An Nhu ngồi thẫn thờ như pho tượng,mất đi một con gà đối với cậu như ất đi cả một gia tài.
Cậu ngồi trên ghế sofa, miện liên tục lảm nhảm.
" Mất gà rồi, mất thật rồi"
Vương Hoán ngồi ở bên cạnh, thật lòng không biết an ủi thế nào.
Chỉ có thể ra sức dỗ dành cậu.
" Được rồi, An Nhu à! Em bình tĩnh lại nào.
Chuyện đâu còn có đó, em hiện tại đang ở nhà anh.
Làm sao mẹ có thể đánh em được?"
An Nhu vẫn khóc thút thít sợ hãi, Vương Hoán hết cách.
Đành phải hỏi cậu.
" Vậy em muốn thế nào?"
An Nhu nắm chặt góc áo hắn, mãi một lúc sau mới đáp.
" Một...một lát nữa.
Anh có thể gọi điện cho mẹ em nói rõ sự thật được không? Nếu anh nói mẹ sẽ đỡ tức giận hơn, ở quê...một con gà thôi cũng quí lắm"
Trước khi đi, mẹ đã dặn cậu không biết bao nhiêu lần phải mang theo con gà đến cho Vương Hoán, vậy mà...cái đầu óc này thật muốn mang đi vứt bỏ.
Vương Hoán không trách An Nhu, ngược lại còn muốn bảo vệ cậu hơn nữa.
Kiếp trước, An Nhu sống trong đau khổ nhưng lúc nào cũng nói dối cha mẹ rằng mình sống tốt.
Đến khi mọi chuyện vỡ lẽ, cha mẹ vợ còn không những trách mắng hắn ngược lại còn bảo An Nhu chăm sóc anh thật tốt, không được bỏ đi trong lúc bản thân hắn bất lực như thế nào.
Có thể thấy, bản tính thật thà hiền lành này là do thừa hưởng từ chính cha mẹ cậu.
Vương Hoán thấy An Nhu vẫn còn sợ hãi, hắn nắm nhẹ bàn tay cậu.
Vừa nắn vừa xoa, còn không quên nói.
" Được rồi, đừng sợ nữa.
Em có nhớ số điện thoại của cha mẹ? Đưa anh xem, anh gọi cho hai bác"
" Có! Em có "
Cậu vội gật đầu, từ trong túi quần lấy ra một mảnh giấy nhỏ trong đó có ghi số điện thoại.
Vương Hoán nhìn cậu không nói gì, chỉ xoa đầu cậu trấn an.
" Đừng sợ, có anh bảo vệ em"
Cái xoa đầu kia thật ấm áp làm sao, lần đầu tiên ngoại trừ cha mẹ ra thì đây là người đối tốt với cậu.
An Nhu là một nhóc con chỉ mới tròn mười tám tuổi, gia đình cậu thuộc loại nghèo khó ở trong quê.
An Nhu học xong cấp hai thì nghỉ ở nhà phụ việc cha mẹ, nhóc con này hơi ngốc nghếch lại hay quên so với bạn cùng trang lứa.
Cho nên không ai muốn chơi với cậu.
Sở dĩ, cậu thừa biết mình lên thành phố với mục đích gì.
Nhưng đó lại là những lời hứa do người lớn tạo ra, cậu và Vương Hoán là người phải thực hiện.
Nhưng mẹ cậu đã dặn rằng.
" Dù gì thì nhà người ta cũng giàu.
Nếu cậu ấy không thích hoặc không đối tốt với con thì về đây với cha mẹ.
Chúng ta làm ruộng kiếm ăn qua ngày cũng được, đừng ham giàu sang mà quên đi chính mình"
An Nhu nhớ những lời này, cho nên lúc đi lên thành phố cậu cũng không hề nặng nhọc chuyện cưới xin.
Chỉ là năm tháng qua, dù kiếp này hay kiếp trước.
An Nhu vẫn nguyện ý yêu Vương Hoán thật lòng, không vì giàu sang mà bỏ đi người kia.
Vương Hoán này đối với cậu cũng thật tốt, vừa nhẹ nhàng vừa An Nhu...cậu thích lắm.
Vương Hoán một tay rút điện thoại, một tay nắm lấy An Nhu.
Một lúc sau, đầu dây bên kia đã mắt máy.
" Xin chào, nhà họ An xin nghe"
Bên kia là một giọng người phụ nữ phát ra, có thể biết được đây chính là mẹ của An Nhu.
Hắn ngồi thẳng lưng, dõng dạc thưa.
" Chào bác gái, con là Vương Hoán.
Hiện tại An Nhu đã đến nhà con rồi ạ"
Vừa nghe đến Vương Hoán, giọng nói bà An dịu nhẹ đi nhiều.
Còn không quên cười thân thiện đáp.
" Ôi, là Vương Hoán sao? Thật tốt quá.
An Nhu của ta có làm gì mất lòng con không? Nó từ dưới quê lên, nhiều điều chưa biết.
Mong con bỏ qua cho nó nhé.
À! Mà con đã nhận được con gà ta gửi chưa?"
Vương Hoán cười cười, sự nhiệt tình của những con người chân chất khiến hắn cảm thấy được lòng biết bao nhiêu.
Không những thế, người phụ nữ này sắp thành mẹ vợ của hắn khiến Vương Hoán càng thêm kính trọng.
" An Nhu rất ngoan, rất biết nghe lời.
Sau này An Nhu cứ để con chăm sóc.
Còn con gà...!Con đã đưa cho dì giúp việc làm rồi ạ, trưa nay chúng con sẽ ăn canh gà do chính bác gửi, như vậy có được không ạ?"
" Được chứ! Như thế lại càng tốt quá, An Nhu hơi ngốc nghếch nhưng nó làm việc nhà giỏi lắm...!Hy vọng sau này con đối tốt với nó"
" Đều là người một nhà, bác đừng khách sáo.
Con sẽ chăm em ấy thật tốt"
Kiếp trước hắn đã lỡ hẹn rất nhiều, kiếp này...!An Nhu sẽ được hạnh phúc.
Hai người nói chuyện một hồi nữa cũng tắt máy, An Nhu trố mắt nhìn hắn.
" Sao anh lại nói dối mẹ?"
Vương Hoán nháy mắt, còn thong thả trả lời.
" Mẹ có lòng tặng gà cho anh, mà em lại làm mất.
Nếu nói ra em sẽ bị mắng, mà mẹ cũng buồn.
Tốt nhất chúng ta cứ làm cho mẹ vui trước đã"
An Nhu gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Vương Hoán còn nói thêm.
" Ngoan, sau này có anh bao che.
Muốn làm gì cũng được"
Nghe đến đây, cậu cười hì hì mãi không thôi.
Bỗng nhiên, một âm thanh quen thuộc vang lên.
Vị khách nào đó không mời mà đến.
Bing boong!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...