Giang Nhã Phù cùng Chu Hi quay về bữa tiệc, mới vừa ngồi xuống, Diệp Tri Tri theo sát cũng đi vào.
Nàng ta nhìn qua Hứa Triển Nhan, cả hai không tiếng động trao đổi một ánh mắt với nhau.
Hứa Triển Nhan dâng món điểm tâm Thái hậu yêu thích nói “Thái Hậu nương nương, ngài xem, hôm nay các đại nhân đều mang theo gia quyến tới, mà Trạng Nguyên Chu đại nhân chúng ta là một nhân tài nhưng vẫn chưa có ý trung nhân, nhìn thật quá quạnh quẽ.”
Nghe tới đây Thái Hậu liền có hứng thú, nhìn qua quả nhiên, trong điện này chỉ mình Chu Hi không có một ai bên người. Trạng nguyên Chu Hi văn nhã tuấn lãng như vậy, sao lại không có nữ nhân không yêu thích chứ. Thái Hậu tuy đã già, nhưng cũng là nữ nhân, trong lòng tức khắc trào dâng một chút thương cảm.
Bà cười nói “Chu đại nhân, ngươi đã qua tuổi thành niên rồi nhỉ?”
Chu Hi nhanh đứng dậy trả lời “Hồi Thái Hậu nương nương, vừa mới qua.”
“Thật tốt! Tuổi trẻ tương lai đầy hứa hẹn, thật khiến mọi người vui mừng. Chu đại nhân, ngươi chưa có hôn phối phải không?”
Chu Hi thấy có ám đạo không ổn, trả lời cẩn thận “Vẫn chưa hôn phối, tổ phụ vi thần mới mất, vừa mãn một năm, hiện tại luận hôn phối sẽ không hợp quy củ cùng hiếu đạo.”
Thái Hậu nghe xong lời này càng thích người thanh niên trước mắt “Ai, lời nói tuy như thế, nhưng ngươi là người nhà họ Chu duy nhất, cả ngày cô đơn chiếc bóng như vậy cũng không phải biện pháp hay. Theo lý, ngươi vì tổ phụ giữ đạo hiếu là đúng, khổ cho ai gia tiếc mệnh ngươi, nên làm thế nào cho phải đây?”
“Đa tạ Thái Hậu nương nương hậu ái, vi thần còn trẻ, chung thân đại sự cũng không sốt ruột…”
Chu Hi còn chưa nói xong, Hứa Triển Nhan chen vào “Thái Hậu, gia quy quốc pháp là không thể phá, nhưng để Thái Hậu nương nương lo lắng cho ngài cũng là một tội, tôn tức cho ngài một chủ ý, ngài xem có được không?”
Mày Giang Nhã Phù nhướn lên, đã đoán được nàng ta muốn nói gì rồi.
Vẻ mặt Thái Hậu lộ ra ý cười “Sao? Có ý kiến gì hay à? Mau nói ta nghe một chút.”
“Ngài quan tâm Chu đại nhân, vì hắn ban một mối hôn sự không phải là được rồi sao?”
Chu Hi khẩn trương “Thái Hậu nương nương, trước mắt vi thần thật sự chưa muốn kết hôn.”
Thái Hậu không cho là đúng “Ai ~ nói cái gì? Hôn nhân nên nghị sự sớm không nên để trễ, ai gia xem chủ ý của Tam hoàng tử phi thật không tồi.”
Hứa Quý Phi một bên cũng châm ngòi thổi gió “Đúng vậy, quy củ Đại hạ so với hôn sự hoàng gia đều quan trọng như nhau. Lại nói, chuyện trước kia của Chu gia mọi người đều biết, Chu đại nhân có thể làm được như hiện tại đã xem là tận hiếu rồi. Là người có tâm, không nên khoái thác hảo ý của Thái Hậu nương nương.”
Cuối cùng Thái Hậu nghe được hai câu hài lòng, trong lòng bắt đầu cân nhắc người xứng với chàng.
Tâm phúc Hứa Quý Phi nói nhỏ gì bên tai nàng, lúc này là thời khắc mấu chốt, Giang Nhã Phù bất chấp mở miệng “Thái Hậu nương nương, kỳ thật nhiều năm trước Giác Viễn Đại Sư chùa Đại Chiêu từng xem cho sư huynh tức phụ, đại sư nói mệnh cách huynh ấy quá cương, sẽ khắc chí thân, chuyện thành thân để từ từ mới hảo. Vì ngừa vạn nhất, việc hôn nhân huynh ấy nên hỏi đại sư trước mới tốt.”
Thái Hậu nghe xong lời này có chút không vui, nhưng bà là người thành kính tin phật, đặc biệt kính trọng Giác Viễn Đại Sư, người khác nói bà có thể không tin, nhưng ông ta nói bà không dám không tin.
Thái Hậu nương nương rất tín nhiệm Giác Viễn Đại Sư, ngay cả tang sự tương lai của mình đều là Giác Viễn Đại Sư siêu độ.
Diệp Tri Tri cắn răng, gắt gao nhìn chằm chằm đôi môi Thái Hậu, sợ một câu của Giang Nhã Phù mà sửa lại việc tứ hôn mà nàng vất vả muốn có.
Đây là hi vọng cuối cùng của nàng, nàng trù tính lâu như vậy, phí nhiều thủ đoạn như vậy, mắt thấy sắp thành công lại vì một câu của Giang Nhã Phù mà thất bại trong gang tấc sao? Hận ý tràn ngập trong lòng nàng, hận không thể xé nát Giang Nhã Phù, để nàng không bao giờ có thể nói được nữa.
Hứa Triển Nhan thấy Thái Hậu có ý dao động, nhanh khuyên nhủ “Chuyện đó bất quá là của nhiều năm trước nói thôi, mà lời Giác Viễn Đại Sư nói, cũng không thể đều đúng hết được.”
Nguyên bản, Thái Hậu nghe xong lời Giang Nhã Phù còn có chút mất hứng, nhưng vừa nghe lời này, nháy mắt cặp mày nhăn chặt, trách mắng “Chớ nói bậy! Há có thể bôi nhọ đại sư như vậy? Tội lỗi tội lỗi!”
Hứa Triển Nhan không nghĩ mình dẫm phải cái đinh, chạy nhanh bổ cứu “Đều do cháu dâu lỡ lời, Thái Hậu tổ mẫu ngàn vạn lần không cần sinh khí, hôm nay là ngày lành, nếu người động khí, tiểu bối thật thẹn lương tâm.”
“Được! Một khi đã như vậy, việc này không cần nhắc lại. Chu đại nhân tiếp tục lại bàn tiệc đi.”
Tâm Chu Hi cùng Giang Nhã Phù rốt cuộc thả lỏng. Ngược lại Diệp Tri Tri, trong nháy mắt, nàng thấy tâm mình giống mớ chén đĩa bị nện trên mặt đất kia.
Diệp phu nhân sợ nàng chịu không nổi, nhay tay nắm lấy tay nàng, hung hăng giữ lại, làm nàng bảo trì thanh tỉnh.
Xong rồi, hết thảy xong rồi! Trận tuyến này của Thái Hậu cũng bị chặt đứt. Ngay cả Hoàng Thượng cũng không dám vi phạm ý tứ Thái Hậu, cho là phụ thân đi cầu Hoàng Thượng tứ hôn cũng vô dụng thôi.
Lúc này, Diệp Tri Tri mới biết bản thân hành sự thực ngu xuẩn, nghĩ cùng Hứa Triển Nhan nội ứng ngoại hợp làm Thái Hậu nương nương ban cho hôn sự, làm trò trước mặt nhiều người như vậy, Chu Hi muốn cự tuyệt cũng không được. Tuy rằng hắn không tình nguyện, nhưng một khi bọn họ thành thân, nàng sẽ đối tốt với hắn gấp bội, sớm muộn gì hắn cũng sẽ thích mình.
Nhưng mà hiện tại hết thảy đều tan biến, Giang Nhã Phù đem thân phận Giác Viễn Đại Sư ra, xem bộ dáng Thái Hậu là không bao giờ đề cập nữa.
Việc này nói sao nàng không thể hận chứ?
Giang Nhã Phù mặc kệ nàng có hận hay không, thời điểm trước kia nàng không chọc đến Diệp Tri Tri, mà Diệp Tri Tri còn hận nàng, huống chi là tình huống hiện tại chứ?
May trong tình thế cấp bách nàng nói đại cũng hữu dụng, bằng không nửa đời sau của Chu Hi sẽ phiền chết bởi nữ nhân Diệp Tri Tri này.
Chút đoạn nhạc đệm nhỏ này khiến không khí yến hội đang hòa hợp vui vẻ lập tức mất hứng, mỗi người đều nghiêm mặt nín thở, không dám ghé tai nói giỡn như trước. Mọi người đều nhìn ra, tâm tình của Thái Hậu bị phá hỏng hơn phân nửa rồi.
Trong lòng mọi người đối với hành động vừa rồi của Giang Nhã Phù có chút phê bình kín đáo. Tuy rằng có thể lý giải, nhưng hôm nay dù sao cũng là sinh thần 60 của Thái Hậu, sao có thể ngay lúc mấu chốt này mà nghịch ý tứ lão nhân gia?
Quốc công phu nhân cũng hơi bất mãn, cũng may bà biết rõ bản tính Giang Nhã Phù, nếu nàng lựa chọn làm như thế khẳng định là có lý do riêng, chờ trở về bà hỏi lại là gì.
Giang Nhã Phù bướng bỉnh, ngoài mặt quốc công phu nhân cười, trong lòng tràn đầy bất đắc dĩ.
Bên chỗ Hoàng thượng, không khí hoàn toàn bất đồng, ở thư phòng Hoàng Thượng nhận được chiến báo từ tám trăm dặm gửi về.
Đại chiến ở biên quan cùng Ti tộc rốt cuộc khai hỏa! Thời Phái liên tiếp đánh thắng trận ba trận! Thời điểm chiến báo tới, chiến đấu đã tới thời điểm kết thúc.
Trong chiến báo Thời Phái nói, một trận này đã làm tổn hại lớn nguyên khí Ti tộc, bên đó sẽ phái quan viên đến kinh thành Đại Hạ nghị hòa, nói trong cung sớm chuẩn bị. Mặt khác, ít ngày nữa chàng sẽ đem chiến thắng khải hoàn hồi triều.
Hoàng Thượng đại hỉ, Trấn Quốc Công nghe xong cũng rất an ủi, đáy mắt lóe ánh quang, con ông rốt cuộc có thể một mình đảm đương một phía, thậm chí so với phụ thân này làm còn tốt hơn, bảo sao ông không kiêu ngạo chứ?
Lúc này chính sự còn lại cũng không nghị, Hoàng Thượng mang theo các vị đại thần trở lại tiệc mừng thọ Thái Hậu, trước mặt mọi người tuyên bố cái tin tức tốt này.
Trấn Quốc Công phủ thoáng chốc trở thành tiêu điểm, lời chúc mừng khen tặng hết đợt này đến đợt khác, chờ Thời Phái trở về, khẳng định Hoàng Thượng sẽ trọng thưởng, Trấn Quốc Công phủ ngày một nâng cao một bước.
Giang Nhã Phù rất vui, nàng vui vì Thời Phái sắp trở về chứ không phải vì loại hư vinh này. Quốc công phủ đi đến vị trí này, thực sự muốn lui cũng không được, càng đi càng tắc, như thể lửa đổ thêm dầu, rất là nguy hiểm.
Tam hoàng tử tuy rằng cười, nhưng nhìn kỹ ý cười chưa đạt tới đáy mắt, mọi rợ Ti tộc nói cái gì là kiêu dũng thiện chiến, nguyên lai chỉ có thế lại không chịu được! Nhanh như vậy đã bị Thời Phái đánh ngã! Đại thắng, bọn họ như thế nào có thể đại thắng? Tình thế lúc này đối hắn ngày càng bất lợi.
Trong lòng Hứa Triển Nhan ngũ vị tạp trần, nàng không hoài nghi bản lĩnh hơn người của Thời Phái, lại không nghĩ hắn nào chỉ có bản lĩnh? Nói hắn là nam nhi ưu tú nhất của Đại Hạ quốc cũng không quá. Nàng lặng lẽ nhìn khuôn mặt vặn vẹo của Tam hoàng tử, thực mau dời ánh mắt đi, hắn trừ bỏ là nhi tử của Hoàng Thượng, còn lại không có gì so được với Thời Phái cả.
Diệp Tri Tri nắm chặt tay, móng tay dài đâm vào lòng bàn tay cũng không cảm thấy đau. Dựa vào cái gì? Dựa vào cái gì mà tất cả hạnh phúc cùng vinh quang Giang Nhã Phù đều có được? Nếu nàng đã có được những thứ ấy, vì cái gì tới phá hư nàng! Được, số phận Diệp Tri Tri không tốt, ta nhận, nhưng ta muốn nhìn xem ngươi có thể cười được đến khi nào?
Nàng không tin, mỗi ngày trôi qua của Giang Nhã Phù mãi mãi yên vui.
Thời điểm yến hội tan, quận chúa Tần La Y đến bên Giang Nhã Phù nói nhỏ “Ta xem cái Diệp Tri Tri kia bị ngươi tức chết rồi, sau này ngươi ngàn vạn lần cẩn thận nàng ta.”
Giang Nhã Phù cảm thấy tâm ấm “Đã biết, ta sẽ cẩn thận.” Nói xong còn hài hước “Không nghĩ tới đã lâu không gặp, tiểu quận chúa điêu ngoa cũng trưởng thành.”
Tần La Y trừng mắt liếc nàng một cái “Bị nàng chơi mười mấy năm, nếu ta không tự lớn lên, không bằng đâm đầu vào cột chết đi cho rồi.”
“Nghe nói Ninh Vương phi đã bắt đầu chọn lựa hôn phu cho ngươi?”
Nhắc tới chuyện này Tần La Y tức khắc uể oải “Đúng vậy, ta đã gặp qua mấy người, vẫn chưa nhìn trúng ai. Nha đầu Trần Như Vân kia về quê thăm người thân đã trở lại phải không? Chờ ta đi tìm nàng, nhờ nàng giúp ta tham mưu một phen vậy.”
Giang Nhã Phù gật đầu đầy ý vị “Không tồi, ngươi cùng với trước kia thật không giống nhau.”
“Đừng dùng ánh mắt ấy nhìn ta. Ta đối với người nọ đã không còn phân tâm… Nhưng ta cũng không hy vọng người mình thích qua bị Diệp Tri Tri chộp lấy, biểu hiện vừa rồi của ngươi thật là quá tốt! Nếu lúc ấy ngươi không nói lời nào, ta liền không nhịn mà nói ra hết, đến lúc đó không chừng xảy ra họa lớn, chọc bao nhiêu người muốn xuống đài cũng không được đâu.”
Giang Nhã Phù nghe xong dở khóc dở cười “Ngươi nha, cùng Như Vân đời trước khẳng định là tỷ muội ruột, là một đôi hiệp nữ.”
Nếu Thời Phái sắp trở về, tạm thời Giang Nhã Phù không đi chùa Đại Chiêu dưỡng thai. Lúc này Thời Phái có thể trở về đối với bọn họ là tốt nhất, ít nhất tiểu Viên thạch không bị xem là con nuôi. Mặc dù thân phận có chút bất đồng, nàng cũng luyến tiếc hài tử phải chịu một chút ủy khuất nhỏ.
Chờ Thời Phái trở về, bọn họ cùng chung sống mấy ngày, lúc sau lại đi vào chùa cũng không muộn.
Hoài thai lần này, dạ dày Giang Nhã Phù không phản ứng mạnh nhưng lại thích ngủ, chưa tối đã muốn ngủ rồi. Vốn dĩ tiểu Đầu nhất nên ngủ cùng bà vú, buổi tối còn có người chiếu cố. Nhưng con trai chết sống không chịu, một hai phải ngủ cùng Giang Nhã Phù.
Tiểu Đầu nhất biết trong lòng nương ưu tư buồn khổ, nếu có chàng bồi bên cạnh mẫu thân sẽ tốt hơn một chút. Hơn nữa, ban đêm chàng cũng không cần mẫu thân chiếu cố, cô cô Mộc Lưu Phi ngủ gian ngoài nữa mà. Với lại, chàng không phải tiểu hài tử bình thường, sẽ không khóc nháo loạn.
Nhìn con trai trưng bộ mặt nhỏ đáng thương, Giang Nhã Phù đành để tiểu gia hỏa ngủ cùng, mẫu tử hai người rất nhanh đi vào giấc ngủ.
Đêm đã khuya, gió xuân bên ngoài se se lạnh, cây cối tùy ý phất phơ theo gió, nhánh cây va vào nhau vang lên tiếng ào ào, so với trong nhà yên tĩnh tốt đẹp.
Giang Nhã Phù đang nghiêng người ngủ say, bỗng cảm thấy bên hông như bị người ôm, mà lực đạo kia tuyệt đối không phải của tiểu Đầu nhất.
Dọa nàng nháy mắt mở mắt, quay đầu vừa thấy, là một đôi mắt đẹp mở to nhìn nàng không chớp động.
Chàng là Thời Phái? Người ôm mình, nam nhân mang vẻ mặt thâm tình này là Thời Phái sao?
Thời Phái bỏ lại đại quân bên ngoài thành, suốt đêm lén quay về, chỉ thấy chàng râu ria xồm xàm, tóc tai rối tung rối nùi, trên người còn tỏa mùi hôi thúi như thể trăm năm chưa có tắm.
“Nương tử, ta đã trở về ~”
Thời Phái xuyên thấu qua ánh sáng mỏng manh nhìn người ngày đêm tơ tưởng, cầm lòng không đậu đem mặt dán sát vào.
Ai ngờ, mỹ nhân không lưu tình đột nhiên trong lòng ngực chàng quay người đối diện, đưa tay đẩy ra.
Nàng nói ngắn gọn “Mau đi gọi người nấu nước tắm, tắm xong ba ngày mới được trở lại giường!”
Thời Phái mệt mỏi, đáng thương cầu nàng “Nương tử, ta mệt mỏi quá ~”
Nhưng mỹ nhân không chút nào mềm lòng, mặt đầy ghét bỏ, dùng lực lớn hơn đẩy chàng xuống giường “Không thương lượng, còn không mau đi?”
Tiểu Đầu nhất đang ngủ ngon, bỗng nhiên nghe được âm thanh nói chuyện, cặp mày nhỏ nhăn lại, nửa tỉnh nữa ngủ, cái mũi nhỏ hít hít hai cái, sau đó… Không hề dự liệu khóc ra!
Chàng bị người cha thúi dọa khóc.
Giang Nhã Phù buông chàng ra, lại giường bế tiểu Đầu nhất lên dỗ dành. Thực ra chàng không phải tiểu hài tử, mẫu thân lắc lắc vài cái liền mau tỉnh lại, thấy rõ dã nhân trước mắt, tức khắc bị dọa ngưng biểu tình vài giây.
Sau đó, liền trừng mắt nhìn lão tử nhà mình, đưa tay nhỏ lên che miệng mũi kính mít.
Giang Nhã Phù bị một màn này không kềm chế được cười ha ha. Thời Phái vừa buồn bực lại bất đắc dĩ, mấy ngày này chàng nghĩ rất nhiều lần, khi Giang Nhã Phù nhìn thấy mình sẽ như thế nào kinh hỉ, hai người bọn họ sẽ lưu luyến thế nào.
Chàng nằm mơ cũng không thể tưởng được, lời còn chưa nói được ba câu đã bị mẫu tử bọn họ ghét bỏ đến trình độ như thế này rồi.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...