Chu Hi nhận được một bức thư, trong thư Diệp Tri Tri nói cho chàng biết tâm ý mình và không muốn dùng phương thức kết thúc như vậy. Nghe gã sai vặt truyền tin nói, nếu chàng không đi gặp mặt, nàng liền ở nhà tự sát.
Xem ra chàng cần gặp lần cuối nói chuyện rõ ràng.
Cùng lúc đó, bên này Diệp Tri Tri cũng thu được một tin nhắn, Chu Hi hẹn gặp nàng nói chuyện.
Vẫn là ở tửu quán nhỏ, vẻ mặt Diệp Tri Tri muốn nói lại thôi biết bao thâm tình, ngược lại Chu Hi đạm nhiên xen chút xin lỗi.
“Xin lỗi Diệp tiểu thư, về sau ta không đến nơi này nữa, hôm nay gặp mặt là muốn nói rõ ràng chuyện này.”
Mặt Diệp Tri Tri tức khắc mất hết huyết sắc “Là ta… Không tốt sao?”
“Xin lỗi.”
Trong mắt Diệp Tri Tri chứa đầy nước, không cam lòng nhìn chàng, đến lời giải thích chàng cũng lười nói sao?
Nàng tính mở miệng nói thêm gì đó, bỗng tiếng cười hài hước từ trên trời giáng xuống “Ai nha? Là hẹn hò sao?” Chỉ thấy Trần Như Vân trong bộ dạng công tử phong lưu, ngày mùa đông còn cầm một cây quạt xếp, bộ dáng cà lơ phất phơ muốn ngứa đòn.
Diệp Tri Tri kinh ngạc trong nháy mắt, sau đó thực mau áp nóng giận xuống “Thỉnh Trần tiểu thư không nên nói bậy, chỉ là vừa lúc chúng ta gặp nhau nên hỏi vài vấn đề học vấn thôi.
“Hả? Ta! Thì ra là lĩnh giáo học vấn à? Đúng rồi, Diệp tiểu thư cùng quận chúa luôn luôn như hình với bóng, sao lại không thấy quận chúa đâu hết vậy?”
Diệp Tri Tri cơ hồ nhịn không nổi, lại muốn bốc hỏa, không hiểu sao Trần Như Vân xuất hiện ở đây? Như là cố ý nhắm vào nàng, rốt cuộc nàng ta muốn làm gì?
“Con người ta phải lớn lên, mà ta không còn là hài tử nữa, sao chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau được chứ?”
Chu Hi không rõ tình trạng trước mắt thế nào, nhưng nhìn ra được Trần Như Vân không có ý tốt “Trần tiểu thư…”
“Thỉnh Chu công tử không nên nói chuyện, khuê các tiểu thư chúng ta cùng ngươi không thân.”
Chu Hi bị chặn họng cái bẹp, nếu đối phương là nam nhân chàng còn nói giúp vài lời, khổ nỗi trước mắt đều là nữ nhân, chàng muốn làm anh hùng cũng không có nơi dùng võ.
Trần Như Vân tiếp tục đem ngọn giáo hướng về Diệp Tri Tri “Hắc hắc, ngươi không muốn cùng quận chúa du ngoạn, nhưng quận chúa lại nghĩ muốn đi cùng ngươi á!” Nói xong nàng hướng ngoài cửa hô “Này! Vào đi!”
Diệp Tri Tri nhìn ra liền thấy Tần La Y chẳng khác nào bà la sát hấp tấp tiến vào, chỉ chỉ Chu Hi, lại chỉ hướng mũi nàng “Diệp Tri Tri, tốt nhất muội nên cho ta lời giải thích hợp lý, đừng xem ta như một ngốc tử! Thì ra muội vẫn luôn lợi dụng ta, khiến ta nói xấu sau lưng Quốc Công thế tử, ta xem muội chẳng khác nào muội muội ruột, vậy muội xem ta là cái gì đây?”
Vốn dĩ tửu quán này sinh ý không tốt, lúc này trừ bỏ các nàng không có người ngoài, bằng không sẽ náo nhiệt ra phết.
Diệp Tri Tri bắt đầu luống cuống “Tỷ tỷ, sự tình không phải như vậy, tỷ nghe ta giải thích…” Nàng lại đem lời vừa rồi ngẫu nhiên gặp Chu Hi nói thêm một lần.
Mà Tần La Y bị nàng tổn thương thấu tâm can, hình ảnh Chu Hi và nàng ngồi cùng nhau đã nói lên hết thảy.
Mắt nàng mở to như lửa phun hừng hực, giơ tay lên bị Trần Như Vân giữ lại ra hiệu cho nàng một ánh mắt “Đừng ở chỗ này, ra phía sau thu thập nàng ta.”
Lúc này Chu Hi vỡ lẽ khiếp sợ, từ đối thoại vừa rồi chàng minh bạch chuyện trước đó của Nhã Phù. Biết phẩm hạnh Diệp Tri Tri không tốt, lại không nghĩ tâm cơ nàng sâu như vậy, quá là độc ác. Nàng và Nhã Phù không có oán thù gì, chỉ vì Nhã Phù là sư muội mình mà nàng có thể làm ra nhiều chuyện như vậy, còn liên lụy thêm nhiều người nữa.
Nghĩ đến nếu thật sự cưới nàng rồi, với tính tình âm hiểm cố chấp như vậy sẽ một lòng cùng chàng sao?
Hiện tại không phải thời điểm ngồi suy nghĩ lung tung, chàng phải ra hoà giải bọn họ, một đại nam nhân giữa ba cô nương thật quá gian nan, điệu bộ tiêu sái tức khắc tan thành mây khói, chỉ còn hoảng loạn và vô thố mà thôi. Thân là nam tử, chàng tận lực muốn hòa giải, nhưng mà hai cô nương kia không thể dùng miệng lưỡi liền phân rõ phải trái được.
Chàng chắn giúp Diệp Tri Tri “Các vị tiểu thư đều là thiên kim cả, nơi này là ngoài phố, bị nhiều người nhìn đến không hay, không bằng…”
“Ngươi tránh ra cho ta! Thật nhiều chuyện!” Trần Như Vân đẩy chàng ra, cái đẩy này làm chàng lảo đảo ngã xuống ghế.
Sau đó trơ mắt nhìn Tần La Y túm Diệp Tri Tri ra hậu viện, Trần Như Vân đi theo sau.
Tần La Y không nghe Diệp Tri Tri giải thích, giơ tay lên tát vào gương mặt xinh đẹp kia không chút lưu tình.
“Một tát này cho tình tỷ muội chúng ta.”
“Một tát này hay cho ngươi xem ta là ngốc tử hù nhiều năm như vậy.”
“Một tát này thưởng cho ngươi, dám đoạt nam nhân ta nhìn trúng?”
Bị đánh sưng mặt rốt cuộc Diệp Tri Tri không ngụy trang nữa, phẫn hận trừng mắt nhìn nàng cùng Trần Như Vân đứng phía sau không xa “Tần La Y, ngươi dám đánh ta?”
‘Bang’ lại một cái tát tới “Đánh ngươi thì làm sao? Việc nào ngươi làm ra đều đáng bị đánh, ta không sợ ngươi cáo trạng, đừng nghĩ cha ta không để ý gì tới triều chính, ngươi liền khi dễ lên đầu ta!”
Thấy nàng còn muốn đánh nữa, Trần Như Vân giữ lại “Được rồi, cũng không tệ lắm, còn muốn đánh nàng không thể ra gặp người sao?”
Tần La Y tiêu không ít giận dữ, trừng mắt liếc mắt nàng ta một cái nhưng không đánh nữa.
Trần Như Vân nói với Diệp Tri Tri “Nói cho ngươi biết, chuyện hôm nay là hai chúng ta an bài. Diệp Tri Tri, đừng nghĩ rằng trên đời này chỉ có ngươi là thông minh, ta là vì biểu ca, biểu tẩu. Nếu ngươi còn dám chọc tới trên đầu ta, cứ thử xem! Ta không sợ ngươi trở về cáo trạng, ngươi có mặt mũi liền cáo trạng đi, ta đem hết những tâm tư nhỏ của ngươi giũ ra, ai sợ ai.”
Hậu viện thực náo nhiệt, Chu Hi đứng không được mà ngồi cũng không xong, nghĩ nha hoàn Diệp Tri Tri hẳn ở ngoài cửa liền chạy nhanh ra gọi, kết quả đi ra ngoài liền thấy tiểu nha hoàn bị hai đại hán mặt đầy khả ố, một bên trái một bên phải chặn đường, mà trong đó có một kẻ truyền tin cho chàng…
Chốc lát sau, Diệp Tri Tri từ hậu viện khóc lóc chạy ra, đi ngang qua Chu Hi đầu rũ thấp xuống, nàng không còn mặt mũi để chàng thấy bộ dạng này của mình, lúc Chu Hi chưa có phản ứng nàng lập tức mang theo nha hoàn chạy đi.
Rất mau hai kẻ chiến thắng Trần Như Vân cùng Tần La Y cũng ra.
Chu Hi dở khóc dở cười “Ai! Các người như thế nào có thể…”
Trần Như Vân gọi Tần La Y ở phía trước “Đây là nam nhân ngươi coi trọng sao? Ánh mắt thật là kém, tránh ra! Ta không thích ngươi, ngươi mà còn nhìn nữa, có muốn ta làm cho mất mặt không?”
Cuối cùng Tần La Y liếc nhìn Chu Hi một cái, cắn môi rồi đi theo Trần Như Vân.
Vừa rồi còn lộn xộn một đoàn lập tức an tĩnh. Chàng nghĩ phải mất một tuần trà để nói cho Diệp Tri Tri hiểu, bởi thật khó mà mở miệng… Nhưng trong nháy mắt, mọi thứ liền biến đổi, tựa một hồi mộng hoang đường, ngồi nhìn tửu quán trống rỗng, chàng có chút hoài nghi hết thảy vừa rồi là ảo giác của mình.
Chỉ khi nhìn băng ghế ngã chỏng chơ kia nhắc nhở, đó là thật.
Giang Nhã Phù nghe Trần Như Vân miêu tả đầy sinh động xong, kinh ngạc đến ngây người, hết nửa ngày không nói nên lời “Cái nha đầu này, khó trách cô mẫu luôn vì ngươi lo lắng, lá gan thực là quá lớn.”
Trần Như Vân không để ý chút nào “Biểu tẩu yên tâm, mọi việc muội đều nghĩ kỹ rồi mới làm, nếu không trong lòng muội rất khó chịu.”
“Muội chờ tiếp tục bị cấm túc đi.”
“Cấm túc cũng vui. Đúng rồi biểu tẩu, Chu Hi kia là sư huynh của tẩu sao?”
Giang Nhã Phù sửng sốt “Như thế nào? Tiểu nha đầu động xuân tâm sao?”
“Không để ý biểu tẩu nữa! Ý muội muốn nói là, sao hắn có thể coi trọng Diệp Tri Tri được nhỉ?”
Giang Nhã Phù cười “Ngươi thế nhưng so với ta còn nhọc lòng, cùng quận chúa nháo một trận như vậy, khẳng định huynh ấy cùng Diệp Tri Tri sẽ không ở bên nhau.”
Tuy có hơi hoang đường, không phủ nhậnTrần Như Vân là đại ân, rốt cuộc đối với hôn sự của Chu Hi nàng có thể yên tâm rồi, vẫn câu nói kia, chỉ cần không cưới Diệp Tri Tri, cưới ai đều được cả.
Thời tiết bắt đầu ấm áp lên, bên Giang gia phái Tư Minh lại báo tin vui, nói tối qua đại tẩu sinh một tiểu nữ hài bình an, cả nhà rất vui. Sáng sớm liền cho người qua báo tin vui, muốn tiểu thư được an tâm, dính chút không khí vui mừng này.
Giang Nhã Phù nhớ rõ bộ dáng chất nữ khi còn nhỏ, trắng trẻo mập mạp, không giống cha cũng không giống nương, lại cùng cô cô này giống nhau. Không giống ba hài tử của nàng, càng lớn càng giống Thời Phái! Kể cả Ngọc Nhi, việc này làm nàng tiếc nuối rất nhiều năm.
Bởi vậy nàng cùng chất nữ này đặc biệt rất thân, hiện tại nếu có thể động đậy, nàng lập tức chạy về Giang gia ôm nàng một cái.
Mùa xuân kỳ thi liền bắt đầu, các thí sinh từ nhiều nơi khác nhau ùa vào kinh thành, rộn ràng, nhốn nháo, phi thường náo nhiệt, mà ở phủ Quốc công cũng bắt đầu sẵn sàng đếm ngược thời gian sinh của Giang Nhã Phù.
Phòng sinh sớm đã chuẩn bị tốt, gọi đến hai bà mụ tốt nhất trong kinh thành đến phủ chờ, ăn uống ngủ nghỉ đều bao hết. Dược liệu, dụng cụ đỡ đẻ đều đã sẵn sàng.
Thời Phái biết thời điểm kiếp trước nàng sinh khó, bởi vậy so với quốc công phu nhân còn khẩn trương hơn, thực ra tâm trạng Giang Nhã Phù đang tốt, bị bộ dáng khẩn trương của chàng cũng bất an theo.
Thời Phái vẽ vẽ không ngừng trên mặt đất “Ta nhớ còn thiếu cái gì… Là cái gì ta?”
Giang Nhã Phù chịu không nổi “Chàng lại đây cho ta! Ngồi xuống!”
Thời Phái tuân mệnh, đi qua ngồi, tự giác nhấc một chân nàng lên xoa nhẹ, còn lầm bầm “Rốt cuộc là quên cái gì chứ?”
“Chàng chuẩn bị tương đối rồi, cứ thế này làm ta cũng khẩn trương theo. Đã biết rõ tiểu Đầu nhất ra đời bình yên, không biết chàng còn khẩn trương cái gì nữa.”
Thời Phái lấy lại tinh thần, ngơ ngẩn nhìn nàng “Sợ nàng chịu khổ thôi, sợ xuất hiện vạn nhất… Lần đầu ra trận giết địch cũng chưa có sợ như thế này.”
Hốc mắt Giang Nhã Phù nóng lên “Đồ ngốc, sẽ không có việc gì. Chàng là cha nó, phải cho ta tin tưởng, không thể khiến ta nhụt chí được.”
Bất an ấy lúc này mới được chàng áp xuống. Nháy mắt Giang Nhã Phù cảm thấy, đôi khi dỗ nam nhân so với hài tử còn mệt hơn.
Ngày một tháng hai cùng kiếp trước giống nhau, mặc dù có cẩn thận hơn, Giang Nhã Phù như cũ sinh sớm một ít ngày.
Thời Phái muốn theo vào phòng sinh bị Giang Nhã Phù cự tuyệt, nói về sau còn ra chiến trường, vào phòng sinh sẽ mang theo điềm xấu, nàng tình nguyện mình chịu khổ cũng không muốn chàng làm điều mạo hiểm đó.
Nhịn đau trấn an chàng vài câu nhưng không cố được lâu, cuối cùng Quốc công phu nhân tự ra bên ngoài nhìn, phòng ngừa chàng tùy thời điểm vọt vào.
Cách cửa chắn một tấm rèm dày và nặng, Thời Phái nghe rõ ràng tiếng hô đau bên trong, âm thanh như xé rách tâm chàng. Là lần đầu có xem nữ nhân sinh hài tử, chàng biết nữ nhân hoài thai vất vả, sinh con đầy gian nan, lại không nghĩ là cái dạng thảm thiết này.
Mà kiếp trước chỉ mình nàng trải qua, nàng có bao nhiêu đau đớn? Có bao nhiêu sợ hãi đây? Nỗi thẹn lúc này càng tăng dữ dội trong lòng chàng.
“Nhã Phù! Ta ở ngoài cửa, nàng đừng có sợ.”
Quốc công phu nhân nghe thanh âm con trai khác thường, quay đầu xem liền giật mình, đứa nhi tử ít lộ biểu tình bên ngoài, lúc này đang khóc… Khóc…
Lúc nhỏ bướng bỉnh, bị cha dùng cây đánh cũng không thấy rơi một giọt nước mắt, vậy mà...
Ai! Duyên phận thật thần kỳ, khẳng định cặp oan gia này cả đời sẽ tốt đẹp, không cần bà phải lao khổ tâm can.
Quốc công phu nhân làm bộ không phát hiện nhi tử khóc, đi nhà bếp xem chuẩn bị thế nào rồi, để lại không gian này cho chàng.
Canh nhân sâm trăm năm sớm chuẩn bị tốt, nhân sâm cắt miếng cũng có, mỗi khi sức lực Giang Nhã Phù không đủ khi liền uống một ngụm, không như kiếp trước bị tra tấn đến cùng cực.
Dường như tiểu Đầu nhất hiểu chuyện, cũng không lăn lộn quá lâu, sau khi Giang Nhã Phù thét một tiếng chói tai liền được sinh ra.
Quá trình sinh sản thuận lợi dị thường, nửa ngày liền sinh xong, nhưng đối với Thời Phái nửa ngày này chẳng khác nào nửa năm cả, biết bao lần chàng muốn trực tiếp đi vào. Nhưng vừa muốn xốc rèm cửa lên, Giang Nhã Phù như cảm ứng được điều đó liền lấy chén sứ trên đầu giường ném qua, bảo chàng cút đi.
Tỉnh lại, Giang Nhã Phù phát hiện mình đã ở chính phòng, trong này có để ngọn đèn sáng mờ nhạt, Thời Phái đang dựa đầu trên giường, ở giữa là một con khỉ nhỏ nhăn dúm nằm.
“Nàng tỉnh?” Thời Phái phát hiện nàng tỉnh, nhanh xuống xuống giường bưng lại cho nàng một ly nước ấm.
Trên môi nở nụ cười ôn nhu vui vẻ “Khát nước không? Nàng đã vất vả rồi. Hắn là nhi tử tiểu Đầu nhất của chúng ta! Ta đã kiểm tra, trên mông có một cái bớt màu đỏ.”
Giang Nhã Phù uống nước xong khôi phục không ít sức lực, liếc chàng một cái “Nhi tử mình còn cần xem bớt phân biệt cũng chỉ có chàng.”
Trong mắt nàng đong đầy yêu thương bế lấy nhi tử, không cần phân biệt, đích xác đây là tiểu Đầu nhất lại đầu thai làm hài tử của nàng. Biết ở cữ không nên khóc, nhưng nước mắt cứ thế rơi không thể nào ngăn được.
Thời Phái ôm bờ vai con, trong lòng phát sinh vô số gợn sóng “Không khóc, hẳn là cao hứng mới đúng. Nàng nhìn hắn xem, có phải con đang cười đúng không?”
- -- ------ ------ ----
Tác giả có lời muốn nói: Hô... Hoan nghênh nhắn lại ha, mỗi một cái đều có nghiêm túc xem, còn có ta tưởng nói, các ngươi quá thông minh ~~ kinh hỉ còn không có viết đến.. Ta buổi tối tranh thủ lại phát điểm nhi
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...