Ngày Mai Liền Hòa Ly

Mọi người nhanh chóng rút lui, Thời Phái đẩy thị nữ cho Vương Đại Khánh, còn mình ôm Giang Nhã Phù lên vai, Thiệu Xuân cùng lão Cao phía sau yểm hộ.

Khóe mắt Đại vương tử như muốn nứt ra “Hoa Anh, vì quyết định hôm nay ngươi phải trả giá đại giới!”

Hoa Anh trả lời “Hết thảy ta thừa nhận, không nhọc đại ca lo lắng.”

Đại vương tử trừng mắt bóng người ngày càng xa, rất không cam lòng, hận bỏ lỡ cơ hội tốt như vậy, cũng hận Hoa Anh không đem đại ca này để vào mắt.

Thừa dịp Hoa Anh quay người rời đi, hắn lấy cung tiễn sau lưng ra, giương lên ngắm hướng Thời Phái bắn.

Hoa Anh ngăn cản không kịp, trơ mắt nhìn một mũi tên kia bắn đi, trong lòng rung động lớn, không biết hy vọng mũi tên bắn trúng chàng hay mong chàng không sao cả.

Thiệu Xuân nhạy bén nghe được tiếng mũi tên phóng tới, không nghĩ nhiều, hắn hô to một tiếng ‘tránh ra!’ Sau đó theo bản năng lấy bản thân ra chắn.

May mắn hắn đỡ được một đao nhưng tốc độ tên đi quá nhanh, nó chỉ bị chệch hướng một chút và đâm vào bả vai hắn.

“Thiệu Xuân!” Vương Đại Khánh gầm lên, chạy nhanh lại đỡ hắn.

Thời Phái đứng yên, đôi mắt tối lại, môi run rẩy, một tay ôm Giang Nhã Phù, tay kia móc thanh đao trên người phi ngược về phía mũi tên lúc nãy.

Đại vương tử ngồi trên lưng ngựa hưng phấn, chuyện gì hắn không bằng nhưng bản lĩnh bắn tên rất ít người bằng hắn, mũi tên vừa rồi bắn đi, tuy không chí tử nhưng người bị bắn trúng cũng không sống được lâu.


Hắn đang âm thầm đắc ý, bỗng một vật sáng bóng bay tới cắm mạnh vào trán hắn, tức khắc hắn kêu lên một tiếng đau tê tâm liệt phế rồi cả người ngã xuống đất, máu tươi chảy đầy mặt, binh lính đứng quanh thấy vậy sợ hãi, lập tức rối loạn cả lên.

Thời Phái cùng mọi người hoả tốc rời xa đại doanh Ti tộc, tìm được ngựa của họ liền thả thị nữ Hoa Anh, ra roi thúc ngựa hồi Nguyệt Thành.

Giang Nhã Phù thận trọng, trên đường phát hiện Thiệu Xuân có chỗ không thích hợp liền nói “Thời Phái, tình huống Thiệu Xuân không đúng lắm, giống như...”

Thiệu Xuân bị thương trên vai, theo lý thuyết chỉ cần về rút mũi tên ra, dùng kim sang dược tốt nhất liền không gì đáng ngại, nhưng tình huống hắn lúc này không giống như chỉ bị trúng tên mà thôi.

Sắc mặt hắn từ đỏ chuyển sang trắng bệch, trong chốc lát cả người nóng lên, một lúc sau lại rét lạnh rồi mất đi ý thức, vô luận gọi thế nào cũng không phản ứng.

Đối với loại tình huống này Thời Phái có quen thuộc, vì kiếp trước chàng từng trải qua “Trúng độc Ly mộng. Đáng tiếc lần này ta rời kinh vội vàng nên đã quên việc này, thật đáng chết! Ta liền phái người đưa Thiệu Xuân trở lại kinh thành tìm Trương lão gia giải độc, chỉ mong kịp thời gian.”

Giang Nhã Phù nghe xong lời này thở một hơi thật mạnh, tâm trạng nhẹ nhõm “Đừng nóng vội, không cần đưa hắn đi đâu cả. Ta có mang theo giải dược Ly mộng đến, đang để trong tiểu viện.”

Thời Phái lập tức kinh hỉ, nhìn nữ nhân trong lòng “Thật sự?”

“Thật! Ta tính sau gặp lại chàng lần nữa đưa, không nghĩ tới đêm giao thừa bị Thiệu Xuân mang đi, nhất thời việc này cũng quên mất.”

Thời Phái nhất thời kích động không kềm chế được hung hăng hôn một cái lên trán nàng “Nương tử, nàng thật đúng là phúc tinh của ta.”


Giang Nhã Phù nhớ tới chuyện tối nay đều bởi tại mình, trong lòng có chút ủy khuất “Không phải tai tinh của chàng thì tốt rồi.”

Đã có Ly mộng giải dược, tâm mọi người lập tức an ổn, thực mau trở về tiểu viện Nguyệt Thành.

Trần Như Vân mang theo Trương Tam Lý Tứ đi dạo tiệm gạo, trở về biết nửa ngày mình không ở nhà, biểu tẩu bị kẻ xấu bắt đi liền tự trách, cả buổi chiều một mình âm ỉ khóc suốt, đôi mắt sưng lên như quả hạch đào. Nếu không phải người biểu ca ngăn không cho nàng đi ra ngoài thêm phiền, nàng sớm tự mình đi ra ngoài tìm rồi.

Cổng lớn truyền đến tiếng vang, nàng lập tức vọt qua! Liếc mắt một cái liền thấy biểu ca cùng biểu tẩu đi đầu, nước mắt lại ngăn không được chảy ra, ôm lấy Giang Nhã Phù khóc tiếp “Biểu tẩu thực xin lỗi, muội không nên đi ra ngoài chơi, nên phải ở nhà bồi tỷ mới đúng, tỷ bình an trở về thật là tốt quá…”

Lời nàng còn chưa nói xong, liền thấy Thiệu Xuân được Vương Đại Khánh và lão Cao khiêng vào, lúc này hắn đã hôn mê sâu, nhìn qua như mất đi sinh khí.

Tâm Trần Như Vân lập tức lạnh, run rẩy hỏi “Hắn bị sao vậy?”

Giang Nhã Phù trả lời vội vàng “Trúng tên, hiện tại không phải thời điểm nói chuyện, ta đi lấy thuốc giải trước đã.”

Thời Phái cùng mọi người đem Thiệu Xuân lên giường, lão Cao cùng Vương Đại Khánh cắt thịt lấy mũi tên ra, lấy mũi tên là một việc thống khổ, không người bình thường nào có thể chịu đựng được nhưng Thiệu Xuân vẫn không hề có một chút phản ứng gì.

Có thể thấy được độc Ly mộng ác hiểm cỡ nào.

Giang Nhã Phù thực mau tìm được một lọ giải dược từ trong hành lý, đem lại đưa Thời Phái, chàng tự mình cạy miệng Thiệu Xuân đem viên thuốc giúp hắn nuốt xuống.


Trần Như Vân vẫn luôn đứng bên cạnh, hai mắt đẫm lệ, đến lúc này mới dám nhỏ giọng hỏi “Hắn… Hắn có chết hay không?

Giang Nhã Phù nắm tay nàng trấn an “Ăn dược rồi sẽ không có việc gì, độc đã giải, chỉ còn dưỡng ngoại thương mà thôi.”

“Biểu tẩu, để muội chiếu cố hắn đi.”

Giang Nhã Phù khó thấy được nàng lo lắng người ngoài như vậy.

Lúc này Thời Phái nói “Ta phải mang Quốc Khánh nhanh trở về, lão Cao để lại chiếu cố mọi người, đợi chút sẽ điều một đội người lại đây.”

Vương Đại Khánh đề nghị “Đại ca, không bằng chúng ta cùng hồi quân doanh, mang theo đại tẩu và bọn họ luôn.”

“Không cần.” Thời Phái nhìn thoáng Giang Nhã Phù một cái thật sâu, lại đem ánh mắt dừng trên mặt Trần Như Vân hạ quyết tâm “Sáng mai ta phái người hộ tống mọi người hồi kinh. Đêm nay Thiệu Xuân không thể hoạt động, mọi người trước chiếu cố hắn, mai mọi người rời đi, ta sẽ cho người dẫn hắn hồi đại doanh.”

Giang Nhã Phù cắn cắn môi, gật đầu.

Trần Như Vân thật không muốn, lôi kéo tay áo Thời Phái “Biểu ca, để biểu tẩu về thôi, muội không phải người quan trọng, cho muội lưu lại chiếu cố Thiệu Xuân đi, nếu muội rời đi, chẳng khác nào cắm dao vào lòng muội sao?”

Thời Phái nhìn tiểu biểu muội thở dài “Như Vân, không hồ nháo nữa, dượng dì sớm gởi thư thúc giục muội về, Thiệu Xuân chẳng qua trúng tên bình thường thôi, không mấy ngày sẽ tốt lên.”

“Không muốn không muốn, muội muốn đích thân chiếu cố hắn, thấy hắn tung tăng nhảy nhót mới có thể an tâm.”

Bởi vậy, nơi chiến trường không được mang theo nữ quyến là vậy, con người là động vật tình cảm, một khi có tình, dù có kiên cường khó mà lý trí đúng mực được.


Trương Tam Lý Tứ thấy Thời Phái làm khó, nhìn thoáng qua nhau.

Lý Tứ nói “Chúng ta nguyện ý lưu lại bồi Trần tiểu thư, không dối gạt ngài nói, lần trước Thiệu đại ca mang chúng ta đi đại doanh mở mang kiến thức một phen, để chúng ta cùng mấy cao thủ đánh giá một chút. Tuy rằng hai huynh đệ bị giáo huấn thảm nhưng chí khí không yếu, thật muốn tìm bọn họ tiếp tục luyện. Nếu đại tướng quân không chê xin cho hai chúng ta làm thủ hạ của ngài, chỉ cần học được bản lĩnh thật sự, tương lai có thể làm một tiểu đầu, chúng ta nguyện ý bỏ mọi thói hư tật xấu làm lại từ đầu.”

Trương Tam bổ sung “Vâng! Xin cho Trần tiểu thư lưu lại, nàng sẽ không gây chuyện, lần trước chúng ta nghe lão quân y nói học đồ của ông đều chân tay vụng về, không bằng để Trần tiểu thư mặc nam trang, lấy thân phận học đồ lưu lại chiếu cố Thiệu đại ca.”

Thời Phái vẫn không đồng ý “Chuyện này sao được? Nàng dù sao cũng là tiểu thư quan gia, về sau ta trả lời cha mẹ muội ấy thế nào?”

Trần Như Vân thấy vậy tâm cứng lên, nói với Thời Phái “Không cần làm khó biểu ca, ta sẽ viết một phong thư nhờ biểu tẩu mang về. Dù sao cha mẹ đang lo không gả ta đi được, ta liền nói với bọn họ đã tìm được người gả rồi, bọn họ có phản đối cũng đã chậm.”

Nhìn dáng vẻ nàng quyết tâm như vậy, ai cũng không có biện pháp, nếu bắt nàng lên xe về, với tính tình to gan lớn mật của nàng, nửa đường một mình chạy về cũng có khả năng, Thời Phái không dám mạo hiểm như vậy.

“Vậy được rồi, chuyện đó nói sau. Đêm nay trước xem tình hình Thiệu Xuân thế nào, mọi người nhớ phải nghe theo lão Cao phân phó. Ta cùng Quốc Khánh đi trước.”

“Được.” Giang Nhã Phù tự mình tiễn chàng ra cửa, biết đây là buổi cuối gặp mặt, đôi mắt muốn nhìn kỹ chàng một chút.

Thời Phái sửa lại cổ áo cho nàng “Vào nhà đi, bên ngoài lạnh lắm. Trong bụng còn có hài tử, đoạn đường này nàng sẽ vất vả, mà ta lại không bên cạnh nàng được, gặp chuyện nhớ phải kiên cường, chờ về tới kinh thành bình an. Nàng nhớ nói cho tiểu Đầu nhất biết, ta nhớ nó. Trở về nàng hãy an tâm dưỡng thai, chuyện quản gia giao cho mẫu thân cùng Tôn mụ mụ làm, mọi việc đừng lo lắng, cố sức quản. Tam hoàng tử cùng Hứa Triển Nhan nếu lại có động tác gì, nàng cứ giả bộ hồ đồ…”

Giang Nhã Phù nghe không nổi nữa, tiến lên ôm chặt lấy chàng “Vâng, ta nhớ kỹ. Chàng nhất định phải bảo trọng, ta chờ chàng nguyên vẹn trở về, chờ xem tiểu Viên thạch được sinh ra…”

Thời Phái ôm nàng gắt gao, bàn tay to lưu luyến vuốt ve nàng, hôn môi nàng “Được, vì cả nhà chúng ta, ta nhất định khỏe mạnh trở về.”

Chàng dự cảm được, đại chiến sinh tử sắp tới, mặc dù lần này Hoa Anh công chúa cố ý ngừng chiến cũng vô dụng, vương thất Ti tộc không có khả năng nghe theo ý kiến nàng.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui