Thiệu Gia Kỳ tiễn Nghê Lam về chỗ ở, chỗ này là nhà trọ nhỏ sau khi về nước Nghê Lam tự mình thuê, đã đóng một năm tiền thuê nhà.
Thiệu Gia Kỳ nói công ty vốn có thể cung cấp ký túc xá nghệ sĩ cho Nghê Lam, nhưng Nghê Lam nói tiền thuê nhà đã trả rồi nên thôi, đợi khi nào ký lại hợp đồng thuê thì nói tiếp. Hiện tại Nghê Lam cảm thấy bản thân lúc trước thật sự là sáng suốt, nếu không thì bây giờ cũng không chốn dung thân. Tính tính thời gian, ít nhất trong vòng nửa năm cô không cần sầu não vì vấn đề chỗ ở.
Khoá cửa là khoá vân tay, cho nên dù trên người Nghê Lam không có chìa khoá nhưng cô vẫn thành công vào tới nhà. Vào phòng, cô vui vẻ nhìn khắp nơi, còn nói với bản thân. “Không phải ngủ dưới chân cầu, đây là chuyện may mắn.”
Thiệu Gia Kỳ thấy tính tình cô cũng lười nói chuyện, cô cảm thấy bản thân cứ mở miệng là muốn nhắc cô trả tiền.
Nhà trọ Nghê Lam thuê không tới 40 mét vuông, là một căn nhà thông suốt, phòng khách phòng ngủ cùng một chỗ, đồ đạc thu dọn rất sạch sẽ. Bên góc tường treo một chiếc xe đạp leo núi.
Cửa nhà có cái tủ nhỏ, xem như ngăn cách không gian. Trên tủ đặt một ít đồ trang trí cùng một cái chén nhỏ. Trong chén nhỏ là mấy đồ vặt linh tinh thường ngày, chìa khoá, tiền xu, kẹp tóc các loại.
Cạnh cửa nhà là WC, rất nhỏ, miễn cưỡng chia cách khu vực khô và ướt. Phòng bếp có lò vi ba, bếp lò, thêm cái tủ bếp nhỏ treo ở trên, cơ bản không có điều kiện làm món Âu. Nhưng dựa theo độ sạch sẽ của bếp lò cùng với chỉ có một cái nồi lớn, một cái chảo, mấy cái chén và dụng cụ nhà bếp, Nghê Lam cảm thấy bản thân hẳn không nấu cơm ở nhà.
Trong tủ lạnh có trứng gà, thịt nguội, cà chua, phô mai, còn có vài lát bánh mì. Mặt khác còn có dầu dấm salad, nước chanh, nước khoáng, trong tủ bếp còn có hai túi mỳ ăn liền lớn, nửa lọ cà phê, Nghê Lam nói rất tốt, ít nhất một tuần không đói chết.
Thiệu Gia Kỳ nhịn không được trừng mắt nhìn cô.
Nghê Lam lục lọi ở trong phòng một hồi, nhìn thấy quần áo không hề ít, nhìn đều rất mới, còn có rất nhiều đồ trang điểm loại tốt.
Cô chỉ chỉ mấy thứ này, Thiệu Gia Kỳ nói: “Đây đều là em tự mua, em không có tiền lại thích mua sắm, chị cũng không cách nào hiểu nổi. Lương căn bản của em không cao, lần trước thi tuyển nghệ sĩ em cũng làm không xong, bộ phim bây giờ đang quay cảnh quay không nhiều, thù lao cũng không cao.
Có điều chút tiền nong đó em cũng đừng nghĩ tới, em gây ra loại chuyện này, chắc chắn người ta sẽ xóa luôn cảnh quay của em không cần thương lượng. Không bắt em bồi thường là tốt lắm rồi.”
Nghê Lam cảm thấy thật sự quá thảm, cái đề tài tiền bạc này vẫn nên dừng lại đi, nói tiếp hết nổi rồi.
Nghê Lam chống nạnh nhìn căn phòng lại một lượt, cực kỳ kinh ngạc: “Em không có máy tính sao?”
Thiệu Gia Kỳ nói: “Không có. Điện thoại di động đã có thể thoả mãn toàn bộ nhu cầu của em rồi. Em cũng lướt taobao, weibo, xem phim, dùng wechat. Hơn nữa trình độ sử dụng máy tính của em cực kỳ kém, có một lần em dùng máy tính của đồng nghiệp lên mạng lướt web, sau đó nói nhìn thấy hệ thống thông báo cập nhật phần mềm liền nhấn một cái, làm máy tính của người ta đơ luôn.”
Nghê Lam: “…” Cô không phục: “Vậy chắc là hệ thống có vấn đề thật, chẳng lẽ cũng đi trách em?”
“Người khác nhấn không sao, em nhấn một cái liền có chuyện, không trách em thì trách ai?”
Nghê Lam: “… Cũng đúng.”
Cô nhìn đồ trang điểm, sản phẩm dưỡng da trên bàn, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng. Cô nên có máy tính chứ nhỉ, làm sao có thể không có máy tính. Không có TV thì được chứ không có máy tính làm sao mà sống chứ?
Thiệu Gia Kỳ không biết nghi hoặc của Nghê Lam, mấy ngày nay cô cực kỳ bận, đưa Nghê Lam về xong liền rời đi.
Nghê Lam đảo một vòng quanh phòng, bài trí của gian phòng này, quần áo cùng đồ trang điểm đều là những cái cô thích. Cô lại còn lục ra từ trong ngăn kéo một tấm thẻ thành viên câu lạc bộ thể thao, cô dùng di động tìm kiếm một hồi, là hội sở một nhà tập thể hình cao cấp, cách nhà cô không gần cũng không xa, phí một năm là mấy vạn.
Nghê Lam đau lòng một lúc, sau đó tự an ủi bản thân lúc trước mua những thứ này khẳng định đều là vì sự nghiệp, đây không phải là tiêu tiền, cái này gọi là đầu tư.
Nghê Lam lại tìm được một cái hộp, bên trong có các loại giấy chứng nhận của cô, còn có mấy tấm hình thẻ, các loại hợp đồng, lại còn có một album ảnh cũ. Ảnh chụp trong album không nhiều lắm, có một căn nhà cũ kỹ, có ảnh chụp chung của một bé gái cùng hai ông bà già, còn có ảnh hai ông bà già cùng một người phụ nữ trẻ tuổi, cùng với một cô bé nhỏ.
Đây là một nhà bốn người của cô. Ông ngoại, bà ngoại, còn có mẹ cô.
Nghê Lam ngồi ở trên đất, nhìn tấm hình rất lâu, tâm giống như bị lông chim mơn trớn dịu dàng, an yên bình tĩnh. Cô biết tên của họ, lúc cô đi kiểm tra tư liệu hộ khẩu đã thấy rồi, mẹ cô tên Nghê An, ông ngoại là Nghê Mộ, bà ngoại là Lương Thù.
Nghê Lam nhìn ảnh bản thân mình lúc nhỏ, tóc tai lộn xộn, quần áo lại còn cố tình thắt nơ, bày ra tư thế lạnh lùng, trong mắt lộ ra sự trưởng thành sớm cùng nổi loạn không kiềm chế được.
Nghê Lam cười cười, cô đại khái chắc là một cô nhóc làm cho người ta cực kỳ đau đầu.
Nghê Lam đổ hộp ra, không tìm thấy bất kỳ dấu vết gì về bạn bè, cũng không có ảnh chụp cha cô hay thư từ gì, sau khi điện thoại bị hư, cô thậm chí không còn số điện thoại của cha.
Bạn thân trên wechat của cô không nhiều, bên trong cũng không có cha cô. Nghê Lam nhớ tới Thiệu Gia Kỳ nói quan hệ bọn họ không tốt, cũng không biết nếu thật lâu thật lâu cô không liên lạc với cha, ông có thể tìm cô không?
Có điều dựa vào việc cô theo họ mẹ, từ nhỏ lại tự lập lớn lên, đoán chừng người cha này cũng không quá quan trọng trong cuộc đời cô.
Nghê Lam không rõ ràng lắm trước kia trong di động của cô có ứng dụng liên lạc nào, cô ở nước ngoài có bạn bè gì? Nghê Lam suy nghĩ thật lâu cũng không nhớ ra, đành từ bỏ, không tự tìm phiền não.
Nghê Lam nghiên cứu hợp đồng một lần. Hợp đồng cho thuê phòng rất đơn giản, không vấn đề gì, bên trên còn có số điện thoại chủ nhà. Hợp đồng ký với người đại diện công ty thật dày, có mười trang, bên trên quả thật có điều khoản ràng buộc hành vi của nghệ sĩ, nhưng Nghê Lam cảm thấy cũng không tệ như vậy, loại kiện tụng này chỉ là tranh chấp, nếu thực nháo đến bước kia cũng cần thời gian rất dài. Có lẽ cô có thể lợi dụng thời gian này tìm con đường mới, dù sao thì cô cũng không dễ dàng chịu thua như vậy.
Nghê Lam tìm thấy một bình cà phê moka kiểu Ý, cô xay cà phê, pha một ly. Hương thuần khiến cho tinh thần cô chấn động. Cô nhìn nhìn miếng bánh mì hết hạn, nhưng cô vẫn chiên trứng cùng thịt nguội, cắt cà chua, làm cho mình một phần bánh mì sandwich.
Sau đó cô ngồi cạnh cửa sổ, nhìn sắc trời bên ngoài từ từ tối lại, uống cà phê, ăn sandwich, cảm thấy hương vị thật tốt.
Toàn bộ đều sẽ tốt đẹp thôi, cô nghĩ như vậy.
Lúc này Lam Diệu Dương đang cùng hai người bạn thân ăn cơm. Những việc anh trải qua trong khoảng thời gian này đủ để đám bạn thân anh cười một năm, vì thế trên bàn cơm tránh không được bị trêu chọc một phen.
Trác Khải cười lớn tiếng nhất: “Cậu cũng không phải A Kỳ, làm gì mà diễn tổng giám đốc bá đạo chứ? Bị bôi trên mạng cũng không dám lên tiếng, sợ cậu thiệt. Cậu bảo A Kỳ làm mẫu cho cậu, cho dù là người phụ nữ kia hay đám chó săn kia, A Kỳ đều cho bọn họ oán hận đến liệt dương luôn”
Đoạn Vĩ Kỳ xua tay: “Không có chuyện này, tớ là người đã có vợ, sớm tu thân dưỡng tính.”
Lam Diệu Dương chế giễu Trác Khải: “Cậu nói xem sao cậu thô bỉ vậy. Mẹ cậu bỏ ra biết bao nhiêu tiền giáo dục cậu hơn hai mươi mấy năm đều đổ sông đổ biển, có thể dùng chút văn chương nho nhã mô tả sự khinh bỉ không?”
“Không có trình độ này.” Trác Khải còn đang cười, “Cậu cực kỳ tài hoa, điểm ấy so ra tớ kém. Tớ viết không được văn chương ẩn dụ, mẹ nó, bài đó thật là tự cậu viết à?”
Lam Diệu Dương cũng tức: “Không phải ông đây tự viết còn làm gì được? Để cấp dưới viết, tớ còn mặt mũi nào! Chửi không được chửi, nói bậy không được nói bậy, tớ thiếu chút nữa nghẹn họng chết!”
“Rất tốt.” Đoạn Vĩ Kỳ một bộ dáng chững chạc, “Xử lý như vậy rất đẹp.”
Lam Diệu Dương tức giận trừng anh, Đoạn Vĩ Kỳ giả vờ mấy giây đã nhịn không nổi nữa, không nín được bật cười, “Thật chứ, mẹ nó, sao cậu nhịn được vậy? Bài kia tớ mới đọc một nửa đã không nhịn được. Lúc viết cậu khổ sở không?”
“Đau khổ đã qua đi.” Lam Diệu Dương thoải mái vung tay lên, “Ngày mai còn chưa tới.”
Trác Khải cùng Đoạn Vĩ Kỳ liếc nhìn nhau, ăn ý cùng chuyển hướng sang Lam Diệu Dương: “Mẹ cậu ngày mai sắp xếp tiệc cho cậu?”
Lam Diệu Dương cười đến thân thiết, “Mai chúng ta kiếm chuyện làm ăn bàn đi, kiểu muốn tăng ca các loại. Bàn kế hoạch hợp tác sang năm gì gì đó.”
Đoạn Vĩ Kỳ nói: “Ngày mai tớ đi công tác, vé máy bay là buổi sáng, đã đặt xong xuôi rồi.”
Lam Diệu Dương trừng anh.
Trác Khải nói: “Ngày mai tớ có việc, ba tớ dẫn đi xã giao, kiểu thể diện lớn không thể từ chối.”
Lam Diệu Dương cũng chăm chú nhìn anh.
Trác Khải cùng Đoạn Vĩ Kỳ đồng thanh nói: “Thật đó.”
Lam Diệu Dương mất hứng.
Trác Khải khuyên anh. “Chỉ ăn một bữa cơm thôi mà, có sao đâu, dù sao ai cũng phải ăn cơm.”
“Ăn cơm thì không có gì. Cơm nước xong trong vòng ba tháng sẽ bị mẹ tớ quấy rầy không ngừng, hỏi hôm nay liên lạc cô ấy chưa, có hẹn nhau chưa, cảm thấy thế nào? Cực kỳ phiền.”
Đoạn Vĩ Kỳ thấy khó hiểu: “Mẹ cậu rốt cuộc là gấp cái gì vậy? Anh cậu còn chưa có đối tượng.”
“Trọng điểm chính là chỗ này.” Lam Diệu Dương vỗ bàn một cái, “Bà ấy dám quản anh tớ sao? Bà ấy không dám đâu. Đây không phải trông cậy vào sắp xếp cho tớ thành công, ân ái ngọt ngào, bà ấy sẽ sung sướng cho anh tớ thấy. Sau đó bà sẽ nói với anh tớ, con xem con, nếu sớm nghe lời mẹ, bây giờ cũng hạnh phúc như A Dương rồi.”
Lam Diệu Dương học giọng điệu mẹ anh, tổng kết một câu, “Tớ chẳng qua là kẻ đáng thương bị kẹp giữa ân oán tình thù của mẹ con bọn họ.”
Trác Khải cực kỳ không nghĩa khí lắc đầu, “Không giúp được cậu. Chắn được lần này ngăn không được lần sau. Cậu nên học anh cậu, chị cậu, khí phách chút, ngày mai cậu không trở về nhà, mẹ cậu còn có thể đánh chết cậu sao?”
Lam Diệu Dương nghĩ nghĩ: “Thôi, cũng không phải chuyện gì lớn. Có thể dỗ bà thì dỗ đi. Ba tớ phải làm ăn, sức khỏe lại không tốt, mẹ tớ phải chăm sóc ông, vừa phải quan tâm anh tớ, rất vất vả. Anh tớ muốn làm trong lĩnh vực sáng tác cũng không dễ gì, một năm về nhà không được mấy lần. Chị tớ bây giờ phải chăm con, lại xử lý chuyện công ty, trong nhà tính đi tính lại, kỳ thật tớ là thoải mái nhất.”
Đoạn Vĩ Kỳ oán hận anh, “Vậy vừa rồi cậu vùng vẫy cái rắm a.”
Lam Diệu Dương giận: “Là mấy người các cậu không giúp được gì, cũng chẳng cho được cách nào hay.”
Trác Khải lại hát: “Anh luôn luôn mềm lòng, mềm lòng…”
Đoạn Vĩ Kỳ xoay người lấy giấy ăn đập Trác Khải.
Lam Diệu Dương nhìn chằm chằm Trác Khải, sâu xa mà nói: “Tớ muốn hát một bài cho các cậu nghe, biểu đạt tâm tình giờ phút này của tớ.”
Trác Khải: “..”
Đoạn Vĩ Kỳ tựa lưng vào ghế thở dài.
Lam Diệu Dương bắt đầu hát: “Phiền kia phiền kia phiền đến không thể thở, phiền kia phiền kia phiền đến không có sức lực, phiền kia, tôi rất phiền a. Phiền kia phiền kia phiền đến không thể tin được, phiền kia phiền kia phiền đến điên cuồng, phiền kia, tôi phiền a.” (ghi chú: ca khúc ‘Phiền’, tác giả: Trần San Ny)
Trác Khải: “Tớ muốn báo công an rồi.”
Đoạn Vĩ Kỳ: “Cậu có cần lên baidu tra luật chút không, coi coi chế tạp âm là tội gì?”
Lam Diệu Dương đột nhiên ngừng lại, “Các cậu lại nhắc đến cái cô Nghê Lam kia…”
Trác Khải cùng Đoạn Vĩ Kỳ im lặng nhìn anh, có ai nhắc tới hai chữ Nghê Lam sao?
Lam Diệu Dương không chút nào bị ảnh hưởng bởi ánh mắt tò mò của bọn họ, tiếp tục nói: “Tớ nói cho các cậu biết, cô gái này có độc. Sự tình vốn dĩ cực kỳ đơn giản, cô ta không biết xấu hổ tới dùng quy tắc ngầm, tớ từ chối, cô ta nói ra là ai đưa thẻ phòng cho cô ta thì việc này xong rồi. Kết quả cô ta cư nhiên mất trí nhớ. Mất trí nhớ lại còn cố chấp a, chưa biết lúc nào sẽ phục hồi, lúc này chẳng đâu vào đâu rồi.
Còn nữa, mẹ tớ sắp xếp kế hoạch lớn báo thù chờ cô ta, kết quả, mấy cái fan đần độn kia đi tập kích cô ta, lại quậy thành hot search. Tớ bất đắc dĩ ra mặt tỏ thái độ, nói cũng mát mặt như vậy, nếu nhà tớ công khai vả mặt cô ta, có phải cũng giống như vả vào mặt mình không?”
Trác Khải cùng Đoạn Vĩ Kỳ không phản ứng.
Lam Diệu Dương không bị ảnh hưởng, tiếp tục nói: “Tóm lại, cô ta lần nào cũng rất lòng vòng. Chuyện lẽ ra sẽ phát triển như vậy, nhưng đến chỗ cô ta kiểu gì cũng khác đi.”
Trác Khải cùng Đoạn Vĩ kỳ vẫn không có phản ứng gì. Lam Diệu Dương bất mãn rồi.
Đoạn Vĩ Kỳ vừa thấy sắc mặt anh, nhanh chóng cổ vũ: “Thật là người phụ nữ kỳ lạ.”
Trác Khải cũng tỏ thái độ: “Quá tò mò, chúng tớ chờ xem chuyện sau này.”
Thật là làm bộ làm tịch quá đi.
Lam Diệu Dương bực bội: “Im miệng đi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...