Tiểu Đầu nhất bị bệnh thật, gương mặt nhỏ trắng bệch, tiêu chảy chưa cầm, cả người rét run. Tuy rằng linh hồn đã thành niên, nhưng thân thể vẫn là hài tử, mặc kệ bao lớn đều là hài tử của cha mẹ.
Thực tế mệt mỏi vẫn cố chịu đựng nhưng khi thấy Giang Nhã Phù lập tức ủy khuất khóc rống lên, đưa tay muốn ôm. Tim Giang Nhã Phù như bị đao cắt, bế thân mình bé nhỏ con trai lên dụ dỗ.
Đại phu đem lời vừa rồi nói cùng Thời Phái nói lại một lần với nàng “Thiếu phu nhân yên tâm, dạ dày tiểu công tử bị lạnh, lão phu vừa kê đơn thuốc bổ âm, cùng mấy miếng dán rốn, hầu hạ tỉ mỉ, đến đêm vẫn chưa khởi sắc hãy phái người báo lão phu.”
Giang Nhã Phù nói lời cảm tạ, Thời Phái khách khí cho người tiễn lão ra ngoài.
Vào phòng thấy nàng vẫn ôm tiểu Đầu nhất không buông, đặt tay lên vai nàng trấn an “Sẽ không có việc gì, có ai mà không sinh bệnh chứ? Tối nay chúng ta cùng trông con, tạm thời ta giữ đại phu ở lại một đêm không cho về.”
Giang Nhã Phù tự trách “Đều do ta cả, ta nên ở nhà trông chừng con mới phải.”
Tiểu Đầu nhất thấy nàng khổ sở liền cố nén không tiếp tục làm nũng, nhưng cả người khó chịu cùng gương mặt tái nhợt, càng khiến nương chàng đau lòng hơn nữa.
Thời Phái ôm con trai nói với Giang Nhã Phù “Buổi tối nàng ngủ bên trong, ta ngủ bên ngoài chăm sóc nhi tử cho.”
“Chàng trông được không?” Giang Nhã Phù không yên tâm hỏi “Ban đêm phải đổi tã, đổi dược nhiều lần, lại còn đút sữa bò nữa, để ta ngủ bên ngoài thì hơn.”
Thời Phái không chịu “Nghe ta, ban ngày nàng vì chuyện đại ca đại tẩu đủ mệt mỏi rồi, tối nay để ta chiếu cố con, ta làm không tốt nàng lại dạy ta.”
Chàng nắm tay nhỏ tiểu Đầu nhất, hai phụ tử đạt thành ăn ý, tận lực tối nay không phá giấc ngủ nàng.
Hai phu thê chiếu cố tiểu Đầu nhất tới khuya, rốt cuộc thấy chân mày nhi tử kéo giãn ngủ được, tinh thần Giang Nhã Phù lơi lỏng, không chống đỡ được cơn buồn ngủ kéo đến, ngã đầu vào gối liền ngủ say.
Mà Thời Phái tiếp tục bên cạnh nhìn con trai không chớp mắt.
Nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay nhỏ của con, trong lòng rối tinh rối mù. Bọn họ tổng cộng có ba hài tử, ban đêm kiếp trước nếu trường hợp giống như vậy, cả tinh thần và thể xác đều mệt mỏi, trong lòng nhiều lo lắng nàng có thể hướng ai cậy nhờ? Khi đó chàng ở nơi nào? Hẳn đang ở phía chân trời xa xôi, chưa từng chia sẻ cùng nàng một chút nào.
Mí mắt Tiểu Đầu nhất bỗng nhảy lên một chút, Thời Phái vội ôm con cho đi vệ sinh. Kiếp trước chưa một lần làm qua chuyện này, chàng ngừng thở, đem tiểu Đầu nhất đang mơ màng thu thập sạch sẽ mới ôm trở về giường.
Lúc nãy nhi tử đi ngoài, nhìn thấy phân đi tốt hơn nhiều, hẳn không còn đáng ngại gì nữa.
Không biết có phải tác dụng tâm lý hay không, nhìn thế nào chàng đều cảm thấy tiểu Đầu nhất gầy đi một vòng. Tiểu tử thúi, giờ mới lớn nhiêu đây, thực cha đã nợ con một thời thơ ấu.
Lòng tràn đầy trìu mến, chàng cúi xuống hôn một cái lên trán con.
Thân thể tiểu Đầu nhất đỡ hơn nhiều, đã ngủ được một lúc, đang muốn mở mắt bỗng cảm giác trên mặt mình ướt nhẹp, vừa vặn thấy miệng lão cha vừa rời mặt mình…
Thời Phái không nghĩ tới ngay lúc này nhi tử tỉnh lại, tức khắc mặt già nóng lên, kiếp trước chính diện khích lệ hài tử đều rất ít nói chi đến hành động thân mật như vậy.
Chàng ho nhẹ một tiếng che dấu xấu hổ “Đầu nhất, con đói bụng sao?”
Tiểu Đầu nhất chớp mắt ngốc ngốc, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì? Phụ thân mình! Đại lão gia quốc công tương lai! Hôn mình?
Chàng nhớ rõ khi nhỏ được một lần duy nhất lão cha vỗ vai, sự kiện đó chàng nhớ cả đời, nhưng mà vừa mới nãy ông lại dịu dàng hôn mình một cái!
Trong khoảng thời gian này biểu hiện của phụ thân chàng đều xem thấy, chính xác ông chính là lão phụ thân cao lớn uy nghiêm của mình kiếp trước, nhưng tâm tình phong cách thay đổi lớn khiến chàng sinh ra hoài nghi, đặc biệt là thời điểm ở cùng mẫu thân, chẳng khác nào một tên tiểu tử!
Ông cùng mẫu thân vui vẻ, chàng có thể đứng bên ngoài xem diễn, nhưng vừa rồi một khắc kia, biểu hiện của ông rất giống những phụ thân khác! Chàng cảm nhận được, đơn thuần xuất phát từ tình cha thương con.
Thì ra, bọn họ không phải công cụ nối dõi tông đường của phụ thân, kỳ thật ông cũng rất yêu thương bọn họ.
Chàng không phản ứng, Thời Phái xem là con đói bụng, bưng nửa chén sữa bò được ủ trong nước ấm lại đút chàng ăn.
Động tác của chàng không được tinh tế như nữ nhân, song cực lực làm rất tốt, chu toàn cẩn thận. Chàng vụng về đút sữa “Con còn khó chịu sao? Nếu khó chịu thì đừng chịu đựng, con còn nhỏ, khó chịu cứ việc thể hiện, chiếu cố con là bổn phận của chúng ta.”
Tiểu Đầu nhất nghiên mặt qua một bên tỏ vẻ mình không muốn ăn, Thời Phái buông chén, một lần nữa bế nhi tử lên, học Giang Nhã Phù vỗ vỗ sau lưng con.
Bỗng một tiếng nho nhỏ ‘chụt’ làm cả người Thời Phái cứng lại.
Thì ra tiểu Đầu nhất rướn cổ, cố sức hôn một cái lên mặt chàng, cơ hồ cả gương mặt Thời Phái đầy sữa bò.
Tiểu gia hỏa thấy bộ dáng này của chàng, cảm thấy như được quà cao hứng mở miệng cười toe toét, Thời Phái bất đắc dĩ mất tự nhiên cười nói “Tên tiểu tử thúi này, dám chọc lão cha ngươi.”
Tiểu Đầu nhất ngoan ngoãn ghé vào ngực cha, đây là phụ thân chàng, chỉ cần ông quan tâm mình, có ông bên cạnh sẽ mãi yên tâm làm tiểu hài tử, một cảm giác thật tốt. Chàng nghĩ, lúc nhỏ kiếp trước thời điểm phụ thân ở nhà, mình cũng sinh bệnh như vậy thì tốt rồi…
Bí mật nhỏ của hai phụ tử Giang Nhã Phù không biết, khi nàng tỉnh thì trời đã sáng rồi.
Nàng kinh ngạc, tối qua có một lúc tỉnh định xem nhi tử thế nào thì bị một màn trước mắt làm cho ngẩn ra.
Tiểu Đầu nhất ngủ yên ở mép giường, miệng nhỏ khẽ nhếch phát ra tiếng hô hấp đều đều. Mà Thời Phái ngồi trên ghế cạnh mép giường, một tay chống đầu giường, duy trì bộ dáng tùy thời có thể hầu hạ con.
Trời đã sáng toét, tâm Giang Nhã Phù như chìm ngập trong dòng suối ấm áp, xem ra tối qua đã làm khó chàng rồi.
Nàng nhẹ nhàng đẩy chàng “Này, tỉnh tỉnh!”
“A?” Thời Phái chống cằm trợt tay, thân mình lung lay thiếu chút nữa ngã trên mặt đất “Đầu nhất bị làm sao hả?”
Giang Nhã Phù cười nói “Đầu nhất khỏe rồi, ta được ngủ ngon, giờ chàng mau lên giường ngủ đi, để ta ôm Đầu nhất cho đại phu xem lại một cái, sau đó tắm rửa cho nó, chàng an tâm nghỉ ngơi đi.”
Thời Phái cũng không khách khí, bò lên giường ôm lấy eo, đầu tựa vào ngực nàng “Tiểu tử ngủ thật ngon còn ta thì mệt muốn chết.”
Giang Nhã Phù cười sờ sờ đầu chàng “Cẩu tử thật ngoan, nhanh ngủ đi.”
Thời Phái ngẩng đầu nhe răng trợn mắt với nàng “Không được trước mặt nhi tử gọi ta như vậy!”
“Được được, không gọi như vậy?”
Đại phu bốc thuốc đúng bệnh, thêm cả đêm dốc lòng chiếu cố tiểu Đầu nhất thực mau hết bệnh, Giang Nhã Phù phát hiện nhi tử có chút biến hóa, trước kia thực bài xích Thời Phái, nhưng trải qua một đêm kia liền thân cận rất nhiều. Thời Phái đơn độc ôm ra khỏi phòng cũng không giãy giụa, làm khó. Có đôi khi nhìn bộ dáng hai phụ tử bọn họ, trong lòng Giang Nhã Phù còn nổi lên một tia giận dỗi, thật không biết là ai ăn dấm ai nữa.
Buổi sáng, Giang Nhã Phù tinh tế tra hỏi bà vú cùng những người khác trong phủ, còn đặc biệt cắt người chú ý mấy gia đinh kia, vẫn chưa phát hiện cái gì dị thường. Bà vú cảm thấy mình thực ủy khuất, nhưng hiện tại sữa ăn nhi tử rối loạn, nàng không dám lấy tiểu Đầu nhất ra đùa, dứt khoát đổi người khác.
Kiếp trước tiểu Đầu nhất cũng đổi qua hai lần bà vú, cho đến khi được cai sữa. Bà vú này là Thời Phái mời đến, kiếp trước mời hai vị kia nàng sớm quên tên họ là gì, nhà ở đâu rồi.
Vừa lúc tiểu nhi tức phụ của một lão mụ mụ bên cạnh quốc công phu nhân sinh hài tử gần đây, tiểu tức phụ kia sạch sẽ, là người quy củ, quốc công phu nhân liền làm chủ mời nàng vào phủ nuôi tiểu Đầu nhất mấy tháng.
Như thường lệ Trần Như Vân ngồi xổm trong nhà đóng cửa ăn năn, Tần La Y buồn quá tự tìm tới cửa.
Quận chúa đại giá quang lâm, Trần phu nhân không thể tiếp tục nhốt nữ nhi đành cho phép ra ngoài gặp khách.
Tần La Y nhếch miệng “Gặp mặt ngươi thật đúng là khó, ngươi lại phạm sai cái gì nữa đấy?”
Trần Như Vân không để ý chút nào, tùy ý khoát tay “Đừng nói nữa, đều là chút lông gà vỏ tỏi mà thôi. Ngươi tới tìm ta làm gì?”
“Không có việc gì thì không thể tới tìm ngươi à?” Tần La Y ngồi xuống, tự rót cho mình ly trà lạnh uống.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...