An Mục mệt mỏi, ghé vào ngực anh thở hổn hển, hai gò má bởi vì động tình mà ửng đỏ, giống như được bôi một lớp phấn hồng xinh đẹp, Hà Mặc Dương lưu luyến hôn rồi lại hôn, nhấc tay lên lau đi mồ hôi trên trán, vuốt lại mái tóc rối tung lộn xộn ở sau đầu cô.
Ngoài cửa sổ thỉnh thoảng vang lên tiếng pháo trúc, sáng mồng một năm mới bắt đầu với cuộc yêu, hệ thống sưởi trong phòng mở vừa đủ, Hà Mặc Dương vẫn sợ cô bị lạnh, dùng chăn lụa bọc cô thật kỹ, để cô ghé vào lồng ngực mình, An Mục uể oải tìm một tư thế thật thoải mái, không muốn thức dậy, còn muốn ngủ một lúc, tiếng chuông điện thoại lại vang lên.
Hà Mặc Dương nâng cô dậy, lấy điện thoại qua.
“Sao vậy anh?”
“Không có gì, em mệt thì ngủ tiếp đi.”
An Mục không ngốc, nhấc đầu thấy rõ trên màn hình chớp tắt báo có tin nhắn mới, cô không nói gì.
Nhà lớn họ Hà.
An Mục vốn không muốn đi, thế nhưng thái độ của Hà Mặc Dương kiên định, không chấp nhận lời từ chối của cô, ngang ngược nhét cô vào trong xe, làm cô lại nhớ đến một Hà Mặc Dương không cho phép bất cứ ai từ chối mình, hung hăng tàn nhẫn, không gì làm không được.
Đây không phải lần đầu tiên cô đến nhà lớn họ Hà, lúc nhỏ thường xuyên đến đây cùng anh Tư, anh Năm, ngay cả bác Từ quản gia cũng có chút quen biết với cô.
Sáu năm sau lại bước vào đây, cô hơi ngẩn ngơ thất thần trong chốc lát, theo thời gian,đại sảnh xa hoa vẫn tráng lệ như trước, người ở bên trong lại già hơn, chỉ có suy nghĩ cố chấp là vẫn kiên trì như trước.
Hà Mặc Dương dẫn cô bước vào, vô số ánh mắt trong đại sảnh thoáng dừng lại trên người cô, những ánh mắt này hoặc là mang theo ý cười khó hiểu, hoặc là mang theo sự khinh bỉ chỉ liếc sơ là có thể nhận ra, hoặc là chán ghét ngay cả nhìn cũng không muốn, An Mục vẫn cười nhạt chào hỏi.
Hà Mặc Dương dẫn theo cô ngồi xuống, ngồi đối diện họ chính là cha con họ Viên, bên tay trái là Hà Lâm Trung và Nhan Mỹ.
Ai cũng là cao thủ che đậy, chỉ có Viên Tịnh, cô hai họ Viên hừ một tiếng cáu kỉnh, tràn đầy chán ghét xoay mặt đi chỗ khác, An Mục cũng không thèm quan tâm, nhận lấy ly nước ấm Hà Mặc Dương đưa cho, trực tiếp xem thường bầu không khí ngưng đọng xung quanh, An Mục vốn là người ích kỷ, chỉ lo cho tâm trạng của mình, làm sao để ý đến những người khác chứ.
“Chắc là không cần con giới thiệu, đây là An Mục, là bà Hà tương lai.”
Lời nói của Hà Mặc Dương nổ tung trong phòng, An Mục cũng kinh ngạc, suýt chút nữa đánh rơi ly nước, rốt cuộc vẫn ổn định lại tâm trạng rối loạn của mình, bà Hà ư, anh lại ở trong trường hợp thế này, ngay trước mặt mọi người giới thiệu cô là bà Hà.
Chỉ trong nháy mắt, Hà Lâm Trung giỏi che đậy cũng không che đậy nổi nữa, đập bàn đứng dậy, giận dữ trừng mắt với Hà Mặc Dương, bầu không khí trong phòng lập tức nặng nề, áp lực đè nén bao phủ lên từng người với từng tâm tư khác nhau, An Mục luôn luôn sắm vai một khán giả, có lẽ trong mắt họ, cô chẳng qua là tên hề, một vở hài kịch về con quạ đen mưu tính bay lên ngọn cây thành phượng hoàng.
“Ha ha, còn có người ngoài ở đây cơ mà.” Nhan Mỹ giảng hòa kéo Hà Lâm Trung đang tức giận, “An Mục à, lâu rồi không gặp con, lại lớn thành cô gái thế này, dì và Viên Tịnh có chuẩn bị quà cho con, cùng dì lên trên xem nhé.”
An Mục hơi do dự, cuối cùng vẫn theo bà ấy lên trên, trước mặt mọi người không thể không duy trì phép tắc tối thiểu. Dường như Viên Tịnh rất ghét cô, hậm hực giậm chân đi phía trước, Nhan Mỹ thì kéo tay cô đi vào phòng.
Thật ra quà cáp chỉ là giả, chủ yếu chính là tách cô và Hà Mặc Dương ra, hôm nay đến nhà họ Hà, cô đã định liệu tình huống xấu nhất, bất quá là để cho Hà Lâm Trung chế nhạo, uy hiếp cô như sáu năm trước, cô vẫn có thể chấp nhận.
“An Mục à, đây là món quả nhỏ thôi, sau này thường xuyên về nhà với Hà Mặc Dương nhé, ba nó ngày nào cũng nhớ nó.” Đối với màn lấy lòng của Nhan Mỹ, An Mục vẫn không thể hiểu, trước kia khi anh Tư đến cũng chưa từng thấy qua bà ấy nhiệt tình như vậy, ngay cả cô chủ họ Viên cũng gạt sang một bên, thật ra có chút bất ngờ.
“Dì khách sáo quá rồi.” Đẩy trả lại món quà gặp mặt đắt tiền trong tay, lễ vật quá mức quý giá, cô nhận không nổi.
Bất kể mục đích của bà thế nào, vì thể diện hay là làm thật, An Mục xoay người, Viên Tịnh xụ mặt đừng trước lớp kính mờ, áo khoát da trên người làm tôn lên vẻ đẹp đẽ cao sang, nhưng sự kinh miệt trong đáy mắt và bất mãn trên mặt đã vô tình làm giảm khí chất của cô ta, người ta nói tướng tùy tâm sinh, Viên Tịnh lúc này sợ là ngay cả suy nghĩ muốn xé cô ra cũng có.
Nói chuyện qua loa cùng Nhan Mỹ một lúc sau mới xuống lầu, ba người đàn ông trong đại sảnh đều mỗi người một chỗ, Hà Lâm Trung nói gì đó cô không rõ lắm, nhưng thấy sắc mặt của Hà Mặc Dương không được tốt, đoán chừng chắc lại vừa cãi nhau.
“Trưa nay ở lại ăn cơm nha.” Nhan Mỹ mời ở lại.
An Mục từ trên cầu thang đi xuống liền bị anh ôm vào lòng, không thèm để ý đến mọi người ở đây, cô cũng không tránh né, đứng thẳng cười nhẹ, đảo qua khuôn mặt dúm dó của mọi người.
“Không được, chúng tôi còn có chuyện, nên đi trước một bước.”
Dường như Hà Lâm Trung cũng sớm đoán được câu trả lời của anh, cũng không giữ lại nữa, trên mặt ẩn nhẫn thêm vài nếp nhăn, hai người họ xoay người ra khỏi nhà lớn họ Hà, ánh mặt trời chói lọi, lên xe, An Mục nhẹ nhàng thở ra, gặp mặt Hà Lâm Trung là một cuộc chiến, mà cô vừa mới bước ra khỏi chiến trường, thần kinh căng thẳng chậm rãi bình tĩnh lại: “Hà Mặc Dương, em đói rồi.”
Bọn họ không dùng cơm ở bên ngoài mà ngồi xe trở về nhà, An Mục cởi áo khoát trực tiếp xuống bếp, người hầu bên trong thấy cô vừa đi vào, cung kính gọi một tiếng: “Cô An.”
“Mọi người ra ngoài đi, để tôi tự nấu.” Lúc An Mục nấu nướng không thích có ai ở bên cạnh, cô thích một mình trong bếp từ từ chơi đùa, nhưng ý tưởng này hình như không thể thực hiện được, vì Hà Mặc Dương đã ôm Đô Đô đi vào.
An Mục dùng tay trái để thái thịt, vì cô thuận tay trái, Hà Mặc Dương nhìn mà sợ hãi, vứt Đô Đô xuống đất cầm lấy dao: “Em đi rửa rau đi.”
Người hầu đã sớm rửa sạch rau rồi, An Mục lấy ra một ít bỏ vào trong dĩa, sau đó bày mỗi loại một ít ra khay, “Trưa nay ăn lẩu đi.”
Hà Mặc Dương thái thịt xong thì đặt dao xuống: “Tùy em.”
Ăn lẩu vào mùa đông cũng không tệ, nhưng sau khi ăn cơm xong An Mục lại hơi buồn chán, cho dù là mùng một năm mới, hình như anh cũng có công việc bận rộn chưa xong, pha một ly cà phê cho anh, cô lặng lẽ bế Đô Đô ngồi trong phòng sách, mở một quyển tạp chí đặt trên đùi ra xem.
Hà Mặc Dương xem xong hợp đồng liền ngẩng đầu, tư thế ôm Đô Đô của cô vẫn vậy, không thay đổi, nhưng quyển tạp chí trên đầu gối đã rơi xuống đất, Đô Đô từ từ nhắm hai mắt ngủ cực kỳ thoải mái, anh thở dài một tiếng đứng dậy, nhẹ nhàng dời Đô Đô đi, bế cô vào trong phòng ngủ.
Thật đúng là trẻ con.
An Mục ngủ rất say sưa, trong mơ không còn cảnh tượng kỳ lạ nữa, cảnh vật đẹp đẽ nhưng lại không giống với trần gian, càng ngủ càng sâu, càng không muốn thức dậy.
Hà Mặc Dương đi vào nhìn lần thứ hai, rồi lần thứ ba thì không thể không đánh thức cô, An Mục quấn chăn lười biếng, anh mang theo áo khoát muốn mặc vào cho cô, “Ngủ lâu rồi, anh dẫn em ra ngoài một lát.”
An Mục vốn tưởng anh nói ra ngoài bất quá chỉ đi loanh quanh mấy tòa nhà gần đó một chút mà thôi, anh lại lái xe chở cô ra ngoại thành.
Đây là sân bắn, đã sớm thay đổi hình dáng theo thời gian. Đây không phải là lần đầu tiên An Mục đến đây, nhưng lại là lần đầu tiên nhìn thấy hai anh em họ so tài bắn súng. Hà Mặc Vũ mặc chiếc áo khoát da màu đen, phối với chiếc quần jean theo trào lưu nổi loạn, cũng là người ngoài ba mươi rồi, lại dám làm ình giống như thanh niên khoảng hai mươi tuổi, nhưng khi giơ tay nhấc chân lại hàm chứa sức hút của người đàn ông chín chắn, An Mục chỉ là nhìn thêm một chút, lại chuốc lấy sự không vui của Hà Mặc Dương, anh sai cô đi mua đồ uống, rõ ràng là cố ý mà.
“Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.” Hà Mặc Vũ nhìn thấy bóng lưng cô biến mất ở khúc ngoặt, sau khi bắn một phát súng thì ung dung lên tiếng.
Tiếng súng, tiếng gió cộng thêm tiếng cười lạnh lùng của Hà Mặc Dương, “Em đã có sắp xếp, bên chỗ họ Trịnh có động tĩnh gì không?”
“Chuyện nhỏ, anh Tư đây đã bố trí xong rồi, chú không làm khó dễ hai người chứ?”
Tiếng súng vang lên, trúng ngay hồng tâm, Hà Mặc Dương hạ súng xuống: “Ông ấy cũng muốn lắm chứ.” Nhưng anh lại không để ông ấy có cơ hội.
Hà Mặc Vũ cũng hạ súng xuống, toàn thân lão Ngũ toát ra vẻ tàn bạo, anh đè thấp giọng: “Nói thế nào chú cũng là ba cậu…”
“Em chưa từng quên.” Hà Mặc Dương xoay người, vẻ tàn bạo từ từ tiêu tan, lần nữa đeo bao tay đen vào: “Anh Tư, chơi lại một ván đi.”
Khi An Mục mang theo đồ uống quay lại thì hai người họ đang ở trong tình trạng vô cùng căng thẳng, so với Hà Mặc Dương, thời điểm ăn tết của anh Tư lại càng buồn hơn, ba mẹ anh mất sớm do tai nạn xe ngoài ý muốn, anh em ruột anh em họ kẻ chết, kẻ tứ tán, người bị tổn thương lớn nhất trong chuyện bắt cóc của Hà Mặc Tiến chính là anh.
Mỗi khi nghĩ đến chuyện này, An Mục sẽ cảm thấy có lỗi với anh Tư, nếu không phải bởi vì cô, có lẽ mấy anh em họ Hà cũng sẽ không trở mặt thành thù, biến thành tình trạng như bây giờ.
“Nghỉ một lát đi.” An Mục đưa áo khoát Hà Mặc Dương cởi ra lúc nãy cho anh khoát vào, nơi đây tầm nhìn trống trải, nhiệt độ không thể so với trong nhà ấm, mùa đông vẫn nên chú ý một chút thì tốt hơn. Hà Mặc Dương thuận thế kéo cô vào trong lòng, tóc cô bị gió thổi loạn cả lên, An Mục lấy cây súng trên bàn qua, khá nhỏ, không biết là loại gì, nhưng kiểu dáng lại rất tàn khốc.
“Nhóc con, muốn học sao?”
Hà Mặc Vũ tràn đầy ý cười, ngắm nghía cây súng trong tay, khi anh mỉm cười trên mặt hiện lên má lúm đồng tiền, nếu nói là đáng yêu thì thật không phù hợp với phong cách hiện giờ của anh, cây súng màu đen xoay xoay trong tay anh, nét mặt không lưu tâm lắm, nhưng động tác lại rất thành thạo.
“Anh Tư, anh muốn dạy em à?” An Mục biết rõ nếu Hà Mặc Dương đã cố ý không cho cô học, thì anh Tư cũng không có cách nào, “Em thấy bắn súng hình như vô cùng thú vị.” Vì có thể lĩnh hội được khoái cảm trong khoảnh khắc viên đạn bắn ra khỏi nòng.
Hà Mặc Dương cầm lấy cây súng trong tay cô, đứng dậy: “Không cần làm phiền anh Tư đâu, để anh dạy cho em.” Cô lại có hơi bất ngờ vì điều đó.
Tư thế chuẩn xác, An Mục nhắm ngay bia ngắm, bóp cò, nhưng chỉ bắn vào khoảng không, Hà Mặc Vũ ở phía sau vỗ đùi cười khanh khách không ngừng, Hà Mặc Dương dạy cho cô những điểm mấu chốt, sau đó nắm lấy tay cô, “Nhìn về phía trước, tập trung tinh thần.”
An Mục nghe vậy, nín thở tập trung tinh thần nhìn chăm chú bia ngắm ở trước mặt, hơi thở của anh phả ra bên tai cô, dùng một phong thái áp bức quấy nhiễu tinh thần đang tập trung của cô, lớp chai sần trong lòng bàn tay anh kề sát mu bàn tay cô, trong lòng bàn tay cầm súng của An Mục dần dần rịn ra chút mồ hôi. Cuối cũng, viên đạn cũng được bắn khỏi nòng, xẹt qua trong gió, với tư thế không gì có thể ngăn cản được, nó xuyên qua chính giữa bia ngắm.
“Thấy chưa, cứ theo y như vậy, từ từ tìm kiếm cảm giác.”
Hà Mặc Dương buông tay ra, từng bước lui ra sau đứng, An Mục cầm súng bày xong tư thế tìm lại cảm giác ấy, song tìm thế nào cũng không tìm lại được cảm giác lúc nãy, liên tục mấy phát đều không bắn trúng bia, thành tích kém đến thê thảm.
“Đừng gấp, từ từ sẽ được thôi.”
Cô đúng là không gấp mà, nhưng lại không có cảm giác, chỉ cảm thấy lòng bàn tay run lên, cánh tay tê rần.
“Mục Mục, tư thế không đúng.”
Hà Mặc Dương lại từ phía sau đi lên, chỉnh lại cánh tay hơi rủ xuống của cô, “Mỏi tay à?”
An Mục gật đầu, rồi lại lắc đầu, cô thích cảm giác anh nắm tay cô bắn súng, thật giống như trái tim hai người kết hợp chặt chẽ lại làm một. Cô len lén liếc nhìn gương mặt anh gần ngay trước mắt, giữa tàn nhẫn có chút dịu dàng, giữa lạnh lùng mang theo nhiệt độ của mùa thu, không phải mùi vị của sự hiu quạnh, mà là sau khi lá khô rơi rụng chờ đợi hy vọng được tái sinh.
“Tập trung chút đi.”
Bị phát hiện đang nhìn lén nên lưng căng cứng, dưới tay bóp cò, viên đạn bắn ra, ngay giữa hồng tâm.
Hà Mặc Dương thả ra rồi cười, An Mục cũng cười, Hà Mặc Vũ vẫn đang cười, tâm tư nụ cười của ba người khác nhau.
Đây cũng là sự ăn ý chứ, mỉm cười ăn ý, nhìn nhau ăn ý, bỗng nhiên phát hiện bản thân đã quyết định chính xác, may mắn là cô đã về.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...