Tuy thị thiếp Tam hoàng tử đông đảo nhưng chưa lập chính phi, lúc này Hứa Triển Nhan được như ước nguyện gả cho hắn khiến bao khuê tú trong kinh thành một phen đỏ mắt.
Hôn lễ Hoàng gia tổ chức long trọng, Thời Phái và Giang Nhã Phù cùng đến tham dự. Nhìn đôi bích nhân trên đài cao kia, tân nương xinh đẹp, nụ cười ẩn hiện lúm đồng tiền rạng rỡ, Thời Phái như cũ bình tĩnh, đơn thuần tham dự lễ cưới người quen mà thôi.
Con đường này lúc đầu nàng lựa chọn rồi, chàng chỉ là vị khách qua đường ngẫu nhiên gặp gỡ mà thôi.
Thời Phái thở dài, nếu nàng không năm lần bảy lượt nhằm vào Nhã Phù, mặc kệ xuất phát từ cũ tình hay đạo nghĩa thế nhân chàng cũng sẽ cho nàng vài câu cảnh giác.
Nhưng trên đời này không có từ nếu như.
Nhìn chàng, Giang Nhã Phù nhẹ trào phúng “Trong lòng khó chịu sao?”
Liếc nàng một cái Thời Phái cong nhẹ khóe môi “Khi Chu Hi thành thân nàng sẽ minh bạch tâm trạng lúc này của ta.”
“Hứ, chàng không thú vị gì cả, đùa một chút cũng không được sao.”
Sau đại lễ là yến hội, nam nữ được phân ngồi riêng biệt, Giang Nhã Phù và Thời Phái định rời đi thì Tam hoàng tử đi tới kính rượu bọn họ.
“Tiểu tử Thời Phái kia, ngươi muốn mang phu nhân trốn sao?” lúc này Tam hoàng tử có chút men say rồi.
“Thân mình nội tử không được khoẻ, trong nhà lại có tiểu nhi. Lúc này phủ Tam hoàng tử rất náo nhiệt, không có Thời mỗ náo nhiệt vẫn không thiếu mà? Ngày tháng còn dài, thần với ngài cùng uống rượu sau vậy.”
Ánh mắt Tam hoàng tử chợt lóe, một tay đặt trên vai chàng thân thiết “Đúng là hôm nay phủ ta thật náo nhiệt nhưng vẫn cần ngươi góp vào chút gió! Mà ngươi nói rất đúng, tương lai còn dài, sau này chúng ta còn gặp gỡ nhiều, đúng không thiếu phu nhân?”
Giang Nhã Phù bị tầm mắt hắn trần trụi nhìn thẳng cả người không thoải mái, đành ôn hòa trả lời “Tam điện hạ nói chí phải.”
Tam hoàng tử treo ý cười trên miệng, tiểu nương tử này của Thời Phái ngày thường không xuất hiện, nhìn kỹ cũng là một mỹ nhân khả ái, một loại hương vị trái ngược với Hứa Triển Nhan. Thời Phái coi như diễm phúc, vụt mất người này liền có người khác.
Thời Phái nhìn ánh mắt hắn, nắm chặt tay Giang Nhã Phù làm nàng có chút đau.
“Chúng thần cáo từ trước.”
Đến khi hai người lên xe ngựa, Thời Phái mới bộc lộ toàn bộ lửa giận ra, Tam hoàng tử là cái thứ gì? Dám nhìn phu nhân chàng như vậy! Từ khi trùng sinh tới nay, tâm Thời Phái không hướng lên cao, một năm này cùng Giang Nhã Phù ngày càng gắn bó keo sơn, đắm chìm trong tình yêu nam nữ, thân tình hài hòa, không nghĩ sẽ trở lại chiến trường.
Nhưng vừa rồi một ánh mắt của Tam hoàng tử khiến tâm thái chàng nổi lên biến hóa lớn. Kiếp trước vẫn đứng trên cao, chàng sớm quên tư vị làm người nhỏ yếu, đúng vậy, nhỏ yếu liền bị người khống chế, đến nữ nhân mình người khác cũng không kiêng nể mà quét nhìn, nhớ thương.
Chàng chán ghét loại cảm giác này, vận mệnh và người nhà bị người khác nắm chặt trong tay thật khó tiếp thu!
Giang Nhã Phù cầm tay chàng lo lắng “Phu quân…”
Thời Phái điều tức lại hơi thở bình tĩnh lại “Ta nhất thời nổi khí bất bình, nàng yên tâm, một kẻ kiếp trước thất bại, kiếp này cũng thế thôi, ta sẽ không tha cho hắn.”
Giang Nhã Phù nhìn ra tâm tư chàng trấn an “Vậy thì tốt rồi, kỳ thật chàng không cần quá vội vàng, tuổi chàng còn trẻ, phụ thân vẫn được trọng dụng, nhiều chuyện so với kiếp trước đều đã ổn thỏa hơn.”
Nàng chưa nói ra do có kinh nghiệm kiếp trước, bọn họ có lợi hơn, nhưng trùng sinh có phát sinh nhiều chuyện thay đổi, không thể lường trước được sự việc. Kiếp trước nàng từng gặp Tam hoàng tử mấy lần, hắn chưa từng tỏ ra một chút hứng thú nào với nàng, mà vừa rồi một cái liếc mắt kia khiến lòng nàng khó chịu, rùng mình.
Nàng biết, Tam hoàng tử vô lễ giới hạn trong một cái nhìn mà thôi, cho hắn mượn thêm mấy cái lá gan cũng không dám làm ra chuyện gì quá phận hơn. Tất nhiên Thời Phái cũng rõ ràng, bị chọc giận càng ghê tởm hắn.
Tiểu Đầu nhất lớn lên thật nhanh, mùa đông tới có thể ngồi và bò khắp chốn rồi. Giang Nhã Phù sợ nhi tử không cẩn thận ngã đau liền làm một bộ thảm da thật dày trải bên dưới.
Thời Phái từ bên ngoài trở về, toàn thân mang khí lạnh, sắc mặt không được vui.
Giang Nhã Phù rót ly trà nóng cho chàng “Xảy ra chuyện gì?”
Chàng nhìn nàng sâu sắc “Biên quan gởi thư, vết thương cũ phụ thân tái phát không có tinh lực, với thế công tấn dũng mãnh đầy quỷ kế đa đoan của Hoa Anh công chúa, phụ thân liền bại liên tiếp hai trận. Là ta đã xem thường thực lực của nàng ta.”
Trong lòng Giang Nhã Phù căng thẳng, thanh âm phát ra có chút nghẹn “Vậy chàng tính làm thế nào?”
“Việc này mẫu thân vẫn chưa biết, Nhã Phù, ta muốn thương lượng cùng nàng, ta muốn đi biên quan… Hôm nay thượng triều Tam hoàng tử đã hướng Hoàng Thượng tiến cử ta rồi.”
Giang Nhã Phù sớm biết ngày này sẽ tới, so với kiếp trước thời gian cùng chàng sống chung nhiều kỳ thật đã hơn rồi. Kiếp này bọn họ cùng đón chào tiểu Đầu nhất ra đời, cùng mở lòng hiểu nội tâm nhau, so kiếp với trước tốt hơn nhiều, nàng nên thỏa mãn mới phải.
Nhưng giờ khắc thật sự đến, nàng phát hiện hạnh phúc vĩnh viễn là không đủ, nàng không muốn cùng chàng tách ra dù chỉ một ngày.
Nàng là thê tử chàng, so với nữ nhân khác càng phải kiên cường hơn, giống như mẫu thân vậy.
Cố nén buồn bã, nàng nói “Không cần thương lượng cùng ta, cứ theo ý chàng. Khi nào chàng đi? Trong nhà có ta chàng không cần quan tâm, ta sẽ giống như trước thủ hộ thật tốt…”
Càng nói thanh âm nàng càng nghẹn ngào, sợ rơi lệ trước mặt chàng nàng đột nhiên xoay người đi.
Thời Phái thở dài, ôm nàng từ phía sau “Nương tử, xin lỗi nàng.”
Giang Nhã Phù xoay người lại che môi chàng, rơi nước mắt nói “Đừng nói gì cả, chàng phải bảo vệ mình, không để bị thương, trở về, ta đợi.”
Thời Phái ôm chặt lấy nàng “Nương tử đừng khóc, ta đáp ứng nàng sẽ mau trở về, không để nàng sống mỗi ngày giống như kiếp trước. Chờ ta, ta nghĩ cách để phụ thân hồi kinh dưỡng thương, để cha mẹ cùng đoàn tụ. Có lão Quốc công tọa trấn phủ, nàng không giống như trước vất vả nữa.”
Giang Nhã Phù ôm eo chàng nhỏ giọng nức nở “Ta không sợ vất vả.”
Bên này hai người triền miên giao phó, quên mất trong phòng còn có một bé con.
Tiểu Đầu nhất ngồi trên giường nhìn một màn trước mắt, nghe hết đối thoại rõ ràng. Phụ thân phải đi sao? Kỳ thật chàng sớm biết sẽ có một ngày này, không nghĩ nó lại tới nhanh vậy, nếu sớm biết phải chia lìa, chàng nhất định không trêu cợt ông.
Mấy ngày này chàng luôn nỗ lực phát âm, hy vọng nhanh chóng lấy lại năng lực nói, trời không phụ lòng người nỗ lực, hiện tại chàng có thể gọi nương rõ ràng, cha cũng có thể gọi nhưng chàng muốn trêu ông. Mặc kệ ông dụ dỗ nhất quyết cũng không gọi, mỗi khi lão cha tức muốn hộc máu, nương bên cạnh liền cười vui vẻ.
Tiểu Đầu nhất tập trung khí lực, trong mắt ngập tràn nước mắt, gắng uốn đầu lưỡi.
Thời Phái đang cùng Giang Nhã Phù ôm nhau an ủi, bỗng truyền đến bên tai một tiếng gọi nhỏ.
“Cha!”
Cả người chàng chấn động buông Giang Nhã Phù ra, nhìn về phía giường, thấy tiểu Đầu nhất mang vẻ mặt ủy khuất nhìn bọn họ.
Giang Nhã Phù nín khóc mỉm cười, đẩy chàng “Bị choáng váng sao? Khó được nhi tử nguyện ý gọi, chàng không mau qua chỗ con?”
Hai người cùng tới ngồi bên giường, Thời Phái đem tiểu Đầu nhất giơ lên cao cao “Nhi tử, gọi lại một tiếng cha đi!” Tuy đời trước nghe qua xưng hô này nhiều lần, nhưng âm thanh đầu tiên của con phá lệ đầy cảm động, điều này nói lên nhi tử chịu tiếp nhận chàng rồi.
“Cha!” Tiểu Đầu nhất lại gọi một tiếng, âm thanh này so lúc nãy rõ ràng hơn.
Thời Phái hưng phấn hôn gương mặt thịt nhi tử một cái, làm tiểu Đầu nhất ngượng ngùng đỏ mặt. Cha cũng thật là, mọi người đều là nam nhân cả, thời điểm nhi tử ngủ ông hôn trộm còn được, hiện tại là ban ngày, còn bắt chước mẫu thân hôn nữa, nhi tử là nam tử hán đó!
Tuy Thời Phái quý trọng thời khắc ở chung cùng nhi tử, vẫn không lưu tình đem tiểu Đầu nhất đi ngủ phòng khác, không cho ngủ lại.
Bên trong trướng màn xuân ý vô biên, Giang Nhã Phù cảm thấy mình như con thuyền nhỏ bị sóng lớn đánh vào vô pháp khống chế, lắc lư không quy luật, phát ra từng trận kiều ngâm. Cơ bắp Thời Phái rắn chắc, toàn lực yêu nữ nhân trong lòng, như cùng hòa một nhất thể với nàng, một khắc cũng không ly, cứ ôm nàng như vậy cùng trầm luân…
Giang Nhã Phù cắn môi, tận lực không cho mình lại phát ra âm thanh mắc cỡ, thấy vậy Thời Phái cúi xuống hôn lên, rồi dời đến tai đến cổ nàng.
“Phu quân ~”
“Hửm?”
“Hiện tại ta cảm thấy trùng sinh thật tốt, một năm hay mười năm, hiện tại chỉ mong chàng bình an trở về, tiểu Viên thạch cùng Ngọc Nhi thuận lợi lại đến, một nhà chúng ta cùng vui vẻ bên nhau.”
Thời Phái trìu mến hôn môi nàng thâm tình “Sẽ đến thôi, ta sẽ khỏe mạnh trở về.”
Thời gian định ba ngày qua thật mau, sau khi Thời Phái xuất phát, quốc công phu nhân biết được tin tức, trong lòng đầy khổ sở nhưng cũng nhanh tiếp nhận, còn lấy bản thân an ủi Giang Nhã Phù, mẹ chồng cùng nàng dâu dựng lên tinh thần tiễn người đi xa.
Nhận lời mời Thời Phái gặp mặt, Chu Hi cảm thấy ngoài ý muốn, nghĩ trong lòng ai đó chán ghét nhất là chàng, hôm nay lại muốn gặp mặt.
“Thế tử gia cho mời, tại hạ thụ sủng nhược kinh.”
Đối với giọng điệu hơi trào phúng của chàng Thời Phái không để ý, trả lời “Ta đặc biệt tới tìm huynh vì sắp phải rời kinh, có một số việc nghĩ tới nghĩ lui chỉ có thể phó thác huynh ta an tâm nhất.”
Chu Hi kinh ngạc, thần sắc ngưng trọng lại “Nói đi, nơi này không có người ngoài.”
Hiện tại chàng đã khác xưa, không đến một năm biểu lộ thực lực, Hoàng Thượng cùng quan trên đều yêu thích, mà ở Chu gia bên kia, gót chân đứng cũng đã vững vàng. Vừa mới đây không lâu chàng đem thế lực Chử nhị gia đánh tan rã, hiện tại ở Chu gia chàng là gia trưởng, nói một không có hai.
“Chu huynh đại lượng, một số việc trước kia đều là Thời mỗ quá mức keo kiệt…”
Chu Hi đánh gãy lời chàng “Hiện tại thời gian thế tử hẳn quý giá, có chuyện cứ nói thẳng không cần phải câu nệ. Huống chi cách làm đó của ngài không sai, ngài quý trọng Nhã Phù tự nhiên sẽ để ý, mà ta vĩnh viễn là huynh trưởng nàng.”
Nếu chàng đã tỏ rõ thái độ, Thời Phái cũng hào phóng nói ra ý đồ mình đến “Trước kia ta khuyên huynh rời xa Diệp gia là có nguyên nhân, trong thời gian này quan trường tẩm dâm, sớm muộn gì trong kinh cũng sẽ loạn lên, phụ tử chúng ta tuy ở biên quan xa cũng khó tránh bị cuốn vào, ta nắm chắc mười phần toàn thân lui, thậm chí lợi dụng thế cục hướng đi cao hơn. Nhưng lòng ta có vướng bận, ta có nhận thức về Tam hoàng tử cùng Hứa Triển Nhan nên không thể không phòng.”
Sắc mặt Chu Hi càng thêm ngưng trọng “Ngài nói không sai, không chỉ là hắn, vài vị hoàng tử thành niên đều ngầm động lên. Trấn Quốc Công nắm giữ một phương binh quyền, địa vị hết sức quan trọng, là thế lực khắp nơi muốn mượn sức.”
“Không sai. Đánh chính diện ta không sợ, nhưng Nhã Phù cùng hài tử, ta không cho phép bọn họ có một chút ngoài ý muốn. Ta lưu người ở bên cạnh đủ bảo hộ họ nhưng vẫn không sao yên tâm, sợ vạn nhất có thể xảy ra. Nhạc phụ chuyên nghiên cứu học vấn, làm người quá mức thanh thuần chính thẳng, gặp phải thủ đoạn bỉ ổi liền thua. Cho nên ta hy vọng huynh có thể giúp ta quan tâm phần thiếu xót ấy.”
Thời Phái nhìn chàng đầy thành khẩn. Chu Hi cười nói “Coi như Thời huynh đang khích lệ ta đây.”
Thời Phái cũng cười, bưng ly rượu lên “Vốn dĩ chính là khích lệ, trong vũng bùn này, người quá sạch sẽ không tiến xa được, huynh và ta là giống nhau. Tới, ta kính huynh một ly!”
- -- ------ ------ ----
Tác giả có lời muốn nói: Đại di mụ ngủ một ngày, thật sự mã không được càng nhiều, ngày mai khôi phục lực khí tận lực nhiều càng đi ~ cảm tạ tiểu khả ái nhóm duy trì
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...