Edit: Kiều Anh
Beta: DinhHa
Lúc này, Tần Trọng Hàn cũng vừa thấy được xe Tằng Ly, trong lúc nhất thời có chút hoảng sợ, tầm mắt sâu thẳm hướng mắt tới Tiêu Hà Hà: "Cô hẹn anh ta?"
"Không... Dạ."
"Là "phải" hay "không phải"?" Anh nhíu mày.
Xe Tằng Ly đã quẹo vào ngõ hẻm, rất rõ ràng, ngõ hẻm có chút hẹp. Lập tức ngừng một chiếc xe hơi, lại đi vào một chiếc Mercedes Benz, rất là bắt mắt.
"Tổng giám đốc, không nghĩ cậu cũng tới a." Tằng Ly từ trong xe chui ra ngoài, cũng không đi tới, chẳng qua là đứng bên cạnh xe, đứng xa xa nhìn bọn họ.
"Không quấy rầy các người có hẹn." Tần Trọng Hàn thâm thúy con ngươi khẽ nhếch lên, giọng mang một tia mỉa mai.
Tiêu Hà Hà nghe được anh nói như vậy, trong lòng kìm nén đến khó chịu, anh có ý gì? Cô lúc nào có hẹn cùng Tằng Ly?
"Hàn, cậu đi đâu vậy? Tôi đưa Hà Hà đi bệnh viện tháo băng a, anh có đi hay không?" Tằng Ly nhìn Tần Trọng Hàn phải đi.
"Tôi bề bộn nhiều việc." Tần Trọng Hàn trầm giọng nói, sau đó chui vào trong xe.
Xe rất nhanh khởi động, quay đầu hướng ra ngoài đi tới.
Tiêu Hà Hà nhìn chiếc xe kia rất nhanh biến mất ở đầu hẻm, trong lòng cũng tựa hồ bị xe này thổi qua một trận gió sớm thất linh bát lạc.
Tằng Ly cũng quay đầu nhìn sang, trong mắt vạch qua một tia ánh sáng nhạt, lắc đầu một cái: "Hà hà, đi thôi."
Tiêu Hà Hà gật đầu một cái, đi tới: "Tằng Ly, thật sự là quá phiền anh."
"Hà Hà, cô có thể hay không đừng gọi tôi Tằng Ly?"
"Được kêu là cái gì?" Cô rất kinh ngạc.
"Anh Tằng hay anh Lê đều được." Tằng Ly cười nói: "Dù sao cũng so với cái tên tốt hơn nhiều."
Tiêu Hà Hà có chút quẫn bách, cô cùng đàn ông chung đụng không nhiều, nhưng thấy Tằng Ly thân thiết như vậy, gật đầu một cái."Tốt lắm, kêu anh Tằng đi."
"Vậy thì đúng rồi. Chúng ta mau đi đi." Tằng Ly cho xe chạy, hai người không nói Tần Trọng Hàn tại sao tới nơi này.
Từ bệnh viện tháo băng xong, Tiêu Hà Hà chuẩn bị về nhà, nhưng là Tằng Ly lại nói: "Trước đi ăn cơm, ăn xong rồi đưa cô về nhà."
"Nhưng là..."
"Nhưng mà cái gì a? Đi nhanh đi." Tằng Ly cười càng mê người, làm cho không người nào có thể cự tuyệt. Không đợi Tiêu Hà Hà có phản ứng, đã lái xe hướng nhà hàng đi tới.
Xe dừng ở nội thành một khu nhà rất có nhiều cây trúc xanh tốt um tùm vây quanh.....hướng nhà hàng dừng lại, Tiêu Hà Hà rất là yêu thích cảm giác nơi này.
Chẳng qua là mới vừa xuống xe, liền bị một mùi nước hoa gay mũi sặc ho khan.
"Khụ khụ khụ..."
Tằng Ly cũng cau mày. Lúc này, đột nhiên truyền tới thanh âm một phụ nữ nũng nịu: "Là Tằng tiên sinh a, thật là đúng dịp."
Tiêu Hà Hà cùng Tằng Ly cùng lúc quay đầu, liền thấy một mỹ nhân xinh đẹp kéo cánh tay Tần Trọng Hàn vừa vặn từ bãi đậu xe một đầu khác đi tới.
Mùi nước hoa gay mũi lao thẳng tới, lại lần nữa để cho Tiêu Hà Hà nhẫn không định hắt hơi một cái.
Tần Trọng Hàn không có bất kỳ biểu tình gì, chẳng qua là một đôi mắt rất là thâm thúy sắc bén.
"Là Cao tiểu thư. Hàn, thật là khéo a, các người cũng tới Mộng vườn ăn cơm?" Tằng Ly mỉm cười chào hỏi.
"Đúng vậy." Cao Tư Kỳ cười rất là vui vẻ, bởi vì Tần Trọng Hàn thật lâu không tìm cô.
Tiêu Hà Hà rút mặt giấy lau lỗ mũi, rất là lúng túng cúi đầu xuống.
"Bạn gái anh sao?" Cao Tư Kỳ chỉ Tiêu Hà Hà hỏi Tằng Ly.
"Đây là em gái tôi!" Tằng Ly hài hước cười, tầm mắt không quên nhìn về phía Tần Trọng Hàn, nhưng là người sau trên mặt một mảnh yên tĩnh.
Tiêu Hà Hà thật nhanh giương mắt, nhưng thấy được Cao Tư Kỳ trong cổ lau một cái vết bầm, tựa hồ là dấu răng, nhìn thêm chút nữa Tần Trọng Hàn, anh một bộ không có dáng vẻ gì đặc biệt, Tiêu Hà Hà chỉ là nhìn Cao Tư Kỳ cười một cái, hỏi thăm sức khỏe sau đối với Tằng Ly nói: "Chúng ta vào đi thôi, anh Tằng."
Đi ngang qua bên người Tần Trọng Hàn, anh đột nhiên nói: "Đi bệnh viện?"
"Đúng vậy tổng giám đốc." Tiêu Hà Hà nhẹ giọng nói, cúi đầu, giống như là đứa trẻ đã làm sai chuyện gì: "Thứ hai liền có thể đi làm."
"Không gấp..." Tần Trọng Hàn cắt đứt lời cô, môi hơi câu lên, từ từ nói.
Tiêu Hà Hà cảm giác lỗ tai hơi nóng, gật đầu một cái.
"Chúng ta vào đi thôi." Tằng Ly ngẩn ra sau khôi phục mặt mày vui vẻ.
Cao Tư Kỳ nghe được Tần Trọng Hàn cùng Tiêu Hà Hà lúc nói chuyện ánh mắt đột nhiên biến đổi, chăm chú kéo cánh tay Tần Trọng Hàn: "Hàn, các anh... mọi người đều biết nhau?"
"Hà Hà là thư kí của anh ấy." Tằng Ly giới thiệu.
"Thì ra là như vậy." Mặt Cao Tư Kỳ cứng lại, tiếp đó cười lên: "Vậy chúng ta cùng nhau ăn chung.Như thế nào, Hàn?"
"Không ý kiến." Tần Trọng Hàn khạc ra ba chữ.
Tiêu Hà Hà trong lòng nhưng có chút thấp thỏm đứng lên, muốn ngồi chung một chỗ ăn cơm.
Vì vậy bốn người vào phòng ăn.
Sau khi tiến vào, Tiêu Hà Hà mới biết nhà này nhà hàng thật là cao cấp, tầng lầu xoay tròn, dựa vào cửa sổ vị trí có thể thưởng thức được rừng trúc bên ngoài xanh um tươi tốt.
Rượu chát rượu ngon, tinh xảo ngon món ngon, nhân viên phục vụ thắt nơ tùy thời chờ căn dặn, nhạc sĩ kéo đàn violon âm khúc du dương. Trên bàn ăn dụng cụ lóe lên chói mắt chói lọi, đau nhói cặp mắt.
Tiêu Hà Hà rất là không được tự nhiên, bởi vì nơi này người có địa vị cao cấp, cô không có tới qua, trong lúc nhất thời có chút không biết làm sao.
"Tiên sinh, tiểu thư, chào buổi tối." Nhân viên phục vụ rất lễ phép chào hỏi, đưa lên thực đơn.
Ngồi ở chỗ gần cửa sổ, Tiêu Hà Hà có thể thấy ngoài cửa sổ rừng trúc, chăm sóc rất tốt.
"Hà Hà, muốn ăn cái gì?" Tằng Ly trước đem thực đơn chuyển để tới trước mặt Tiêu Hà Hà.
Mà người hầu lại cho Cao Tư Kỳ một phần.
Tiêu Hà Hà nhìn vào thực đơn, trong lúc nhất thời có chút kinh ngạc, thật là đắt. Có thức ăn lại mấy con số, trong lúc nhất thời trong lòng bàn tay của cô cũng đổ mồ hôi theo, tại sao phải tới nơi này ăn cơm chứ? Cô sau này làm sao mời lại Tằng Ly.
Đối diện Cao Tư Kỳ đã bắt đầu chọn món ăn: "Hai phần gan ngỗng Pháp, hai phân thịt bò bít tết, thịt bò bít tết muốn năm phần chín, Hàn, anh uống rượu gì?"
"Một chai 82."
Tiêu Hà Hà kinh ngạc, bọn họ gọi rượu này, đã đủ tiền lương cô hơn mấy năm.
Tằng Ly tựa hồ ý thức được cái gì, ân cần liếc nhìn Tiêu Hà Hà: "Hà hà, làm sao không gọi?"
Lắc đầu một cái, Tiêu Hà Hà thản nói: "Thật là đắt."
Tằng Ly xì cười.
Tiêu Hà Hà mặt đỏ lên, cô biết mình như vậy nói sẽ cho mọi người cười nhạo, nhưng là cô thật muốn như vậy.
Cao Tư Kỳ ánh mắt khinh miệt liếc qua tới, đánh giá Tiêu Hà Hà.
Mà Tần Trọng Hàn tầm mắt tựa hồ là lơ đãng lướt qua cô, nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ.
"Phải. Thật đắt!" Tằng Ly thấy Hà Hà tựa hồ có chút quẫn bách, lại thấy trong ánh mắt Cao Tư Kỳ tràn đầy khinh miệt, ánh mắt sắc bén chuyển một cái, đúng lúc nói: "Giống như Hà Hà loại sinh hoạt phái nữ thật không nhiều lắm, ai cưới ngươi cũng sẽ hạnh phúc chết."
Mặt Cao Tư Kỳ biến đổi, cô nghe ra, Tằng Ly nói cô không sống qua ngày.
"Có đúng hay không a, tổng giám đốc tiên sinh?" Tằng Ly hướng về phía Tần Trọng Hàn.
Tần Trọng Hàn dung nhan anh tuấn mang ánh sáng buổi trưa của mặt trời, góc cạnh phác họa rõ ràng, tầm mắt hơi chuyển qua nhìn Tằng Ly: "Anh nói gì? Tôi không nghe được."
Tiêu Hà Hà cúi đầu.
Tằng Ly nhận lấy thực đơn, đối với người hầu nói: "Hai phần thịt bò bít tết, Hà Hà, cô muốn mấy phần chín?"
Tiêu Hà Hà lại ngẩng đầu nhìn Tăng Ly, nói: "Tôi muốn chín."
"Có phải hay không khẩu vị không tốt?" Tằng Ly lo lắng.
"Dù sao cũng không đau bụng là được rồi, làm lỡ công việc không nói, còn phải xem bác sĩ.
""Ừm."
Tằng Ly cố nén cười thật to xúc động: " Được, muốn hai phần sườn bò, thịt bò bít tết, hai phân xoài salad."
Lại lúc ngẩng đầu, Tiêu Hà Hà thấy Cao Tư Kỳ mặt tựa hồ cũng đi theo vặn vẹo, mà Tần Trọng Hàn khóe miệng tựa hồ cong lên, cô không biết mình nói cái gì để cho bọn họ có biểu cảm như vậy.
Cao Tư Kỳ trên người mùi nước hoa quá đậm, Tiêu Hà Hà quyển kinh qua một đoạn thời gian quá trình thích ứng, vẫn là không được, chỉ cảm thấy giọng sặc thật là khổ sở.
Tần Trọng Hàn tầm mắt vẫn là như có như không quét qua mặt cô, cô lại là như ngồi bàn chông.
"Tôi đi vệ sinh." Cô đứng lên, gật đầu sau rời đi.
Tần Trọng Hàn cũng đứng lên theo: "Tôi đi hút điếu thuốc."
Cao Tư Kỳ sợ run lên: "Hàn..."
Tần Trọng Hàn lại bước lớn rời đi, hướng phương hướng Tiêu Hà Hà mới vừa đi.
Cao Tư Kỳ không hiểu quay đầu nhìn một chút bên người Tằng Ly, mà Tằng Ly nhưng chỉ là nhíu mày, nâng lên lóe một cái nụ cười sáng chói: "Cao tiểu thư, đã lâu không gặp, cô vẫn xinh đẹp nha."
Tiêu Hà Hà đi tới phòng vệ sinh, đóng cửa lại, dựa ở cánh cửa thượng, đột nhiên cảm thấy vô lực, cô trong lòng rốt cuộc đang suy nghĩ gì, riêng mình cũng không biết.
Anh ta quả thật chẳng qua là vui đùa một chút với cô, cô mới vừa cự tuyệt anh liền tìm đàn bà khác, không, anh một mực liền không cùng Cao Tư Kỳ đứt đoạn, mà trên cổ Cao Tư Kỳ dấu vết, hẳn là anh lưu lại vết hôn đi.
Thôi. Cô nghĩ gì vậy? Có liên quan tới cô sao?
Tiêu Hà Hà đứng ở trước gương, vỗ vỗ mặt mình nóng lên, che giấu không nên nghĩ suy nghĩ, đi ra ngoài.
Chẳng qua là, cửa ra vào phòng rửa tay, một cái thân ảnh cao lớn chặn lại cô ở đường đi, Tiêu Hà Hà theo bản năng né một bên.
Người nọ nhưng ôm eo cô.
"A ----" Cô chợt ngẩng đầu, phát hiện là Tần Trọng Hàn: "Tổng...tổng giám đốc."
Tần Trọng Hàn nhìn cô một cái, mặt nở nụ cười, thanh âm nhưng lạnh như băng như là huyết ma quỷ: "Tiêu Hà Hà... Cô rất có bản lĩnh."
Tiêu Hà Hà không biết anh có ý gì, nhìn dung nhan gần trong gang tấc, một gương mặt lạnh lùng anh tuấn trời cho, khóe môi hơi nhếch lên, tựa như cười mà không phải cười. Hai mắt anh, thâm thúy như thuần mực, nhưng không có một chút ánh sáng, tựa như giấu tinh thần như rơi xuống ảm đạm, có chút sâu không lường được.
Chỉ là muốn Hà Hà không biết anh nói lời này có ý gì, càng không nghĩ tới anh lại cũng tới phòng vệ sinh, chỉ là anh mang đến Cao Tư Kỳ, tình nhân của anh, giờ khắc này nhưng lại ôm eo nhỏ nhắn của mình, trong lòng cô cười lạnh, sau đó ngước đầu lên, đối mặt anh: "Tổng giám đốc muốn vào phòng vệ sinh sao? Đây là phòng vệ sinh nữ, không nghĩ tới tổng giám đốc vào trong này là tốt, cũng là vui vẻ cùng phụ nữ cướp nhà vệ sinh."
Cô đang mong đợi thấy anh biến sắc mặt, nhưng là không nghĩ tới cô nhìn thấy là anh nở nụ cười nhưng càng ngày càng lớn, không phải cười nhạt, mà cao thâm khó lường nụ cười ấm áp, sau đó anh cúi đầu xuống, cách cô trong gang tấc, hô hấp ở trên mặt cô: "Tôi thích cùng cô cướp. Để cho chúng ta hiểu ra một chút như cảm giác lần trước."
Vừa nói, anh đem cô lại lần nữa mang vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại.
Tiêu Hà Hà sợ thiếu chút nữa hét ầm lên, thật may thời gian này không như vậy nhiều người, nếu không người ta nhất định cho là biến thái.
"Làm sao? Sợ?" Anh hướng về phía cô phả lên, để cho cô trong nháy mắt choáng váng, đợi kịp phản ứng ý của anh trong lời nói, mặt cô đẹp cũng lập tức đắp lên đỏ ửng, chính cô cũng có thể cảm giác được kia lửa nóng nhiệt độ, vét sạch cô toàn bộ gương mặt thậm chí còn cần cổ.
"Tổng giám đốc, Cao tiểu thư liền ở bên ngoài, ngài không sợ cô ấy tức giận sao?" Cô lui về phía sau vài bước, duy trì khoảng cách với anh. Không nghĩ sẽ cùng anh nói thêm cái gì, nhưng là anh nhưng chận cửa phòng rửa tay, cô không ra được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...