du.
Môi Diệp Tri Du từng chút, từng chút chạm vào môi cô, những cử chỉ vô cùng nhẹ nhàng, nhưng lại làm cho Thẩm Tâm suýt chút nữa hét lên.
Bởi vì nhắm mắt nên lông mi dài đáng kiêu ngạo của anh lại càng trông rõ hơn.
Thẩm Tâm từ từ nhắm mắt lại trong tiếng tim đập thình thịch của bản thân.
Dường như vạn vật trên thế giới đều đang ở một nơi nào đó cách xa chỗ hai người, giờ chỉ còn một người đang trầm mình trong nụ hôn ở trước mặt mà thôi.
Từng tiếng hít thở của anh chân thực vô cùng.
“Khụ… Khụ…” Hai tiếng ho khan nhắc nhở truyền đến từ bên cạnh, Thẩm Tâm ngay lập tức giật mình tỉnh táo lại.
Tựa như là phản xạ, cô đẩy Diệp Tri Du ra, lui về phía sau hai bước: “Cha?”
“Ừm, về rồi đấy à?” Cha Thẩm lên tiếng, ánh mắt dừng lại trên người Diệp Tri Du.
Hôn con gái nhà người ta trước cửa nhà người ta, lại còn bị bắt gặp.
Thật ra trong lòng Diệp Tri Du đã luống cuống lắm rồi, nhưng càng ở thời điểm như này, anh càng phải bình tĩnh.
“Chú Thẩm, chào buổi tối ạ.” Anh bình tĩnh chào hỏi ba Thẩm.
Cha Thẩm chỉ cười nhìn Diệp Tri Du mà không nói lời nào.
Thẩm Tâm xấu hổ muốn chết, thầm nghĩ nhanh chóng kéo cha mình về nhà: “Cha, gió bên ngoài lớn lắm.
Chúng ta vào nhà đi ạ.”
“Không vội, đúng lúc gặp được tiểu Du.
Cha sẵn tiện tâm sự với nó một lúc.” Cha Thẩm vẫn đứng yên.
Thẩm Tâm cảm thấy đau đầu.
Tuy cha mình không như anh trai, kích động là lại đánh người ta.
Nhưng kiểu “tiếu lý tàng đao” của ông so với anh trai còn đáng sợ hơn.
Thẩm Tâm không thuyết phục được cha Thẩm, đành liếc Diệp Tri Du tỏ ý anh mau chạy đi.
Diệp Tri Du hiểu được ý của cô nhưng nếu lúc lâm trận bỏ chạy thì càng khiến cha Thẩm có cái nhìn tệ hơn về anh.
Vậy nên anh bất chấp ở lại: “Cháu cũng có việc muốn bàn với chú Thẩm ạ.
Cha mẹ cháu muốn mời chú và Thẩm Vọng dùng bữa.
Không biết khi nào thì chú và anh có thời gian ạ?”
“Ồ? Ăn cơm?” Cha Thẩm nhìn Diệp Tri Du, cười nhạt, nói: “Muốn bàn chuyện đính hôn của hai đứa đúng không?”
Diệp Tri Du nói: “Đúng là việc chúng cháu không chịu bàn bạc trước với người lớn trong nhà mà đã tự quyết định là rất không hay.
Bữa cơm này ngoại trừ việc bàn chuyện này ra còn muốn gửi lời xin lỗi đến chú ạ.”
Cha Thẩm cất lời, chậm rãi nói: “Tạm thời khoan dùng bữa.
Việc này tôi với cha cậu đã nói qua rồi.
Giờ Tâm Tâm còn trẻ.
Hai đứa lại mới quen nhau.
Bàn chuyện hôn nhân có hơi nhanh quá.”
Ông vừa dứt lời, khóe môi Diệp Tri Du căng ra.
Cha Thẩm nhìn anh cười, lại chậm rãi nói thêm một câu: “Nhưng nếu Tâm Tâm thích cậu thì tôi cũng không phản đối hai đứa ở cùng nhau.
Trước tiên hai đứa cứ yêu đương đi đã.
Chuyện đính hôn cứ từ từ.”
Diệp Tri Du rất muốn nói một câu, đương nhiên là chú không vội rồi.
Nhưng cuối cùng anh vẫn nhịn xuống, đáp: “Nếu chú Thẩm đã nói vậy thì chuyện đính hôn sau này bàn tiếp ạ.”
Anh hiểu rõ rồi.
Hồi trước anh muốn đính hôn thì cũng chỉ là cách để kéo dài thời gian.
Sau này bàn lại, thì nhảy qua bước đính hôn, đến kết hôn luôn là xong.
Anh đúng là một chàng trai thông minh mà.
Thẩm Tâm không ngờ Diệp Tri Du vâng lời như vậy.
Hôm đó lúc anh đưa mình đi mua nhẫn, rõ ràng cố chấp thế cơ mà.
Diệp Tri Du nghiêng người nhìn cô, nói: “Em với chú lên nhà đi.
Anh cũng về đây.
Lúc nào ăn thì nhớ hâm nóng nhé.”
“Vâng, em biết rồi.” Thẩm Tâm gật đầu.
Diệp Tri Du nói tạm biệt với hai người rồi lên xe bảo tài xế lái đi.
Thẩm Tâm nhìn xe anh đi ra khỏi tiểu khu, sau đó quay đầu cười haha hai tiếng với cha mình: “Ha ha, cha, chúng ta cũng vào nhà thôi.”
Vừa dứt lời, Thẩm Tâm bỏ chạy.
Cô sợ cha sẽ hỏi về việc cô với Diệp Tri Du hôn nhau lúc nãy.
Cũng may cha cô biết da mặt con gái mình mỏng, nên cũng chẳng hỏi gì cả, chỉ lặng lẽ đi theo cô vào nhà.
Trên đường Diệp Tri Du về nhà, anh nhận được điện thoại của Giản Hàng.
Hai ngày nay Giản Hàng đang giúp anh xử lý chuyện của Đào Hạo Nhiên và Lý Mộc Dao.
Về những tin tức tình cảm trên Internet, đoàn đội của Lý Mộc Dao đã đứng ra làm sáng tỏ, giải thích hai người chỉ là bạn bè bình thường.
Hai ngày này Đào Hạo Nhiên cũng bị ba anh ta gọi về thành phố H.
Trong khoảng thời gian ngắn anh ta sẽ không thể xuất hiện ở thành phố A.
“Ừ, làm khá lắm.
Nhưng vẫn phải chú ý đến hành động của bọn họ.
Tránh cho hai người kia lại giở trò sau lưng.”
“Diệp tổng, anh yên tâm, tôi sẽ chú ý.
Ngoài ra, việc anh dặn dò về chuyện tiệc đính hôn….”
Giản Hàng chưa nói xong thì Diệp Tri Du đã ngắt lời: “Tạm thời không cần chuẩn bị tiệc đính hôn.”
“Vâng?” Giản Hàng ngơ luôn, sao thế này? Chẳng lẽ chuyện tình cảm của sếp mình với cô Thẩm có vấn đề gì sao?
“Nhưng cậu có thể để ý luôn cho tôi mấy vấn đề về chuyện kết hôn nhé.
Dù sao mai này cũng cần đến.”
“……..Được ạ, Diệp tổng.” Cảm xúc của Diệp tổng khó hiểu quá đi mất.
“Về phía Lý Mộc Dao thì anh định giải quyết như nào ạ?”
Lý Mộc Dao là nghệ sĩ của Nhuệ Ý.
Diệp Tri Du vừa mới về đây, cũng chưa làm được gì mấy cho bên này.
Vừa về mà đã giải quyết luôn nghệ sĩ đang hot nhất của Nhuệ Ý thì đúng là không phù hợp lắm.
Anh nói: “Chuyện này cậu không cần quan tâm.
Tôi sẽ tự nghĩ cách.”
Trước đó anh đã đi tìm người đại diện của Lý Mộc Dao, tin rằng cô ta sẽ khuyên nhủ Lý Mộc Dao.
Lúc này, Lý Mộc Dao đang bị người đại diện quở trách ở nhà: “Em vừa mới hot.
Giờ điều đầu tiên chúng ta cần làm chính là giữ độ hot cho em.
Em cũng không phải không biết giới giải trí cạnh tranh vô cùng khốc liệt.
Em có thể hot sau một đêm, nhưng cũng có khả năng chỉ hot một khoảng thời gian rồi lại lụi tàn.
Tốt nhất em nên đặt hết tâm tư vào công việc đi.”
Lý Mộc Dao đắp mặt nạ ngồi trên sô pha, nhắm mắt không nhìn cô ta: “Em đã nói với chị là em với Đào Hạo Nhiên không có chút quan hệ gì với nhau cả.
Chẳng lẽ chị cũng nghĩ em thích anh ta à?”
Người đại diện mím môi, giọng cảnh cáo: “Đừng trách chị không nhắc em.
Dạo này sếp Diệp đang điều tra Đào Hạo Nhiên kia đấy.
Tốt nhất em cách xa anh ta ra.”
Cuối cùng Lý Mộc Dao cũng mở mắt ra nhìn cô ấy một cái: “Sếp Diệp điều tra Đào Hạo Nhiên?”
“Ừ, nghe nói gần đây sếp Diệp định đầu tư vào mảng du lịch.
Không biết giữa hai người đấy có ân oán gì nữa.
Lần này Đào Hạo Nhiên quay về thành phố H xem ra có vẻ cũng không đơn giản như thế.
Em nhớ nhìn người cho kĩ đấy.”
Lý Mộc Dao im lặng một lát, gật đầu đáp: “Em biết rồi, vốn ban đầu Đào Hạo Nhiên cứ quấn lấy em.”
Người đại diện đi về, Lý Mộc Dao bỏ mặt nạ xuống, gọi trợ lý của mình đến: “Tiểu La, chị nghe nói dạo này công ty của Thẩm Tâm đang tuyển người à?”
Trợ lý thấy cô ta mới bị người đại diện dạy bảo xong mà vẫn chưa chịu ngồi im, không tránh được có hơi lo lắng: “Chị Mộc Xa, hay việc này chúng ta cũng đừng quan tâm đến làm gì.”
Lý Mộc Dao hừ cười một tiếng, ném mặt nạ vào thùng rác bên cạnh.
Mặc kệ? Lần đầu tiên cô ta nhìn thấy Diệp Tri Du ở Nhuệ Ý đã thích anh rồi.
Chẳng qua lúc đó cô ta vẫn chỉ là một người vô danh, không dám trèo cao.
Giờ rốt cục cô ta đã hot rồi, sự nghiệp phát triển vô cùng.
Khi cô ta nghĩ cuối cùng cô ta cũng có thể quang minh chính đại đứng bên cạnh Diệp Tri Du thì nửa đường lại nhảy ra một Thẩm Tâm.
Sao cô ta có thể cam tâm chứ.
Vốn cô ta định mượn tay Ngô Giai Dĩnh giải quyết Thẩm Tâm, ai ngờ đến cả Đào Hạo Nhiên cũng không động được đến cô.
Nếu lai lịch của Thẩm Tâm không nhỏ thì cô ta sẽ tìm cách khác vậy.
“Em đừng sợ thế chứ.
Chị không muốn làm gì cô ta cả.
Chị chỉ nghĩ nếu cô ta đang tuyển người thì chúng ta giới thiệu cho cô ta một người.” Lý Mộc Dao cười với trợ lý: “Đúng lúc chỗ chị có một người phù hợp.”
Hai ngày này Thẩm Tâm chuyên tâm vào chuẩn bị cho đợt phỏng vấn thứ hai.
Mỗi ngày lên mạng đọc CV.
Nhưng công ty của cô chỉ mới thành lập, không có danh tiếng nên những người chủ động nộp CV cũng không nhiều.
Cô đã bàn qua với Diệp Tri Du về việc tuyên truyền gì đó.
Trước kia ở Cát Duyệt cô cũng như vậy.
Quy mô tuyên truyền ở Cát Duyệt vô cùng lớn, trừ bỏ lên quảng cáo các loại còn tuyển cả đại sứ du lịch mở rộng — Ừm, trước kia cô là một trong số những người này.
Dưới trướng Diệp Tri Du có công ty điện ảnh và truyền thông Nhuệ Ý.
Không chỉ quen thuộc với việc tuyên truyền các thứ mà còn có sẵn cả nghệ sĩ luôn.
Hai người lo nếu mời nghệ sĩ nổi tiếng quá đến quảng cáo thì có thể sẽ nhanh chóng nâng danh tiếng của công ty lên nhưng mà nói không chừng fan của nghệ sĩ nhà người ta sẽ ầm ầm lên mất…..
Vì lo lắng việc này nên chuyện mời quảng cáo vẫn cho vào mục tạm thời không có kết quả.
Nhưng chuyện đưa lên các phương tiện truyền thông để tuyên truyền thì cũng bắt đầu chuẩn bị rồi.
Cũng may là công ty du lịch, quay những phong cảnh đẹp, hùng vĩ, nên cũng không cần thiết phải có người.
“Khi nào mới đăng quảng cáo này thế.
Xem vài ngày rồi mà chỉ có vài người nộp hồ sơ thôi.” Thẩm Tâm chống cầm ngồi trước máy tính, vừa xem vừa than phiền.
Cô xem bao nhiêu hồ sơ trên mạng, cũng thấy được nhiều người có kinh nghiệm tốt, mỗi tội họ lại xem thường công ty của cô.
Thẩm Tâm thấy mấy người kia đúng là không có mắt mà.
Công ty này Diệp Tri Du đầu tư, lại còn sắp hợp tác với Úc Thị đó.
Theo lời Tạ Khai Hoài thì họ đang bỏ qua cơ hội làm giàu đích thực!
Đang nghĩ đến đây thì cô nhận được một hồ sơ xin việc mới.
Thẩm Tâm kích động mở ra, nhìn cái thấy ngay ảnh chụp của người gửi: “Ấy, cậu nhóc này còn đẹp trai nữa này.” Ảnh trên hồ sơ điện tử là ảnh chụp tiêu chuẩn.
Nếu đã chụp ảnh tiêu chuẩn đẹp như này thì người thật còn đẹp hơn.
“Âu Dương Thiên?” Thẩm Tâm đọc cái tên viết trên hồ sơ, gật gật đầu: “Không tồi, không tồi.
Họ kép Âu Dương.
Nhìn cái biết ngay là làm được việc lớn.”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...