Chương 15
Việc xấu hổ chính là, sau khi không có dao phay ngăn lại thì máu ở miệng vết thương chảy ra càng nhiều.
Vân Lộ Tinh vô cùng ghét dòng máu màu xanh lục này, lập tức rụt rụt về bên cạnh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nguyên một bộ động tác này của cô có thể nói đã vô cùng xuất sắc kéo thù hận vào người, thậm chí Kỳ Phong Miên cũng không kịp ngăn cản.
Mắt sâu mẹ nhìn Vân Lộ Tinh, lại nhìn cái đuôi của mình đang vui vẻ đổ máu, không biết là đau hay là tức giận, nó phát ra một tiếng thét vang bén nhọn của loài sâu, nếu dịch thành tiếng thông dụng của con người chắc đại khái là đang thân thiết thăm hỏi mười tám đời tổ tông nhà Vân Lộ Tinh.
Con sâu bị bắt nạt này không thèm quan tâm tới Kỳ Phong Miên, quay đầu vọt tới chỗ Vân Lộ Tinh.
Da đầu Vân Lộ Tinh tê dại, xoay người muốn chạy đi.
Kỳ Phong Miên rùng mình, bóng dáng bay thẳng về phía sâu mẹ, không ngừng cắt miệng vết thương trên người nó, muốn hấp dẫn đối phương trở về. Nhưng hành động này của Vân Lộ Tinh kéo thù hận quá hoàn hảo, sâu mẹ hóa cuồng bạo hiện tại chỉ toàn tâm toàn ý chỉ muốn giết chết con người đê tiện lặng lẽ chọc mông mình kia.
Tâm hồn của sâu mẹ đã chịu tổn thương nghiêm trọng, ai cũng mặc kệ, trong mắt chỉ còn dư lại Vân Lộ Tinh âm thầm thọc đao, chỉ đuổi theo cô. Sâu mẹ thoạt nhìn vô cùng tức giận, trong quá trình truy đuổi địch ta chẳng thèm phân biệt, thậm chí còn áp chết rất nhiều ấu trùng mình mới vừa sinh ra.
Vân Lộ Tinh ở bên bờ sinh tử bộc phát ra ý chí kinh người, dáng người cô linh hoạt tránh tới tránh lui trong phòng. Vừa mới bắt đầu cô còn hy vọng con sâu này quay về đánh với Kỳ Phong Miên, kết quả quay đầu lại nhìn lên, con sâu này như thể nhất kiến chung tình với mình, một hai phải đi theo cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Lộ Tinh chạy vội, bản thân cô cũng tức giận. Cô cảm thấy con sâu này rõ ràng đang bắt nạt kẻ yếu.
Rìu mang dị năng của Kỳ Phong Miên chém nó nhiều đao như vậy mà nó đều mặc kệ, mình chỉ khẽ meo meo thọc một dao, chỉ một dao! Con sâu này lại một hai phải giết chết cô như thể cô đào phần mộ tổ tiên của nó ấy.
Quá keo kiệt.
Vân Lộ Tinh nghĩ thầm, chỗ mình thọc là cái mông, cũng không phải cổ. Mông thịt nhiều, con sâu này làm gì mà kích động như vậy chứ.
Vân Lộ Tinh càng nghĩ càng tức giận, cô một bên linh hoạt chui tới chui lui tránh ở mấy kệ hàng né con sâu, một bên lại đâm hai đao vào mông sâu mẹ, sau đó khi đối phương chưa kịp đuổi theo, nhanh nhẹn trốn đi trước.
Trọn bộ động tác lưu loát như nước chảy, Kỳ Phong Miên muốn ngăn cũng ngăn không được. Cuối cùng anh chỉ có thể từ bỏ, để Vân Lộ Tinh vững vàng hấp dẫn thù hận, bản thân thì công kích nhanh hơn.
Vài phút sau, cả người sâu mẹ đều là vết thương, ầm ầm ngã xuống, rốt cuộc cũng đã chết.
Vân Lộ Tinh mệt đến không chịu nổi, ngồi xổm trên đất không ngừng thở dốc, hai mắt biến thành màu đen, cảm thấy bản thân cách thăng thiên chỉ bằng một bước ngắn ngủi như vậy mà thôi (*).
(*): ý nói là rất gần cái chết.
Thể lực của cô vốn dĩ rất kém, chạy bộ đường dài 800m thì chỉ có thể chạy mười mà phút thôi. Có thể kiên trì không ngừng chạy lâu như vậy, chỉ có thể chứng minh cô yêu mạng nhỏ của mình vô cùng.
Vân Lộ Tinh ngồi trên mặt đất nửa ngày, sau khi nhìn thi thể của sâu mẹ còn hơi vui vui, nhưng ánh mắt đảo qua bên cạnh, cô phát hiện siêu thị một mảnh hỗn độn, rất nhiều thứ đều đã hỏng không có cách nào dùng được nữa.
Đang lúc Vân Lộ Tinh có chút uể oải, cô đột nhiên cảm thấy không khí giống như có chút không thích hợp.
Kỳ Phong Miên đâu?
Trước người có một cái bóng, Vân Lộ Tinh ngửa đầu nhìn lại, Kỳ Phong Miên đang nhìn cô.
Thấy cô nhìn lại, Kỳ Phong Miên lạnh lùng cười một tiếng: “Vân Lộ Tinh, lá gan của em rất lớn nhỉ.”
Vân Lộ Tinh:…… Thật ra cũng không lớn lắm đâu.
Khi tâm tình của Kỳ Phong Miên tốt sẽ gọi cô là "Tiểu Lộ Châu của anh", "Tiểu Tinh Tinh của anh", hoặc "Tiểu Lộ Châu", "Tiểu Tinh Tinh"……
Anh rất ít khi gọi thẳng cả họ và tên của Vân Lộ Tinh.
Vân Lộ Tinh ngây thơ mờ mịt hỏi: “Anh tức giận sao?” Cô cảm thấy vừa rồi mình biểu hiện rất tuyệt mà, cô còn thành công trợ giúp Kỳ Phong Miên giết chết quái vật, vì sao Kỳ Phong Miên còn tức giận với cô?
Vân Lộ Tinh nghĩ như vậy, cũng hỏi như vậy. Cô khó hiểu mà nói: “Vì sao chứ?”
Đối mặt với ánh mắt mê mang của Vân Lộ Tinh, Kỳ Phong Miên thong thả, lộ ra một nụ cười.
Trẻ hư không nghe lời phải làm sao đây? Đánh một trận là xong rồi.
Sau đó Vân Lộ Tinh bị đét mông. Quá trình có hơi xấu hổ, cụ thể là đánh như thế nào, mọi người tự mình tưởng tượng đi, tôi sẽ không viết.
Khi Kỳ Phong Miên nhìn thấy quái vật tiến về phía Vân Lộ Tinh, anh chỉ bực Vân Lộ Tinh không nghe lời, còn cố gắng muốn cứu.
Kết quả không nghĩ tới cô gái thích làm nũng này nhìn thì ngoan ngoãn, vậy mà dám kiên trì không ngừng chọc mấy cái lỗ ở trên người quái vật đã hóa cuồng bạo.
Kỳ Phong Miên giận điên rồi.
Cơ thể của Vân Lộ Tinh rất kém, vừa rồi có thể đánh quái vật lâu như vậy hoàn toàn có thể coi là kỳ tích. Nếu cô trên đường gặp sai lầm hoặc bị quái vật bắt được, Kỳ Phong Miên thực sự không dám nghĩ đến cảnh tượng kể tiếp.
Anh có thể cứu Vân Lộ Tinh từ trong tay con quái vật cuồng bạo sao? Cô sẽ lại một lần chết ở trước mắt mình sao?
——[Nếu cô ấy chết, mình nên làm gì? ]
——[Chuyện trọng sinh này thật sự có ý nghĩa sao? ]
Kỳ Phong Miên lâm vào tự mình hoài nghi thật sâu.
Kỳ Phong Miên bắt đầu hối hận với quyết định của mình, anh hối hận vì đã đáp ứng mang Vân Lộ Tinh xuống núi lấy vật tư, cũng hối hận bởi vì mềm lòng mà tạm thời chậm ý tưởng tuẫn tình lại.
Rốt cuộc Vân Lộ Tinh mãi mới hiểu ra nguyên nhân Kỳ Phong Miên tức giận. Cô giống như một học sinh không nghe lời, còn Kỳ Phong Miên giống như là người cha già vất vả lo sầu vì cô.
Vân Lộ Tinh lôi kéo tay áo của Kỳ Phong Miên, nhỏ giọng xin lỗi: “Kỳ Phong Miên, thực xin lỗi.” Cô bị đét mông cũng không dám tức giận, cả người ngoãn vô cùng.
Vân Lộ Tinh nghĩ nghĩ, mình quả thật là không đúng lắm. Trước khi Kỳ Phong Miên đánh nhau đã cố ý đưa mình tới nơi an toàn, cách làm của cô làm anh lo lắng, còn rất dễ dàng khiến hai người lâm vào hoàn cảnh nguy hiểm.
Kỳ Phong Miên nhìn chằm chằm cô, vô cùng nghiêm túc mà nói: “Nếu em bị loại rác rưởi này giết chết thật, anh tình nguyện để em chết ở trên tay anh trước.”
Vân Lộ Tinh còn ngồi xổm xuống cái góc vừa rồi, lặng lẽ xoa xoa mông nhỏ của mình, nhỏ giọng bảo đảm, nói: “Lần sau em nhất định sẽ nghe lời, không lộn xộn." Cô nho nhỏ ngồi xổm trên mặt đất, mồ hôi đầy người, tóc mái hơi ướt át, lặng lẽ giương mắt nhìn Kỳ Phong Miên, cả người vừa nhút nhát vừa mềm mại.
Kỳ Phong Miên thu động tác nhỏ của cô nhìn vào trong mắt, có một chút hối hận hành động dạy dỗ trẻ hư của mình vừa rồi.
Anh kéo Vân Lộ Tinh qua, biểu cảm không rõ hỏi: “Đau không?”
Vân Lộ Tinh thấy biểu cảm của anh có buông lỏng, lập tức làm nũng nói: “Đau.”
Ai ngờ Kỳ Phong Miên lạnh lùng cười nói: “Đau là được rồi.”
Anh đanh mặt nói: “Xứng đáng.”
Vân Lộ Tinh rất tội nghiệp.
Nhưng cô còn là vô cùng nhạy bén phát hiện thật ra Kỳ Phong Miên ã không còn tức giận nữa. Ở phương diện quan sát cảm xúc của Kỳ Phong Miên này, cô có thể xem như một chuyên gia đó.
Vì thế Vân Lộ Tinh dịch dịch người, cô cầm dao phay bị Kỳ Phong Miên vứt trên mặt đất lên, vui rạo rực mà ôm vào trong ngực.
Cô cũng là người từng giết quái vật.
Hôm nay Vân Lộ Tinh không hề là một con cá mặn, cô đã tiến hóa thành đồ long…… Trùng dũng sĩ (*)!
(*) đồ long dũng sĩ: dũng sĩ diệt rồng, còn ở đây nữ chính giết sâu nên gọi là đồ trùng dũng sĩ: dũng sĩ giết sâu.
Kỳ Phong Miên nhìn biểu cảm mừng thầm của cô, vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng anh không thể cười lúc này, bằng không với trí nhớ kém của Vân Lộ Tinh, khẳng định quay đầu là quên luôn việc này.
Anh kéo Vân Lộ Tinh đứng dậy, cố ý xụ mặt nói: “Bởi vì hôm nay em không nghe lời, em phải tự kiếm đồ ăn của mình.”
Vân Lộ Tinh vội vàng gật đầu, lúc này cô không dám lại chọc Kỳ Phong Miên tức giận.
Cô sợ Kỳ Phong Miên hối hận, quay đầu đi chặt cây đào kia làm quan tài cho mình luôn.
Cô nhảy nhót đi dạo siêu thị một mình, nơi này không có dấu vết của con người, người vốn là nhân viên siêu thị không biết đã biến thành quái vật hay là đã chạy trốn, sau khi giết chết sâu mẹ, trong siêu thị cũng chỉ còn lại Vân Lộ Tinh và Kỳ Phong Miên.
Vân Lộ Tinh đẩy xe đẩy nhỏ chọn đồ ăn. Mà Kỳ Phong Miên đứng ở cách đó không xa nhìn chăm chú vào cô. Hôm nay có một lần ngoài ý muốn là đủ rồi, thời gian còn lại anh đều phải bảo đảm Vân Lộ Tinh ở trong tầm mắt của mình.
Trước khi Vân Lộ Tinh ra cửa đã liệt kê một danh sách cho mình, cô sắp xếp gạo, bột mì và dầu ăn dễ tích trữ trước, mấy thứ này đều rất quan trọng, Vân Lộ Tinh ôm hai túi gạo chuẩn bị đi ra ngoài.
Một bàn tay kéo cô qua, Kỳ Phong Miên liếc mắt nhìn bàn tay trắng nõn của cô, nhăn mày một giây, nói: “Để anh. Em đi lấy đồ khác đi.”
Vân Lộ Tinh vẫn là làm khổ mình, nhỏ giọng dò hỏi, nói: “Không gian trong xe đủ không? Em có thể lấy đồ ăn vặt không?”
Kỳ Phong Miên sờ sờ đầu cô, nói: “Có thể.”
Anh sợ có quái vật xông tới, Vân Lộ Tinh lại cách anh quá xa, cho nên cố ý dặn dò nói: “Nhớ rõ, không được cách anh quá xa.”
Vân Lộ Tinh đã gấp không chờ nổi muốn đi chọn đồ ăn vặt, nghe vậy nhanh chóng đáp ứng rồi muốn chạy đi. Kỳ Phong Miên giữ cô lại.
Anh nhìn thẳng vào mắt Vân Lộ Tinh, âm thanh cố ý vững vàng cường điệu nói: “Nhớ kỹ chưa?”
Vân Lộ Tinh chớp chớp mắt, gật gật đầu. Cô nhỏ giọng nói: “Anh không cần hung dữ như vậy mà.”
Cô nhỏ giọng biện giải vì bản thân: “Ngày thường em rất nghe lời, cũng chỉ có hôm nay phạm phải một chút sai lầm nho nhỏ thôi.”
Kỳ Phong Miên cười như không cười: “Sao anh không biết ngày thường em nghe lời vậy?”
Vân Lộ Tinh đột nhiên dùng một bàn tay nắm lấy cánh tay của Kỳ Phong Miên, cô nhón chân, hôn lên hầu kết của Kỳ Phong Miên.
Môi của cô rất mềm, lông mi của Kỳ Phong Miên run rẩy, hầu kết chậm rãi lăn lăn, tiếng nói khàn khàn.
Đến khi cô dựa sát vào, Kỳ Phong Miên có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt trên người cô, ngòn ngọt lại không ngấy, giống với bản thân cô.
Hơi thở ngọt ngào xâm chiếm không gian của mình, đôi mắt của Kỳ Phong Miên ám ám.
Vân Lộ Tinh mở mắt ra, đôi mắt mơ màng. Cô cong cong đôi mắt, tươi cười ngượng ngùng lại sáng ngời, tiếng nói mềm mại: “Bây giờ em sẽ ngoan.”
Kỳ Phong Miên hơi hơi cúi đầu, sợi tóc buông xuống che khuất đôi mắt mỉm cười của anh. Nửa ngày, anh cười nhẹ một tiếng, chậm rãi nói: “Là rất ngoan.”
Anh khuất phục.
Ở trước mặt Vân Lộ Tinh, anh vĩnh viễn vô khuất phục điều kiện.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...