“Được cô ấy đón đi rồi? Chuyện xảy ra khi nào vậy?” Tần Trọng Hàn ngạc nhiên.
“Sao ba lại đồng ý cho Hà Hà đón thằng bé đi vậy?”
“Chuyện này thì làm sao dì biết được!” Dì Trương chậm rãi nói.
“Đến đón đi từ sáng sớm hôm qua rồi, nghe nói là cho Ngữ Điền ở với cô Tiêu một tháng lận đó! Ông chủ còn nói sẽ đem Tần thị cho con trai của cô Tiêu – Thịnh Thịnh, nhưng đứa bé đó rất có chí khí, nó nói không muốn Tần thị, mà muốn tự thành lập công ty riêng để cho cô Tiêu làm chủ tịch đó!”
“Ờ!” Tần Trọng Hàn lại càng ngây ra.
“Ba nói sẽ đem công ty cho Thịnh Thịnh?”
“Phải, dì tận tai nghe thấy vậy mà!”
“Dì gọi báo với ba, con về rồi!” Tần Trọng Hàn cau mày với vẻ nghi ngờ, Hà Hà cũng thật là, sao không nói tiếng nào cả.
Chẳng lẽ ông già đã đồng ý thật rồi?
Dì Trương lập tức đi gọi điện.
Tần Trọng Hàn lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho Tiêu Hà Hà.
“Hà Hà, em đúng là giỏi giữ kín tâm sự ha, đã đón Ngữ Điền đi rồi mà cũng không nói gì với anh!”
Trong phòng sách của nhà họ Tần.
Ông Tần nhận được cuộc gọi từ dì Trương, nửa tiếng sau liền về đến nhà, khi nhìn thấy Tần Trọng Hàn thì khuôn mặt sa sầm lại, có vẻ rất không vui, nói bằng giọng lạnh lùng: “Mày chịu về rồi hả?”
“Ba! Ba chịu cho Ngữ Điền nhận lại mẹ nó thật à?” Tần Trọng Hàn đi thẳng vào chủ đề chính.
“Mày đừng lo chuyện của Mạc Lam Ảnh nữa, tao sẽ đồng ý cho mày kết hôn với Tiêu Hà Hà!” Tần Lăng Hàng cũng đi thẳng vào chủ đề.
“Ba! Thật sao?” Tần Trọng Hàn nhướn mày.
“Thật! Chú ý điều kiện mà tao nói!” Tần Lăng Hàng lại lạnh lùng lên tiếng.
“Nhưng con cần phải lo chuyện của Mạc Lam Ảnh, Hà Hà sẽ hiểu mà ba!”
“Cô ta đã không còn liên quan gì đến mày nữa!”
“Nhưng con nợ cô ấy!”
“Thằng nghịch tử này!” Ánh mắt như chim ưng của Tần Lăng Hàng lộ ra một vẻ giận dữ đáng sợ.
“Cô ta thì có gì tốt? Con người trước sau bất nhất, lúc nào cũng tỏ vẻ tội nghiệp, có gì đáng để cho mày lưu luyến hả?”
Tần Trọng Hàn liếc nhìn ba mình bằng ánh mắt phức tạp, đến lúc này cũng không hiểu tại sao ba mình lại ghét Lam Ảnh đến vậy.
“Lam Ảnh không phải là hạng người đó! Ba, trước đây ba phản đối chuyện giữa con với cô ấy, con biết ba không thích cô ấy, cô ấy không thể sinh nở nên ba càng ghét hơn.
Nhưng bây giờ Lam Ảnh đã ra nông nỗi này rồi, ba đừng nói những lời khó nghe như vậy nữa!”
“Nghịch tử!” Tần Lăng Hàng nổi trận lôi đình.
“Tao ghét cô ta đó thì sao? Dù cô ta có sinh được mười đứa cháu cho tao, thì tao vẫn ghét!”
“Vậy còn Hà Lan thì sao? Không phải ngay từ đầu ba cũng phản đối à?”
Khuôn mặt của Tần Lăng Hàng hơi cứng lại.
“Tiêu Hà Hà thì được! Đúng là tao không thích cô ta, nhưng đó chuyện trước kia.
Tiêu Hà Hà giỏi hơn Mạc Lam Ảnh gấp trăm lần.
Mày hãy nhớ kỹ lời ba mày nói, nhanh chóng rời xa Mạc Lam Ảnh.
Cô ta nổi điên cũng được, có chết cũng xong, đó là chuyện của nhà họ Mạc, không liên quan gì đến chúng ta cả!”
“Sao ba có thể vô tình đến vậy?” Một cơn giận từ trong lồng ngực Tần Trọng Hàn ập lên não.
“Ba, con biết điểm tốt của Hà Hà, cả đời con chỉ cần mỗi mình cô ấy, chuyện này ba cứ yên tâm! Còn với Lam Ảnh, con chỉ làm tròn trách nhiệm!”
“Thằng ranh, Tiêu Hà Hà thật sự đã vì mày mà hy sinh rất nhiều, tại sao mày không nghĩ đến cảm nhận của một người phụ nữ chứ?”
Một câu của ông Tần đã làm cho Tần Trọng Hàn đột nhiên chết lặng, một nỗi đau dâng trào trong tim.
Hít một hơi thật sâu, anh ta châm thuốc hút, và không nói gì nữa.
“Ngày mai về công ty làm lại đi.
Tao đã báo với nhà họ Mạc về chuyện của Mạc Lam Ảnh rồi, kêu Mạc KIến Đông đón con gái mình về nhà mà ở, tự nhiên ở căn hộ Minh Hạo làm gì?” Dù sao Tần Lăng Hàng cũng già cả rồi, chỉ lo rằng con dâu của mình sẽ chạy đi mất!
Với người phụ nữ như Tiêu Hà Hà, ông ta cũng đã cho điều tra rồi.
Quan trọng là cô ấy có một đứa con trai như Thịnh Thịnh.
Đứa bé đó, ông ta rất yêu mến.
Có đem Tần thị để lại cho cháu ruột mình hay không cũng không quan trọng, quan trọng là làm sao để công ty ngày càng lớn mạnh!
“Ba, con đã nghĩ đến chuyện đó rồi, nhưng mấu chốt là bây giờ Lam Ảnh chỉ nhận ra mình con, nếu con đưa cô ấy về đó, lỡ cô ấy bị bệnh nặng hơn thì phải là sao?” Tần Trọng Hàn lo lắng nói.
“Vậy chẳng phải càng tốt hay sao? Đắm chìm trong ảo tưởng sẽ hạnh phúc hơn nhiều so với sống trong thực tế, điên rồi cũng sẽ rất hạnh phúc mà! Với lại, cô ta đâu phải là ăn mày, nhà họ Mạc vẫn còn đó, đã chết hết đâu, tại sao con phải gánh? Con lấy lý do gì để gánh? Mau về nhà cho tao, nếu không, tao sẽ nói xấu mày trước mặt Tiêu Hà Hà!” Khóe miệng của Tần Lăng Hàng ẩn chứa một âm mưu gian xảo.
“Cho cô ta biết lúc trước mày và Mạc Lam Ảnh thân mật đến mức nào, để cô ta chủ động rời bỏ mày!”
“Ba làm vậy thì có lợi lộc gì?” Sao lại có một người cha như vậy không biết? Mặt của Tần Trọng Hàn đã tái mét.
“Không có lợi lộc gì cả, nhưng tao thấy chướng mắt khi mày lo cho Mạc Lam Ảnh!” Tính cố chấp của Tần Linh Hằng cũng rất khét tiếng.
“Thời gian qua mày đã lo quá nhiều, còn tao thì chưa ra tay.
Nếu mày vẫn muốn lo tiếp, vậy tao sẽ sai người ép cho cô ta điên loạn hoàn toàn, để cô ta không nhận ra mày luôn, rồi sau đó chỉ có thể vào bệnh viện tâm thần mà sống thôi!”
“Ba!” Tần Trọng Hàn trợn trừng mắt, anh ta chưa từng biết ba của mình lại ác độc đến vậy.
“Sao ba cứ chấp nhất với một người bệnh vậy?”
“Được rồi! Mày không muốn nghe thì đừng nghe, đến khi thật sự mất đi Tiêu Hà Hà, mày đừng có hối hận.
Tao nói cho mày biết, trên đời này, những người phụ nữ có thể âm thầm hy sinh không nhiều đâu! Mày không trân trọng, coi chừng bị người khác cướp mất đó!”
Tần Trọng Hàn đột nhiên hiểu ra.
“Hôm qua Tiểu Lý gọi cho con rồi nói Hà Hà đi thuê phòng với người đàn ông khác, vậy đó là ý của ba phải không?”
Tần Trọng Hàn hừ một tiếng lạnh lùng, vậy là đã rõ ràng.
Là tao kêu gọi đó, thì sao?
Tuy hành vi của ba mình rất đáng giận, nhưng đã gián tiếp giúp anh ta và Tiêu Hà Hà làm hòa.
Với lại ba nói đúng, liệu Hà Hà có hy sinh mãi được không? Sao anh ta có thể nhẫn tâm mà nhìn cô chịu thiệt thòi?
“Về công ty làm lại, tìm cách kêu Tiêu Hà Hà về Tần thị làm, làm thư ký cho tên háo sắc Bùi Lâm Xung đó thì có gì tốt? Bây giờ ông ta chưa ra tay, nhưng thằng con nuôi của ông ta thì đã hành động rồi! Hôm qua tao và Tiểu Lý tận mắt nhìn thấy thằng nhóc tên Đỗ Cảnh đó bồng Tiêu Hà Hà lên xe của cậu ta đó!”
“Hả!” Tần Trọng Hàn như đối mặt với quân địch mạnh mẽ.
“Con sẽ đi tìm Hà Hà, kêu cô ấy thôi việc!”
“Cô ấy sẽ không đồng ý đâu!” Tần Lăng Hàng nói.
“Sao ba hiểu cô ấy quá vậy?”
“Bởi vì ba đã từng trao đổi điều kiện với cô ấy, vậy mà cô ấy đã chọn cách từ bỏ Ngữ Điền, chỉ vì không muốn dùng con làm quân cờ.
Một người phụ nữ nhặt con của người khác về nuôi nấng, lại còn dạy dỗ tốt như vậy, liệu sẽ cam tâm từ bỏ đứa con trai ruột thịt của mình à? Thông qua việc này, chứng tỏ cô ấy là một cô gái có lòng dạ ngay thẳng, giống hệt như mẹ của con!”
Tần Trọng Hàn lặng người đi, vì trong bao nhiêu năm qua, anh ta chưa bao giờ nghe cha mình khen một người phụ nữ nào cả, không ngờ rằng ông ấy lại khen Tiêu Hà Hà như vậy.
Trong lòng anh ta như được an ủi phần nào, lần này, ông già không phản đối hôn nhân của mình nữa! Và anh ta sẽ cố gắng chữa trị cho Mạc Lam Ảnh càng sớm càng tốt, sau đó kết hôn với Tiêu Hà Hà mà không còn bất kỳ gánh nặng nào!
“Ba! Đứa con dâu này, ba có hài lòng không?” Tần Trọng Hàn đột nhiên cảm thấy mắt mình nóng lên.
“Hài lòng thì có ích gì? Chưa chắc sẽ có được! Là con dâu của ai còn chưa chắc chắn, biết đâu lại là con dâu của Bùi Lâm Xung thì sao? Thịnh Thịnh đã nói rồi, nó muốn mẹ nó kết hôn với Đỗ Cảnh, sinh ra một cô em gái cao ráo xinh xắn để làm người mẫu đó!”
“Cái gì?” Tần Trọng Hàn vừa nghe thấy vậy liền không thể ngồi yên, rít mạnh một hơi thuốc.
“Thằng nhóc đó nói vậy thật à?”
“Còn nói hơn một tháng nay con biến đâu mất dạng, nó không thích con nữa!”
Trong đầu hiện ra dáng vẻ tinh quái của Thịnh Thịnh, Tần Trọng Hàn tức cũng không phải, giận cũng không phải, chỉ ngay lập tức đứng dậy.
“Ba à, con phải nghĩ cách kêu Hà Hà nghỉ việc trước đã!”
“Con định khi nào đến công ty?”
“Ngày mai!” Tần Trọng Hàn ném lại một câu rồi vội vàng rời đi.
Tần Lăng Hàng đã cười, mặc dù chỉ là khóe môi hơi cong lên thôi, nhưng khuôn mặt đã không còn lạnh lùng và cứng nhắc nữa.
Đây chắc là lần trò chuyện nhiều nhất giữa hai cha con họ trong bao nhiêu năm qua thì phải?
Tất cả thay đổi đều vì sự xuất hiện của Tiêu Hà Hà.
Chẳng lẽ đây là ý trời? Tần Lăng Hàng cúi nhìn những tấm hình để trên bàn.
Đó là một cô gái điềm tĩnh, rất đẹp, có một đôi mắt rất xinh...!Và đôi mắt đó lại làm cho Tần Lăng Hàng bất giác nghĩ về Thịnh Thịnh, không ngờ đứa bé đó cũng có đôi mắt như vậy...
Tiêu Hà Hà đang sắp xếp lại tài liệu, Bùi Lâm Xung đột nhiên vội vã đến công ty, bất thình lình mở cửa văn phòng của Tiêu Hà Hà.
Cô hơi giật mình, lập tức đứng lên, hỏi với vẻ kinh ngạc và lo lắng: “Tổng tài, không phải chú nói chiều nay sẽ đến công ty à? Bộ có chuyện gì khẩn cấp hả?”
Vẻ mặt của Bùi Lâm Xung hơi kích động, nhìn vào Tiêu Hà Hà rồi như thể đang cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình, khẽ nói: “Hà Hà, không..., không có gì!”
Tiêu Hà Hà hơi nhíu mày lại, nhưng cũng thở phào.
“Vậy tổng tài có gì cần căn dặn không ạ?”
“Không..., không có gì!” Bùi Lâm Xung chỉ nhìn cô.
Ánh mắt của ông ta vô cùng phức tạp, làm Tiêu Hà Hà hơi bối rối.
Cô liếc xuống nhìn mình một cách vô thức, đâu có chỗ nào hớ hênh đâu ta, những vết bùn dính trên áo lúc sáng cũng được cô vào phòng vệ sinh xử lý hết rồi mà.
“Vậy tổng tài cần...?” Tiêu Hà Hà hỏi.
Bùi Lâm Xung lập tức lắc đầu.
“Không có gì.
Hà Hà, cô tìm lại hồ sơ xin việc của những người đã đến ứng tuyển cùng ngày với cô, đưa cho tôi xem!”
“Tất cả hả?” Tiêu Hà Hà hỏi.
“Phải, tất cả!” Thật ra Bùi Lâm Xung muốn biết ngày sinh của cô, bởi vì đột nhiên ông ta nhớ ra điều gì đó.
“Vậy tôi sẽ đến phòng lưu trữ lấy về, phiền chú chờ một lát, tôi sẽ đem đến văn phòng của chú ngay!” Tiêu Hà Hà nói rồi đứng dậy đi lấy hồ sơ.
Một lát sau, Tiêu Hà Hà bưng theo một chồng hồ sơ đến văn phòng tổng tài và đưa cho Bùi Lâm Xung.
Ông ta cầm lấy, ngay lập tức bắt đầu tìm kiếm.
Tiêu Hà Hà nhìn ông ta với vẻ khó hiểu, hình như ông ta đang rất nóng lòng muốn tìm thứ gì đó.
Vẻ mặt đó, hoàn toàn không còn vẻ thong thả như thường ngày nữa.
Cuối cùng đã tìm thấy hồ sơ của Tiêu Hà Hà, ở cột cha ruột viết Tiêu Nam Bắc, mẹ Mai Tây Vịnh.
Tiêu Nam Bắc? Rồi nhìn tiếp ngày tháng năm sinh.
Ngày 19 tháng 3!
Trong đầu Bùi Lâm Xung bỗng “ầm” một tiếng như bị sét đánh, cả người đờ đẫn ra, mặt mày tái nhợt.
“Tổng tài, chú không sao chứ?”
“Không..., không có gì!” Bùi Lâm Xung lắc đầu, rồi lại nhìn vào ngày tháng ghi trong đó, để chắc chắn mình không nhìn nhầm.
“Hà Hà, ngày sinh của cô chắc là chính xác chứ ha?”
“Dạ phải! Chuyện này sao mà giả mạo được?” Tiêu Hà Hà cười và nói.
“Đương nhiên là chính xác rồi!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...