9
Tác giả: Chước Dạ
Biên tập: Bột
Nếu Thẩm Tịch biết việc nhờ vả của Giang Diệc Đường là cú lừa thế này, thì dù có một trăm bức ảnh mặc đồ con gái, cô cũng sẽ không đồng ý.
"Vì sao... lại là đồ hầu gái?"
Thẩm Tịch nhìn bộ trang phục cos một bạn gái đang cầm phía trước mà giật giật khóe miệng, trong lòng cũng run rẩy không thôi.
Vì tư tưởng của cô không thuần khiết hay đồ hầu gái đại diện cho cái gì?
Đại diện cho những cảnh khiến kẻ lão làng cũng phải đỏ mặt.
Thẩm Tịch mau chóng hiểu ra khi thấy Giang Diệc Đường bên cạnh Tiết Diễm đang ngắm trời nhìn đất mà không dám nhìn mình kia.
Người bị bán đứng không phải là Tiết Diễm, mà là cô! Thế mà tối qua cô còn khấp khởi muốn cùng "kiếm lời"!
Em gái đeo kính cầm quần áo cười tủm tỉm rồi đẩy cô vào phòng trang điểm. Cửa đóng lại "cạch" một tiếng, em gái đó đã nhiệt tình nói chuyện với cô: "Người em gái Thẩm không tệ, mặc bộ này là vừa in, không phải phải lo đâu!"
Hố đã đào xong rồi, cô mà không nhảy thì đúng là có lỗi với người đào hố.
Thẩm Tịch chấp nhận số phận mà thay quần áo, sau đó ngồi chết lặng trước gương để em gái đeo kính trang điểm cho mình.
Có lẽ em gái đeo kính đã làm việc này nhiều rồi. Các bước đánh nền, kẻ mày, đánh mắt, kẻ mắt, dán mi giả, đánh khối, đánh má của cô ấy rất lưu loát, động tác vừa nhanh lại vừa chuẩn.
Cuối cùng, sau khi đánh son và dặm thêm phấn phủ xong, mặt cos được trang điểm hoàn mỹ, xinh đẹp, đáng yêu đã xuất hiện. Em gái kia làm rất thuần thục, mà tóc Thẩm Tịch vừa dài vừa mượt nên đội tóc giả cũng không tốn nhiều thời gian.
Lúc Thẩm Tịch đi ra, Tiết Diễm đang ngồi chơi điện thoại trên sofa. Cậu nghe được âm thanh mở cửa mới bất giác nhìn về phía đó.
Mà cái nhìn này lại khiến trái tim hụt mất nửa nhịp.
Quần áo hầu gái khiến dáng người nổi bật của cô thêm lả lướt, tinh tế. Mái tóc hồng dài tới eo không quá khoa trương mà lại tôn thêm làn da trắng hơn sứ của cô.
"Thế... Thế nào?"
Cô thận trọng như cô dâu thử váy cưới chờ chú rể nhận xét vậy, tay để xuôi bên người cứ xoắn vào mãi. Thẩm Tịch sợ trôi son nên không dám cắn môi, chỉ hơi hé ra mà không biết làm thế nào.
Tiết Diễm hơi rời mắt khỏi ánh nhìn đầy hồi hộp và mong đợi của Thẩm Tịch, sau đó chỉ phun ra hai chữ: "Cũng được."
Thẩm Tịch nghe vậy thì hơi chun mũi, chỉ cũng được thôi à...
Lúc mới trang điểm xong, em gái đeo kính còn khen cô mãi, thổi phồng tới mức cô đắc ý lên tận trời.
Mà bây giờ tới chỗ Tiết Diễm lại chỉ nhận được hai chữ "cũng được", chênh lệch to lớn này khiến lòng cô sinh ra cảm giác mất mát không thôi.
Chụp ảnh mất một buổi sáng, mà Thẩm Tịch lại không có kinh nghiệm chụp thế này nên cả quá trình đều khá gượng gạo. Cũng may mấy em trai, em gái của câu lạc bộ này đều là người thân thiện, có chỗ nào không ổn, họ đều nắn lại cho cô, điều này cũng khiến Thẩm Tịch thở phào một hơi.
Lúc chụp xong rồi, cô đi cởi đồ trang sức trước. Khi đi ngang qua chỗ Tiết Diễm, cô tiện miệng hỏi "Tôi chụp thế nào."
Tiết Diễm nói một câu xa xôi: "Cậu thấy người máy hết dầu bôi trơn chưa? Cái loại mà thực hiện động tác nào cũng khiến người ta thấy linh kiện sắp rụng ra ấy."
Thế là Thẩm Tịch bùng nổ tại chỗ, cuối cùng phải nhờ Giang Diệc Đường và em gái đeo kính kéo người ra mới không dẫn đến "đại chiến xé người".
Nhà của Tiết Diễm và Giang Diệc Đường ở hai hướng khác nhau, vì vậy hai người tạm biệt nhau ở bến tàu điện ngầm.
Thẩm Tịch còn đang phụng phịu vì đánh giá người máy kia, cô không nói lời nào mà lên tàu điện ngầm sau Tiết Diễm.
Vì lúc này là ngày nghỉ Quốc Khánh nên những người nghỉ phép tới đây du lịch cũng tăng vọt. Bên trong tàu điện ngầm đầy người là người, nhìn đâu cũng thấy đầu người, ở đây chỉ hận không thể kẹp người ta thành bánh nhân thịt nữa thôi.
Lúc Thẩm Tịch và Tiết Diễm đi lên thì không còn ghế ngồi nữa, họ chỉ có thể nắm lấy tay vịn và chen giữa dòng người.
Thẩm Tịch mặc váy liền tương đối ngắn nên không thể đưa tay nắm lấy tay vịn được. Những chỗ xung quanh cũng đã có người mấy rồi nên cô không vịn vào đâu được mà chỉ có thể chật vật đứng đó.
Lúc tàu điện ngầm bắt đầu di chuyển, quán tính khiến cô suýt nữa không đứng vững được, vì vậy Thẩm Tịch bất giác vươn tay bám vào cánh tay của Tiết Diễm. Sau khi bám vào rồi, cô mới nhận ra mình vừa làm gì, ngẩng đầu lên lại vừa lúc chạm phải ánh mắt của cậu.
Cô vội vàng buông tay ra rồi quay đầu nhìn sang chỗ khác mà không nhìn cậu, sau đó lại thấy có ai đó nắm lấy hai tay của mình.
Thẩm Tịch hơi giật mình, khi cúi đầu thấy là tay của Tiết Diễm thì mới thở phào một hơi, nhưng một giây sau lại suýt bị cơn tức làm nghẹn chết.
Tiết Diễm kéo tay cô vòng qua eo mình, sau đó tiếp tục nắm lấy tay vịn. Mặt Thẩm Tịch mau chóng đỏ lên, cô hơi muốn buông tay ra. Nhưng vừa bỏ ra chưa được 2cm, hai tay đã bị Tiết Diễm ấn lại.
"Tôi không muốn cậu đứng không vững lại đâm vào ngực tôi. Tôi gầy yếu không chịu nổi người nặng nề như cậu đâu."
Thẩm Tịch: "..."
Nếu như lúc nãy cô còn có tâm tư thẹn thùng vì hành động của cậu thì lúc này thẹn thùng đó đã biến thành căm hận rồi.
Bởi không có cô gái nào vui được với bất kì ai nói mình béo!
Thẩm Tịch tức tới nghiến răng, cô dùng sức siết chặt eo của cậu, thậm chí còn mơ tưởng dùng cách này để kẹp chết cậu.
Cô cúi đầu làm một loạt động tác này, mà cũng vì động tác trên tay nên cả người đều dính sát vào người Tiết Diễm, mặt cũng dán vào ngực của cậu.
Nếu như cô hơi ngẩng đầu lên, thì sẽ trông thấy tai Tiết Diễm dần đỏ ửng.
Nếu như cô chú ý thêm mấy giây, thì sẽ nghe thấy nhịp tim mất quy luật trong lồng ngực của cậu.
Đáng tiếc là không có nếu như.
Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ: Tôi béo, tôi ăn gạo nhà cậu chắc!?
À, hình như là thế thật.
Thẩm Tịch không nhìn bến mà xuống tàu theo Tiết Diễm. Lúc sau thấy bến dừng rồi, cô mới biết đây không phải bến về nhà.
Thấy Tiết Diễm định đi, cô vội vàng kéo góc áo của cậu: "Không về nhà à? Hình như chúng ta ngồi nhầm bến rồi."
Vẻ mặt Tiết Diễm nhàn nhạt: "Cậu bảo muốn đi chơi còn gì?"
Thẩm Tịch nghe thế thì sửng sốt trong đúng ba giây.
Tiết Diễm thấy cô không phản ứng lại thì quay đầu đi: "Không chơi à? Thế thì về..."
"Chơi chơi chơi!" Thẩm Tịch như muốn nhảy dựng lên, cô dắt tay Tiết Diễm tới cửa ra như sợ cậu đổi ý.
Tiết Diễm cũng để mặc cô kéo mình đi, khóe miệng lại không kìm được mà cười lên.
Lúc đó đã là 1 giờ chiều, hai người còn chưa ăn cơm nên Thẩm Tịch kéo Tiết Diễm tới phố cũ gần đó. Phố cũ là một trong những nơi đặc sắc của thành phố C, cũng là con đường có nhiều món ăn vặt nổi tiếng.
Đang là ngày nghỉ Quốc Khánh nên người tới du lịch càng đông, phố cũ lúc này đông nghịt người, thế nhưng điều đó cũng không ảnh hưởng tới nhiệt tình ăn uống của Thẩm Tịch.
Mới đi qua mấy hàng quán thôi mà trong tay Thẩm Tịch đã cầm đầy đồ ăn vặt.
Cô hớn hở cắn một miếng thịt xiên nướng, hương thơm mau chóng quanh quẩn giữa răng môi, thịt nướng dày mà không khô, cũng không nhiều quyện nhiều dầu mỡ khiến người ta ăn một miếng đã nghiện.
Mà có ăn rồi nên cũng quên luôn "ân oán" trước đó.
Thẩm Tịch đưa một xiên thịt nướng khác tới trước mặt Tiết Diễm, "không tính toán hiềm khích lúc trước" mà hỏi: "Ăn không ăn không?"
Tiết Diễm ngửa ra sau đầy ghét bỏ, cậu lui lại một chút rồi nhíu mày hỏi: "Có khăn giấy không?"
Thẩm Tịch liếc mắt đầy thái độ: "Sao cậu còn để ý hơn con gái thế?"
Cô nghiêng người rồi vươn ngón tay nhỏ từ tay cầm thịt xiên nướng chỉ vào túi đeo chéo nhỏ quai xích trên vai mình: "Trong túi tôi, tôi đang cầm đồ không tiện lắm, cậu tự lấy đi."
Tiết Diễm xích lại gần rồi mở túi, cậu rút một tờ khăn giấy rồi cất túi khăn lại và kéo khóa túi lên.
Thẩm Tịch thấy cậu cầm khăn giấy thì lại đưa thịt xiên nướng tới, nhưng cô lại bị Tiết Diễm dùng tay đẩy ra.
"Này, cậu..."
Thế nhưng câu bất mãn của Thẩm Tịch bị nghẽn lại trong cổ họng vì tay cầm khăn giấy của cậu đang tiến lại gần. Tiết Diễm vươn tay cầm khăn tới rồi đặt lên miệng của cô mà lau đi giọt dầu dính lại trên đó. Cậu lau cẩn thận như đối đãi với món đồ sứ quý giá vậy. Động tác ấy thật nhẹ nhàng biết bao nhiêu, ngay cả ánh mắt cũng toát lên vẻ chăm chú.
Thẩm Tịch ngẩng đầu nhìn mà quên cả chớp mắt.
Giữa dòng người tấp nập ở phố cũ, nam sinh khôi ngô ở gần trong gang tấc. Cậu hơi cúi đầu rồi đặt ngón tay lên bên môi cô. Mắt cậu rũ xuống, ánh nắng phủ lên khiến lông mi vừa dài vừa dày kia tạo thành bóng mờ dưới mắt.
Tiết Diễm lau khóe miệng sạch rồi còn vô tình lướt qua môi của cô, sau đó lùi ra sau một bước và ngước mắt nhìn Thẩm Tịch: "Cậu có thể hành động xứng với giới tính của mình được không? Xuề xòa hơn cả con trai."
Chỉ một câu thôi đã khiến tâm trạng nhộn nhạo của Thẩm Tịch tịt ngóm.
Thẩm Tịch hít sâu một hơi rồi hỏi ngược lại: "Cậu nói chuyện có thể xứng với mặt của mình được không? Đừng độc miệng như thế."
Tiết Diễm bình tĩnh "ồ" một tiếng: "Cảm ơn cậu khen tôi đẹp trai, mắt nhìn không tồi."
"..."
Thẩm Tịch nổi giận đùng đùng rồi xoay người đi. Cô đi được vài bước rồi lại quay về hung dữ lườm Tiết Diễm: "Còn sững ra đấy làm gì? Xếp hàng mua trà sữa đi!"
Cuối cùng lại chỉ có một mình cô ôm cốc trà sữa to mà hút lấy hút để.
Sau khi ra khỏi phố cũ, họ tình cờ gặp được nhóm hát dạo gần đó. Thẩm Tịch hăng hái bỏ lại Tiết Diễm rồi bê trà sữa chen vào đám người. Nam sinh đang hát khá đẹp trai, cậu ấy còn hát bài đang thịnh hành nên khiến rất nhiều người đứng vây quanh. Những nữ sinh phía trước đều khá cao, họ còn cầm điện thoại quay và chụp lại cảnh này nữa.
Thẩm Tịch không nhìn được nên phải kiễng chân để nhìn vào bên trong. Thế nhưng không biết là ai chen lấn khiến cô mất trọng tâm rồi lảo đảo sang bên cạnh. Cô lảo đảo liên tục mấy bước liền, sau đó khó lắm mới đứng vững lại được. Thế nhưng vừa đứng vững được thì trà sữa trong tay không cầm chắc nên đổ hết lên trước ngực của Thẩm Tịch.
Thẩm Tịch: "..."
Cô mặc váy liền màu trắng, vải lại mỏng nên chất lỏng màu xanh dinh dính thấm ướt một mảng lớn trước ngực, còn hiện lên dáng đồ lót mờ mờ bên trong.
Ồn áo lớn như thế nên mọi người đều nhìn về phía bên này, ngay cả nam sinh đang hát cũng quên cả lời mà ngây người nhìn cô.
Thẩm Tịch khóc không ra nước mắt, cô che ngực nhưng lại thấy có lẽ bây giờ che mặt sẽ sáng suốt hơn.
Cô ôm ngực rồi cúi đầu chạy ra khỏi đám người. Lúc chạy tới trước mặt Tiết Diễm, Thẩm Tịch nước mắt đầm đìa nhìn cậu rồi tủi thân gọi: "Tiết Diễm."
Tiết Diễm nhíu mày và đưa một tay ôm cô vào ngực. Cậu dùng người mình che cho cô, một tay khác lại dùng ngón tay trỏ ấn đầu cô: "Cậu có để tôi bớt lo một chút không hả."
Hết chương 19.
Lời của tác giả: Tôi bị Tiết Hỏa Hỏa (Tiết Diễm Diễm) ghẹo tới ngã xuống đất _(: 3 " ∠)_)
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...