Ngày Mai Liền Hòa Ly

Khi Thời Phái tiến vào Giang Nhã Phù đã tỉnh, chỉ là đang nằm suy yếu trên giường, Tôn mụ mụ thấy chàng vào liền ra ý bảo Mộc Lưu Phi cùng bà đi ra ngoài. Thấy thiếu gia vẫn còn nổi nóng, bà không dám mở mồm khuyên bảo, sợ tạo nên hiệu quả ngược.

Thời Phái âm u đứng ở đầu giường, vừa rồi ánh nhìn có chút kém có thể dọa sợ nữ nhân câu hồn đi mất, trong lòng đương ngứa không có cái để gãi. Hai đời cũng chưa thấy nàng có thời điểm yếu đuối như vậy, vì Chu Hi mà bộc lộ ra!

“Hắn đối với nàng rất quan trọng sao?” Câu hỏi lạnh băng phát ra khỏi môi, cả người chàng như tê dại, máu huyết dường như ngưng chảy.

Khóe mắt Giang Nhã Phù trượt xuống một hàng nước mắt, nàng không nghĩ sẽ té xỉu khoa trương như vậy, trong khi nàng chưa kịp phòng bị nghe được Chu Hi như cũ muốn bước vào vũng bùn ấy, nháy mắt như đánh sâu vào tâm nàng, nôn nóng cùng phẫn nộ đột ngột dâng trào.

Nàng không nghĩ dấu diếm cảm thụ bản thân, nhìn bộ dáng nàng cũng không dấu diếm được, Chu Hi đối với nàng rất quan trọng, giống như phụ thân, ca ca, tẩu tử đều quan trọng, cùng bọn họ có lẽ hơi bất đồng một chút.

Thời Phái thấy nàng nhắm mắt lại, một bộ thái độ cam chịu, hai quyền nắm chặt, hít sâu một hơi.

“Hắn chính là người quan trọng nhất trong lòng nàng?”

Giang Nhã Phù vẫn im lặng, chỉ nhẹ nhàng lắc đầu.

Khẩu khí kia trong lòng Thời Phái được giảm bớt, đến bên người nàng ngồi xuống, lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho nàng, một lúc sau thở dài “Vì cái gì nàng hà tất phải như vậy?”

Nên nhắc nhở đã nhắc nhở, người khác không để trong lòng nàng có thể làm sao bây giờ? Phỏng chừng Chu Hi đem lời nàng nói xem như thần trí mê sảng của hài nữ hài tử mà thôi, chàng không biết là nàng trùng sinh.

Tự dưng nói một câu không thể cưới liền không cưới? Sao có đạo lý đó được.

Thời Phái thoáng bình tĩnh lại, nghĩ đến đây đáy lòng bỗng sinh ra một tia vui sướng, Chu Hi nhanh như vậy liền cùng Diệp Tri Tri qua lại, nghĩ đến hắn trong lòng Giang Nhã Phù không phải là người quan trọng nhất, hoặc là do hắn mang nặng thù nhà cùng khát vọng to lớn kia.


Nếu suy đoán này không lầm, chàng thật sự có chút coi thường hắn.

Thời Phái đặt mình vào hoàn cảnh người khác nghĩ nghĩ, nếu chàng là Chu Hi, đã thích Giang Nhã Phù sẽ không để người khác cướp mất, cho dù không thân thích, cho dù con đường phía trước khá gian nan, chàng sớm đem nàng cưới về, cùng nâng đỡ lẫn nhau qua năm tháng ngày dài cho đến khi già đi.

Nghĩ đến đây Thời Phái bừng tỉnh, nếu là như vậy, lúc trước tình cảm mình đối với Hứa Triển Nhan chưa đạt tới trình độ thật lòng muốn cưới hỏi. Khi đó chàng có thích, một cô nương xinh đẹp cùng nhiều tài năng vượt trội ai mà không động tâm? Nhưng khi biết tâm tư nàng, chàng bị mất mát mấy ngày rồi đem chuyện này buông xuống.

Mấy ngày sau, mẫu thân nói đã tìm cho chàng một mối hôn nhân tương đối, là nữ nhi của Giang Sóng Thiên, tên là Nhã Phù nhỏ hơn chàng hai tuổi, tính tình ôn nhu rất là đáng yêu. Đối với gương mặt nàng, chàng chỉ có chút ấn tượng mơ hồ nhưng với sườn mặt tươi cười ấy thì lại khắc sâu ấn tượng.

Đó là trong một lần tụ hội chàng uống nhiều hơn mấy chén, nên đi ra hậu hoa viên hít thở chút không khí, đến chỗ núi giả nghe được tiếng người sợ hãi nói nhỏ.

Giang Nhã Phù đang cùng Trương Nhị tiểu thư ngồi xổm trên mặt đất, cả hai châu đầu vào nhau, nàng cầm khăn giúp Trương Nhị tinh tế lau làn váy, trong miệng càm ràm “Ngươi thật không cẩn thận, đi đường có thể đem bùn bắn lên váy, thực chỉ có ngươi làm được.”

Trương Nhị ngượng ngùng trả lời “Ta không nghĩ bị như vậy, từ nhỏ ta vẫn đi như vậy có gì không đúng sao?”

“Được được, ngươi đừng có gấp, ta giúp ngươi lau, bảo đảm lau sạch. Chờ khi chúng ta ra lại ngoài kia, vết nước khô đi cũng không ai nhận ra đâu.”

“Hắc hắc, Nhã Phù thật tốt, chưa bao giờ chê ta phiền, cũng không chê nhà ta thấp kém.”

Thời Phái thấy gương mặt nghiên của cô nương kia, nghe xong lời này nàng nở nụ cười đắc ý, tựa như hương quỳnh nở về đêm.

Chàng không lên tiếng, liền tránh đi nơi đó thực mau.


Mẫu thân nhắc tới nữ nhi Giang gia, chàng liền nghĩ tới bóng dáng đó, nên rất thống khoái liền đáp ứng “Con đồng ý, là nàng đi.” Chàng còn nhớ rõ lúc ấy mẫu thân kinh ngạc cỡ nào, nghe nói bà đã chuẩn bị cả một sọt lời khuyên muốn chàng đáp ứng, không nghĩ lại thuận lợi như vậy, không cần bà phải nhiều lời.

Giang Nhã Phù cảm giác được khăn tay nhẹ nhàn lau trên mặt, giương đôi mắt phức tạp nghĩ. Đúng vậy, sao nàng hà tất phải như vậy? Mọi người đều có mệnh số cả, tựa như nàng cùng Thời Phái, trùng sinh không phải là cùng ở bên nhau sao?

“Nhã Phù, nàng và hắn cùng lớn lên…” Nói lên câu này tâm Thời Phái không khỏi khó chịu, cùng nhau lớn lên, bốn chữ này thực đáng giận cỡ nào!

“Cả hai cùng nhau lớn lên, nàng hẳn hiểu biết con người hắn. Tuy ta cùng hắn không có giao tình gì, nhưng xem người thực chuẩn. Nàng ngẫm lại xem, giả sử đem hết thảy sự việc sẽ phát sinh tương lai nói cho hắn hiểu… Được, xem như hắn cũng trùng sinh tới, lấy tính cách hắn, nàng cảm thấy hắn sẽ chọn lựa con đường nào? Theo ta thấy, cho dù hắn cón biết, chỉ sợ hiện tại hắn như cũ lựa con đường không khác trước mấy.”

Lời chàng nói Giang Nhã Phù nghe rồi, nửa ngày vẫn không lên tiếng, Thời Phái không nghĩ nàng sẽ đáp lại thì nghe được nàng nói “Chàng nói rất đúng, có thể huynh ấy vẫn chọn con đường như vậy. Nhưng ta không phục! Nếu không thay đổi được gì, ông trời cho chúng ta trở về làm cái gì? Kiếp trước những người này chịu đựng thống khổ đầy vất vả, chẳng lẽ trùng sinh một lần cái gì cũng không làm được, trơ mắt nhìn những thảm cảnh phát sinh lần thứ hai sao?”

“Nhã Phù, không thể nói như vậy, khẳng định chúng ta có thể thay đổi một ít. Có một số việc con người thắng được ông trời, nhưng có một số việc lại không thể, đó chính là nhân tâm, nếu là ý nghĩ của hắn, nàng có biện pháp nào sao? Chính ông trời cũng không có cách.”

Giang Nhã Phù liền nắm cánh tay chàng ngồi dậy, dựa vào đầu giường cùng lý luận “Vậy chuyện Hứa Triển Nhan thì sao? Chàng tìm giải dược cho nàng, không phải hy vọng nàng chịu ít đi chút thống khổ sao?”

Thời Phái bật cười “Đây là hai chuyện khác nhau, tìm thuốc giải vẫn trong khả năng ta làm được, đối với ta mà nói dễ như trở bàn tay, không cần bất luận kẻ nào phải đưa ra chọn lựa. Chuyện Chu Hi lại khác, dựa vào cái gì hắn phải nghe nàng một câu không có lý do? Trước mắt Diệp Tri Tri có thể cho hắn những thứ hắn cần nhất.”

“Được, xem như chàng nói đúng đi. Vậy ta hỏi chàng, chuyện về sau của Hứa Triển Nhan thì thế nào? So với kiếp trước lựa chọn ấy khẳng định là không cao minh? Vậy chàng sẽ làm như thế nào? Ngày đó chàng hỏi ta, nếu Chu Hi xảy ra chuyện ta có hay không thờ ơ, ta nói sẽ không, hiện tại sự tình mấu chốt đến ta càng khẳng định chắc chắn, sẽ không! Như vậy xem ra ta và chàng đều giống nhau, cũng coi như đã lý giải cho chàng vài phần.”

Rốt cuộc được nàng lý giải, Thời Phái không cảm thấy cao hứng chút nào “Lần trước chuyện giải dược làm xôn xao dư luận, ta sẽ không tiếp tục làm chuyện ngu xuẩn như vậy. Hơn nữa sau đó ta cũng không có bất luận cái trợ giúp gì đối với Hứa đại nhân tìm giải dược, cũng giúp ta minh bạch, nhiều chuyện kiếp trước đại khái hướng đi sẽ không đổi. Hứa Triển Nhan cùng Chu Hi là cùng loại người, có lẽ vào thời điểm nào đó ta sẽ nghĩ cách nhắc nhở nàng ta vài thứ, sẽ không vì chuyện của nàng ta mà động tâm. Mệnh là trời định, con đường chính bản thân tự đi, có thể nhắc nhở vài câu đã là tận tình tận nghĩa rồi, kết quả ta không quản được, cũng không phải chuyện ta nên quản.”

Giang Nhã Phù bị chàng nói một phen ngơ ngẩn, thì ra chàng đã nghĩ thấu đáo như vậy sao? Nhưng Chu Hi đối với nàng không thể không can hệ như Hứa Triển Nhan, cho dù có một khả năng nhỏ, nàng không nghĩ để chàng lại chịu khổ như vậy.


Lúc đầu đích xác Diệp gia giúp chàng trợ lực không nhỏ, nhưng sau nơi doanh trận Diệp đại nhân sập, trợ lực này liền thành tai nạn! Bản nhân Chu Hi không có tham dự, nhưng Diệp Tri Tri là nương tử chàng, cùng sống dưới mái nhà, rất nhiều tin tức càng là bù đắp nhau, cho nên lập trường chàng chân chính thế nào cũng không quan trọng.

Cuối cùng Diệp gia cùng Chu gia bị phán tội lưu đày, hướng đi đầy gian khổ và lạnh lẽo, hài tử duy nhất của chàng cùng Diệp Tri Tri bệnh chết trên đường. Tới nơi chịu khổ sai, cuộc sống khắc nghiệt hơn nô bộc, Diệp đại nhân nhanh chóng chết đi, một người như Diệp Tri Tri cũng thay đổi hoàn toàn. Không còn tôn nghiêm thiên kim tiểu thư, bắt đầu công kích Chu Hi không bản lĩnh, đem hết thảy sai lầm đổ trên đầu chàng.

Thậm chí vì mỗi ngày thoải mái hơn, nàng còn tư tình cùng quản lý địa phương nơi đó.

Chu Hi đem hết thảy đều xem trong mắt, nhưng lựa chọn ẩn nhẫn, giống như chờ cơ hội thích hợp sẽ phát động.

Ở nơi lưu đày hơn mười năm rốt cuộc chàng cũng chờ tới cơ hội, năm ấy Đại Hạ các nơi nhân họa, thiên tai không ngừng, hoàng đế cùng các đại thần gấp đến sứt đầu mẻ trán, không biết thế nào tốt nhất, bạc dùng đánh giặc không đủ đào đâu ra mà cứu tế.

Ngay lúc dầu sôi lửa bỏng, hoàng đế đột nhiên thu được một phong thư thật dày sổ con, đó là tâm huyết Chu Hi viết ra phương lược cứu quốc, bên trong tường thuật đầy đủ biện pháp thỏa đáng nhất, hơn nữa lấy mệnh đảm bảo biện pháp viết ra nhất định có thể thi hành.

Đây là lúc chàng làm việc ngẫu nhiên cứu được một mạng tiểu tử, nghe xong Chu Hi nói, hắn giúp chàng đưa đến kinh thành, trải qua không biết là bao trắc trở. Đến phủ Trấn Quốc Công cầu kiến Quốc công phu nhân, nàng tự mình đem sổ con đưa vào cung, lúc này may mắn mới được hoàng đế nhìn đến.

Hoàng đế rất vui mừng, cho rằng người viết ra sổ con này là một thần tử tốt có tài trị thế, hỏi ra, không ai khác chính là Trạng Nguyên Chu Hi năm đó vang danh kinh thành, con rể Diệp Quốc Thành, ái đồ Giang Sóng Thiên… hoàng đế lập tức hạ thánh chỉ, điều cả nhà Chu Hi hồi kinh, vì chàng sửa lại án xử sai.

Từ đây Chu Hi mới thoát khỏi mười mấy năm đau khổ, từng bước đi lên đỉnh quyền lợi.

Nhưng nội trạch chàng không yên tĩnh, chàng cùng Diệp Tri Tri đã không thể cùng hoạn nạn, phú quý cũng không thể cùng hưởng, trải qua nhiều sự tình, vốn dĩ cảm tình bọn họ bắt đầu không đơn thuần rồi.

Một lần nữa Diệp Tri Tri trở thành Chu phu nhân cao cao tại thượng, bọn họ lại vẫn luôn không có hài tử, Chu Hi nạp thêm mấy thiếp thất, trong nhà không một ngày bình an.

Rốt cuộc đêm trước Giang Nhã Phù cùng Thời Phái cãi nhau trùng sinh, thời trẻ Diệp Tri Tri chịu đông lạnh lưu lại bệnh căn lìa đời. Cũng chính là lúc Thời Phái phát hiện khối ngọc bội kia, vô pháp ngăn chặn cơn giận hỏi nàng ‘có phải hay không nhớ thương người nọ đã chết nương tử, nàng muốn hòa li gả qua đó?’

Trương Bình không dám trì hoãn liền đem đại phu trở về, từ hồi ức Giang Nhã Phù thoát ra, đưa tay đại phu bắt mạch.


“Thế tử yên tâm, Thiếu phu nhân không đáng ngại, chỉ là khó thở công tâm, xém động thai khí, uống hai toa dược tĩnh dưỡng liền sẽ tốt. Còn hơn hai tháng sẽ sinh, trong khoảng thời gian này thiếu phu nhân tốt nhất nằm nhiều trên giường tĩnh dưỡng, mỗi ngày tản bộ chốc lát trong viện đều có thể. Đã đến tháng này cần phải cố gắng hơn nữa, ngàn vạn lần cần thật cẩn thận.”

Nghe lời lão đại phu nói thấm thía, Tôn mụ mụ cho khám phí thật dày, tự mình tiễn ra cửa.

Người ngoài rời đi, phòng trong còn lại phu thê hai người, mày Giang Nhã Phù vẫn chưa giãn, nàng ngưng mi nói “Không được, vô luận thế nào ta cũng muốn gặp huynh ấy một lần, bằng không nằm mơ ta đều sống không yên ổn.”

Lập tức Thời Phái lại bị nàng làm nổi giận, thanh âm cất cao “Vừa rồi lời nói đại phu nàng không nghe sao? Đã như vậy rồi còn muốn đi gặp hắn nữa? Nàng có nghĩ tới tiểu Đầu nhất hay không? Tốt xấu cũng là một hài tử, nàng đi đâu tìm ra hắn?” Mặc dù tái sinh một trăm hài tử cũng không phải là tiểu Đầu nhất nữa.

Chàng rống, Giang Nhã Phù cũng rống “Vậy chàng nói ta phải làm sao bây giờ? Chẳng lẽ ta không nói rõ cho huynh ấy hiểu, nhìn huynh ấy đi tìm cái chết sao?”

Sống hai đời lần đầu tiên tới nay Thời Phái thấy nàng gào rống như vậy, không thể tiếp nhận nháy mắt chàng bất động. Thật tốt, nàng càng lúc càng lợi hại, dám hướng chàng rống? Chu Hi sống hay chết liên quan chàng cái rắm gì? Hết thảy đều là do hắn tạo thành cả!

Giang Nhã Phù rống xong cũng ngây ngẩn cả người, nhưng kiên định nói “Ta không thể đi gặp huynh ấy, vậy khiến huynh ấy tới gặp ta, tóm lại ta cần phải nói rõ ràng với huynh ấy.” Nói xong nàng liền xoay đầu đi không nhìn chàng, gương mặt tức giận, hiển nhiên là tính bướng bỉnh phát tác.

Với tính khí này chàng thật sự không có biện pháp nào đối với nàng, nghiến răng, không tình nguyện nói “Nàng ở nhà nghỉ ngơi, một bước cũng không cho phép nhúc nhích! Ta đi gặp hắn, nếu hắn còn nghĩ muốn cưới Diệp Tri Tri ta liền băm hắn, được chưa?

Khóe miệng Giang Nhã Phù rốt cuộc lơi lỏng, quay đầu hướng chàng nở nụ cười “Được!”

- -- ------ ------

Tác giả có lời muốn nói: Này chương mang nhập chân tình thật cảm, viết ta não nhân nhi đau. Tiểu mùng một a ngươi mau tới đi, cũng hảo cho ngươi này nháo tâm cha mẹ điều hòa một chút.

Nhìn đại gia nhắn lại, ta sẽ nghiêm túc tự hỏi, ân hừ

Đột phát kỳ tưởng, nếu có một thiên Diệp Tri Tri trùng sinh văn…… Tính, nàng bản chất quá tra.


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui