Bạn gái cũ cùng bạn gái tương lai thì có chuyện gì để nói?
Chị ta là muốn kể cho cô nghe về quá khứ yêu nhau oanh liệt của mình với Tần Mục? Hay là muốn kể về đoạn tình cảm không thể chia xa có khả năng quay lại của họ?
Mặc kệ là gì thì Thương Ngôn đều không nguyện ý nghe.
Tuy nhiên nhìn vào dáng vẻ hiện tại của Thịnh Hinh thì Thương Ngôn chắc chắn nếu mình không đồng ý, chị ta nhất định không bỏ qua.
Mà phóng viên quanh đây nhiều như vậy, để họ chụp được hình ảnh giằng co giữa cô và chị ta thì không ổn.
Hơn nữa nhiệt độ ban đêm ngày càng thấp, cô chỉ mặc mỗi chiếc váy hai dây mỏng manh, từng cơn gió thổi thẳng vào cơ thể khiến Thương Ngôn run lên.
“Được rồi.” Cô tận lực áp chế cảm xúc trong lòng nhẹ nhàng cười, “Nếu Thịnh tỷ đã có ý mời tôi chắc chắn không từ chối.”
Sau đó cô quay đầu nói với Tiểu Nhã: “Em đi đến khách sạn trước đi, chị sẽ đi cùng Thịnh tỷ đến sau.”
Thương Ngôn đi theo Thịnh Hinh ngồi vào chiếc xe Bentley.
Từ đầu đến cuối chị ta không hề nói gì, cô vốn dĩ cũng không muốn tiếp chuyện với chị ta cho nên nghiêng đầu thưởng thức phong cảnh đêm khuya.
Chờ khi xe đi được nửa lộ trình, Thịnh Hinh giống như nhớ ra chuyện cũ mà nhẹ nhàng mỉm cười mang theo chút thương cảm nói với Thương Ngôn.
“Thương tiểu thư có lẽ không biết, tôi và Tần Mục quen biết nhau từ khi anh ấy đóng bộ phim《 Vạn Cổ Thiên Thu 》 của đạo diễn Hoắc, lúc đó tôi ở đoàn phim gần đấy.
Về sau khi chúng tôi có cảm tình quyết định hẹn hò thì cả người đại diện của anh ấy lẫn người đại diện của tôi đều không đồng ý.
Nhưng Tần Mục không màng phản đối của họ mà quyết định ở bên tôi.”
Thấy Thương Ngôn không đáp lời, cũng chẳng thèm để ý chị ta vẫn cố chấp nói: “Mấy năm trước tôi đi quay bên Mỹ, anh ấy đến thành phố A tuyên truyền phim điện ảnh.
Vào ngày sinh nhật của tôi, anh ấy giấu người đại diện bay đến Mỹ đón sinh nhật cùng tôi, đến tối muộn lại một mình bay về nước.
Em nói xem, có phải anh ấy rất tốt hay không?”
Thương Ngôn trầm mặc vài giây, sau đó khẽ thở dài, hỏi chị ta: “Thịnh tỷ, chị kể lại chuyện xưa giữa hai người cho tôi nghe là ý gì?”
“Là vì muốn nói cho tôi nghe, chị cùng thầy Tần khi ấy vượt qua muôn vàn khó khăn mới được ở bên nhau nên nhắc tôi tình cảm giữa hai người sâu sắc, muốn tôi biết khó mà lui.
Đừng có dây dưa với thầy Tần nữa phải không?”
Thịnh Hinh không ngờ cô sẽ nói thẳng như vậy sắc mặt chị ta nháy mắt lạnh lẽo vài phần.
Thương Ngôn tiếp tục nói, ngữ khí trước sau như một rất bình thản giống như mấy lời chị ta nói với cô không có ảnh hưởng gì đến tâm trạng.
“Chị với thầy Tần tình sâu như biển vậy vì sao lại chia tay? Mà hai người đã chia tay thì nói mấy lời này có ý nghĩa gì đâu? Khi nãy ở phòng hóa trang nếu tôi nhớ không lầm thì chị muốn quay lại với thầy Tần nhưng bị anh ấy từ chối?”
“Thịnh tỷ, chị so với tôi lớn tuổi hơn nhiều, tiếp thu đạo lý làm người nhiều hơn tôi.
Chẳng lẽ giờ chị lại muốn tôi nhắc nhở chị đừng níu kéo thứ gì đã mất?”
Mấy lời của cô nói ra giống như ngăn chặn mọi đường phản bác của Thịnh Hinh.
Hiện tại không cần nhìn cô cũng biết sắc mặt Thịnh Hinh giờ đây khó coi đến cực điểm.
Không thể không nói, phản bác được chị ta khiến tâm trạng cô thật sảng khoái.
Có lẽ chị ta nghĩ rằng nói mấy lời này với cô sẽ khiến cô khó chịu trong lòng.
Giống như mấy nữ sinh ngây thơ thanh thuần trong lòng khó chịu mà rút lui.
Nhưng Thương Ngôn đã lăn lộn trong giới giải trí này ngần ấy năm, nếu cô hành xử mềm yếu như thế thì đã bị gặm đến xương cốt không còn.
Bây giờ mặt nạ cũng đã gỡ xuống, cô không muốn nói thêm gì với chị ta nữa.
Không ngờ Thịnh Hinh không hề từ bỏ tiếp tục nói: “Cô không muốn nghe quá khứ giữa Tần Mục và tôi nữa thì thôi.
Chúng ta nói về cô đi, Thương tiểu thư hẳn là đã từng có đoạn tình cảm nồng cháy thú vị rồi nhỉ?”
Thương Ngôn: “?”
“Sáu năm trước Thương tiểu thư chẳng phải hẹn hò với một nam nghệ sĩ vào đêm khuya.
Nghệ sĩ đó tên Tương Miểu thì phải?”
Thương Ngôn nhướn mày, “Thịnh tỷ, chị điều tra quá khứ của tôi?”
Chuyện của cô và Tưởng Miểu năm năm trước gây chấn động không nhỏ cho nên sau nửa năm ở Hoa Thịnh cô liền chấm dứt hợp đồng chuyển sang Tinh Ngu.
Lúc đấy gặp được Chu Sổ, anh ta giúp cô xóa bớt bình luận ác ý, mời luật sư can thiệp vào chuyện này.
Nhiều năm trôi qua, scandal dần chìm vào quên lãng, hơn nữa scandal của cô nổ ra vào lúc Thịnh Hinh ra nước ngoài đóng phim mà hiện tại chị ta nhắc đến vụ việc này hẳn là đã điều tra về cô.
Thịnh Hinh nở nụ cười kiêu ngạo, ngước mắt nhìn cô, đôi mắt ấy không che dấu sự đắc ý, “Tục ngữ nói biết người biết ta, trăm trận trăm thắng.
Cho nên trước khi gặp Thương tiểu thư tôi dành chút thời gian tìm hiểu, chẳng lẽ là điều không nên sao?”
“Lời chị nói rất đạo lý.” Thương Ngôn nghênh đón ánh mắt chị ta, cười nhạt một tiếng: “Nếu chị muốn điều tra lịch sử đen tối của tôi thì nên hào phóng chi ra ít tiền thuê người chuyên nghiệp điều tra.
Năm đó, tôi mới chính là bạn gái của Tương Miểu, anh ta vì muốn được nổi tiếng mà chấp nhận gán ghép couple với Thẩm Mộng.
Cho đến khi scandal nổ ra anh ta không dám thừa nhận trước cánh phóng viên, nếu không sự nghiệp của anh ta sẽ tan tành.”
Nói xong, Thương Ngôn chân thành góp ý với cô ta, “Thịnh tỷ, chị thuê phải mấy tên điều tra nghiệp dư rồi.
Tôi nghĩ chị nhanh chóng bắt họ bồi thường một khoản tiền đi, bằng không họ sẽ chạy trốn rất nhanh.”
Đúng lúc này, chiếc xe đỗ ngay ngắn trước cửa khách sạn sang trọng.
Thương Ngôn mở cửa xe, vừa chuẩn bị đặt chân xuống nền đất, cổ tay đã bị Thịnh Hinh giữ chặt lấy.
Cô nhíu mày, quay đầu lại hỏi: “Chúng ta cần tâm sự thêm điều gì à?”
Khi Thịnh Hinh nắm lấy cổ tay cô, không biết vô tình hay cố tình lực đạo càng ngày càng lớn đến mức trên cổ tay trắng trẻo xuất hiện vệt hồng.
Chị ta lạnh mặt, ngữ khí đầy sự chất vấn: “Cô biết gia thế của Tần Mục thế nào sao? Nếu anh ấy đến bây giờ còn dấu diếm cô thì đừng hy vọng hão huyền anh ấy yêu cô.”
“Thịnh tỷ, chuyện này không liên quan đến chị, mong chị đừng tốn sức suy nghĩ.
Tôi sẵn sàng chờ cho tới khi anh ấy thực sự muốn chia sẻ với tôi.”
Thương Ngôn dành cho Thịnh Hinh cái nhìn chán ghét, dùng sức đẩy tay chị ta ra, “Tôi đoán, hẳn là chị không muốn xuất hiện bên cạnh tôi trước mặt mọi người đâu nhỉ? Vậy thì tôi xin phép đi trước, chị có thể ở trong xe đợi một lát hẵng vào.”
Dứt lời cô liền nhấc váy, thong dong bước vào cửa lớn.
Toàn bộ khách sạn hôm này đều được đoàn làm phim bao trọn, Thương Ngôn vừa đi đến cửa liền có người chờ sẵn dẫn cô đến đại sảnh.
Cố Tinh Hà đã sớm có mặt, cậu ta thấy cô vội vàng chạy đến vẫy tay chỉ chỉ ra phía xa ý là Tần Mục và mấy người trong đoàn phim 《 Sương Mù 》 đều ở phía bên kia.
Thương Ngôn cùng cậu ta đến ngồi ở một bàn trống.
Cố Tinh Hà là người hay để ý, chỉ cần liếc mắt một cái cậu ta lập tức phát hiện dấu hồng hồng trên cổ tay cô.
“Ai lôi kéo chị mà lại dùng sức thế này?”
“Chính là nữ thần của cậu ban tặng.” Thương Ngôn nhấp một ngụm rượu vang đỏ, sau đó lấy đũa gắp chút thức ăn.
“Hả?” Cố Tinh Hà bày ra vẻ mặt ngốc nghếch, “Em làm gì có nữ thần nào?”
Cậu ta vận dụng hết công suất lục lọi kí ức mới nhớ tới khi nãy tại lễ trao giải Thương Ngôn hỏi cậu ta thấy Thịnh Hinh thế nào.
Lúc đó cậu ta thuận miệng nói bừa thôi.
Cố Tinh Hà vội vã giải thích, “Khi ấy là em thuận miệng trả lời, trí nhớ của phụ nữ các chị sao lại dai thế.
Chị nói cho em biết đi, Thịnh Hinh mới về nước không lâu sao chị ấy lại có mâu thuẫn với chị rồi?”
Thương Ngôn bĩu môi, không muốn nói về Thịnh Hinh trước mặt nhiều người.
Đúng lúc cô thấy đạo diễn Hành cầm chiếc microphone lên sân khấu, cô liền kéo kéo tay áo cậu ta, “Đừng có hỏi nhiều, mau im lặng nghe đạo diễn nêu cảm nhận khi bộ phim đạt được thành tựu lớn đi.”
Cố Tinh Hà không cách nào hỏi chuyện đành phải gác xuống chờ thời cơ hỏi sau.
Đạo diễn Hành khi làm việc và khi không làm việc rất khác nhau, ông ít nói hơn hẳn cho nên phát biểu cảm xúc rất ngắn gọn.
“Tôi không nghĩ hôm nay đoàn làm phim lại nhận được nhiều giải thưởng thế này.
Quả thực là một kinh hỉ lớn nên tối nay tôi tổ chức bữa tiệc để chia sẻ niềm vui cùng với mọi người.”
Ở phía dưới ai nấy đều đồng thanh vỗ tay, Thương Ngôn liếc mắt về phía cửa đúng lúc Thịnh Hinh tiến vào.
Chị ta là Ảnh hậu, mới đến thôi nhưng có không ít người đến bắt chuyện.
Thịnh Hinh thu lại dáng vẻ dọa người khi nãy, bày ra bộ dạng nữ thần rực rỡ thân thiện nói chuyện.
Đánh mắt nhìn Thương Ngôn nhoẻn miệng cười giống như gió xuân tháng hai ấm áp.
Không hổ danh là Ảnh hậu, kỹ thuật và diễn xuất quả nhiên không phải fans mù quáng thổi phồng.
Trong lòng Thương Ngôn hừ lạnh một tiếng.
Bữa tiệc cứ vậy kéo dài khoảng hai giờ đồng hồ sau đó mọi người bắt đầu kéo nhau ra khỏi khách sạn.
Thương Ngôn nãy giờ vẫn luôn đi phía sau Tần Mục.
Anh sải bước cùng mấy diễn viên thân thiết trong đoàn, chờ mọi người lên xe hết Tần Mục mới đứng trước xe bảo mẫu đợi Lâm Tín mở cửa.
Lúc này Thương Ngôn nhanh chân chạy lên trước Thịnh Hinh, tự nhiên đứng trước mặt anh ngửa đầu nói: “Thầy Tần, tôi có chuyện muốn nói với anh.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...