Thời Phái muốn cùng nàng ngốc trong phòng một ngày, khẳng định việc tắm rửa sẽ bị chàng quấy rầy, Giang Nhã Phù tính không tắm một ngày chờ đến ngày mai về nhà tắm luôn.
Hầu hết thời điểm một mình ngốc trong phòng, Giang Nhã Phù thường lấy sách ra đọc, lần này cũng không ngoại lệ.
Cứ nghĩ mang sách theo để đó không dùng, không nghĩ tới thật có công dụng rồi. Hai người ăn bữa sáng đơn giản xong, sau đó nàng lấy đại một quyển sách từ hành lý dựa thành giường ngồi đọc.
Thời Phái thấy tình huống không giống dự liệu, vì sao chàng phải giả bệnh? Không phải vì cùng nàng ở bên nhau sao? Nàng bị mấy quyển sách kia thu hút hết chú ý, còn chỗ nào để chàng trổ tài dùng võ chớ?
Chàng rất tự nhiên cũng leo lên giường, duỗi cổ xem sách cùng nàng.
“Đọc cái gì đấy?”
Tầm mắt Giang Nhã Phù vẫn nhìn trong sách, nhàn nhạt trả lời “Một bản Thoại tử.”
“Nó nói về cái gì?”
“Một chuyện xưa, nữ tử giả nam trang thay phụ thân tòng quân.”
Thời Phái lập tức khịt mũi “Chuyện này không có khả năng, quá vớ vẩn. Nàng nghĩ cả quân doanh nhiều nam nhân như vậy, liền không có một ai nhận ra nàng ta là nữ nhân sao? Nếu quân doanh dễ trà trộn vào như vậy, vạn nhất là gian tế làm sao bây giờ? Không bại trận mới là chuyện lạ.”
Giang Nhã Phù hít vào một hơi “Đây là thoại bản, nếu đã nhận ra, còn ai viết chuyện xưa cho đọc.”
“Cũng không hợp lý, cho là kỹ thuật ngụy trang nàng ta cao siêu, nhưng ngủ chung giường cùng một đám nam nhân như vậy sao tiện? Rồi việc cùng tắm rửa dưới sông suối nữa chứ?”
Giang Nhã Phù khép sách lại vang một tiếng ‘bang’, tức giận “Chàng không ra cửa là muốn cùng ta tranh cãi sao?”
“Hắc hắc! Nào có? Nàng cứ xem tiếp đi, ta không nói nữa là được.” Thời Phái thức thời ngậm miệng, nhích lại gần nàng hơn.
Giang Nhã Phù bị chàng nhích gần có chút nhiệt lại không đẩy ra, chỉ cần chàng an tĩnh nàng liền tùy tiện chàng.
Nàng mở sách xem tiếp, tâm vừa nhập vào câu chuyện liền phát giác Thời Phái chẳng khác nào con chó nhỏ, ngửi ngửi gì đó trên quần áo nàng.
Bất đắc dĩ lần thứ hai nàng khép sách lại, mắt trợn trắng “Chàng lại muốn làm gì?”
Thời Phái nghiêm trang “Nương tử, lúc này không phải ta cố ý làm gián đoạn việc nàng đọc sách. Thực trên người nàng có một cổ mùi lạ!”
Mùi lạ? Mặt Giang Nhã Phù đỏ lên trả lời “Chàng còn không biết sao? Đó là mùi thơm của cơ thể ta.”
Thời Phái lại lắc đầu “Không phải mùi thơm của cơ thể, nương tử, nàng xem… A a a!! Nó xông lên đầu rồi! Làm ta choáng váng làm sao bây giờ?”
Giang Nhã Phù dùng sách cuồng đánh chàng một hồi, nháo một trận toàn thân vã mồ hôi, chính nàng không nhịn nổi cuối cùng gọi cung nữ đem nước ấm tới.
Nước ấm thực mau được đem vào, Giang Nhã Phù trừng mắt nhìn người nằm ngửa, chân bắt chéo trên giường đang xem bản thoại tử của nàng “Chàng muốn tắm không đây? Nói trước, khi ta đang tắm chàng không được đi vào, nếu tự ý vào ta không khách khí đâu đó.”
Không phải nàng cương cứng làm khó chàng, tuy là ở trong phòng nhưng nơi này là bãi săn, giữa ban ngày sợ xảy ra chuyện ngoài ý muốn, ở địa phương này xảy ra chuyện nàng thật sự không yên tâm.
Thời Phái đung đưa chân mắt nhìn trong sách, không biết đọc được bao nhiêu chữ, trả lời nàng “Nàng yên tâm tắm rửa đi, ngày hôm qua gia đã tắm rồi.”
A, còn mang theo kéo, nàng có mang theo thanh đao chàng cũng không sợ a, lại nói, chàng không tin nàng thật có thể tàn nhẫn xuống tay được.
Giang Nhã Phù thấy chàng thành thật có chút quái, cầm theo quần áo vào gian cách vách tắm rửa.
Thực mau bên kia truyền đến thanh âm giai nhân múc nước dội, hầu kết Thời Phái lăn lộn một chút, ngồi bật dậy, tùy ý ném bản thoại tử qua một bên, thản nhiên bước nhanh vào.
Lúc này Giang Nhã Phù chẳng khác nào quả trứng gà đã được lột vỏ, tức khắc bị dọa run lên, đem thân mình trầm xuống dưới nước, chỉ lộ một cái đầu.
“Chàng vào đây làm gì? Không phải nói đã tắm rồi sao? Mau đi ra đi!”
Thời Phái biết nàng ngoài mạnh trong yếu, nhanh chóng thoát hết quần áo trên người, cùng chen vào thau tắm “Không phải ta nói rồi sao? Đó là ngày hôm qua, hôm nay còn chưa tắm đâu, lại nói ta còn muốn hầu hạ nương tử tắm nữa.”
Giang Nhã Phù bị nhiệt khí bốc hơi, mặt càng thêm đỏ “Chàng, chàng như thế nào không biết xấu hổ như vậy?”
Thời Phái đưa bàn tay to không khách khí sờ soạng trên người nàng, hôn lên môi, vành tai, mặt mày, cổ nàng…
“Hai đời ta mới ngộ đến, nên dùng gương mặt thế nào đối diện với nương tử? Ở trước mặt nàng, ta vốn không có mặt mũi nào…”
Chuyện yêu đương, chuyện gì nàng cũng để trong lòng, phải có một kẻ chẳng khác nào con rắn quấn lấy nàng, đem xác nàng triền nát, nàng mở tâm ra, mình mới có thể có thể chui vào được.
“Chàng lưu manh! Ngô ~ đừng ~”
Bên ngoài mặt trời lên cao, trong phòng quang cảnh xuân sắc vô biên.
Trương Nhị cầm một gói thuốc trong tay cùng Trần Như Vân, Tần La Y đi.
Tần La Y tò mò hỏi “Trương Nhị, thuốc này có đắng lắm không? Những thái y đó kê đơn nào cũng đắng muốn chết người, ngươi đừng kê giống họ nha.”
“Thuốc ta kê đều là hàng nhập khẩu, bảo đảm Nhã Phù uống vào bách bệnh lập tức được chữa khỏi.”
Trần Như Vân nói tiếp “Không biết sao, nghe nói Hứa Triển Nhan bên kia cũng bị bệnh, không biết hôm qua nàng cùng biểu tẩu rốt cuộc làm gì? Như thế nào cả hai đều bị bệnh nhỉ?”
“Ta cũng không biết, ta chỉ biết xem bệnh bốc thuốc thôi, sắp tới rồi, chúng ta đi hỏi Nhã Phù liền biết cả sao?”
Trong nội thất, nước tắm tràn đầy đất, cùng thanh âm rên rỉ yếu ớt âm vang. Rốt cuộc Thời Phái có được người, gấp không chờ nổi liền ở thau tắm muốn Giang Nhã Phù.
Kiếp trước bọn họ tuy không hiểu biết rõ về nhau, nhưng duy nhất hiểu rõ chính là chuyện này, cả hai phi thường hòa hợp, tựa như cá gặp được nước. Ở trên giường Thời Phái chưa bao giờ làm dáng, mỗi lần từ biên quan trở về, thời điểm buổi tối ở nhà cơ hồ đều không cho Giang Nhã Phù nhàn rỗi.
Năm ấy, thánh nhân triệu về kinh ở nhà chưa đến mười ngày, chính mười ngày này nàng có mang tiểu Viên thạch. Quốc công phu nhân còn cảm thấy ngoài ý muốn, ánh mắt nhìn nàng đều là ý vị thâm lường, còn khuyên nàng không ngại theo chàng đi biên quan, không cần ở nhà phụng dưỡng bà. Nàng tất nhiên không đồng ý rồi, việc này cũng chẳng giải quyết được gì.
Giang Nhã Phù cắn môi, tận lực không cho mình phát ra thanh âm, để người khác biết sẽ rất xấu hổ. Thời Phái đang ở thời điểm mấu chốt, hai người như si như say, quên mình tận lực triền miên.
Ngay lúc này ngoài cửa đột nhiên truyền đến thanh âm nói chuyện rõ ràng!
Dọa hai người ôm nhau không dám nhúc nhích.
Giang Nhã Phù xấu hổ buồn bực, đấm chàng một quyền nhỏ giọng, còn mang theo âm rung kiều mị “Đều tại chàng, người tới rồi đó? Cứ một hai phải ở nơi này mới được.”
Thời Phái nghẹn rất khó chịu, khẽ cắn nắm tay nàng “Đừng nóng vội, chúng ta không ra, trong chốc lát các nàng sẽ đi thôi.”
Ngoài cửa, ba tỷ muội tới thăm bệnh bị hai cung nữ trông cửa ngăn cản bước chân.
“Các vị tiểu thư, thế tử phu nhân nhiễm phong hàn, thế tử cũng bị bệnh, hôm nay không theo thánh giá ra ngoài, không tiện các vị tiểu thư đi vào, mời trở về cho.”
Trần Như Vân tiến tới trước một bước “Thì có sao đâu? Đó là biểu ca ta, gặp qua 800 ngàn lần, nếu huynh ấy bị bệnh ta càng mau vào xem, chúng ta có mang đại phu giỏi đến nữa.”
Nói xong đẩy Trương Nhị đến phía trước, Trương Nhị ưởng ngực nhỏ “Đúng vạy! Chính là ta, biết xem bệnh và kê đơn thuốc.”
Tần La Y tính tình nôn nóng, thấy hai cung nữ như vậy liền ra mặt “Chúng ta là bằng hữu thế tử phu nhân, chỉ là tới thăm bệnh, vì sao các ngươi ra sức khước từ? Chẳng lẽ nàng không ở trong phòng? Đang làm cái gì không ra gặp người được sao?”
Bên trong Giang Nhã Phù nghe xong lời này, mặt càng nóng lên, hung hăng cắn xuống bả vai Thời Phái “Đều tại chàng, ta thực muốn chém người.” Nói xong nàng liền đứng dậy, Thời Phái ôm nàng lại “Tê ~ nàng đừng lộn xộn! Các nàng không vào được, hiện tại nàng mang bộ dạng này đi ra ngoài, người mù cũng có thể đoán ra vừa rồi nàng làm cái gì.”
Giang Nhã Phù đành thôi, ngưng thần nghe động tĩnh bên ngoài, Thời Phái không để ý chút nào, dưới nước lại bắt đầu không thành thật đi lên.
Hai vị cung nữ đều là lão nhân trong cung, xem như kiến thức rộng rãi, trong phòng xảy ra chuyện gì, một khắc trước bảo các nàng đem nước vào liền biết rồi, loại sự tình này đã thấy nhiều. Chỉ là đương sự bị người ngoài gõ cửa vẫn là lần đầu thấy.
Thấy hai người lộ vẻ mặt khó xử, Tần La Y đột nhiên nhanh trí, ý thức được cái gì, tức khắc sắc mặt như than lửa đỏ, mỗi tay lôi kéo một người “Chúng ta đi thôi, người bệnh cần nghỉ ngơi nhiều, nếu không khỏe còn có thái y lo gì, chúng ta ra ngoài chơi đi.”
Trương Nhị không hiểu ra sao, giơ bao dược trong tay lên “Vậy dược này làm sao bây giờ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...