Edit: + Beta Tiểu Mỹ
Trong văn phòng Tần Trọng Hàn ở phòng nghỉ ngơi rửa mặt chải đầu một chút vuốt xuống nếp nhăn trên áo sơ mi đưa mắt nhìn trong gương anh khí ngũ quan bức người, khóe miệng cười tự giễu.
Lại đi đến phía sau bàn làm việc bắt đầu làm việc.
"Tổng giám đốc, cà phê!" Tiêu Hà Hà lo lắng bưng cà phê đi tới đặt trên bàn.
Cả người cũng không dám thở mạnh sợ một cái không cẩn thận bị âm ĩ vưu ngư.
"Giúp tôi tìm tài liệu trong cuộc họp sáng nay!" Tần Trọng Hàn chỉ xuống một đống tài liệu trước mặt đầu cũng không ngẩng nói.
"Vâng!" Đem cà phê đặt bên cạnh trên bàn trà, Tiêu Hà Hà bắt đầu bắt tay vào làm lại không nghĩ rằng một cái không cẩn thận đụng đổ cà phê "A! Thực xin lỗi, thực xin lỗi, tổng giám đốc!"
Nguy rồi cô lại gặp rắc rối!
Vội vàng cứu giúp ly cà phê, cà phê nóng bỏng bắn tung tóe trên tay nóng đến da thịt của cô, nóng quá a! Nhưng mà cũng biết ướt bàn của Tần Trọng Hàn.
Tiêu Hà Hà bất chấp trên tay toàn tâm đau đớn cầm lấy khăn giấy giúp Tần Trọng Hàn lau chùi cái bàn, một bên lau một bên nói: "Tổng giám đốc, thực xin lỗi tôi không phải cố ý!"
Đến lúc lau sạch sẽ, không tồi, không có nóng đến tổng giám đốc bằng không cô thật đã chết rồi, người ta là kim cương một cân thịt so với kim cương đều quý cô như thế nào bồi thường được?
Không có ý nghĩ sẽ phẫn nộ, anh để cây viết trong tay xuống nhìn cô bộ dáng bối rối nhìn nhìn lại tay cô ánh mắt sợ hãi lập tức đứng lên kéo tay cô qua "Tay bị phỏng sao?"
Nói xong anh kéo cô đi vào phòng rửa mặt phía sau phòng tổng giám đốc, vặn mở vòi nước giúp cô xối nước lên.
Bàn tay to của anh cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, Tiêu Hà Hà muốn lùi về sau nhưng mà anh lại dùng sức nắm, cẩn thận giúp cô dùng nước lạnh rửa.
"Không tồi, không có bị phỏng, bất quá là đã đỏ lên, trở về thoa chút thuốc mỡ!" Anh cuối cùng cũng buông cô ra! Kia tay thật nhỏ a, lại còn có mài nốt chai sần, xem ra giống như là người đã từng nếm qua cực khổ!
Tiêu Hà Hà lông mi dài buông xuống, tim đập thình thịnh "Tổng giám đốc, thực xin lỗi, tôi pha thêm cho anh một ly!"
Lông mi đen nhánh rậm rạp, con ngươi đen thâm thúy rơi định trên mặt cô buông xuống, phổ duệ môi phong dương lên tao nhã "Hảo!"
Cô giống một con chuột nhỏ một loại xám xịt dán chân tường trốn ra khỏi phòng tổng giám đốc, hít thở sâu một hơi khí, anh cư nhiên không có tức giận, khi trở lại thì cô cẩn thận đem ly cà phê cất kỹ "Tổng giám đốc, đây là tư liệu!"
Tầm mắt của anh dừng ở trên tay cô, hồi lâu sau mới gật đầu "Ừ!"
"Tổng giám đốc!"
"Ừ?" Tần Trọng Hàn khép lại tư liệu ngẩng đầu lên.
"Anh vì sao lại đem AVL hợp tác giao cho tôi?"
"Cô không thể đảm nhiệm được?" Tần Trọng Hàn nhíu mày, ánh mắt thâm thúy.
"Tôi chỉ là một người mới!"
"Cô chỉ cần nói cho tôi biết cô có thể hay không thể đảm nhiệm?" Tần Trọng Hàn nói.
"Ngẩng đầu lên!" Tần Trọng Hàn khóe môi giơ lên, giọng nói càng thêm từ tính "Cô thích nhìn chằm chằm mũi chân của mình khi cùng người khác nói chuyện?"
"A!" Mặt của cô đỏ lên, xấu hổ mà ngẩng đầu lên, chạm vào ánh mắt thâm thúy của anh.
Không hiểu nhìn anh một đôi mắt thâm thúy rất sâu, giống bảo thạch màu đen một loại chói mắt, làm cho người ta không nghĩ qua là sẽ hãm sâu trong đó.
"Có thể hay không thể?" Anh chăm chú hỏi.
"Có thể!" Tiêu Hà Hà hít thở sâu một hơi khí, kiên định mà đáp.
Mặc kệ như thế nào, cô cũng phải cố gắng thử xem trong thế giới của cô không có thất bại, bởi vì cô không cho phép mình thất bại, cô còn có Thịnh Thịnh phải nuôi.
Thịnh Thịnh là nguồn động lực của cô!
"Tốt lắm! Tôi hi vọng nghe được chính là một câu trả lời khẳng định!" Anh nói.
"Cám ơn đề bạt của tổng giám đốc!" Tiêu Hà Hà từ trong thâm tâm cảm kích.
"Cùng nhau dùng cơm đi!" Anh dùng ánh mắt thâm thúy chăm chú nhìn cô nói.
"Cái gì?" Cô kinh ngạc cho là mình nghe lầm.
"Thu dọn đồ đạc, tan ca, cùng nhau dùng cơm!" Anh uống chút cà phê, đứng lên, bóng dáng cao lớn mang theo nồng đậm cảm giác áp bức phả vào mặt.
"Tổng giám đốc, thực xin lỗi, tôi còn có việc! Đi trước!" Cô muốn đi đón con trai, cũng đã trễ thế này rồi, trời ạ cô bị muộn rồi!
Rất nhanh mà chạy đi ra ngoài, Tần Trọng Hàn sợ run lên, đây là lần đầu tiên anh bị phụ nữ từ chối!
Nhìn bóng dáng Tiêu Hà Hà rất nhanh rời đi, Tần Trọng Hàn cũng đi theo ra ngoài, Tiêu Hà Hà xuống lầu đi ra cửa chính công ty sau đó đi thẳng đến trạm xe bus.
Nhưng là xe bus dường như cũng cùng cô đối nghịch lại chưa có tới!
Tần Trọng Hàn lái chiếc xe Bố Gia Địch màu xanh ngọc của anh chậm rãi trượt ra cửa chính của công ty, hơi nghiêng mắt nhìn đến trạm xe bus lúc trước lau xuống một bóng dáng mảnh khảnh, cô đang lo lắng nhìn đồng hồ trên tay.
Ánh mắt sắc bén gắt gao khóa lại cái kia bóng dáng.
Tiêu Hà Hà lo lắng chờ đợi xe bus, đột nhiên cảm giác được một cổ ánh mắt quấn quanh lấy mình.
Một chút không hiểu trực giác khiến cho cô nhanh chóng ngẩng đầu, nhìn về phía đường cái, đâu có người nào đâu a, nơi nơi xe tới xe lui, không nói gì chỉ lắc đầu.
Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động trầm bổng vang lên, Tiêu Hà Hà hoảng sợ, khẩn trương nhận điện thoại.
"Hà Hà, cậu như thế nào lại như vậy? Tớ đem Tịnh Thịnh đón về rồi, cậu không cần vội trực tiếp về nhà!" Đầu dây bên kia truyền đến thanh âm đùng đùng của Mễ Cách.
"Cám ơn cậu Mễ Cách!" Cô đang sốt ruột đây, không nghĩ tới cô ấy đã giúp mình đem con trai đón về rồi.
Vậy là tốt rồi, bằng không vừa nghĩ tới bộ dáng thất vọng của Thịnh Thịnh thì trong lòng của cô sẽ rất đau!
Hôm nay mệt mỏi quá a, thật khẩn trương a nhưng là vừa nghĩ tới Thịnh Thịnh, trong lòng đã cảm thấy có khổ có mệt cũng đáng giá.
Hôm nay cư nhiên đụng vào tổng giám đốc cùng thư kí An hôn môi, mà tổng giám đốc lại giống như cái gì cũng chưa phát sinh, không tồi, không xào cô như vưu ngư, xem ra tổng giám đốc không phải tiểu nhân vì yêu mà mang thù, cuối đầu mắt nhìn xuống tay bị phỏng đỏ, lại xông một họa cũng không bị sa thải, Tiêu Hà Hà vẫn còn nở nụ cười giống trúng số một dạng.
Tần Trọng Hàn ánh mắt vẫn dõi theo bóng dáng của Tiêu Hà Hà, Bố Gia Địch chậm rãi xẹt qua, cuối cùng chậm rãi sử qua trạm xe bus, mà chuyển kính trong xe kia lau xuống bóng dáng nho nhỏ lại càng ngày càng rõ ràng.
"Cuối tuần này là lễ mừng công ty, Hà Hà, cô chuẩn bị tốt lễ phục chưa?" Hướng Tĩnh hỏi.
"Còn cần lễ phục?" Tiêu Hà Hà kinh ngạc sửng sốt "Cũng không thể không tham gia?"
"Không phải đâu! Không tham gia sao được?"
Đang nói, thư kí Cao đi tới tuyên bố tin tức "Cái này thứ bảy, công ty có lễ mừng địa điểm là ở khách sạn Kim Nhã, con gái mặc lễ phục tham dự, con trai mặc tây trang!"
"Ách!" Tiêu Hà Hà chân mày cau lại, lễ phục a! Hảo đắt tiền!
Trong lòng thấp thỏm bất an nghênh đón thứ bảy.
Cũng may, Mễ Cách có lễ phục dáng người của cả hai cũng không sai biệt lắm, Tiêu Hà Hà cô có thể hỏi mượn lễ phục của cô ấy.
Mễ Cách tìm nhất kiện tiểu lễ phục màu trắng, cảm giác có phần phong cách Brazil, Tiêu Hà Hà sau khi thay Mễ Cách cùng Thịnh Thịnh đều ngây người ra.
"Hà Hà, cậu mặc cái này giống như lễ phục váy dây, đem xương quai xanh hoàn mỹ của cậu lộ ra còn có cái này bộ ngực kinh người, a! , trời ạ, là một chàng trai đều phải chảy máu mũi!"
"Dì Mễ Cách, mẹ của con mặc bại lộ như vậy không ai bảo vệ làm sao bây giờ a? Không được, con cũng phải đi con muốn bảo vệ mẹ, không cho sắc lang tới gần!" Thịnh Thịnh nhanh chóng xoay quanh.
"Ha! Tiểu tử, như vậy mới tốt a, cho con tìm cha mà!"
"Con không cần cha, con muốn nhanh lớn lên để cho mẹ gả cho con!" Thịnh Thịnh hào khí vỗ vỗ ngực "Con có thể bảo vệ mẹ!"
"Ha ha!" Mễ Cách phì cười "Con là tiểu nhân a, con thật đúng là mến mẫu a! Chờ con trưởng thành thì mẹ con đã già rồi!"
"Mẹ của con mới sẽ không già!" Thịnh Thịnh không nghe theo kêu lên "Dì Mễ Cách cũng sẽ không già!"
"Vâng! Chúng tôi đều sẽ không già! không già mới là lạ đấy!" Mễ Cách cười ha ha lên, không già mà nói vậy thì thành lão Quy ngàn năm rồi.
"Được rồi, đừng cười nữa nhìn xem tớ như vậy được không?" Tiêu Hà Hà nhìn mình trong gương "Không được, không thể quá hơn người tớ chỉ nghĩ muốn khiêm tốn.
"
"Ai nha! Cái này tốt lắm!"
"Mễ Cách, cậu giúp tớ che một chút, tớ không thể mặc bại lộ như vậy! Thịnh Thịnh nói rất đúng!" Tiêu Hà Hà lo lắng, cô là một người phụ nữ độc thân còn mang theo một đứa nhỏ làm sao có thể rêu rao như vậy?
Cuối cùng, Mễ Cách cũng thỏa hiệp.
Tiểu lễ phục màu trắng tuy rằng thích hợp với tiệc rượu, đáng tiếc bởi vì bên ngoài dư nhất kiện áo khoác cho nên che lấy thân thể lung linh trong lễ phục, ngược lại có chút bảo thủ quê mùa.
"Trời ạ, Hà Hà, cậu thật là chà đạp quần áo của tớ a!" Nhìn ở trong tay che đi hào quang của Hà Hà, Mễ Cách chịu không nổi liên tục lắc đầu.
"Như vậy tốt hơn nhiều.
" Quan sát một chút, Tiêu Hà Hà khóe miệng nhàn nhạt vẽ lên "Ừ, Mễ Cách, Thịnh Thịnh xin nhờ cậu rồi!"
"Mẹ, người phải nhanh chóng trở về a.
.
!" Thịnh Thịnh lo lắng ôm lấy cánh tay Tiêu Hà Hà "Người phải cẩn thận cái này những chú xấu xa, người khác cho rượu không thể uống a! ! Bởi vì bên trong có thể có thuốc mê, mẹ người nghe không?"
"Ha ha, ông trời của ta a!" Mễ Cách chịu không nổi thét chói tai "Thịnh Thịnh đây là học ở đâu a? Phòng bị hiểu biết hù chết người a!"
"Trên TV, dì Mễ Cách trên TV có nói a! !" Thịnh Thịnh nghiêm trang nói.
"Con trai yên tâm, mẹ sẽ cẩn thận, con ở nhà nhớ nghe lời.
"
"Dạ!"
"Kia phải mở điện thoại a! , nếu có người khi dễ người con lập tức đi cứu người!"
"Tiểu hộ hoa sứ giả a!" Mễ Cách chịu không nổi lắc đầu "Tốt lắm, mẹ con hai người đừng tình chàng ý thiếp nữa, nhanh lên đi thôi có việc gì gọi điện thoại!"
Tiêu Hà Hà sau khi đi , Thịnh Thịnh giơ lên khuôn mặt nhỏ nhắn, chăm chú hỏi: "Dì Mễ Cách, người nói mẹ của con thật sự nên tìm một chàng trai sao?"
-----
Khách sạn Kim Nhã.
Thiết hắc sắc Mancini tây trang phụ trợ Tần Trọng Hàn dáng người cao to đứng thẳng mà kéo cánh tay anh là bạn gái toàn thân tiểu lễ phục màu tím lông lẫy, quần áo được cắt hoàn mỹ quả là thợ khéo, kia làm cho cơ thể có vẻ đặc biệt đột ngột có hứng thú.
Mà bắt mắt nhất chính là cô giống như thiên nga trên cổ có vòng cổ kim cương sáng chói ánh sáng ngọc kim cương vừa nhìn thấy liền biết là cực phẩm trên đấu giá hội, mà cùng kiểu là bông tai và lắc tay, nhẫn lại làm cho bình thường phú thương đều theo không kịp.
Tiêu Hà Hà lui ở trong góc, đối mặt với trường hợp như vậy đối với chính mình căn bản là không hợp nhau.
Tuấn nam mỹ nữ một đống một đống, thật sự là hoa cả mắt a!
Tần Trọng Hàn cùng bạn gái của anh xuất hiện làm cho cả lễ mừng đều có chút rộ lên, mà phía sau anh Tằng Ly xuất hiện cũng như vậy gây nên xôn xao chỉ là bên cạnh anh không có bạn gái, một người cười hề hề giống nhau tây trang thẳng thớm, tuấn mỹ như thần.
Chỉ là, hai người không đồng loại hình, Tằng Ly diện mạo quá mức âm nhu, mà Tần Trọng Hàn đó là tính cách cùng thân thể cường tráng tập hợp tạo nên một thân hình nam.
Trong đại sảnh truyền đến âm thanh Piano uyển chuyển mà tao nhã, bốn phía khách đã tập trung toàn bộ, nhìn thấy Tần Trọng Hàn cùng bạn gái xa lạ bên cạnh anh toàn bộ khách mời đều tạm thời thất thần.
Mà Chủ tịch Tần Lăng Hàng đang nhìn đến người phụ nữ bên cạnh Tần Trọng Hàn khi đó khuôn mặt hạ xuống, hiển nhiên ông đối với người phụ nữ bên cạnh Tần Trọng Hàn rất không hài lòng.
Tằng Ly tầm mắt quét toàn bộ một vòng, nhăn mặt nhíu mày, đều một dạng a, hàng năm đều là những người phụ nữ này, không có gì mới a! Đột nhiên, anh nhìn đến bóng dáng lui trong góc hình như là Tiêu Hà Hà.
So với tổ hợp tuấn nam mỹ nữ trước mặt, cô có vẻ quá mức bình thường, không phải chỉ khuôn mặt mà là khí tức của cô căn bản không thích hợp nơi này.
Đi nhanh qua "Này! Hà Hà, thân ái, cô như thế nào một mình ở trong này?"
Tiêu Hà Hà vừa ngẩng đầu liền nhìn thấy Tằng Ly khuôn mặt trêu tức, thấp giọng nói: "Tằng Ly!"
Anh thật hay nói đùa, kêu ai cũng thân ái, bất quá xem ra anh cũng không có gì ác ý lại có chút không hiểu cảm giác thân thiết.
"Xin chào.
" Thấp giọng nói, đầu tựa hồ cúi xuống thấp hơn, Tiêu Hà Hà vô lực nhìn mũi giày của mình,như vậy buổi tiệc thật sự không thích hợp với cô, cô cũng không thể xin phép rời đi được a!
"Như thế nào? Còn muốn chạy?" Tằng Ly vừa thấy bộ dáng này của cô, liền biết cô muốn đi.
Kinh ngạc ngẩng đầu "Làm sao anh biết?"
"Hà Hà, cô thật đúng là đặc biệt, người phụ nữ khác gặp được tiệc rượu đều chỉ mong sao tiến gần lên, cô thì lại chế giễu cư nhiên còn muốn chạy!" Tằng Ly quét mắt nhìn lễ phục trên người cô, ừ, thay đổi quần áo so với lúc trước thời gian đi làm mặc quần áo tốt hơn chút, nhưng vẫn như cũ cực kỳ quê mùa "Không bằng như vậy đi, cùng anh trai đi thì như thế nào?"
"Ách!" Tiêu Hà Hà ngu ngơ sửng sốt.
"Ha! Hù sợ đi?" Tằng Ly vẫn còn nở nụ cười "Vừa thấy cô chính là tiểu cô nương, thuần khiết như vậy, anh trai đây cũng không phải không biết xấu hổ mà tàn phá loại người như cô một đóa hoa của tổ quốc a!"
Cái gì cùng cái gì a? Tiêu Hà Hà không nói gì, cô cùng Tằng Ly quen thuộc đến phải mở cái loại này có màu sắc của truyện cười mà nông nỗi sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...