Ngày Mẹ Đánh Tổng Giám Đốc FULL


Edit: Kiều Anh + DinhHa
Anh giương con ngươi, ánh mắt khóa mặt của cô lại, cũng không tiếp nhận.
Tiêu Hà Hà mảnh khảnh, mày không tự giác nhíu lại: "Tổng giám đốc không ăn?"
"Cô chưa đến?"Giọng trầm thấp lạnh lùng vang lên, anh cho rằng cô không tới! Đang hờn dỗi a, không nghĩ tới cô lại trở lại, trong lòng anh dâng lên một luồng nhảy nhót, chính anh cũng có chút ảo não, nhìn cô, sắc mặt của anh chậm rãi dịu đi.
"Uống chút đi!" Cô nói.
"Để xuống đi!" Ánh mắt anh nhìn toàn bộ đồ ăn, cái loại bọt biển này hương vị anh không thích tí nào.
"Anh không ăn?" Tiêu Hà Hà nhíu mày.
"Hương vị không được!" Anh cực kỳ không thích nói: "Tôi bị dị ứng với cái này!"
Tiêu Hà Hà mắt nhìn toàn bộ đồ ăn, hiểu được."Nếu không thì tôi đập vỡ nó, để cho ông chủ cho đổi lại chén sứ?"
"Không cần làm phiền rồi!" Giọng trầm thấp bởi vì ho khan mà có vẻ có chút tối khàn, Tần Trọng Hàn lắc đầu."Tôi không thấy ngon miệng!"
Nhìn trong bát cháo, Tiêu Hà Hà bỏ qua một bên trong lòng hơi mất mát, cố chấp mở miệng nói: "Không ăn điểm tâm không có thể lực, thân thể sẽ không tốt, thời gian lâu đối dạ dày vậy không được! Tổng giám đốc là người lớn, có phải là không muốn người ta xoi mói, phải biết rằng có rất nhiều người ăn không đủ cơm no!"
"Không nghĩ tới cô quan tâm tôi như vậy!" Anh đột nhiên tà tứ nói, ánh mắt hướng môi đỏ mọng của cô.

Mang theo âm thanh trào phúng vang lên, nhìn về phía Tiêu Hà Hà trong tầm mắt hơi lạnh lùng.

Nếu cô không có con trai, anh sẽ đưa cô tiến vào cửa Tần gia, nhưng là bây giờ, nếu ông ấy biết cô có con trai riêng, nhất định sẽ không đồng ý...
"Ách!" Tiêu Hà Hà mím môi, không khỏi cảm giác cái gai trong lòng một chút, không để ý tới lời châm chọc của anh, nhẫn nại nói: "Mặc dù là người xa lạ cũng sẽ quan tâm một phen, huống chi tổng giám đốc từng là cấp trên của tôi, cùng chuyện cùng lí đều hi vọng anh nhanh khỏe trở lại!"
"Dựa theo thuyết pháp của cô, có phải hay không ngày sau tôi tìm cái gì dạng nữ nhân trên giường, có phải hay không cô muốn quan tâm một phen? Nếu không người phụ nữ kia không sạch sẽ chẳng phải là cũng sinh bệnh?" Lạnh lùng, Tần Trọng Hàn không có ánh mắt châm chọc nhìn hướng Tiêu Hà Hà: "Cô đã không phải là thư ký của tôi, chẳng lẽ còn muốn quan tâm tôi?"
"Anh?" Tốt bụng mua cơm cho anh không để ý tới đã cực kỳ bực tức, lại vẫn nghe lời nói lạnh nhạt châm chọc của anh, Tiêu Hà Hà lập tức xoay người, bắt chước anh lạnh lùng nói: "Thích ăn hay không, không tốt, khó chịu, tùy anh."

Không cần phải nhiều lời nữa, Tiêu Hà Hà xoay người chạy ra ngoài, cố tình gây sự, lớn người như vậy, tự nhiên cáu kỉnh, kén chọn, còn nói ngữ khí thúi như vậy!
Phịch một tiếng nổ vang, Tiêu Hà Hà giận dỗi đóng cửa phòng bệnh, ở ngoài cửa nghỉ ngơi trên ghế dựa ngồi xuống.

Tuy nhiên người đã ra rồi, nhưng vẫn là nhịn không được lo lắng, đàn ông chết tiệt, quả thực giống như đứa nhỏ giận dỗi.
Ầm một tiếng! Liền nghe đến bên trong truyền đến tiếng rầu rĩ, Tiêu Hà Hà sợ tới mức lập tức đẩy cửa ra, liền nhìn đến Tần Trọng Hàn một quyền đập ở bên cạnh trên bàn.
"Tay anh!" Cô rất nhanh tiến lên giữ chặt tay anh, kiểm tra trên tay anh từng tí, không tồi, không có đem kim tiêm kéo xuống.
"Quả đấm của anh thực cứng phải hay không?" Tiêu Hà Hà không nghĩ tới anh sẽ dụng truyền nước đập bể cái bàn.
"Đây là tay tôi!" Anh dỗi nói.
Vừa rồi cho rằng cô lại đi, anh nhất thời có chút tức giận, chính anh cũng không nghĩ tới chính mình vậy mà sẽ giống đứa bé dỗi cô.

Lắc lắc mờ mịt, trán sốt cao, anh không nói.
Tiêu Hà Hà ở trên ghế kế bên ngồi xuống, nhìn anh sắc mặt mỏi mệt, khóe môi khô nứt, thở dài một tiếng."Tổng giám đốc, người phát bệnh tính tình cũng rất bình thường! Tôi lấy làm bộ như không phát hiện, không có nghe đến!"
"Cô cực kỳ dong dài!" Ánh mắt của anh là vũ khí sắc bén, đầy đủ bắn bị thương cô.
Tiêu Hà Hà ngạo nghễ đón nhận anh, "Phụ nữ đều cực kỳ dong dài!"
Kế tiếp, hai người đều không nói lời nào, Tần Trọng Hàn đánh một nửa từng tí cư nhiên ngủ thiếp đi.

Trong lúc này phòng bệnh đơn an tĩnh lại, Tiêu Hà Hà về phía giường nhìn sắc mặt tái nhợt Tần Trọng Hàn, tức giận trừng xem qua, vì anh đắp kín mền.
Ngũ quan của anh cực kì đặc biệt, lông mi rất dài, bao trùm tại trên mí mắt, lưu lại một đoàn bóng mờ, cực kì thâm thúy.


Cái mũi cực kỳ đĩnh, như là đệm lót rất nhiều xương cốt, cái gọi là đao chém gọt nói đúng là cảm giác này đi? Cằm gầy yếu, đôi môi no đủ, làn da đều cực kỳ bóng loáng, cằm chỗ là thanh sắc râu ria, tràn ngập nam tính.
Tần Trọng Hàn vừa cảm giác ngủ được cực kỳ an ổn, vừa cảm giác đến buổi chiều, mở mắt ra thì đã truyền xong, anh cũng không biết khi nào thì nhỏ xong!
"Tỉnh rồi?" Tiêu Hà Hà đứng lên, đặt tay lên trán anh xem nhiệt độ."Không nóng!"
Bàn tay của cô cực kỳ ôn hòa, xoa trán của anh thì tim của anh đi theo run lên, thâm mâu chăm chú nhìn cô, "Cô vẫn chưa đi?"
Tiêu Hà Hà gật đầu.

"Đúng vậy a! Y tá nói, chỉ cần hạ sốt là có thể đi trở về, tôi cho anh đo nhiệt kế!"
Nói xong đi đến văn phòng y tá lấy nhiệt kế, đo xong, đã không nóng, không thể không cảm thán chất kháng sinh rất hiệu quả."Có thể trở về đi, lấy thêm thuốc thì tốt rồi!"
Tần Trọng Hàn vén chăn đi xuống giường, lảo đảo một cái, suýt nữa ngã sấp xuống.
"Nha!" Tiêu Hà Hà lập tức đỡ lấy anh."Cẩn thận!"
"Anh trước tiên nằm một chút, tôi đi lấy thuốc cho anh!"
"Cùng một chỗ!" Anh hơi híp mắt, mệnh lệnh khẩu khí vẫn như cũ, cho dù bệnh như vậy, vẫn lại là bá đạo như vậy.
"Được rồi!" Tiêu Hà Hà cảm giác mình đời trước nhất định là thiếu nợ anh, cho nên mới bị anh ra mệnh lệnh.

Rốt cục làm xong liền xuất viện, lại cầm thuốc, nhưng là thân thể Tần Trọng Hàn cực kỳ suy yếu, uống thuốc cảm mạo tựa hồ cực kỳ mệt, không thể lái xe.
"Tổng giám đốc, tôi thuê xe đưa anh về nhà!"
"Không đi!" Âm thanh lạnh lùng của anh nói.
"Vì cái gì a?" Tiêu Hà Hà khó hiểu.
"Cha tôi sẽ lo lắng!" Anh lại nói.

Căng thẳng trong lòng, nghi hoặc nhìn thoáng qua anh, anh cực kỳ thận trọng, lại vẫn biết ba anh sẽ lo lắng?"Tôi đưa anh đi nơi đâu nha? Minh hạo phủđệ sao?"
"Được!" Tần Trọng Hàn gật đầu, trước đi vào trong đó, anh vẫn lại là muốn đi ngủ.Chỉ là lên tắc xi, đến chỗ minh hạo phủ đệ, Tần Trọng Hàn đột nhiên nói: "Cái chìa khóa ở trong xe!"
"Đó là nói vào không được rồi hả?"
"Tới nhà cô!" Anh ra lệnh, lấy cái chìa khóa trở lại, anh sẽ buồn bực chết.
"A?"
"Bớt dài dòng, sư phụ, vĩnh hạng lộ!" Tần Trọng Hàn ra lệnh.
"Nhưng là anh dựa vào cái gì đi tới nhà tôi..." Nhìn đến sắc mặt tái nhợt của anh, cô vẫn cứ chưa nói xong câu nói kế tiếp, được rồi, xem khi anh không ai chăm sóc, cô cố mà chăm sóc anh một lần đi, lần trước anh giúp cô đoạt lại điện thoại, xem như lần này báo đáp, hi vọng về sau không nợ anh nữa.
Lần đầu tiên tiến vào nhà Tiêu Hà Hà, nhìn quanh một phen phòng khách nhỏ, Tần Trọng Hàn bay thẳng đến phòng ngủ, Tiêu Hà Hà kinh ngạc, "Uy, tổng giám đốc!"
Nhưng là anh đã đi thẳng vào phòng ngủ của cô, đang nhìn trên giường cô chỉ có một mét hai rộng khi đó tựa hồ hơi chút thỏa mãn, này ý nghĩa trên giường cô là không có đàn ông khác ngủ! Phòng ngủ tiểu trên ban công đặt mấy bồn màu xanh thực vật, xinh đẹp mở ra các loại anh gọi không ra tên đóa hoa, nhìn kia hoa kia thảo tựa hồ có thể làm tan mệt mỏi ở trong thương trường.
Tần Trọng Hàn lại nhìn quanh một phen bốn phía, tự nhiên xoay người lại,:"Phòng ngủ bố trí cực kỳ thoải mái, nhà cô cũng thật ấm áp!"
Thật sự bố trí cực kỳ ấm áp, giống nhà chân chính.
"Cảm ơn." Khuôn mặt có chút xoắn xuýt, Tiêu Hà Hà ngu ngơ nói lời cảm ơn.
Tần Trọng Hàn cởi y phục, giày, trực tiếp lên giường của cô, "Không muốn làm phiền tôi, tôi muốn đi ngủ!"
Tiêu Hà Hà líu lưỡi, anh cũng quá coi mình như chủ nhân của căn nhà này chứ? Thôi, xem như anh là người bệnh, cô không cùng anh so đo.
Tiêu Hà Hà bất đắc dĩ lắc đầu, lúc này mới xoay người đi tới phòng bếp, cô muốn ăn cái gì, đói bụng một ngày Tần Trọng Hàn càng cần phải ăn đồ ăn.
Mới đó mà trời đã tối, cô trước tiên là đi đón Thịnh Thịnh trở về, sau đó lại nấu cơm, lại đi tới phòng ngủ, Tần Trọng Hàn đã ngủ rồi.
Tiêu Hà Hà đón con trai đón lúc trở về thuận tiện mua chút gạo, mua chút rau dưa tươi, vừa về tới nhà, liền đi toilet thay đổi y phục, bắt đầu nấu cơm.
"Thịnh Thịnh, con có phải hay không làm chuyện xấu gì?" Tiêu Hà Hà từ trong phòng bếp vươn đầu ra.
Thịnh Thịnh đột nhiên quay đầu lại, có chút chột dạ, ánh mắt cũng né tránh."Mẹ, không có!"
Tiêu Hà Hà sửng sốt, đi ra."Thịnh Thịnh, nhìn ánh mắt mẹ!"
Bình thường thời điểm như vậy, Thịnh Thịnh không nhìn ánh mắt cô, liền là nói dối, mà bây giờ, con cúi thấp đầu từ trên ghế sofa đứng lên."Mẹ..."
"Mẹ không thích con trai nói dối!" Tiêu Hà Hà giả bộ thản nhiên nói.

"Con sai rồi, con chơi xấu chú ở công ty internet!" Nếu như mẹ chỉ chuyện sai lầm này.
"Thật là con?" Tiêu Hà Hà ngu ngơ."Làm sao con biết?"
"Dì Mễ Cách có dạy con!" Thịnh Thịnh lúc này mới ngẩng mặt."Lần trước, lần trước dì Mễ Cách lên cục cảnh sát Liên Bang bên trong internet, con có xem a...!"
"Trời ạ!" Tiêu Hà Hà không nói gì, dì Mễ Cách là cao thủ máy tính cũng quá hồ nháo thôi, cư nhiên trước mặt con trai mù quáng hồ nháo."Sau đó con cũng học sao?"
Cô biết Mễ Cách nói qua, Thịnh Thịnh xem một lần sẽ, nhất là những trình độ khó viết lập trình, Mễ Cách thời điểm học đại học chính là máy tính, là bọn cô trong hệ một người duy nhất đạt được mời là sinh viên tài cao của Mỹ, chỉ là Mễ Cách đã bỏ lỡ cơ cộ đi Mỹ học tập, mấy năm nay, Tiêu Hà Hà cũng không biết Mễ Cách tới cùng tựa vào cái gì mà sống, chỉ là biết cô có thu nhập rất tốt.
"Đúng nha, nhìn sẽ biết!" Thịnh Thịnh cũng ý thức được chính mình không đúng, "Nhưng là chú hại mẹ mất đi công việc, con không thích chú ấy!"
"Con trai, đây là chuyện của mẹ, về sau cũng không phải làm như vậy rồi! Để cho chú giải thích, biết không?" Tiêu Hà Hà cũng không muốn con của mình học chính là không phải không lo, như vậy cô giáo dục con thật là thất bại, không có một người nào, không có một người mẹ nào hi vọng con của mình học cái xấu.
"Biết rõ!" Thịnh Thịnh cúi đầu, "Nhưng là lại không thấy được chú!"
"Chú ấy ở trong phòng mẹ!"
"Mẹ, người nói cái gì chú đó tới nhà chúng ta sao?"
"Đúng, ở nhà của chúng ta, chú ấy bị bệnh rồi!" Tiêu Hà Hà đem đồ bỏ vào tủ lạnh."Xuỵt, không cần làm phiền chú ấy ngủ, chờ chú tốt lên rồi sẽ đi."
"Nhưng là chú ấy đuổi việc mẹ, chú hại mẹ không công việc nha!" Thịnh Thịnh nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm chi còn phải giúp đỡ chú ấy? Chú ấy không có nhà sao?"
"Chú ấy bị bệnh, ba của chú ấy sẽ lo lắng!" Tiêu Hà Hà giải thích."Chuyện của mẹ Thịnh Thịnh không cần lo được không? Mẹ đã có công việc mới!"
"Chú ấy đã là người lớn, cha của chú ấy mà lại vẫn lo lắng, thật ngây thơ!" Thịnh Thịnh rất khinh thường bĩu môi.
"Thịnh Thịnh!" Tiêu Hà Hà trở nên nghiêm túc.
"A...! Con biết lỗi rồi, mẹ không nên tức giận!" Ngoan ngoãn giải thích."Mẹ, con đi xem chú ấy!"
"Nhỏ tiếng chút!" Tiêu Hà Hà dặn dò.
"Biết rõ!" Thịnh Thịnh đi tới trong phòng Tiêu Hà Hà, nhìn đến Tần Trọng Hàn nằm ở trên giường của mẹ ngủ say, sắc mặt có chút tái nhợt,bé mím môi, cẩn thận đi đến bên giường, cực kì xoắn xuýt nhìn Tần Trọng Hàn, nhìn lại xem, nho nhỏ nói thầm.
"Chú ơi, tuy con có chút ghét chú, nhưng là sợ mẹ sẽ tức giận, con chỉ có thể làm bộ không ghét chú, con không quan tâm mẹ con tức giận...!Nhưng là chú rất xấu rồi, chú làm sao có thể đuổi việc mẹ con, mẹ con cực kỳ vất vả, chú là người xấu, mẹ còn không cho Thịnh Thịnh chán ghét người, nhưng là con còn là cực kỳ chán ghét người..."
Ở cửa phòng vừa mở ra cũng là thời điểm Tần Trọng Hàn cũng đã thức dậy, nhưng là anh lựa chọn nhắm hai mắt lại, nghe được Tiêu Hà Hà cùng Thịnh Thịnh nói chuyện, đột nhiên cảm thấy được, người phụ nữ này, thật đúng là ngốc và đáng yêu, ừm, đáng yêu cái từ này, vẫn tương đối thích hợp với cô.
P/s: Lâu ùi mới rảnh làm chương mới- Tôi không phải Mãn Mãn a~~~.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui