Đúng ngay lúc này, điện thoại của Tần Trọng Hàn reo lên. Anh ta vẫn ôm cô bằng một tay, còn tay kia cầm máy để trả lời. “Alo!”
“Tần Trọng Hàn, con gái tôi không sao chứ?” Ở đầu bên kia là tiếng hét cấp thiết của Bùi Lâm Xung. “Tôi nghe nói Mai Tây Vịnh định làm hại con gái tôi phải không?”
Tần Trọng Hàn nghe thấy tiếng hét quá lớn của ba vợ, chỉ nói bằng giọng thương tiếc: “Ba vợ à, Hà Hà không sao rồi. Ba hãy thả Cung Luyến Nhi ra đi, làm vậy không ổn chút nào! Tân Tuyên đã từ chối Mễ Kiệt ồi, không thể nào quay lại được nữa đâu! Con và Hà Hà đều mong ba có thể nhìn thẳng vào tình cảm của mình, sống cùng Tân Tuyên!”
“Hà Hà không sao thật chứ?” Bùi Lâm Xung trầm ngâm một hồi rồi hỏi.
“Cô ấy ổn rồi, đang ở với con, con sẽ dùng mạng sống của mình để bảo vệ cô ấy!”
“Không sao thì tốt rồi, không sao thì tốt rồi!”
Lúc này Tiêu Hà mới biết thì ra Bùi Lâm Xung đã làm việc đó, trái tim cô bỗng nhiên chua xót. Tuy không được mẹ ruột quan tâm, nhưng có thêm một người cha ruột, trong lòng cô lúc này lại ấm áp lên.
Thôi không nghĩ nữa, cứ xem như không có người mẹ này! Chưa từng có, thì không phải đau buồn! Nhưng trái tim cô... vẫn đau vì không thể tự lừa dối mình được.
Tần Trọng Hàn lại nói thêm vài câu rồi gác máy, cúi xuống nhìn Tiêu Hà Hà, nhưng cô lại mỉm cười.
Cô đã cười, nụ cười vô cùng rạng rỡ, ngẩng mặt lên và vẫn giữ nụ cười đó. “Em ổn rồi, bởi vì em có anh, có ba ruột quan tâm đến em, vậy nên em rất hạnh phúc!”
Anh ta biết chắc chắn cô đã chôn kín tất cả trong lòng, nên cô mới cười rạng rỡ như vậy, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra cả.
“Hà Hà...” Tần Trọng Hàn nghẹn ngào.
Thương xót cô gái ngốc nghếch này quá! Nhưng chẳng lẽ cô không biết “thông minh quá sẽ bị thông minh hại” hay sao? Cô càng tỏ vẻ không quan tâm, thì thật ra trong tim cô càng tổn thương sâu sắc hơn.
Nhớ lại lúc mà Mai Tây Vịnh nói Hà Hà là bùa hộ mệnh đó, Tần Trọng Hàn cảm nhận được rõ ràng tim của Hà Hà đã hoàn toàn tan vỡ. Nụ cười đó, trông rất nhẹ nhõm, nhưng đằng sau nó lại là một nỗi đau thương nặng nề, vì đau mà phải cười lớn, trống rỗng và tuyệt vọng.
“Em không sao rồi mà, anh có thể buông em ra rồi đó!” Cô nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản, trong những năm qua, cô đã trải qua quá nhiều chuyện, nên mấy chuyện nhỏ nhặt này làm sao dễ dàng đánh bại được cô.
Ánh mắt Tần Trọng Hàn dừng trên mặt cô, trong mắt và trong tim đều đau nhói, nhìn vào nụ cười trên môi cô mà bực mình. “Anh không thích em che giấu cảm xúc của mình trước mặt anh, anh chỉ muốn em thật sự là em, đừng ép buộc mình phải cười như thế này, anh đau lòng lắm!”
Anh ta biết cô đang gượng cười, có lẽ vì cô không muốn mình phải lo lắng, nhưng mẹ cô đã đối xử với cô như vậy, sao cô lại không giận, không buồn cho được? Hễ nghĩ đến Mai Tây Vịnh đã đối xử với Hà Hà như vậy, nắm đấm của Tần Trọng Hàn càng siết chặt hơn. Chết tiệt! Rốt cuộc Hà Hà đang phải chịu đựng gì thế này?
Ánh mắt anh ta rất sắc bén, nhìn thấu tim gan của cô.
“Tần Trọng Hàn, thật ra tim em rất đau, em muốn khóc nhưng cũng muốn cười, nên không biết phải làm gì nữa!” Những giọt nước mắt đè nén đã lâu từ từ rơi xuống, Tiêu Hà Hà ôm chặt cánh tay của Tần Trọng Hàn, bắt đầu khóc thổn thức. “Anh phải là người thân của tôi suốt đời, người nhà của em suốt đời, suốt đời cũng đừng làm tổn thương em có được không?”
“Cô bé ngốc nghếch, anh không chiều em thì chiều ai nữa?” Anh ta khẽ thở dài, siết chặt cô hơn. Có lẽ khóc ra được mới là tốt cho Hà Hà nhất.
“Nhưng em vẫn không thể xem như bà ta đã chết, phải làm sao đây anh?” Tiêu Hà Hà cố nén đau khổ, ôm chặt Tần Trọng Hàn, muốn được truyền chút sức mạnh từ anh ta.
“Cô bé à, hãy thuận theo tự nhiên đi! Chúng ta đừng nghĩ về bà ấy, chúng ta phải vui vẻ!”
“Phải! Ba từng nói em phải vui vẻ! Em có hai người ba, có lẽ vì mẹ không yêu thương em nên em mới có được những người cha thương em như vậy. Bây giờ em có ba Lăng Phong, em rất hạnh phúc! Em còn có anh, và các con!”
Anh ta bồng cô lên giường. “Khóc đã rồi, bây giờ em ngủ đi, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi!”
Anh ta kéo chăn lên và đắp cho cả hai.
Tắt đèn rồi, bàn tay to lớn của anh ta ôm chặt cô vào lòng, vỗ nhẹ vào lưng cô nhưng không có bất kì ý nghĩ xấu xa nào, chỉ muốn ôm cô, an ủi cô, cho cô ấm áp, cho cô sức mạnh.
Nhưng, anh ta vẫn cảm nhận được nước mắt của cô, nóng hổi, rơi trên áo anh ta, làm tim anh ta thắt lại. Khóc đi, khóc ra được thì tốt!
Một lúc sau, cuối cùng cô cũng ngừng khóc.
Và anh ta chỉ ôm cô như vậy, vỗ nhẹ vào lưng cô. Nước mắt cô làm ướt áo anh ta, ướt một mảng lớn, đầy nước mắt nước mũi. Cô khóc thút thít: “Em xin lỗi, làm ướt áo của anh rồi!”
“Không sao, đây luôn là lãnh thổ độc quyền của em, em muốn làm gì cũng được!”
“Có lạnh không?” Cô nói rồi cởi nút áo của anh ta. “Đừng mặc áo này nữa!”
Cô hoàn toàn vô ý, nhưng Tần Trọng Hàn bỗng nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của cô. “Hà Hà, đừng cởi!”
“Nhưng anh không thể mặc cái áo ướt này được, em đã làm dơ áo của anh rồi, mặc vậy sẽ khó chịu lắm!” Cô lại cở thêm một hột nút nữa, bàn tay nhỏ nhắn vô tình chạm vào làn da nóng hổi của anh ta, ngay lập tức khiến anh ta hít vào một hơi.
Tiêu Hà Hà vẫn không nhận ra, cứ giúp anh ta cởi áo ra rồi để lên đầu giường, rồi cô mới quay người lại, tiếp tục vùi mặt vào ngực anh ta. “Em sẽ không khóc nữa đâu, khóc nhiều làm em đau mắt quá, không thoải mái chút nào...”
Cơ thể cô tỏa ra hương thơm thoang thoảng, mặt cô dính chặt vào da anh ta, khiến anh không kìm chế được, nói bằng giọng khàn khàn. “Bà xã à, em gây ra họa rồi!”
“Cái gì?” Cô ngạc nhiên hỏi.
“Anh khó chịu, anh khó chịu lắm!” Vẻ mặt của anh ta rất phức tạp. “Anh muốn em!”
Câu nói của anh ta làm mặt cô bỗng đỏ bừng lên. Cô lập tức lùi lại, muốn tạo khoảng cách giữa hai người, nhưng anh ta đã chụp lấy tay cô, kéo tới và kêu cô chạm vào thằng nhỏ của anh ta.
“A...” Cô xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.
Còn anh ta thì hít một hơi thật sâu rồi thả bàn tay nhỏ nhắn của cô ra. “Không sao, ông xã sẽ chịu đựng vậy!”
Đột nhiên cô rất cảm động, nghĩ rằng dạo này anh ta thực sự rất ngoan ngoãn, tối nào cũng phải ôm cô rồi chịu đựng nỗi giày vò này, nhưng lần nào anh ta cũng phải nhịn cả.
Cảm động vì sự nhẫn nại của anh ta, cũng rất ngạc nhiên vì khí thế của anh ta hôm nay, cô đột nhiên nhớ lại vẻ anh minh thần võ của anh ta vào thời khắc anh ta cứu cô. Cô nghĩ, nếu lúc đó không phải vì quá đau buồn, cô nhất định sẽ reo hò lên rồi!
Cô vươn tay ra và vuốt ve những đường nét trên khuôn mặt đẹp trai của anh ta, đôi mắt đen sâu thẳm, tim cô run rẩy: “Tần Trọng Hàn, anh thích em từ khi nào vậy?”
Anh ta hơi ngây người ra rồi suy nghĩ. “Chắc là từ khi biết được Thịnh Thịnh không phải là con của em! Lúc đó anh đã rất ngạc nhiên, nghĩ rằng em nhất định là một cô bé tốt bụng, vậy là anh bắt đầu tìm hiểu thêm về em. Sau đó anh nhận ra em thật sự rất tử tế, còn anh, đã không nhìn nhầm!”
Anh ta duỗi cánh tay dài như vượn ra và siết chặt cô vào lòng.
Tiêu Hà Hà thở dài thật khẽ, dúi mặt vào bờ ngực rộng lớn và rắn chắc của anh ta, tim đập thình thịch, nhưng trong lòng lại cảm thấy đầy mật ngọt.
Một tay anh ta nâng cằm cô lên.
Bốn mắt nhìn nhau, si mê khờ dại...
Anh ta cúi đầu xuống, Tiêu Hà Hà ngước mặt lên, hai người bắt đầu những nụ hôn nhiệt tình, mềm mại và triền miên.
Rồi anh hít vào một hơi thật sâu, vội vàng buông cô ra, rồi quay lưng lại không dám nhìn cô, anh ta sợ rằng mình sẽ không chịu đựng nổi mà đòi hỏi cô. Nhưng tối nào cũng phải chịu đựng như vậy thì thật sự quá khủng khiếp!
Tiêu Hà Hà đột nhiên phì cười, cô dựa nhẹ vào và ôm lấy lưng anh ta từ phía sau. “Tần Trọng Hàn... Thật ra, thật ra sức khỏe của em đã ổn rồi...”
“Em nói cái gì?” Anh ta ngây người ra, nhất thời chưa phản ứng kịp.
Bàn tay nhỏ nhắn của cô vẽ vòng tròn trên tấm lưng trần của anh ta. “Anh không muốn à?”
“Chết tiệt!” Tần Trọng Hàn khẽ hét lên. “Có trời biết anh muốn đến thế nào!”
Anh ta quay ngoắt lại và lăn người đè lên cô. “Hà Hà à, bây giờ em hối hận thì vẫn còn kịp!”
Tiêu Hà Hà đỏ mặt ngượng ngùng, rồi đột nhiên khẽ cười, đôi môi mỏng manh lạnh lẽo hôn lên môi Tần Trọng Hàn một cách dịu dàng, tim bắt đầu đập nhanh hơn.
“Thế này thì không được.” Khi Tiêu Hà Hà muốn rụt người lại thì Tần Trọng Hàn cười hì hì một cách ma quái, nhanh chóng ôm lấy người cô, làm sâu thêm nụ hôn nồng cháy và thân mật của nhau.
Lòng bàn tay to lớn của anh ta đã không kìm nén được, khẽ trượt trên tấm lưng mảnh mai của cô, di chuyển từng chút một. Những nơi bàn tay anh ta đi qua đều đốt lên ngọn lửa tình rực cháy, và áo của cô cũng đã bị anh ta cởi ra trong cơn mưa hôn triền miên bất tận.
Môi anh ta, trượt xuống xương quai xanh của cô, hôn thẳng xuống bụng cô. Cô run rẩy, và không còn sức chống đỡ. “Tần Trọng Hàn...”
Anh ta lại ngẩng đầu lên và bịt chặt môi cô, mồ hôi giọt trên da cô khiến cô run rẩy. Anh ta nhìn cô. “Hà Hà à, đừng bao giờ rời xa anh!”
Cô nhìn vào đôi mắt đen nhánh của anh ta, rồi dâng lên đôi môi đỏ tươi mềm mại của mình.
Anh ta dừng lại, biết rằng sức khỏe cô vẫn còn rất yếu, anh ta không dám đụng chạm lung tung, nên cố nhịn. “Em có đau không?”
Cô gật đầu ngượng ngùng.
“Vẫn còn đau hả?” Đôi mắt đen nhánh của Tần Trọng Hàn nhìn chằm chằm vào cô, trong mắt dường như vẫn còn rực lửa, thiêu đốt làm cô không thể thở được. Cô lắc đầu, tay ghì chặt lấy cánh tay anh ta.
Anh ta không hề mạnh bạo và vội vàng, chuyển động rất dịu dàng. Nhưng anh ta càng dịu dàng thì cô càng bị tra tấn, rên khe khẽ, răng cắn chặt vào môi, cố gắng che giấu tiếng rên rỉ của mình, nhưng mông cô thì nhấc lên trong vô thức.
“Kêu lên đi...” Anh ta thì thầm vào tai cô. “Em đừng cố chịu!”
Nỗi đê mê làm cô trở nên xinh đẹp và quyến rũ, hai má ửng đỏ, cơ thể nõn nà càng lấp lánh vì mồ hôi ngọc chảy ra. Anh ta cắn vào dái tai cô, và cuối cùng, cô không chịu nổi phải rên rỉ lên: “Ư...m...”
Cuối cùng khi đã phun ra một luồng nhiệt nóng hổi và từ từ lắng xuống, anh ta ôm chặt lấy cô. Hai người dựa sát vào nhau, anh ta nhẹ nhàng hỏi: “Anh có làm em đau không?”
Cô vùi mình vào trong vòng tay anh ta, hai má đỏ ửng, vẫn có thể cảm nhận được sức nóng từ da anh ta. “Em ổn.”
Nói rồi, cô ngượng ngùng vùi mặt vào ngực anh ta. Còn anh ta thì mỉm cười rồi bồng cô lên. “Bà xã à, anh sẽ tắm cho em!”
“A...” Cô hét lên.
“Nếu quá hạnh phúc thì anh sẽ không phản đối em la đâu!” Đôi môi hơi mỏng của anh ta lại lộ ra một nụ cười ranh mãnh, rất hài lòng, rất hạnh phúc.
Tại thời điểm này, Bùi Lâm Xung đã đưa Cung Luyến Nhi đến một biệt thự ở nơi sâu nhất trên núi Tây Sơn.
Cung Luyến Nhi vốn đang trang điểm thì và đột nhiên bị người của Bùi Lâm Xung bắt đến đây.
“Tại sao ông lại bắt tôi?” Trong mắt của Cung Luyến Nhi lóe lên vẻ lo lắng. “Hôm nay là tiệc đính hôn của tôi đó, nếu ông cần tiền thì nói với ba tôi, hoặc tôi sẽ kêu ba tôi lập tức đem đến cho ông được koong?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...