Đội ngũ hoà đàm Ti tộc đến đầy khí thế và quy mô, mang theo một lượng lớn lễ vật tỏ lòng thành ý.
Lần này Hoa Anh công chúa không mặc khôi giáp, một thân mặc hồng y trông nàng vừa nhu mì lại phóng khoáng, rất là xinh đẹp.
Độc Cô Hạo đuổi ngựa song song cùng nàng.
“Này, kinh thành triều Đại Hạ so với chúng ta đầy phồn hoa, ông trời thật bất công, cho bọn hắn một khối thổ địa vừa tốt lại to như vậy, chỗ chúng ta có sông suối, thảo nguyên thuận lợi nuôi dê bò nhưng khó mà đuổi kịp bọn họ, thật đáng tiếc, trù tính mấy năm nay vẫn là thất bại…”
Hoa Anh lia ánh mắt sắc bén nhìn hắn, Độc Cô Hạo thấy mình nói lỡ nhanh ngậm miệng lại.
Lần này đại bại, uy tín Hoa Anh công chúa ở nội triều giảm sút, tuy nàng vẫn là nữ nhi vương thượng yêu thương nhưng giá trị xưa đâu bằng lúc này.
Độc Cô Hạo vẫn luôn ái mộ Hoa Anh, nhưng Hoa Anh để hắn ở trong mắt, hơn nữa hắn nhạy bén phát hiện tựa hồ Hoa Anh đối với Thời Phái phe đối địch có vài phần không giống người thường, làm lòng hắn nóng như lửa đốt, có khổ mà nói không nên lời.
Lần này hắn đi theo là bồi phụ thân tiện tiếp thu chút kiến thức bên ngoài, còn cụ thể điều kiện hoà đàm thế nào thì hắn một mực không biết. Hắn không thể quan tâm, cũng không quan tâm nỗi, chỉ cần có thể canh giữ bên người Hoa Anh là đủ rồi.
Giang Nhã Phù nghe người ta nói Hoa Anh đã tới kinh thành rồi, sắc mặt lập tức trầm xuống. Kiếp trước đích xác Hoa Anh có tới, nàng có gặp mặt một lần, nhưng là thời điểm rất nhiều năm sau chứ không phải thời điểm này! Hơn nữa khi đó nàng ta chỉ tới hoà đàm không làm chuyện gì khác cả.
Nhưng lúc này, nàng cảm thấy trong lòng không yên, vị công chúa ấy còn trẻ lại bị bẻ gãy đôi cánh tự do, bản thân chịu tới đây hoà đàm khuất nhục sao? Nàng ta tới là vì cái gì?
Thời Phái từ bên ngoài trở về cũng vừa biết được tin tức Hoa Anh đã vào kinh, trong lòng chàng vẫn bình thường, đối phương tới là ai cùng chàng không quan hệ, cũng không cần chàng tham gia buổi hoà đàm, tuy chàng cảm thấy nàng ta đến còn có mục đích riêng.
Giang Nhã Phù đang khâu vá trường sam lót cho hài tử, không biết Thời Phái là chột dạ hay sao mà lại lặng yên đi vào phía sau nàng, sau đưa tay bịt đôi mắt nàng.
Không nghe được tiếng thét chói tai hoặc nụ cường sảng khoái của nàng như tưởng tượng, còn bị nàng yên lặng kéo hai tay xuống, lưng vẫn đưa về phía mình tiếp tục vá áo.
Thời Phái thực muốn mất mặt, chàng ôm nàng từ phía sau, dán mặt vào hõm cổ nàng “Làm sao vậy? Là Tiểu đầu nhất khiến nàng không vui hả? Tiểu tử thúi này phải cho đi học rồi, xem lão tử thu thập nó thế nào cho biết?”
Giang Nhã Phù trợn mắt tức giận nói “Vẫn nên thu thập chính là chàng đó, cả nhà này có thể chọc ta không vui chỉ có chàng mà thôi.”
Thời Phái cười hắc hắc, xoay ngồi xổm chính diện nói chuyện với nàng “Thật là tai bay vạ gió mà, nàng nói xem ta chọc nàng thế nào chứ?”
“Chàng tự mà nghĩ đi.”
Nàng vẫn còn cùng mình nói chuyện xem ra tình hình chưa đến nỗi nghiêm trọng, Thời Phái khiêm tốn thỉnh giáo “Cầu nương tử nói cho vi phu nghe đi, bằng không trong lòng ta rất là bất ổn đó.”
Giang Nhã Phù banh mặt nhỏ ra, dừng lại khâu vá nhìn chàng “Thật chàng không biết?”
“Biết cái gì chứ?”
“Còn cùng ta xạo sự sao! Không phải Hoa Anh công chúa đã tới sao? Nàng tới làm gì? Có phải chàng đã sớm biết nàng ta muốn tới rồi không? Thời điểm ta không bên cạnh, có phải nàng ta cùng chàng có tiếp xúc qua?”
Liên tiếp vấn đề phức tạp Thời Phái không rõ, thì ra là nàng đang phiền lòng vì chuyện này.
Lấy cái ghế ngồi cạnh bên nàng, cầm tay nàng áp vào lòng bàn tay mình “Nàng thật oan uổng ta, sao ta biết nàng ta tự mình tới chứ. Nàng ta thích ai, tới vì chuyện gì thì có gì khác biệt đâu, nàng nghĩ kỹ xem, đời trước ta chưa coi trọng nàng ta thì đời này càng sẽ không có chuyện đó xảy ra được.”
Nghe xong, lòng Giang Nhã Phù an tâm một chút “Nhưng nếu nàng ta coi trọng chàng, lấy chuyện hoà đàm áp chế thì làm sao bây giờ?”
“Ta liền lại xuất chinh, tiêu diệt hoàn toàn bọn họ là xong thôi.”
Lại một câu ấm lòng nhưng Giang Nhã Phù vẫn tiếp tục nói lời trong lòng “Ngộ nhỡ Hoàng Thượng bên kia…”
“Không cần lo lắng, hiện tại cái gì cũng chưa phát sinh không phải sao? Không cần hoảng loạn, lòng Hoàng Thượng nghi ngờ rất nặng, ông ta sẽ không để ta cùng Hoa Anh bên nhau đâu.”
“Chỉ hy vọng như thế, nhất định phải tính toán rõ ràng. Nếu là… Nếu chuyện ảnh hưởng đến mệnh người nhà, chàng sẽ…”
Giang Nhã Phù còn chưa nói xong, đột nhiên Thời Phái nắm chặt tay nàng “Không được suy nghĩ miên man nữa, đời trước đều bình an, trùng sinh thêm một lần, ta càng không để người nhà lâm vào hoàn cảnh như vậy. Ta không phải là quả hồng mềm để tùy ý người khác uốn nắn, cho dù người đó có là Hoàng Thượng đi chăng nữa.”
Giang Nhã Phù rút tay che miệng chàng “Nói cẩn thận, chàng đã quên trong phủ chúng ta có người của vị kia? Điều chàng muốn nói ta đã rõ rồi.”
Đoàn xứ giả hòa đàm Ti tộc được Đại Hạ quốc dùng quy cách tiếp đãi cao nhất bởi Hoa Anh công chúa là thượng tướng lớn. Vẻ đẹp của nàng trước chỉ được nghe nói qua nay được chứng kiến tận mắt, trong lúc nhất thời mọi phố lớn ngõ nhỏ đều bàn luận về đề tài này, thậm chí có người còn vì Hoa Anh công chúa biên thành một bộ thư. Để nghe truyện xưa của nàng, mỗi ngày tửu lầu đều đông khách đến nghe sư phụ kể chuyện.
Gặp mặt đoàn xứ giả, lễ quan an bài tiếp đãi tại đài thượng võ vì người Ti Tộc rất thượng võ. Thêm nữa, hoàng thượng cũng muốn một lần tỷ thí này có thể chiếm ưu thế đối phương, cưỡng chế bọn họ một chút.
Tỷ thí rất đơn giản, mỗi bên phái ra mười dũng sĩ, so quyền cước, cung tiễn và thuật cưỡi ngựa.
Hoàng Thượng xưa nay thích tụ tập vui vẻ như vậy cuộc thi đấu càng long trọng hơn, càng nhiều người quan sát càng tốt, liền hạ lệnh các trọng thần mang theo gia quyến cùng tham dự. Giang Nhã Phù đi cùng Thời Phái, ngồi cùng vài vị hoàng tử một bên trên vọng đài.
Vị trí của nàng cùng Hứa Triển Nhan khá gần, cách nhau chỉ một cái ghế.
Hai người xem như không có việc gì chào hỏi qua loa rồi cùng ngồi xuống.
Hoa Anh công chúa cùng Hoàng Thượng, Thái Hậu và nhóm hậu phi ngồi ở giữa đài cao, dù khoản cách có chút xa nhưng một cái liếc mắt nổi bật nhất vẫn là nàng ta.
Tầm mắt Hoa Anh nhạy bén thấy Giang Nhã Phù rồi, thế nhưng khó được đối với nàng lộ một tia cười, kiểu như là khoe khoan, như là hận, như là người quen cũ, mà cũng có thể là người hạ đẳng.
Thần sắc Giang Nhã Phù thản nhiên, cũng gật đầu đáp lại sau dời mắt trở về. Ở trước mặt Thời Phái nàng có thể là một nữ nhân nhỏ bé, nhưng khi ở bên ngoài, nàng có thể cùng Thời Phái đồng hành đối mặt với bao mưa gió quanh mình. Buổi tối kia bị người Hoa Anh trói đi nàng cũng chưa quá hoảng loạn, hiện tại càng miễn bàn, chỉ là một nụ cười thôi mà.
Giặc tới thì đánh, nước dâng thì nâng nền, nàng tin vào Thời Phái.
Vòng thứ nhất tỷ thí cung tiễn, quân binh Đại Hạ nói về cường tráng không bằng người Ti tộc, nhưng luận về linh hoạt cùng kỹ thuật thì cao hơn, vô luận là tài bắn cung hay cung tiễn so với Ti tộc đều mạnh hơn rất nhiều.
Lúc sau so chính là thuật cưỡi ngựa, Đại Hạ tuy rằng chọn lựa cũng là cao thủ, nhưng rốt cuộc hơi kém một chút, cuối cùng dũng sĩ Ti tộc lấy mỏng manh làm ưu thế mà thắng lợi.
Qua tám vòng đấu, hai bên đều hòa nhau, còn trận cuối cùng đặc biệt này, ban đầu Hoàng Thượng nắm chắc mười phần nhưng lúc này cũng siết chặt nắm tay, lòng bàn tay đều là mồ hôi, nếu trận này thua nữa, cuộc luận võ long trọng thế này chẳng khác nào vác đá nện chân mình, đến lúc đó mặt mũi Đại Hạ để ở đâu?
Trận này, Độc Cô Hạo nhảy lên đài cao, bên kia xứ đoàn lập tức vang lên một trận hô to. Độc Cô Hạo là dũng sĩ nổi danh Ti tộc, hắn lên sân khấu nhất định sẽ thắng.
Hắn ngạo nghễ hướng Thời Phái, âm thanh như tiếng chuông lớn “Nghe nói Thời Phái tướng quân thân thủ bất phàm, không biết trận cuối cùng này có thể cho ta lĩnh giáo được không?”
Trong lòng Độc Cô Hạo nghẹn một hơi, nhất định trước mặt Hoa Anh phải đánh bại Thời Phái! Làm nàng chân chính xác nhận mình là dũng sĩ chứ không phải tên bạch thư sinh địch nhân kia.
Tức khắc mọi ánh mắt đều nhìn về Thời Phái, nguyên bản lên sân khấu là dũng sĩ Đại Hạ, nếu đối đầu cùng Độc Cô Hạo có thể thua không thể nghi ngờ, lúc này hắn lặng lẽ thở dài nhẹ nhõm.
Thời Phái đối với ánh mắt đối phương, và sự chờ mong của mọi người chậm rãi lạnh băng nói “Ta chỉ giao đấu cùng người đồng cấp, ngươi giao thủ ấn lên ta xem rồi hẵng đấu.”
Kết quả này làm những người có mặt ở đây đều ngoài ý muốn, đến Hoàng Thượng cũng nhíu mi, nhưng Thời Phái nói cũng có đạo lý, hắn là Đại tướng quân, hạ mình đấu cùng tiểu dũng sĩ thật không hợp lẽ, vạn nhất thua thì càng mất mặt gấp bội.
Độc Cô Hạo nghĩ chàng không dám tiếp chiêu liền dùng phép khích tướng “Không phải Thời tướng quân sợ bại dưới tay ta đi? Ngươi yên tâm, ta nhường ngươi một điểm.”
Nếu là người khác, bị khích thích như vậy liền sẽ lên nhưng đến một chút động chân mày Thời Phái cũng không có.
“Không cần, nếu muốn thì sau khi tỷ thi cùng dũng sỹ bên ta, chúng ta sẽ đấu sau.”
Nói đến đây, Độc Cô Hạo quyết không muốn bỏ cuộc, với chiến thắng của Ti Tộc hắn không để trong mắt, trong lòng hắn chỉ có cùng Thời Phái giao thủ mới là có ý nghĩa.
Hắn cần một biện pháp buộc chàng ra tay.
Dũng sĩ Đại Hạ không nghĩ quanh co một hồi cuối cùng hắn vẫn phải lên thi đấu. Nhưng hắn đại biểu cho tôn nghiêm Đại Hạ, mặc dù trong lòng sợ hãi cũng không thể lùi bước, rất nhanh hắn liền bày ra tư thái chiến đấu.
Mọi người nghĩ hắn sẽ thua nhưng bị biểu tình trên mặt hắn làm cho sững sờ, đây mới là tinh thần của Đại Hạ! Mọi người ngồi trên đài nín thở nhìn xuống, đến Hứa Quý Phi từ khi ngồi xuống liền thất thần cũng chuyên chú lên.
Tuy rằng đối với tiểu sâu trước mắt này Độc Cô hạo có một tia kính ý, nhưng vô pháp thay đổi bản tâm hắn.
Phải thực hiện cho trót không vì đối phương yếu hại, một chiêu thứ nhất liền thấy đầy tàn nhẫn, về sau càng là chiêu đến thịt, một chút không lưu tình.
Tất cả mọi người xem cũng hãi hùng khiếp vía, Hoa Anh khó mà kiềm lại được cái nhăn mày, lộ thần sắc không tán đồng.
Dũng sĩ Đại Hạ cùng Độc Cô Hạo đấu hơn mười chiêu rốt cuộc lực tẫn, chịu không nỗi lung lay ngã xuống, Độc Cô Hạo cũng không dừng tay mà tiếp tục bổ quyền, vạt áo trước của dũng sĩ Đại Hạ dính đầy máu tươi, nhìn thật thập phần đáng sợ.
Lúc Độc Cô Hạo muốn hạ quyền cuối thì từ phía trên khán đài một người nhảy xuống, đem dũng sĩ đang bị thương nặng tránh một quyền chí mạng kia đồng thời chưởng về đối phương một quyền.
Một chưởng này thời cơ vừa lúc, hắn không kịp phòng ngừa liền trúng chiêu, liên tiếp lui mấy bước mới đứng vững được.
Hắn lau khóe miệng tơ máu thấp giọng cười nói “Ha hả người nhu nhược, rốt cuộc ngươi chịu xuống cùng ta đánh sao?”
Thời Phái không thèm cùng hắn nói nữa lời vô nghĩa, liền đem toàn bộ thủ đoạn vừa rồi của hắn trả lại trên người hắn.
Độc Cô Hạo từ nhỏ kiệt ngạo khó thuần, đôi mắt để trên đỉnh đầu chẳng quan tâm đến bắt cứ ai, duy chỉ có Hoa Anh là đặc biệt.
Một màn này, lòng người Đại Hạ cuối cùng bình ổn nhưng Ti tộc bên kia lại khẩn trương lên.
Cùng ở trên đài cao, lão thần Ti tộc Độc Cô Lạnh tâm nắm gắt gao, hắn chỉ có một nhi tử, vạn nhất…
“Bệ hạ…”
Đúng lúc Hoàng Thượng khụ một tiếng, nói “Thời ái khanh, được rồi! Phải dĩ hòa vi quý.”
Lúc này Thời Phái mới dừng công kích, không tình nguyện kéo Độc Cô Hạo dưới mặt đất lên nói bên tai hắn.
“Bị người nhu nhược đả đảo chính là cái gì? Là đồ ngu.”
Nói xong chàng phủi phủi bụi đất trên người, ung dung từng bước đi lên đài cao ngồi xuống bên cạnh Giang Nhã Phù.
Giang Nhã Phù sợ chàng chỉ là mặt ngoài tiêu sái, nhỏ giọng hỏi “Vừa rồi chàng không bị thương đi? Đừng gạt ta đó.”
Thời Phái cười trấn an, vỗ vỗ tay nàng “Ta không có việc gì, có việc chính là hắn. Man tộc tiểu tử không biết trời cao đất dày là gì.”
Giang Nhã Phù lặng lẽ nhéo chàng một cái “Bảo chàng chú ý chút, lại nói bậy nữa rồi. Tính tình như cũ không đổi được, chàng còn trẻ đâu chứ.”
Hứa Triển Nhan ngồi gần, đem những lời này nghe vào lỗ tai càng thêm mơ hồ, câu cuối cùng Giang Nhã Phù nói nàng nghĩ trăm lần cũng không ra. Cuối cùng từ bỏ cân nhắc, đại khái xem như thú sống của phu thê đi, không phải tiểu phu thê là lão phu thê thôi.
Ha ha, thật là tốt, thật không biết làm sao mà đáy lòng nàng lại nổi lên toan khí.
Hoàng Thượng thấy Thời Phái giúp mình tìm về mặt mũi thì rất vui! Lúc này người sáng suốt đều thấy rõ, Thời Phái bất đắc dĩ là lên cứu người thôi. Vì thế Hoàng Thượng rộng lượng đem danh hiệu thắng lợi trao cho xứ đoàn Ti tộc.
Hoa Anh không tiếp thu nói “Ý tốt của bệ hạ thứ Hoa Anh cùng các dũng sĩ Ti tộc không thể tiếp thu, trận thắng lợi này chúng ta không thể nhận. Người Ti tộc có khí tiết, thua chính là thua, chúng ta chỉ nhận thực lực không nhận hư danh.”
Cái này Hoàng Thượng có chút khó khăn, nàng không cần cái hư danh này, nhưng Đại Hạ cũng khó muốn được nha!
Lúc này Thái Hậu mới nói lời hoà giải “Vừa rồi không phải Hoàng Thượng nói dĩ hòa vi quý sao? Ai gia xem không bằng như vậy, tính một vòng không bằng tính lúc này luôn đi! Hôm nay tỷ thí kết quả là huề, như thế nào?”
Hứa Quý Phi đón ý hùa nói “Chủ ý này của Thái Hậu nương nương thật hay!”
Hoàng Thượng cảm thấy cũng không tồi liền đáp ứng, lập tức tuyên bố kết quả tỷ thí, hai bên tuy rằng cảm thấy có tiếc nuối nhưng cũng thản nhiên tiếp nhận, chỉ có Độc Cô Hạo bị trọng thương được người đỡ xuống, trong mắt hắn đều là lập loè hận ý.
Xong chuyện này, Hoa Anh nói “Bệ hạ cùng Thái Hậu nương nương nói rất đúng, ta cùng xứ đoàn lần này từ ngàn dặm xa xôi đến chính là vì một câu nói. Đại Hạ có câu ngạn ngữ: Ta vì nàng có thể phụ vạn dân, ta vì nàng có thể phụ cả thiên hạ, ngài nói có đúng không?”
Tâm Giang Nhã Phù căng thẳng, nàng biết dự cảm mình sắp ứng nghiệm rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...