Cô di chuyển vì muốn tránh xa chỗ đó của anh ta một tí, nhưng vừa nhúc nhích thì hơi thở của anh ta cũng bắt đầu nặng nề theo...
“Đừng nhúc nhích.” Anh ta cắn răng, bàn tay lớn vẫn giữ chặt eo cô.
Mái tóc đen rũ xuống má cô, trên đầu tóc có nước đang nhỏ xuống, một đôi mắt đen sáng ngời như muốn người ta đắm chìm trong đó.
Cả người toát ra một nét quyến rũ độc đáo, đủ khiến cho mọi người trong lòng dậy sóng.
Đôi mắt mãnh liệt đó dần dần đến gần, đến khi cô nhận ra, mắt của anh ta và cô cách nhau chưa đầy một centimet, còn môi...!không biết đã dính chặt vào nhau từ khi nào...
Nụ hôn của anh ta điên cuồng và kiêu ngạo, vẫn rất bức thiết...
“Đừng làm vậy.” Khẽ rên rỉ, cảm thấy tay anh ta đã luôn vào trong quần lót của cô, vội từ chối, nhưng cơ thể lại như mềm nhũn ra dưới sự khiêu khích đó.
“Anh muốn em!” Giọng nói đầy sức hút kèm theo chút kìm nén vang lên, hôn điên cuồng vào Tiêu Hà Hà đang nằm dưới người mình, bàn tay to lớn vội vàng cởi nút áo của cô ra như thể không chờ thêm được nữa, vuốt ve và tận hưởng làn da trắng trẻo làm anh ta lưu luyến đó, chà xát thật nhẹ nhàng.
Anh ta chỉ cần cô, dù thế giới này không còn người phụ nữ nào khác, anh ta cũng chỉ cần cô!
Khi họ đã dẹp bỏ mọi rào cản, khi anh ta sắp tiến vào trong, chuông điện thoại của anh ta đột nhiên reo lên chói tai...
“Chết tiệt!” Tần Trọng Hàn mắng thầm một tiếng, bỗng chốc cụt hứng.
Tiêu Hà Hà cũng đã tỉnh táo lại, lập tức kéo chăn che mình lại.
“Anh nghe điện thoại đi!”
Tần Trọng Hàn chỉ liếc nhìn cái điện thoại rồi chân mày nhăn lại, có chút bực mình.
Tiêu Hà Hà thấy anh ta có phản ứng đó thì biết ngay có liên quan đến Mạc Lam Ảnh, trong lòng cô chua chát, nhưng vẫn gượng cười: “Anh về đi, có phải chị ấy đang tìm anh không?”
“Hà Hà...” Tần Trọng Hàn muốn nói gì đó nhưng lại thôi, chỉ ôm chặt cô.
Cuộc điện thoại này đã phá hỏng hứng thú của họ, khiến họ đều không còn muốn làm chuyện đó nữa.
Mạc Lam Ảnh là một rào cản giữa họ, lúc nào cũng xuất hiện bất thình lình vào lúc họ sắp vượt qua được chướng ngại vật đó.
“Nghe điện thoại đi!” Tiêu Hà Hà cầm lấy điện thoại và đưa nó cho anh ta.
Tần Trọng Hàn nhìn Tiêu Hà Hà thật lâu rồi nghe máy.
Còn cô cũng không muốn nghe những gì họ nói, nên định mặc lại quần áo rồi ra khỏi giường, nhưng anh ta đã ôm chặt lấy eo cô, không cho cô rời khỏi.
Cô bất lực, đành ngồi đó nghe anh ta nói chuyện điện thoại.
“Lam Tịnh, có chuyện gì?” Tần Trọng Hàn khẽ hỏi.
“Anh đang ở đâu?”
“Có chuyện gì em cứ nói đi!” Giọng anh ta rất khẽ, lộ rõ vẻ khó chịu, vì giọng điệu của Mạc Lam Tịnh khiến anh rất không vui, anh ta nợ Lam Ảnh chứ không hề nợ Mạc Lam Tịnh!
“Anh rể, chị hai đang khóc!” Mạc Lam Tịnh nghe ra sự khó chịu của Tần Trọng Hàn.
“Chích thuốc an thần cho cô ấy, anh không về được! Vậy ha!” Tần Trọng Hàn cúp máy, cúi đầu nhìn Tiêu Hà Hà.
“Anh về đi! Chích thuốc an thần nhiều quá sẽ có hại cho sức khỏe, nếu vậy thì đừng bao giờ mong chị ấy khỏe lại được.
Biết rõ anh là chỗ dựa tinh thần của chị ấy, anh không có ở đó, làm sao chị ấy yên tâm cho được?” Tiêu Hà đã nghe thấy lời Mạc Lam Tịnh nói, cô hiểu rằng cô nên kêu Tần Trọng Hàn quay về.
Bởi vì, Mạc Lam Ảnh là một người bệnh, và cô sẽ không so đo với một người bệnh!
“Anh còn chưa ăn gì!” Anh ta lẩm bẩm, bị cắt ngang làm mất hết hứng thú, tâm trang cũng bực bội theo.
Bởi vì anh ta không muốn trở về căn hộ Minh Hạo, cứ về đó là cảm thấy như đang ngồi tù vậy, ngay cả không khí ở đó cũng đều làm người ta nghẹt thở!
“Em đi nấu cơm cho anh ăn!” Cô nói rồi mặc quần áo vào.
“Đi thôi, chúng ta xuống dưới nhà!”
“Hà Hà, hôm nay chúng ta hẹn hò có được không? Chúng ta sẽ tắt điện thoại, không quan tâm đến ai hết, chỉ có hai chúng ta thôi!” Trong giọng nói thấp và khàn của Tần Trọng Hàn có chút cầu xin.
Tiêu Hà Hà quay mắt lại nhìn anh ta, anh ta trông rất yếu đuối.
Mỗi ánh nhìn, mỗi động tác đều cho thấy rõ sự buồn bực và bất lực của anh ta, sao cô có thể nhẫn tâm đẩy anh ta ra xa được?
Nhưng, nếu hẹn hò thật thì liệu có vui vẻ không? Không! Ít nhất trong lòng cô sẽ không được an yên.
“Anh về đi! Chờ chị ấy khỏe hơn chút nữa, em hứa với anh, em sẽ hẹn hò với anh!” Cô nhẹ nhàng ôm lấy cổ anh ta, cho phép bản thân mình rúc vào ngực của Tần Trọng Hàn, khẽ lẩm bẩm, nói ra những điều trong lòng mình.
“Thực sự thì em không muốn kêu anh về đó, nhưng chị ấy là người bệnh, em muốn chị ấy mau khỏe lại, khỏe lại một cách hoàn toàn.
Chỉ cần chị ấy khỏe lại, em sẽ không bao giờ buông tay nữa.
Tần Trọng Hàn, chỉ lần này, nếu chị ấy khỏe lại rồi sau này bị bệnh lại, em sẽ không kêu anh lo cho chị ấy nữa! Anh có hiểu không? Chỉ lần này thôi! Anh cứ xem như là tác thành cho sự vĩ đại của em đi! Ngoan ngoãn quay về đó, hết lòng che chở cho chị ấy, để chị ấy sớm khỏe lại.
Chỉ khi chị ấy khỏe lại rồi, chúng ta mới có thể ở bên nhau!”
“Hà Hà!” Trong tim Tần Trọng Hàn chua chát.
“Anh xin lỗi, để em phải chịu thiệt thòi rồi!”
“Anh về đi!”
“Ừm! Anh sẽ cố gắng để cô ấy sớm khỏe lại, để cô ấy sống một cuộc sống bình thường.
Anh muốn chúng ta ở bên nhau, cả nhà chúng ta sẽ ở bên nhau! Em, anh, Ngữ Điền, Thịnh Thịnh!”
Đồ ngốc! Còn một đứa trong bụng nữa nè!
Nhưng, Tiêu Hà Hà chỉ thì thầm trong lòng, cô không thể nói cho anh ta biết, anh ta đã đủ rối rồi, chờ đến khi không thể dấu được nữa hẵng nói ra.
Có lẽ lúc đó, Mạc Lam Ảnh đã khỏe lại thì sao? Cô nghĩ vậy!
Tần Trọng Hàn đã ăn bữa trưa do Tiêu Hà Hà nấu, hai người ngồi lặng lẽ một lúc, Tiêu Hà Hà dọn dẹp chén đũa thì anh ta đi đến.
“Em để đó đi, thuê người giúp việc theo giờ đến làm.
Hà Hà, em và Thịnh Thịnh hãy dọn đến đây ở đi, đừng ở chỗ bạn em nữa!”
Tiêu Hà Hà không nói gì.
Anh ta châm một điếu thuốc, có hơi buồn bực.
“Hà Hà, anh đã nói hai mẹ con em hãy dọn đến đây ở, tại sao em lại không nghe lời vậy?”
“Ở đó đi làm thuận tiện hơn!” Tiêu Hà Hà quay đầu lại nhìn người đang dựa lưng vào cửa bếp.
“Với lại, sống ở đây rộng rãi lớn, sẽ cảm thấy cô đơn!”
Bởi vì không có anh ta, sống trong một căn nhà lớn như vậy thì sẽ rất trống trải, trong lòng cũng sẽ nhớ nhung!
Khuôn mặt điển trai của anh ta như bị phủ một lớp sương mù, thoáng chút buồn bã.
Anh ta rít mạnh một hơi thuốc, sau đó không biết phải nói gì, trái cổ khẽ di chuyển, và cuối cùng cũng không nói gì cả.
Sau đó, cô rửa xong chén thì cất vào trong tủ, rồi lau tay.
“Chúng ta mau đi thôi!”
Anh ta chỉ nhìn chằm chằm vào cô, sau đó dập thuốc rồi lấy thứ gì đó ra khỏi túi quần, rồi nắm lấy tay cô.
Cô bối rối, ngẩng đầu lên, nhướn mày và nhìn vào mặt anh ta, trìu mến và đầy thương tiếc.
Bộ dạng này làm đau nhói trái tim của anh ta, đau đến mỗi dây thần kinh của anh ta.
“Hà Hà, chiếc nhẫn này là của em!” Nói rồi anh ta xòe lòng bàn tay ra.
Bên trong lòng bàn tay với các đường chỉ rõ ràng là một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh, là cô đã trả lại cho anh ta ngày hôm đó.
“Chiếc nhẫn này là của em, sẽ không tặng cho bất kỳ ai khác.
Anh sẽ không tặng nhẫn cho bất kỳ ai nữa, em là người cuối cùng và cũng là người duy nhất được nhận nhẫn do anh tặng!”
Nói xong câu này, anh ta đeo chiếc nhẫn vào ngón giữa của cô.
Cô nhìn anh ta chằm chằm, chăm chú nhìn vào đôi mắt sâu thẳm của anh ta, trong tim tự nhiên cảm động đến lạ.
“Duy nhất sao?”
“Ừm! Duy nhất!” Anh ta gật đầu chắc chắn.
Kể từ lúc mua chiếc nhẫn này, anh ta đã quyết định suốt đời sẽ không rời bỏ, chỉ cần có tình yêu trong tim, thì không có gì không thể vượt qua được.
Tại thời khắc này, tự nhiên cô có chút kích động, muốn ôm người đàn ông này vào lòng, muốn ôm chặt anh ta, muốn hôn lên đôi môi u sầu đó, muốn đem những phiền muộn và đau khổ của mình hòa chung với anh ta, để mang đến cho nhau chút an ủi.
Nhưng cô không dám làm gì cả, chỉ nhìn anh ta rồi mỉm cười, như thể mặt trời đang chiếu trên mặt.
Trên đời này, không có gì có thể làm bạn cảm động hơn những lời tỏ tình trìu mến của một người đàn ông dành cho bạn! Bởi vì chữ “duy nhất” đó, cô sẽ không bao giờ buông tay nữa, dù tương lai có khó khăn đến đâu đi chăng nữa!
Tiêu Hà Hà ngẩng mặt lên, trên mi lấp lánh những giọt lệ.
“Em sẽ chờ anh, cho dù bao lâu, kể cả một đời, em cũng sẽ chờ anh! Tần Trọng Hàn, chúng ta đi thôi!”
Cô khoác tay anh ta và giục anh ta đi.
Anh ta đã có được lời hứa của cô, nhưng trong lòng lại không thể vui sướng thật sự.
Bởi vì anh ta biết, con đường phía trước sẽ rất khó khăn.
“Dì Mig, rốt cuộc mẹ đã đi đâu vậy? Tụi con sắp đói chết rồi nè!” Thịnh Thịnh và Ngữ Điền đã chạy đến bàn ăn nhìn ngó nhiều lần rồi.
Trên bàn đang bày sẵn những món ăn do Đỗ Cảnh nấu, nhìn rất đẹp mắt, mùi cũng rất thơm, ngửi mùi thức ăn thơm ngào ngạt nhưng không được ăn, bởi vì Đỗ Cảnh kiên quyết muốn chờ Tiêu Hà Hà về rồi cùng ăn.
“Dì đã gọi điện rồi, nói đang trên đường về, chắc sắp tới rồi!” Mig hơi tức giận.
“Mọi người ăn trước đi, tôi sẽ đợi cô ấy!” Đỗ Cảnh nói.
Đang nói thì Tiêu Hà đẩy cửa bước vào, vừa thấy mọi người vẫn chưa ăn cơm, mà kim đồng hồ đang chỉ ở số ba vào buổi chiều.
“Tôi xin lỗi, mọi người vẫn đang chờ tôi à?”
“Hà Hà!” Mig nắm lấy tay cô rồi kéo thẳng vào phòng, sau đó đóng cửa lại và bắt đầu hỏi: “Rốt cuộc em bị sao vậy? Tần Trọng Hàn có gì tốt đẹp đâu? Chỉ một cuộc gọi thì em liền chạy ra ngoài.
Không hề xảy ra tai nạn chứ gì?”
“Không!” Tiêu Hà Hà giải thích.
“Bị một phen hú vía thôi.”
“Không cho em đi gặp anh ta nữa.
Người đàn ông đó thì có gì tốt? Tức chết đi được! Bắt cá hai tay, chị ghét hạng đàn ông này nhất đó! Hà Hà, anh chàng Đỗ Cảnh đó cũng được, đích thân nấu canh tẩm bổ cho em, không nói nhiều nhưng rất chu đáo, hình như anh ấy thích em thì phải!”
“Trời! Mig à, chị đang nói gì vậy? Anh ấy chỉ là đồng nghiệp của em thôi!”
“Đồng nghiệp? Có đồng nghiệp nào mà chạy đến nhà nấu canh tẩm bổ chứ hả? Lại còn rất thích trẻ con nữa, rất tốt với hai thằng con của em đó!” Mig nói với vẻ ngưỡng mộ.
“Người đàn ông như vậy mới là một người đàn ông tốt, chị từng trải nhiều người, không nhìn nhầm được đâu!”
“Mẹ ơi, mẹ ơi, con đói gần chết rồi!” Thịnh Thịnh bắt đầu la hét ở bên ngoài.
“Ừ! Chúng ta mau ra ngoài thôi, đừng để mọi người chờ nữa!” Tiêu Hà Hà biết Mig đã hiểu lầm, nhưng tự nhiên cô mỉm cười.
“Mig à, hình như chị có ấn tượng tốt với Đỗ Cảnh thì phải, cũng đã đến lúc chị yêu đương để kết hôn rồi, không biết mấy năm qua chị đã làm gì nữa? Hay hai người thử sống chung đi?”
“Dẹp đi, đừng làm bà mai cho chị!” Mig nói rội tự nhiên đỏ mặt.
“Ra ngoài ăn cơm thôi!”
Sau khi Tiêu Hà Hà đi ra ngoài, nhìn thấy Đỗ Cảnh, với vẻ mặt quan tâm.
“Thành thật xin lỗi, hôm nay có chút chuyện xảy ra bất ngờ, để anh lần đầu tới nhà chơi mà phải xuống bếp nấu ăn!”
“Không có chuyện gì chứ?” Giọng của Đỗ Cảnh đầy quan tâm.
“Không có gì!”
Mọi người ngồi quanh bàn ăn, Mig cứ khen tay nghề nấu nướng của Đỗ Cảnh rất giỏi, còn Thịnh Thịnh và Ngữ Điền thì ăn rất vui vẻ.
“Tuyệt như tay nghề của mẹ vậy đó!”
“Uống canh đi!” Đỗ Cảnh để chén canh tẩm bổ trước mặt Tiêu Hà Hà, không quên rằng bây giờ cô là một thai phụ, cần được bổ sung dinh dưỡng, nhất là khi bây giờ cô ốm như vậy.
Đôi mắt của Mig lóe sáng, anh chàng Đỗ Cảnh này đúng là có ý với Hà Hà.
“Uống canh, uống canh đi, đây là món canh gà mà Đỗ Cảnh hầm suốt một tiếng đó!”.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...