Ngày Mai Liền Hòa Ly

May mắn duy nhất đối với Giang Nhã Phù chính là tạm thời không bị quân địch ngược đãi, bằng không trong tình huống hiện tại, sợ rằng hài tử trong bụng sẽ không giữ nổi.

Trước cửa có thị nữ cường tráng trấn thủ, muốn chạy một bước đều không có khả năng, cho nên nàng sớm từ bỏ ý niệm chạy trốn mà dành sức nghỉ ngơi. Hẳn lúc này Thời Phái đã biết nàng bị bắt cóc rồi, theo hiểu biết về chàng, tuyệt sẽ không ngồi chờ người chết mà sẽ mau nghĩ cách tới cứu nàng, có khả năng đêm nay chàng sẽ đến.

Vì vậy, đêm nay nàng muốn mình thật tỉnh táo, tốt nhất có thể cùng chàng nội ứng ngoại hợp, đáng tiếc nàng không có công phu gì và cũng không có biện pháp gì tốt cả.

Thị nữ trông coi nàng biết một ít tiếng Hán. Nàng ra vẻ đáng thương cầu nàng ta “Sữa bò ta ăn không hết, cầu cô nương tìm giúp ta chút ít gạo, một chút cũng được, thật vô cùng cảm kích.”

Nàng vừa nói vừa gỡ vòng tay đeo đưa nàng “Cái này ngươi cầm lấy, chờ đánh xong trận này có thể đem đổi mấy đầu dê bò.”

Thị nữ vốn đang do dự, nhưng xem nàng thật sự đáng thương, lại cầm được chỗ tốt từ nàng liền đồng ý “Chờ ta xem đã.”

Không bao lâu nàng trở lại cùng một ít hạt gạo trắng bóng “Có nhiêu đây thôi.”

Giang Nhã Phù cảm ơn “Đủ rồi đủ rồi, đa tạ cô nương, kiếp sau ta cũng không quên ân tình ngài.”

“Được rồi, sau này hãy nói đi.” Thị nữ thối lui ra ngoài cửa.

Giang Nhã Phù dùng nồi nấu sữa bò cho vào nữa nồi nước lạnh bắc lên bếp lò, sau cho gạo trắng vào nấu cháo, nàng còn xé nhỏ khô bò thả vào nấu trên lửa nhỏ, hương vị càng lúc càng thơm. Không bao lâu trong phòng liền nồng đậm hương thơm của cháo, ngoài cửa, hai thị nữ hít hít mũi cũng không nói gì.

Lúc này bên ngoài đại doanh Ti tộc, ba người Thời Phái không tiếng động cùng lão Cao nội ứng, ước định địa điểm gặp mặt mang binh phục Ti tộc đến để đổi.


“Thật sự phu nhân đã bị bắt, nhưng việc này Hoa Anh công chúa không cho nhiều người biết lắm. Cho nên ta không biết cụ thể phu nhân bị nhốt ở nơi nào, nhưng theo hiểu hiết của ta về hành sự của Hoa Anh, hẳn sẽ nhốt cách doanh trướng nàng không xa, chỉ sợ tìm người phải mất chút công phu.” Lão Cao nói.

Sau đó, lão chỉ mọi người những nơi cần chú ý, mọi người lại lần nữa bàn lại kế hoạch tác chiến bất ngờ, sau sự kiện này vị trí nội ứng của lão Cao xem như bị phát hiện, bởi vậy lão sẽ cùng bọn họ hành động lần này, lập thành một tổ bốn người, đều là nhất đẳng cao thủ.

Mọi người cải tranh như binh lính bình thường cùng tiến lên, đột nhiên trên đường gặp một đội tiểu binh tuần tra.

Kẻ dẫn đầu cùng lão Cao chào hỏi “Cao đội trưởng, trễ thế này còn không nghỉ ngơi nữa?”

Lão Cao bình tĩnh trả lời “Lúc này là thời kỳ quan trọng, cần chú ý thêm chút sợ địch nhân đánh lén, ta mang theo mấy huynh đệ đi nhìn một vòng xem có chỗ nào bị bại lộ không.”

“Ha hả, Cao đội trưởng thật vất vả nhỉ? Mấy huynh đệ này gương mặt hơi lạ, người mới tới sao?”

“Mấy người này à, trước kia bọn họ nấu cơm, hiện tại thiếu người, ta thấy họ linh hoạt liền điều lên đây. Mọi người tiếp tục tuần tra đi, chờ thắng lợi ta nói công chúa ngợi khen các ngươi.”

“Thật cảm ơn ngài, ngài tiếp tục làm việc đi, chúng ta đi trước.”

“Được.”

Mọi người sau lưng lão Cao thần kinh đều căng thẳng, mồ hôi lạnh thấm ướt lưng, ngắn ngủn một đoạn đường đụng độ như vậy đến hai lần, nếu không có lão Cao nội ứng, bọn họ căn bản là không vào được.

Khi bọn họ tiếp cận gần lều lớn Hoa Anh công chúa, bỗng cái mũi Vương Đại Khánh động đậy “Thật là thơm!”


Thiệu Xuân nhanh hỏi “Ngươi thật là, mũi chó ngửi được cái gì?”

“Đừng ồn ào, để ta phân biệt chút mùi vị cái. Ta đoán là mùi cháo gạo trắng, còn bỏ thêm khô bò nữa, không nghĩ tới bọn mọi rợ này còn biết ăn.”

Mọi người đều không đem lời này để trong lòng, nhưng ánh mắt Thời Phái lại sáng ngời “Phân biệt một chút, cụ thể là từ doanh trướng nào bay ra, khẳng định phu nhân đang ở đó.”

Mọi người đều vui mừng, đều không hỏi vì sao chàng khẳng định như vậy, bọn họ hoàn toàn tin tưởng phán đoán của Thời Phái, nếu chàng đã chắc chắn, liền nhất định không sai.

Kỳ thật Thời Phái cũng không có mười phần nắm chắc, nhưng trực giác cho biết nơi đó là đúng. Người Ti tộc không có thói quen ăn cháo, mà Giang Nhã Phù thích nhất chính là cháo gạo trắng. Thêm nữa, lúc này đã trễ, nếu không phải người có địa vị sẽ không ngay lúc này nấu bếp, cho nên chàng khẳng định người nọ chính là nàng.

Nàng cũng am hiểu bản lĩnh mấy huynh đệ của chàng, cũng biết chàng sẽ không đến một mình, Vương Đại Khánh có biệt hiệu ‘mũi chó’, mùi cháo này sẽ không thể gạt được mũi hắn.

Nàng là dùng phương thức này truyền tin tức cho chàng.

Thời Phái mừng vì nàng gặp nguy không loạn, cũng đau lòng vì nàng, đang êm đẹp bị tai bay vạ gió. Nếu lúc này nàng còn ở kinh thành, quần áo lụa là, có người sai bảo nào phải chịu đựng kinh hách như vậy chứ?

Thực mau, Vương Đại Khánh liền tìm được vị trí cụ thể, thấy ở cửa có hai thị nữ thô tráng trấn thủ, Thời Phái càng thêm xác nhận chính là nơi này.

Việc không thể chậm trễ. Bốn người dường như đi ngan qua doanh trướng, không khiến hai thị nữ kia hoài nghi, bỗng bốn người lao vào, nháy mắt Vương Đại Khánh cùng Thiệu Xuân mỗi người chế phục một thị nữ.

Nhưng vẫn xảy ra ngoài ý muốn, Vương Đại Khánh bởi khẩn trương liền không ra chiêu tử thủ, làm thị nữ hô lên một tiếng.


Lão Cao vội la lên “Không tốt! Động tác nhanh chút!”

Thời Phái vọt vào doanh trướng liền nghe thấy binh lính bên ngoài hoả tốc chạy tới.

Giang Nhã Phù đang nhìn hỏa lò phát ngốc, bỗng thấy Thời Phái xuất hiện trước mắt, tinh thần buông xuống, cảm thấy trước mắt như nóng lên, cái gì cũng chưa nói, cái gì đều không hỏi chạy lại nắm tay chàng.

“Nhã Phù, chúng ta đi mau, chúng ta bị phát hiện rồi.”

“Được!”

Hai người xông ra ngoài, bọn Thiệu Xuân đã giải quyết xong mấy binh lính tới trước, cùng hộ tống Giang Nhã Phù hoả tốc rút lui.

Đêm đã khuya, đại quân đang ngủ say nhưng cảnh giác cũng không ít, sau khi nghe tiếng hô, truy binh xuất hiện ngày càng nhiều.

Mặc dù bọn họ bỏ xa truy binh, nhưng trước mặt bị mấy người ngăn chặn đường đi.

Hoa Anh công chúa tay cầm trường thương, cười lạnh nói “Thời tướng quân quá là coi thường Hoa Anh ta, nhập quân doanh ta như vào chỗ không người.”

Thời Phái cũng nắm chặt đao trong tay “Là công chúa không từ thủ đoạn trước, Thời mỗ đã thực khách khí rồi. Lần trước ta tha công chúa một mạng, lời nói lúc ấy dễ nghe, nhưng lại báo đáp Thời mỗ như vậy.”

Hoa Anh rất muốn nói việc này không phải nàng bày mưu đặt kế, nhưng nói ra cũng không có ý nghĩa gì, người đúng là ở trong tay nàng.

“Thời tướng quân không tiếng động tới, không nói gì cứ vậy mà đi sao?”


Thời Phái như cũ trấn định “Bằng không ngài nghĩ thế nào? Bằng ngài muốn lưu ta lại? Đừng làm khó nhau. Ngài không nên đuổi theo ta, hiện cách doanh ta gần, nếu cùng động thủ, ngài sẽ không được chỗ tốt gì.”

Hoa Anh cảm giác mình bị miệt thị, tức khắc nổi nóng “Ngươi không nên quá càn rỡ! Để các ngươi tự nhiên đi lại như vậy sao ta ăn nói với thủ hạ ta chứ! Có bản lĩnh liền dùng tất cả đi!”

Hai bên tức khắc sát khí khai hỏa, Giang Nhã Phù được bảo hộ bên trong, mặc dù gặp trường hợp này bị dọa run bần bật, nhưng bên ngoài vẫn đứng thẳng tắp, không thể ngay lúc này tạo phiền toái cho Thời Phái được, nàng tin tưởng chàng, nhất định sẽ mang nàng bình yên rời đi.

Hoa Anh cận chiến giao thủ cùng nhóm Thời Phái thực không phải là đối thủ bọn họ, sau vài chiêu Thời Phái liền khống chế được thị nữ bên cạnh nàng, nắm chặt cổ nàng. Theo kinh nghiệm kiếp trước chàng biết, thị nữ này đối với Hoa Anh như là tỷ muội, từ nhỏ luôn làm bạn với nàng, so với mấy vị hoàng huynh nàng ta còn quan trọng hơn.

“Thời Phái ngươi đừng xằng bậy! Ta đồng ý tha các ngươi đi, ngươi mau buông nàng ra!”

Đúng lúc này vang lên tiếng ‘ầm’, ánh lửa bỗng chiếu sáng một góc trời, Đại vương tử dẫn đầu chạy vội tới cười to “Hoa Anh, xem ra thực sự có thu hoạch ngoài ý muốn, không nghĩ Thiệu Xuân tới mà Thời Phái cũng tới, hôm nay vừa lúc đem bọn họ một lưới bắt hết!”

Tay Thời Phái dùng sức, thị nữ tức khắc thống khổ nhắm hai mắt lại, mặt nghẹn tím than.

Chàng không đem Đại hoàng tử cùng một đám người kia để vào mắt, mà chỉ xem Hoa Anh “Hoa Anh công chúa, ngẫm lại hậu quả. Hôm nay mặc dù ngươi vứt bỏ mệnh nữ nhân này, chúng ta cũng không trốn thoát được, khi quân Đại Hạ toàn lực phản công xem các ngươi làm thế nào. Nếu hôm nay chúng ta xảy ra chuyện gì, chỉ cần Thời Phái ta còn một hơi, ta thề dùng cả đời diệt toàn tộc Ti tộc, Thời Phái ta nói được làm được, không tin ngươi cứ thử xem.”

Ngữ khí chàng âm hàn, khuôn mặt túc sát, trong lòng Hoa Anh chấn động, minh bạch đạo lý giặc bị cùng đường. Trước Ti tộc đánh phục bọn họ vài lần là do Đại Hạ bị thiên tai cùng nội loạn không ngừng. Sớm muộn gì Đại Hạ cũng ổn định lại, hiện tại Thời Phái còn trẻ, chờ khi hắn quyền cao chức trọng, chờ đợi Ti tộc bọn họ sẽ là chuyện gì?

“Nghe mệnh lệnh ta! Cho đi!”

Đại vương tử nghe xong nghẹn họng nhìn trân trối, tức khắc gào rống “Hoa Anh ngươi điên rồi! Không thể thả bọn họ đi! Ta muốn đem những lời nói việc làm gần đây của ngươi nói cho phụ vương rõ!”

“Cho đi! Nhườn đường cho Thời tướng quân. Chờ lần sau chúng ta tái kiến liền không thể dễ dàng nói chuyện như vậy.”

“Chúng ta cũng vậy, thị nữ này trước ta mang theo, chờ tới nơi an toàn tự nhiên sẽ thả nàng ra.”


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui