Hai nàng lo lắng đến ăn không ngon ngủ không yên trong khi đó nhân vật chính Giang Nhã Phù mỗi ngày trôi qua đều tiêu dao tự tại. Nàng dựa trên ghế bập bênh vừa đọc sách vừa ăn trái lê.
Còn có soái nam ngồi mát xa chân cho nữa.
“Nương tử, lực đạo như vậy có được chưa?”
Giang Nhã Phù không thèm nhìn ai đó, mắt vẫn dán vào quyển thư trả lời “Vừa vặn.”
“Trái lê ngọt chứ? Nàng có đói bụng không? Có muốn ăn vịt quay không?”
“Hả, được…”
Thời Phái không nói nữa, trong lòng lúc này thực bất mãn, nàng càng ngày càng không xem chàng ra gì rồi thì phải? Cho nên trả lời cho có lệ chứ không quan tâm đến cảm thụ của chàng.
Nàng không biết rằng với xử sự như vậy chàng sẽ đau lòng sao!
“Nương tử…” Chàng muốn cả hai vui vẻ nói chuyện cơ.
Chỉ là lời chưa nói xong thì vang lên tiếng loảng xoảng, tiểu Đầu Nhất chẳng khác nào ngòi pháo trúc xuất hiện, miệng hưng phấn gọi nương ơi làm cả hai giật mình.
Giang Nhã Phù không cẩn thận làm rơi luôn quyển thư xuống đất, mà Thời Phái thì vội buông chân nương tử ra đứng phắt dậy.
Nhất thời tiểu Đầu Nhất sững sờ tại chỗ, cảm thấy không khí dường như có chút quỷ dị, hình như cậu nhìn thấy cái gì đó không nên thấy rồi thì phải?
Hồi lâu sau, Thời Phái kéo xuống bộ dạng chân chó của mình nghiêm mặt nói.
“Làm gì mà hấp ta hấp tấp, lỗ mãng như thế hả? Mẫu thân đang mang thai, làm mẫu thân giật mình thì phải làm sao hả?”
Thời Phái vừa rống xong, Giang Nhã Phù cùng Đầu Nhất kinh ngạc nhìn chàng, xem chàng đang nổi lông mao gì.
Có chuyện gì sao? Chàng là cha, giáo huấn nhi tử vài câu cũng không được sao? Đừng tưởng rằng trùng sinh rồi thì không xem chàng ra gì làm tới.
Chàng là Đại tướng quân, tương lai sẽ là Trấn Quốc Công, sao có thể để nhi tử thấy mình ngồi đấm bóp chân cho nương tử chứ? Chuyện đó để người biết có mà cười chàng đến rụng răng à?
Giang Nhã Phù vô ngữ “Nó không dọa đến ta nhưng chàng dọa đến ta đó.”
Đầu Nhất co hai vai lại chạy đến sà vào lòng nương kiếm che chở, hiện tại thân mình cậu còn quá nhỏ, chỉ có mẫu thân là thương cậu, không quan tâm cậu đã thành niên hay chưa thôi.
Cậu tỏ ra sợ hãi dụi đầu vào lòng nương uy khuất “Nương, con sợ.”
Giang Nhã Phù đau lòng vuốt mái tóc bù xù của nhi tử, nàng trừng mắt với Thời Phái “Chúng ta không cần để ý ông ta, nhưng lần sau không được chạy như vậy nữa, con có biết là mình đã sai không hả?”
“Nương, con biết sai rồi. Kỳ thật là con có việc muốn nói cho nương…”
Thời Phái đứng bên cạnh không tự nhiên đưa tay sờ chóp mũi, hai lỗ tai dựng lên.
“Chuyện gì thế? Nói cho nương nghe một chút nào.”
Tiểu Đầu Nhất định nói nhưng nhìn qua Thời Phái thì tỏ thái độ là mình đang rất sợ, nhưng tận đáy mắt chính là đắc ý!
Làm Thời Phái phát một bụng hỏa lớn.
Cậu nằm ngoan ngoãn bên cạnh Giang Nhã Phù nói nhỏ “Con chỉ nói cho nương nghe thôi…”
Lúc này Thời Phái hận không thể ném nhi tử về Quốc công phủ cho đỡ chướng mắt mình.
Hai mẫu tử ghé tai nhau thầm thì, sau đó Giang Nhã Phù cười “Phải không? Thật chứ? Con nói lại lần nữa rõ ràng cho nương nghe xem nào.”
“Dạ, nương…”
Mặt Thời Phái dần đen lại, kỳ thật chàng có thể nghe lén một chút, mà nói chung chỉ là chững chuyện lông gà vỏ tỏi mà thôi, nhưng trong lòng chàng thực khó chịu, giống như bị hai mẫu tử kia cho ra rìa vậy.
“Hai mẫu tử nghỉ ngơi đi, để ta đi xem tối nay ăn gì. Đầu Nhất đừng đè nặng nương con đó, không có chuyện gì nữa thì ra ngoài chơi để nương con nghỉ ngơi.”
Tiểu Đầu Nhất mở mắt to chớp chớp nhìn chàng, sau đó ôm chặt Giang Nhã Phù.
Giang Nhã Phù cố gắng để mình không cười ra tiếng, nếu làm vậy sẽ càng ảnh hưởng đến uy nghiêm của phụ thân trước nhi tử, chàng sẽ rất không vui.
Cho đến khi chàng rời khỏi, Giang Nhã Phù mới nhéo nhéo mặt nhỏ Đầu Nhất “Con là quỷ nghịch ngợm, lần sau không được cố ý chọc giận phụ thân như vậy nữa biết chưa.”
Tiểu Đầu Nhất lè lưỡi, tủm tỉm cười gật đầu.
Sau chuyện Cửu công chúa cùng Hoa Anh tại trại nuôi ngựa, một loạt lời đồn đãi thực mau đại khuếch tán trong kinh thành.
Công chúa Hoa Anh nói Chu Hi đại nhân là tiểu bạch thỏ trói gà không chặt, lời đồn cứ thế truyền mau đi.
Chu Hi nghe được lời đồn là từ miệng đồng liêu của mình.
Trương đại nhân mang vẻ mặt ý vị sâu xa hỏi “Chu đại nhân, có phải ngài cùng Hoa Anh công chúa có cái gì đó không thể cho ai biết… phải không?”
Chu Hi cảm thấy thực nhàm chán, có thể ngày đó chuyện xảy ra ở cửa cung có người thấy hoặc Tề đại nhân cùng người ta nói cái gì đó, dù sao chàng cũng không quan tâm.
Nhưng sau đó thực mau lại có người tới hỏi, lần này là một người họ hàng xa muốn mai mối cho chàng “Này Chu Hi, nghe nói ngươi cùng Hoa Anh kia có chút quan hệ. Bất quá nếu người ta chướng mắt ngươi, ngươi cũng đừng để bụng, để biểu cô giới thiệu cho ngươi một cô nương tốt hơn.”
Lặp đi lặp lại nhiều lần, mọi người nhìn thấy chàng là muốn nói gì đó rồi lại thôi.
Việc này làm cho chàng hoàn toàn mất bình tĩnh nên gọi gã sai vặt lại hỏi.
Gã sai vặt thấy chàng phát hỏa, không dám dấu diếm liền đem tất tần tật lời nghe được nói ra.
“Hoa Anh công chúa nói ngài… Nói ngài là tiểu bạch thỏ tay trói gà không chặt, nàng ta không coi trọng ngài, nói ngài dẫn ngựa cho nàng ta còn không xứng.” Nói xong hắn liền run người trốn qua một bên, tận lực giảm bớt sự tồn tại của mình.
Hả? Vẻ mặt Chu Hi đầy dấu chấm hỏi. Việc đầu tiên không phải tức giận mà là nghi vấn.
Đầu óc công chúa Hoa Anh chắc bị hư rồi? Vô duyên vô cớ nói chuyện này với người ta làm gì chứ? Nàng đường đường là công chúa Ti tộc, là nữ tướng quân oai phong một cõi, không đến mức chấm nhặt như tiểu nhân vậy?
Còn nữa, chàng là tiểu bạch thỏ tay trói gà không chặt sao? Có năng lực thì lại đây trói chàng thử xem!
Thật buồn cười! Nàng chướng mắt chàng, làm như chàng coi trọng nàng ta chắc.
A!
Chu Hi vứt chuyện này sang một bên mà tiếp tục phê duyệt công văn, chàng cầm bút lông lên viết viết nhưng không đến mười lăm phút thì quăng cây viết xuống nền nhà.
Chàng là con thỏ? Là tiểu bạch thỏ sao? Nương ngươi là con thỏ, ngươi là con thỏ đỏ chóe! Cả nhà ngươi đều là thỏ tinh!
- -- ------ --------
Tác giả có lời muốn nói: Đoạn càng có tội…… Mấy ngày nay không dám lại chặt đứt, bằng không không hoàn thành bảng đơn. Phật
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...