Ngày Mà Anh Đến

10

Tôi ở trong phòng bệnh không lâu, không ngờ Mạnh Viện lại đến tìm tôi.

Trong nhà hẳn đã dặn dò cô ấy rồi, khi gặp tôi, Mạnh Viện không còn kiêu ngạo như trước nữa. Nhưng dù có hạ thấp vóc người của mình thì địa vị của tôi cũng không thể ngang hàng với cô ấy được, nên khi tôi đã nằm trên giường rồi cũng vậy. Mạnh Viện vẫn đứng đó, bình tĩnh và thờ ơ nhìn tôi. Một lúc lâu sau, cô ấy mới nói.

“Tôi xin lỗi vì sự vô lý của mình, nhưng Quý Thầm, tôi sẽ không bao giờ buông tay.”

Tôi chỉ vào cái chân được bọc trong thạch cao.

“Cô hẳn biết tại sao chúng tôi lại nằm ở đây.”

Mạnh Viện dừng lại, cúi đầu xuống, vẻ mặt rất khó chịu. Nhưng rất nhanh sau đó cô ấy đã lấy lại được sự tự tin trước đây.

“Lợi ích to lớn của việc khi ở bên tôi có thể mang lại những gì, sẽ khiến anh ấy phải cân nhắc lại.”

“Nhưng, nếu lấy tiền để giữ được trái tim một người đàn ông, làm sao cô có thể đảm bảo được anh ta sẽ vẫn giống như trước, khi cô đã không còn giá trị sử dụng nữa. Chứ đừng nói đến Quý Thâm không thiếu tiền.”

Cô ấy lại liếc mắt nhìn tôi, không hiểu được.

“Chị thật sự cho rằng chị xứng với anh ấy hay sao?”

“Trên đời này không có xứng hay không, chỉ có bằng lòng, hay không muốn. Cũng giống như Quý Thâm, anh ấy sẵn sàng nhường cơ hội sống cho tôi lúc sinh tử. Đây là chuyện của bảy năm trước, bảy năm sau cũng như vậy, tôi không có ý khoe khoang, đây là sự thật.”

Người ta thường nói, khi tình địch gặp nhau sẽ vô cùng ghen tị, nhưng nếu bạn chắc chắn bạn thắng, tự nhiên bạn sẽ bình tĩnh lại.

Tôi không muốn dây dưa gì với Mạnh Viễn nữa, cách tốt nhất để quên đi tình cũ là tìm tình yêu mới.

Nếu Mạnh Viện không thể buông bỏ được Quý Thâm, vậy tôi mãi mãi ở thế đối đầu với nhà họ Mạnh. Nói cách khác, nhà họ Quý và nhà họ Mạnh rồi sẽ trở thành đối thủ cạnh tranh, mà tôi có tài đức gì tạo ra cục diện này được?

Vậy nên, đây sẽ là sự khởi đầu của một mối tình lãng mạn.

Một cái bẫy dụ dỗ Mạnh Viện vào tình yêu.

Khi tôi tức giận đến làm mức Mạnh Viện không kìm chế được mà rời khỏi đây, thì Hà Lạc sẽ xuất hiện.

Hắn và Mạnh Viện sẽ bất ngờ đụng phải, chiếc túi xách bị rơi tạo cơ hội cho đầu ngón tay họ chạm vào nhau. Chàng trai hiền lành, tốt bụng, có mùi xà phòng dễ chịu, sảng khoái như nước chanh mùa hè.

Vì lý do này, tôi đã rất nỗ lực trong việc lựa chọn nước hoa.

Xây cây cầu rồi và để phần còn lại cho số phận.


Hà Lạc cũng được coi là thanh niên khôi ngô, và Mạnh Viện, người bị Quý Thâm từ chối nhiều lần, sao mà không cần sự an ủi được cơ chứ.

Quý Thâm nói, tôi có nhiều ý tưởng ghê cơ, tôi chỉ có thể nhe răng nhét chân vào bàn tay dày rộng của Quý Thâm. Thời tiết càng ngày càng lạnh, nhiệt độ ở lòng bàn tay cậu ấy có thể nhanh chóng làm ấm chân.

Tiếp đó, bôi thuốc thúc đẩy tuần hoàn máu và nhanh tan máu bầm, để chân không cử động nhiều ngày thì sẽ nhanh chóng khỏi bệnh.

Quý Thâm không bị thương nặng lắm, nhìn thấy đáng sợ vậy thôi chứ khỏi nhanh hơn tôi.

Ngày đó, sau khi Mạnh Viện đi không lâu thì cậu ấy sai người đón tôi, có thể là sợ tôi đi gây chuyện, bảo tôi yên tâm ở nhà chờ đợi.

Sang hôm sau, cậu ấy đã xách trứng gà đứng ở cửa.

Tóc mái phủ xuống che phủ đôi mắt, còn khóe môi thì nhếch lên một độ cong nhẹ.

Mặc dù cậu ấy đã cố gắng biểu hiện rằng không có chuyện gì xảy ra cả, nhưng tôi vẫn không yên tâm.

“Đừng gạt em, người tông chúng ta là ai?”

“Chưa tìm ra.”

Tôi giơ đũa uy hiếp cậu ấy: “Nói mau!”

Quý Thâm thở dài, xoa xoa hai đầu lông mày.

“Để ba anh xử lý đi.”

“Ngoại trừ chuyện đó, chắc chắn nhà họ Mạnh sẽ giao người cho chú Quý xử lý. Sở dĩ rắc rối như thế này là vì người đó bỏ chạy rồi.”

“Em thật là.” Quý Thâm cắn môi dưới. “Thông minh.”

“Là kẻ thù của anh hả?”

Quý Thâm đặt đũa xuống, nhìn chằm chằm vào mắt tôi.

“Là kẻ thù của em.”

Khoảnh khắc ấy, trong đầu tôi hiện lên rõ hình bóng của một người.

Tôi giật mình, lòng đỏ trứng chưa chín chảy đầy tay tôi.

Quý Thâm kéo tay tôi, lau sạch sẽ.


Cậu ấy cụng trán tôi, thì thầm một câu: “Đừng sợ.”

Đó là cơn ác mộng thời niên thiếu của tôi, dù cho tôi đã vượt qua nó. Nhưng sau bao nhiêu năm, nó vẫn khiến tôi rùng mình khi một lần nữa hiển hiện trước mắt.

Nhưng tôi đã là người trưởng thành rồi.

Thời niên thiếu tôi không sợ hãi, hiện giờ tôi đã có thể tự mình đứng vững một cõi, sao có thể lùi bước được.

Tôi chỉ là, hơi sợ hãi trong giây lát mà thôi.

“Phùng Thiên Thành?”

“Ừ.”

Nhận được câu trả lời khẳng định, trái tim treo lơ lửng được thả lỏng xuống.

“Em không sợ, Quý Thâm, em không hề.”

“Ừm, em lợi hại nhất.”

Cậu ấy nói thật nhẹ nhàng, giống như lần an ủi tôi của nhiều năm về trước.

“Bạch Lộ, anh giúp em trừng trị hắn.”

Người trưởng thành xử lý công việc sẽ không cấp tiến như trẻ con, sẽ không vì một lời không lọt tai đã bắt đầu hành động như thời tuổi trẻ. Bây giờ tôi càng thích việc ngồi vào bàn, gọi món và trao đổi một cách hòa hợp hơn.

Nhưng Phùng Thiên Thành không cho tôi có cơ hội này, hắn mất tích.

Tính chất vụ này nghiêm trọng, đã báo cảnh sát lấy chứng cứ.

Camera quay rất rõ ràng, nếu không phải vì thù hận cũ, thì là đang cảnh cáo tôi. Góc quay đó, rồi trời lại mưa lớn, không quay chụp được hắn.

Về chuyện tôi và Quý Thâm ở bên nhau, chú Quý không nói gì.

Không phải là thỏa hiệp, mà giống như chuyện con cái lớn rồi không nói nổi nữa. Thay vì quản chế, chi bằng thuận theo tự nhiên.

Khu thương mại đấu thầu thành công, sắp khởi công, Quý Thâm không đi được.

Thế là tôi trở lại thị trấn nhỏ đó một mình.


Nó giống như đã thay đổi rất nhiều, lại như chẳng thay đổi gì cả.

Trường học vẫn là trường học kia, chỉ là xây mới lại. Nhưng vẫn giữ lại mấy tòa nhà cũ dùng làm ký túc xá.

Tiệm trà sữa, quán đồ ăn nhanh càng ngày càng nhiều. Nhà hát lớn trước đây cũng biến thành rạp chiếu phim, siêu thị nhỏ không còn là sự lựa chọn đầu tiên để mua sắm. Trung tâm thị trấn xây dựng quảng trường mua sắm, trước bữa cơm, sau bữa cơm mọi người thích đi dạo ở đó hơn.

Trong trí nhớ, ba đồng một chén hoành thánh đã lên sáu đồng, cô gái non nớt có thể ép ra nước kia, cũng đã trở thành người phụ nữ bị cuộc sống ép cho cong eo.

Thẩm Vi lo lắng lấy tay sửa sang lại mái tóc đang rủ xuống mặt, cô ấy về phòng lấy một cái ghế cho tôi.

Tôi còn chưa kịp ngồi xuống, bé gái đã kéo quần áo của cô ta, muốn đòi công bằng cho nó.

“Mẹ, anh trai đánh con!”

Thẩm Vi rất xấu hổ, bởi vì có người ngoài như tôi ở đây. Sự khốn khổ của cô bị nhìn không sót chút gì, mà cô con gái nhỏ làm cho sự xấu hổ ấy tăng lên thêm.

Cô ta muốn la rầy con bé, nhưng vì có tôi ở đây nên không tiện ra tay. Hai đứa nhỏ cả ngày ồn ào làm cô ta càng tiều tụy, nếp nhăn tranh nhau bò lên đuôi mắt.

Tôi rút tiền trong ví ra, bảo hai đứa nhỏ đi mua đồ ăn. Sau đó ngồi xuống, hỏi hướng đi của Phùng Thiên Thành.

Thẩm Vi nhìn tôi, đột nhiên khóc lên.

“Tôi không biết, anh ấy nói nhận được một đơn hàng, có thể kiếm nhiều tiền. Nhưng gần cả tháng nay cũng không thấy bóng dáng anh ấy.”

Tôi nôn nóng.

“Không hề liên lạc được ư?”

Thẩm Vi lắc đầu, đôi mắt sáng ngời trước kia đã không còn nhìn thấy ánh sáng nữa.

“Không liên lạc được.”

Đột nhiên, cô ta nắm lấy tay tôi.

“Bạch Lộ, chuyện khi còn nhỏ tôi xin lỗi cô, cô có thể tha thứ cho tôi được không!”

Sức tay của Thẩm Vi rất mạnh, tôi không giãy ra được. Cô ta nói như thể khóc lên, cả người hạ xuống như muốn quỳ trước mặt tôi. Nước mắt nhanh chóng ướt mặt cô ta.

“Bạch Lộ, tôi sai rồi, tôi thật sự sai rồi, cô tha thứ cho tôi đi!”

Tôi mới biết được, thì ra Thẩm Vi sống không hề tốt.

Phùng Thiên Thành ngồi trong trại cải tạo hai năm, sau khi ra ngoài liền cưới Thẩm Vi. Hắn chơi bời lêu lổng, cả ngày đi chơi với đám hồ bằng cẩu hữu. Lại tin lời đồn, cảm thấy Thẩm Vi thật sự đã làm chuyện gì đó mờ ám ở Mãn Thiên Tinh. Vậy nên thường xuyên uống rượu vào không đánh thì mắng, đến khi tỉnh táo lại thì áy náy ôm cô ta xin lỗi.

Cuộc sống cứ gian nan như vậy mà trôi qua, cho đến cách đây không lâu hắn nhận được một công việc.

Tôi đoán công việc đó chính là cho tôi một bài học.


Nhưng Phùng Thiên Thành bị phẫn nộ làm choáng váng đầu óc, có thể hắn cảm thấy những năm này trôi qua không tốt, là bởi vì tôi.

Hắn biết mình chạy không thoát, cho nên dứt khoát mất tích luôn, mang theo tiền bạc chạy trốn trong thời gian ngắn.

Tôi ở lại đây vì tôi không yên tâm.

Tôi rất hiểu Phùng Thiên Thành, hắn hận tôi như vậy, chắc chắn sẽ không buông tha cho tôi.

Nếu hắn đã xác định tôi và Quý Thâm ở chung với nhau, vậy nhất định sẽ tìm cơ hội ra tay.

Cơ hội đó chính là ngày trung tâm thương mại khởi công.

Trong buổi lễ cắt băng khánh thành, chắc chắn hắn sẽ có hành động.

Mỗi ngày tôi đều đến chỗ Thẩm Vi ngồi một lát, giúp cô ta trông đứa bé. Hoặc là thay đổi phương thức đưa chút đồ đến, để mẹ con cô ta ba bữa cơm được dễ chịu đôi chút.

Rồi mỗi đêm sẽ tám chuyện điện thoại với Quý Thâm, cậu ấy luôn hỏi tôi khi nào thì về.

Tôi luôn nói là, sắp rồi.

Ngày khởi công, Phùng Thiên Thành gọi video call.

Tôi dẫn theo hai đứa nhỏ đi vẽ tranh, Phùng Thiên Thành nói chuyện với Thẩm Vi cứ là từ biệt vậy.

Khóc lóc nước mắt nước mũi đầy mặt.

Tôi gửi tin nhắn cho Quý Thâm bảo cậu ấy báo cảnh sát, Phùng Thiên Thành xuất hiện rồi.

Sau đó ôm đứa bé nhảy vào trong màn hình.

“Phùng Thiên Thành, tốt nhất là anh không nên làm chuyện gì dại dột.”

Tôi có con tin.

Phùng Thiên Thành đơ ra, ngay cả Thẩm Vi cũng thế.

Có lẽ hắn không nghĩ tới việc tôi sẽ trực tiếp chạy tới nhà hắn, bắt con của hắn, cảnh cáo hắn đừng có làm ẩu.

Cuối câu chuyện đương nhiên là tôi ở bên Quý Thâm rồi, sự nghiệp và tình yêu, hai tay đều phải nắm chắc, hai tay đều phải cứng rắn.

Bí mật tôi viết trong nhật ký, cuối cùng không còn là bí mật nữa.

Tôi thích Quý Thâm.

Từ học kỳ một năm cấp ba, ngày cậu ấy chuyển tới, thế giới của tôi liền bừng sáng.



Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận