Cả đêm Nghê Lam không ngủ.
Chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất, câu này không sai, nhưng còn phải xem tình huống.
Nếu như bạn đã bị cảnh sát để mắt thậm chí có thể bị phần tử tội phạm xem chừng, như vậy chỗ nguy hiểm nhất vẫn có nguy hiểm.
Nghê Lam không khỏi nghĩ đến Lam Diệu Dương, nghĩ đến lúc anh nói mỗi lần phát hiện bí mật của cô, anh lại càng tin tưởng cô, nếu như không phải không được đùa, cô thật muốn cho anh xem cảnh tượng trước mắt một chút. Xem xem anh còn có thể nói ra câu càng tin tưởng cô nữa không.
Nghê Lam nghĩ đến đây thì có chút ủ rũ, lúc Lam Diệu Dương nói những lời đó, cô vui đến như vậy, còn vui hơn so với khen cô đẹp.
Cô không muốn mất đi… sự tin tưởng của anh.
Cũng không muốn mất đi cảm giác chính nghĩa của bản thân.
Cô nhất định phải cố gắng đến lúc có thể chứng minh bản thân trong sạch.
Nghĩ về mặt tích cực, ít nhất súng ống trong tay lúc này không phải vũ khí trí mạng, số hiệu trên súng ống vẫn còn, hẳn là có thể tra ra được nguồn gốc.
Nghê Lam thu dọn lại căn phòng sát vách này một phen.
Camera vẫn để như cũ, nhưng cô rút dây mạng nối với máy tính. Không biết mật khẩu không thể mở máy tính, không thấy được trong hệ thống nhận dạng này có phải là chỉ có mặt cô mới có thể mở ra không, vậy thì tạm thời cũng không có ai mở được.
Cô tắt máy tính đi, đóng server lại. Camera đó kết nối với điện thoại, vừa hay trong điện thoại cũng có phần mềm ứng dụng.
Nếu có ai đó biết chuyện đến kết nối sử dụng server này, bây giờ không dùng được, hẳn sẽ quay lại xem xét. Như vậy đến lúc đó cô sẽ biết là ai.
Cô lấy đi hết usb, điện thoại, vật dụng nhỏ, mấy hàng cấm kia vẫn khóa lại trong tủ.
Đồng lõa cũng được, đồng nghiệp cũng không sao, lâu như vậy không có ai đến tìm cô, cô phải biết người này hoặc là những người này là ai, rốt cuộc cô đã xảy ra chuyện gì.
Nghê Lam làm xong mọi thứ, thu dọn phòng lại. Sau đó cô đặt chìa khóa ở phía sau giá đèn treo trên tường.
Trở về phòng mình, Nghê Lam kết nối usb với máy tính xem một chút, là một chương trình, code lập trình nhìn rất quen, cô cảm thấy là do cô viết ra.
Nghê Lam kết nối chiếc laptop lấy từ căn nhà bên với chiếc laptop mình đang dùng, cô định dùng chương trình giải mật khẩu để tìm mật khẩu của chiếc laptop này. Lúc chương trình đang chạy, cô nhận được điện thoại của Thiệu Gia Kỳ.
Nghê Lam nhìn giờ, đã sắp 10 giờ rồi.
Nghê Lam nhận điện thoại.
Thiệu Gia Kỳ nói: “Em nói không sai, chị Tĩnh muốn nhân cơ hội này hủy hợp đồng với em. Tiền bồi thường vi phạm hợp đồng cộng lại khoảng 156 vạn, chị ấy giảm gần 100 vạn so với trước. Chỉ nói đây là cái giá cuối cùng Đỗ tổng có thể chấp nhận.
100 vạn bồi thường hợp đồng này khẳng định không được thiếu một xu, không thì mấy nghệ sĩ khác sẽ bắt chước, về sau không cách nào quản lý được. Còn 56 vạn lúc trước là bồi thường cho khoản mời thầy dạy, tạo hình, chụp ảnh, tuyên truyền, PR cho lớp học thần tượng mới của em, còn thuế má các thể loại nữa, dù sao chính là chưa tính hết tất cả tổn thất gián tiếp.”
Nghê Lam hỏi cô: “Giá này không thể đàm phán nữa ư?”
“Không thể. Chị xin chị Tĩnh rất lâu.” Thiệu Gia Kỳ nói: “Chị ấy nói việc này không phải một mình chị ấy có thể quyết, giá này là giá cuối Đỗ Tổng nói rồi. Hơn nữa Đỗ tổng đã nói bắt buộc em phải ký tên đồng ý, chuyện sau đó mới thôi được. Chị Tĩnh nói ý chị ấy là sẽ tuyên bố hủy hợp đồng trước, tuyên bố em không còn là nghệ sĩ của Phong Phạm, việc làm của em không quan hệ gì tới Phong Phạm, để ảnh hưởng xấu của em tới công ty là thấp nhất, sau đó mới từ từ tính đến nợ nần, tố tụng.
Tóm lại là chấm dứt chuyện sớm. Nhưng Đỗ tổng không đồng ý. Đỗ tổng cảm thấy đăng tuyên bố ra ngoài công ty sẽ bị động, một là em bắt được nhược điểm sẽ thưa kiện gây bất lợi cho công ty, mặt khác không có giấy trắng mực đen rõ ràng ký xuống lại phải lo lắng mấy chuyện tố tụng không rõ ràng, chuyện em không trả nợ, không thu lại được tổn thất, một khi đã có tiền lệ khai trừ em, mấy nghệ sĩ khác cũng không dễ nói chuyện.”
Nghê Lam rủa thầm: “Sao Đỗ tổng không có chút lòng tin gì với hợp đồng và luật sư công ty mình thế, vẫn là trời sinh tính tình hẹp hòi. Ông chủ công ty giải trí như vậy sao được, chị xem xem Lam tổng nhà người ta.”
“Thôi được rồi.”
“Ờ.” Nghê Lam ngậm miệng.
Thiệu Gia Kỳ thật rất muốn nói với cô, cái gì cũng Lam tổng Lam tổng, sao mà so được chứ.
“Tóm lại em xem xem việc này phải làm sao? Chị đã lấy bản thỏa thuận hủy hợp đồng rồi, gửi qua email cho em. Em nghiên cứu chút đi. Chị Tĩnh nói, ký xong thỏa thuận này, chương trình trò chơi ‘Phần thưởng tối cao’ em có thể tự ký, thích nói giá bao nhiêu thì tùy. Chị ấy sẽ công bố rõ ràng là em đã hủy hợp đồng với công ty. Hoạt động của em không có liên quan tới công ty, công ty cũng không can thiệp vào công việc của em.”
Nghê Lam im lặng một hồi: “Vậy để em xem trước một chút.”
“À đúng rồi, còn nữa.” Thiệu Gia Kỳ nói tiếp: “Hôm nay chị gặp quản lý của anh Thành – Đàm Tuấn ở công ty, cậu ta nói công ty bảo hiểm đã xác định bồi thường cho chiếc xe của Đổng Linh rồi, vì trong sự cố cũng có trách nhiệm của em, cho nên tiền bồi thường không nhiều, chỉ được hơn 4 vạn, cho nên cuối cùng tiền bồi thường xe em phải trả là 16 vạn.
Cậu ta sợ em quỵt nợ, hôm nay đến tìm chị Tĩnh, nói lúc em ký thỏa thuận hủy hợp đồng thì cũng ký thỏa thuận bồi thường này luôn. Chị Tĩnh không nói nhất định sẽ giúp chuyện này, nhưng chắc chắn chị ấy sẽ giúp anh Thành. Đàm Tuấn nói chút nữa sẽ gửi thỏa thuận bồi thường cho chị, chị nhận được sẽ chuyển cho em.”
“Được thôi.” Nghê Lam cũng không còn gì để nói.
Thiệu Gia Kỳ nói: “Chị đã xem sơ sơ thỏa thuận hủy hợp đồng, cho em thời gian một năm để bồi thường.”
“Một năm, em đi đâu kiếm gần 200 vạn đây.”
Thiệu Gia Kỳ do dự một chút, nói: “Thực ra cũng không phải không có khả năng, nhưng phải xem vận may của em. Nếu như em có biểu hiện tốt trong chương trình ‘Phần thưởng tối cao’, nổi tiếng được, tẩy trắng hình tượng một ít, sau đó sẽ có cơ hội. Một năm hai trăm vạn cũng không phải hoàn toàn không có cơ hội.”
Nghê Lam không có lòng tin, hơn nữa, ký thỏa thuận này giống như bị người ta dí đầu nhận sai, biết rõ là bị người ta khi dễ mà vẫn phải khom lưng bán máu khiêng gạch bồi thường.
Thiệu Gia Kỳ nghĩ ngợi, nói: “Chị với em phân tích một chút tình hình hiện tại của ‘Phần thưởng tối cao’, đây là cơ hội duy nhất em có thể nắm được trong thời điểm này. Chương trình này phát sóng trực tiếp, theo bọn họ dự tính là sẽ làm hàng kỳ. Vì thiết bị và sân bãi đều sẵn có, sân chơi kia cũng cần quảng cáo, cho nên bọn họ quyết định làm chương trình.
Tụi em bây giờ là mùa đầu tiên, bọn họ cũng muốn thử thị trường một chút, tích lũy kinh nghiệm hợp tác tiếp thị. Ý của công ty game là trò chơi online offline sẽ ảnh hưởng qua lại, có thể tăng lượt người chơi, cũng phát triển được hình thức kinh doanh của công ty, còn mượn cơ hội chương trình này nâng đỡ một số huấn luyện viên và một số người chơi thành ngôi sao, như vậy tài nguyên sau này đều là của mình rồi.”
“Ừm.” Nghê Lam đáp lời.
“Đối với người mới như em mà nói, thời gian của chương trình này quá ngắn, chỉ có ba ngày, thời gian xuất hiện không nhiều. Coi như biểu hiện có tốt thì độ hot duy trì cũng không được lâu. Cho nên em phải tranh thủ mấy mùa sau. Không thể chào giá quá cao, mà biểu hiện phải tốt, phải tạo ra được trải nghiệm chương trình thực tế.
Em khác Phan Kính, anh ấy lúc nào cũng có tác phẩm, chương trình này anh ấy có tham gia một mùa hai mùa cũng không sao. Em thì khác, em chỉ có scandal, chỉ tham gia một mùa thì không đủ. Chương trình này làm lâu dài, vì để có tính giải trí, bọn họ cần có cao thủ khuấy động chút trong suốt chương trình.
Chị nghe tổ sản xuất nói, hai tuyển thủ chiến đấu thật kia là đối tượng bọn họ cân nhắc trước hết, chính là cao thủ sắt, nghệ sĩ yếu. Chờ đến khi ngôi sao làm chương trình hot lên rồi, bọn họ sẽ bắt đầu rút bớt người chơi bình thường của họ ra.
Có nghệ sỹ mang hiệu ứng của người chơi chuyên nghiệp và người chơi nghiệp dư cùng qua ải, đây là mánh lới và điểm hay của bọn họ.”
Nghê Lam hiểu ý Thiệu Gia Kỳ rồi. “Cho nên nếu như em tham gia chương trình này, nếu em không được xem là nghệ sĩ, thì phải làm cao thủ.”
“Đúng.” Thiệu Gia Kỳ nói: “Vì sao chị thấy cơ hội này cực kỳ tốt, là vì hiện giờ trong giới văn nghệ sĩ người có bản lĩnh chơi đấu thực tế nổi tiếng không nhiều, đồng ý có huấn luyện cho người chơi lại càng ít. Em biểu hiện tốt một chút, tranh thủ để bọn họ mời em mấy mùa sau nữa… A, chị còn chưa hỏi em, mấy trò chơi đối kháng này em có biết chơi không?”
“Em nghĩ em là cao thủ.”
Thiệu Gia Kỳ: “…Được rồi, em nhớ nha, lên chương trình đừng có dùng giọng điệu này nói chuyện. Tóm lại là, đợi em thực sự nổi tiếng rồi, mấy chương trình tốt khác, quảng cáo tốt, đều sẽ tìm đến em. Hơn nữa, quay trực tiếp cũng không mất thời gian, cứ một tháng quay ba ngày, khỏe nhiều. Thậm chí em trở thành huấn luyện viên cho khu trò chơi đó cũng được, có đúng không? Dù sao cũng là công việc, em còn tới một năm đó.”
Đương nhiên Nghê Lam hiểu. Cô chính là giận cách Phong Phạm đối xử với mình.
“Nhưng chắc chắn vẫn có nguy hiểm. Nói không chừng chương trình ra lại chẳng hấp dẫn, không ai xem. Còn không rõ công ty game có thay đổi kế hoạch không làm loại hình quay trực tiếp hao tiền phí sức mà không có kết quả này không. Còn có khả năng lợi dụng em sau vụ scandal này lại không dùng nữa. Còn tệ hơn nữa là, với khả năng rước nhọ của em, nói không chừng sau chương trình em lại càng đen hơn.”
Nghê Lam: “…”
Thiệu Gia Kỳ lại nói: “Chị Tĩnh nói hôm qua nhà sản xuất của ‘Phần thưởng tối cao’ gọi điện thoại cho chỉ, bọn họ nói rất muốn em tham gia. Chị Tĩnh nói tiết mục này rất khó, cần phải thương lượng với em, nên chưa nói chắc với người ta. Chỉ nói với chị, chờ câu trả lời của em rồi mới gọi điện thoại cho bên sản xuất.”
“Ý chính là nếu em không thỏa hiệp, chị ấy sẽ chặn mọi đường của em trong nghề, đúng không?”
“Chị cảm thấy là ý đó. Hơn nữa nếu em vẫn là nghệ sĩ của Phong Phạm, chị ấy muốn chắn đường em vô cùng dễ dàng.”
“Em biết rồi, để em suy nghĩ kỹ một chút.”
Nghê Lam nói với Thiệu Gia Kỳ xong, cúp điện thoại, nhận mail.
Thỏa thuận hủy hợp đồng rất đơn giản, còn đơn giản hơn lần trước rất nhiều. Trong thỏa thuận chính là Nghê Lam làm trái nghĩa vụ trong hợp đồng, gây thiệt hại cho cá nhân và danh dự công ty, thông qua thương lượng, hai bên quyết định hủy hợp đồng.
Nghê Lam phải bồi thường cho Phong Phạm 156 vạn, chi tiết bồi thường trong phụ lục. Kỳ hạn trả là một năm, phía trên còn ghi rõ hạn cuối là ngày nào, nếu qua ngày này vẫn chưa trả, thì sẽ tính lãi phạt trả chậm 5% trên số tiền còn nợ.
Nghê Lam xem xong thỏa thuận, Thiệu Gia Kỳ cũng gửi tới thỏa thuận bồi thường xe. Cũng rất đơn giản, vì nguyên nhân gì thiếu bao nhiêu tiền, sau đó cũng cho kỳ hạn trả một năm. Điều kiện thanh lý thỏa thuận cũng giống Phong Phạm.
Nghê Lam ngồi yên ở đó, suy nghĩ nên làm gì.
Thiệu Gia Kỳ nhắn WeChat cho cô: ‘Em iu, coi như có hủy hợp đồng rồi, chị cũng sẽ để ý cơ hội công việc cho em. Lúc trước chị chưa hiểu em, quả thực không thích em lắm. Nhưng chị biết giờ em không dễ dàng gì, chị sẽ không bỏ mặc em. Em không cần lo, sau này nếu gặp chuyện gì cứ tìm chị, chị sẽ cố gắng giúp em.’
Nghê Lam suy nghĩ một hồi, nhìn hai cái màn hình máy tính, bây giờ chương trình còn chưa chạy xong, mật khẩu của máy tính kia vẫn chưa giải được.
Thật là đau cả đầu.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...