Theo như kịch bản cho sẵn, sau khi Trần A Kiều đẩy Vệ Tử Phu xuống nước sẽ có một nô tì định nhảy xuống nước cứu bị cô ta cản lại.
Trên gương mặt nở nụ cười thắng lợi thưởng thức Vệ Tử Phu tuyệt vọng giãy dụa trong hồ.
Cô ta còn châm chọc nói Vệ Tử Phu không biết lượng sức mình.
Cảnh quay này phải diễn liền mạch nếu dùng thủ thuật cắt nối sẽ ảnh hưởng tới chất lượng thước phim nên đành phải quay lại lần nữa.
Tuy rằng chuyện NG khi đóng phim là không tránh được nhưng NG trong tình trạng thời tiết lạnh lẽo thế này quả thực không ổn.
Thương Ngôn một lần nữa tiếp xúc với nước hồ phủ băng, nước lạnh cứ thế ngấm vào da thịt cô.
Xong việc Thương Ngôn được mọi người quấn khăn tắm cùng áo khoác nhưng cả người vẫn rét run, hiện tại đứng cũng không vững.
Đạo diễn Giang nhìn cô như vậy trong lòng rất lo lắng nhưng vì hiệu quả của bộ phim vẫn nhẹ nhàng lên tiếng: “Đưa Tiểu Ngôn vào nghỉ ngơi hai mươi phút rồi quay lại lần nữa.”
Cơ thể Thương Ngôn đông cứng, bước đi gian nan khó khăn.
Nhân viên công tác cùng Tiểu Nhã vội vàng đỡ cô, đem túi giữ nhiệt áp lên người Thương Ngôn.
Tiểu Nhã lòng đau như cắt, giúp cô thay bộ trang phục đẫm nước này xuống sau đó thay một bộ y hệt.
Nhà tạo mẫu tóc không dám xõa tóc ra nhiều sợ gây ảnh hưởng tới tóc Thương Ngôn.
Cô ấy chỉ dám sấy phía bên ngoài cho thật khô.
Làm xong mọi thứ, Thương Ngôn mới đi ra ngoài quay tiếp.
“Cảnh quay này thật không dễ dàng, mọi người cố gắng tập chung tinh thần một lần là xong.” Đạo diễn Giang động viên mọi người, rồi lấy loa ra hô: “Chuẩn bị, diễn!”
Thương Ngôn một lần nữa ngã xuống hồ nước nhưng chỉ một lúc đã được nhân viên kéo lên, cô mơ hồ nghe được ai đó xin lỗi vì quên lời.
Đạo diễn Giang xưa nay không nói chuyện lúc này chạy qua xem xét thân thể cô ổn không.
Thương Ngôn gật đồng tỏ ý không sao, lúc trở lại quay thì nghe thấy đạo diễn Giang nghiêm túc nhắc nhở: “Thịnh Hinh, biểu cảm ở giây bốn mươi chín của cô không ổn.”
Ông ấy tựa lưng vào ghế, chỉ vào màn hình giám sát trầm giọng: “Trần A Kiều sau khi đẩy ngã Vệ Tử Phu phải tỏ ra thỏa mãn vui vẻ vì sao cô lại nhíu mi?”
Trên màn hình dám sát, quả thực đã quay lại cảnh Thịnh Hinh nhíu mi.
Tuy nhiên chỉ khoảng nửa giây nhưng đạo diễn Giang không hề hài lòng.
Ông muốn từng thước phim của mình phải hoàn hảo nhất.
Thịnh Hinh bày ra vẻ mặt có lỗi nhìn đạo diễn Giang giải thích: “Ban nãy bỗng nhiên có gió lạnh thổi đến tôi nhất thời nhịn không được nhíu mi.” Sau đó chị ta quay về phía cô, “Làm hại em hai lần ngã xuống nước lạnh công cốc, tôi có lỗi với em quá!”
Thương Ngôn trong lòng thầm mắng một câu nhưng trước mặt bao nhiêu người chỉ đành nghiến răng mỉm cười không nói lời nào.
Cô cảm thấy nếu mình mở miệng sẽ đem hết tổ tông nhà chị ta ra chửi.
Lần đầu tiên quên lời cô còn tạm chấp nhận tin rằng chị ta vô ý nhưng đến lần thứ hai thì chính là cố ý.
Lòng dạ Thịnh Hinh rắn rết tuyệt đối không thể coi thường.
Lúc này sắc mặt đạo diễn Giang cũng không dễ nhìn.
Ông ấy luôn xem trọng Thịnh Hinh, tuổi dù không nhiều nhưng kỹ thuật diễn chuyên nghiệp hoàn toàn áp chế những nghệ sĩ bằng tuổi.
Nhưng lúc này đây Thịnh Hinh lại phạm hai lỗi cơ bản nhất, ông ấy tức giận đồng thời cũng thất vọng.
Trầm mặc một hồi lâu, đạo diễn Giang mới mở lời: “Chúng ta diễn lại lần nữa.
Thịnh Hinh, lần này cô phải chú ý đừng phạm sai lầm.”
Đạo diễn đã lên tiếng Thương Ngôn không thể từ chối đành đi vào hóa trang lại.
Gương mặt nhỏ nhắn lạnh tới đỏ bừng, thợ trang điểm khó khăn lắm dùng phấn che được.
Đi đến bên hồ, Thương Ngôn còn chưa nói được gì đã hắt xì ba lần liên tiếp.
Tiểu Nhã lo lắng đưa tay sờ lên trán cô hấp tấp nói: “Ngôn Ngôn tỷ, trán chị nóng quá hình như là phát sốt rồi.”
Thương Ngôn cảm thấy đầu mình nặng trịch, tứ chi rã rời, huyệt thái dương giật giật mấy hồi: “Không sao đâu, chị cố được nốt cảnh này.”
Cô đến gần Thịnh Hinh, nhỏ giọng nói với chị ta: “Tiền bối Thịnh nếu còn xảy ra vấn đề gì thì chắc chắn tôi sẽ lôi chị ngã xuống hồ cùng đấy.
Dù sao tôi cũng ngã xuống hồ hai lần rồi, cơ thể đều đã mất cảm giác.
Nếu chị thích tôi cho chị hưởng thụ cảm giác ngâm mình trong hồ nước lạnh.”
Nói xong, cô lui về phía sau: “Đạo diễn Giang, bắt đầu thôi.”
Lần thứ ba đạo diễn Giang nói ‘action’, mọi người ai nấy đều tiến vào trạng thái làm việc.
Lúc này Thịnh Hinh cũng không dám bày trò hoàn thành tốt cảnh quay.
Sau khi được kéo lên bờ, hai mắt Thương Ngôn mờ đi, mệt mỏi dựa vào Tiểu Nhã: “Chị không chống đỡ nổi nữa rồi.” Dứt lời, hai mí mắt cô đóng sầm, rơi vào trạng thái hôn mê bất tỉnh.
Đến khi tỉnh lại đã thấy mình nằm trên giường bệnh.
Tiểu Nhã ở đây chăm sóc cô hai ngày, thấy Thương Ngôn tỉnh lại trong lòng vui vẻ đỡ cô ngồi dậy, lấy một chén nước ấm cho cô: “Ngôn Ngôn tỷ, chị tỉnh rồi.
Chị hôn mê tròn hai ngày rồi đó.”
Thương Ngôn không nghĩ tới bản thân mình bất tỉnh lâu đến vậy, cô nhấp một ngụm nước hỏi Tiểu Nhã: “Chị ở trong viện hai ngày thì mấy cảnh quay sẽ như thế nào?”
“Đạo diễn Giang biết chị vì cảnh quay kia đổ bệnh nên cho chị nghỉ mấy ngày tại bệnh viện.
Cảnh quay liên quan đến chị sẽ sắp xếp vào những ngày khác.” Tiểu Nhã lôi điện thoại ra đưa cho cô: “Chu ca rất lo lắng cho chị, dặn em nếu chị tỉnh lại thì gọi cho anh ấy.”
Thương Ngôn gật đầu, nhấn gọi cho Chu Sổ không bao lâu đầu dây bên kia liền bắt máy.
“Ngôn Ngôn, hiện tại em thế nào? Thân thế có thoải mái không?”
“Em đã tốt hơn nhiều.” Thương Ngôn trả lời anh, cổ họng khản đặc phải dùng đến giọng mũi nói chuyện, “Hiện tại em có thế đến đoàn phim quay luôn.”
“Không cần vội, em nghỉ ngơi thêm đi.
Tiểu Nhã nói qua với anh chuyện tối hôm đó rồi.
Chỉ là anh thấy Thịnh Hinh là cố tình NG, em với cô ta có mâu thuẫn với nhau sao?”
Ngữ khí anh ta có chút chần chừ.
Quả thực khi nghe Tiểu Nhã kể, Chu Sổ đoán ra được hai người có xích mích.
Nhưng trong ấn tượng của anh ta, số lần gặp mặt giữa Thương Ngôn và Thịnh Hinh đếm trên đầu ngón tay vì sao có thể xung đột?
“Đúng là em và chị ta có mâu thuẫn.” Cô thẳng thắn nói, “Chị ta cố tình NG khiến em phải ngâm mình nhiều lần trong hồ nước.”
Thương Ngôn đoán được Chu Sổ định hỏi vấn đề gì.
Không đợi anh ta hỏi cô đã cướp lời: “Chị ta là bạn gái cũ của thầy Tần.”
Tiểu Nhã ngồi gọt táo bên cạnh nghe vậy run lên suýt nữa cắt vào tay.
Đầu dây bên kia Chu Sổ cũng giật nảy mình, “Cô ta là … Trước kia anh chưa từng nghe nói đến.”
Chu Sổ ngập ngừng suy nghĩ một hồi, nói tiếp: “Mặc dù danh tiếng của Thịnh Hinh rất tốt nhưng cô ta cố tình NG khiến em đổ bệnh.
Anh sẽ tìm cách đưa chuyện này lên mạng lật mặt cô ta.”
“Không cần đâu.” Thương Ngôn do dự vài giây, từ chối ý định của Chu Sổ: “Chuyện em đổ bệnh thầy Tần chưa biết.
Em không muốn anh ấy đọc được chuyện này trên mạng rồi lại lo lắng.”
Tần Mục đang tham gia hoạt động ở nước ngoài, cô không muốn anh phiền muộn về mình.
Cũng không muốn anh biết mình có xung đột với Thịnh Hinh.
Chu Sổ chỉ lo Thương Ngôn ủy khuất giờ cô đã lên tiếng thì anh ta cũng không tiện can thiệp dặn dò cô nghỉ ngơi rồi tắt máy.
Tiểu Nhã đưa miếng táo cắt gọt sạch sẽ đến bên miệng cô, tức giận bất bình: “Em không nghĩ tiền bối Thịnh lại là loại người độc ác đến vậy.”
Thương Ngôn bị bộ dạng tức giận của Tiểu Nhã chọc cười véo nhẹ má con bé sau đó lại nghe Tiểu Nhã nói: “Lần sau đi miếu chùa em nhất định sẽ nguyền rủa chị ta sớm ngày rụng trụi tóc, trên mắt nhiều nếp nhăn, làn da nhanh đồi mồi đến lúc đó xem chị ta lăn lộn ở giới giải trí này nữa không.”
Thương Ngôn từ chối lên tiếng chỉ bật cười.
Tám giờ tối hôm nay, phó đạo diễn cùng một vài nhân viên có quan hệ tốt với Thương Ngôn tới thăm.
Bọn họ chỉ đơn giản nói với cô mấy câu, sợ Thương Ngôn mệt mỏi không dám ở lại lâu.
Bọn họ vừa mới rời đi được một lúc, Tống Tư Hạo đã gõ cửa tiến vào.
Thấy sắc mặt cô tái nhợt, anh ta bất đắc dĩ lắc đầu: “Tôi không nghĩ nhiều năm qua đi vậy mà Thịnh Hinh vẫn giữ cái tính nết chấp vặt ấy.”
Thương Ngôn không muốn nghe tới tên chị ta bũi môi lấy một quả cam đưa cho Tống Tư Hạo, “Em mượn hoa hiến phật, mời tiền bối Tống vui vẻ ăn.”
Anh ta tiếp nhận quả cam, xoay xoay nó trong tay: “May mà Tần Mục lên máy bay rời đi vào hôm kia bằng không cậu ta nhìn thấy dáng vẻ em bây giờ khẳng định sẽ đau lòng muốn chết.”
“Em biết điều đó nên không có nói với anh ấy chuyện này.
Tiền bối Tống, anh cũng đừng nói đấy.”
Vì nói che dấu mà chiều nay Tần Mục đòi gọi video nhưng cô từ chối, chỉ dám nhắn tin qua lại với anh.
Tống Tư Hạo sửng sốt chột dạ, im lặng một hồi mới nói tiếp: “Tôi tưởng em đã nói với cậu ta.”
Tống Tư Hạo cảm thấy cô sẽ giống mấy cô gái nhỏ bị khi dễ, ủy khuất chạy đến tố cáo với bạn trai cho nên lúc nãy Tần Mục gọi điện tới.
Anh ta đã nói hết cho Tần Mục nghe.
“Không phải chứ tiền bối Tống.
Anh nói rồi sao?”
Tống Tư Hạo gượng gạo trả lời: “Tôi chỉ nói hôm kia khi quay phim Thịnh Hinh cố tình NG hại em ba lần ngâm mình trong hồ nước lạnh tới phát run cuối cùng té xỉu mê man hai ngày hai đêm mới tỉnh lại.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...